Mạt Thế Tôi Dựa Vào Bạn Trai Để Làm Giàu

Chương 22: 22: Nhảy Lớp






Hứa Kình đứng im tại chỗ ngây người nhìn hệ thống.
Tề Vân Chi hồi lâu không thấy động tĩnh, liền nghi hoặc nhìn vào mắt hắn.
Hứa Kình nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tề Vân Chi gần trong gang tấc, không nhịn được vươn tay nắm lấy hắn cắn răng nói: "Anh Tề đừng lo lắng, em nhất định sẽ kiếm tích phân chữa khỏi bệnh cho anh sớm nhất có thể."
Không phải là ba ngàn tích phân sao? Hắn không tin vì tích phân mà có thể làm khó mình được.
Tề Vân Chi không biết có nghe hiểu hay không, đang yên lặng nhìn bỗng nhiên duỗi tay sờ đầu hắn "Đừng buồn."
"Em không buồn." Hứa Kình cười với hắn, trong lòng đã có kế hoạch.
Điều quan trọng nhất đối với hắn bây giờ là phải được tự do hoạt động, nếu đã ở trong nhà họ Lương dù có ra ngoài nửa ngày cũng phải báo cáo, chỉ khi nào được đồng ý mới có thể ra ngoài nhưng trong khoảng thời gian ngắn như vậy không đủ hắn đi tìm kiếm tích phân.
Muốn tách ra khỏi nhà họ Lương cần phải tìm cách mới được.
Hứa Kình đã có kế hoạch trong lòng, ngày trước hắn còn hành động để lại đường lui cho bản thân.

Bây giờ thì không được, hắn phải tìm cách kiếm đủ tích phân để Tề Vân Chi khôi phục lại như bình thường.
Hứa Kình mặc dù không biết cụ thể lai lịch của Tề Vân Chi, nhưng tuyệt đối không phải giống như người bình thường.
Một người lớn lên vừa đẹp trai vừa có kỹ năng xuất chúng như vậy, nhưng cả người cứ mơ màng mà trôi dạt đến nơi này làm người khác nhìn vào cảm thấy thương cảm.

Hắn đáng ra phải đứng trên một sân khấu lớn được mọi người quan tâm chứ ý đến, thay vì ở nơi nông thôn hẻo lánh xa xôi này.
Sau khi Hứa Kình suy nghĩ rõ ràng trong lòng bỗng nhẹ nhàng hơn nhiều, hắn nhìn Tề Vân Chi cười, "Anh Tề, chúng ta trở về đi."
Tề Vân Chi im lặng nhặt cái giỏ tre đựng đầy hạt dẻ lên rồi vươn tay ôm Hứa Kình, cùng nhau hướng dưới núi đi xuống.
Hứa Kình đã sớm quen với cái ôm của Tề Vân Chi, đêm qua hắn không ngủ nhiều liền dựa vào trong vòng tay rộng rãi, ấm áp của Tề Vân Chi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Thời tiết trở nên lạnh hơn, Hứa Kình và Tề Vân Chi không thể tìm thấy thức ăn ở bên ngoài, nên họ trực tiếp mua lương thực ăn để tiết kiệm thời gian tìm kiếm tích phân.
Cả tháng, Hứa Kình cùng Tề Vân Chi ngày nào cũng cố hết sức săn thú và hái dược liệu, nhưng bọn họ chỉ kiếm được 320 tích phân.
Đầu tháng một, trường tiểu học Nhân Nguyên bắt đầu tổ chức kỳ thi cuối kỳ, tất cả các bài kiểm tra cộng lại của Hứa Kình đạt điểm tối đa 320 điểm.
Ngày nhận được phiếu điểm, bọn Lương Ái Quang ngày càng thêm ngưỡng mộ Hứa Kình.
Hứa Kình rèn sắt khi còn nóng, sau khi tan học liền cầm phiếu điểm đi gặp thầy Đàm.
"Làm sao vậy?" Thầy Đàm đưa tay cầm lấy phiếu điểm của cậu, "Nơi nào bị sai sao?"
"Không có nơi nào bị sai nhưng thầy ơi, em muốn nhảy lớp."
Thầy Đàm ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt kinh ngạc, "Em đang học lớp bốn không phải là đã nhảy lớp rồi sao?"
Hứa Kình nói: "Thầy ơi, em muốn học lớp sáu.

Hiện tại em có đủ năng lực thi đậu trung học Nam Trần ở khu vực sinh hoạt Trung Tâm, em muốn thử."
Trường tiểu học của họ có thể thi vào trường trung học Nam Trần của khu vực sinh hoạt trung tâm, nhưng thầy Đàm đã dạy nhiều năm như vậy chưa có học sinh nào trong lớp có thể thi đậu.
Thầy Đàm suy nghĩ một chút, hỏi Hứa Kình: "Em muốn thi trung học Nam Trần, trong nhà có đồng ý không?"
Hứa Kình gật đầu, "Dì của em đã hỏi qua rồi."
Thầy Đàm biết tình huống của Hứa Kình, nghĩ rằng cha mẹ hắn đã đồng ý.

Suy nghĩ một chút, thầy Đàm cũng động tâm nếu có thể dạy một học sinh thi đậu trung học Nam Trần, thì không chỉ danh tiếng mà đến thu nhập cũng sẽ được tăng lên.
Thầy Đàm vỗ vai Hứa Kình, nói: "Như thế này đi, chúng ta hãy đến văn phòng hiệu trưởng để em làm đề kiểm tra, nếu tỉ lệ đúng của em từ 90% trở lên, thầy sẽ thuyết phục Vương hiệu trưởng làm thủ tục nhảy lớp cho em, thế nào?"
Hứa Kình gật đầu.

Hiệu trưởng Vương biết Hứa Kình, cũng không ngạc nhiên khi nghe yêu cầu muốn nhảy lớp của hắn, "Đừng nói thầy hiệu trưởng làm khó dễ em, em hãy cầm bài thi này làm đi.

Nếu đề này em có thể làm được 90 điểm thì sẽ được thi vào lớp sáu."
Hứa Kình đưa hai tay nhận đề, cảm ơn rồi bắt đầu làm bài.
Chưa đến hai mươi phút, hắn đã làm xong đề và đưa cho thầy hiệu trưởng.
Hiệu trưởng Vương cầm lấy kính đeo lên nhìn xem, rồi xoay người tìm bài thi trong tủ một lúc sau mới lấy ra đề thi toán và đề thi tự nhiên: "Em cũng cầm hai đề này làm thử đi."
Hứa Kình không nói gì nhận lấy, nói tiếng cảm ơn rồi tiếp tục làm đề thi.
Hơn hai mươi phút trôi qua, Hứa Kình liền làm xong hai đề thi cầm lấy đưa qua cho hiệu trưởng.
Hiệu trưởng Vương và thầy Đàm nhìn qua, ngồi tại chỗ kiểm tra bài thi của Hứa Kình đã làm xong.
Ba môn với tổng số điểm là 320, Hứa Kình thi được 318 điểm bị trừ hai điểm cho phần viết văn.
"Thành tích này rất tốt!" Hiệu trưởng Vương thấp giọng nói, sau đó nhìn Hứa Kình với ánh mắt trở nên hiền từ hơn nhiều, "Trình độ thật là rất tốt, thi đậu trung học Nam Trần không phải là không được."
Hứa Kình ngẩng đầu hỏi: "Hiệu trưởng Vương, em có thể nhảy lớp không?"
Hiệu trưởng Vương nói, "Chúng ta đi theo em về nhà, nếu nhà dì em đồng ý thì trường học sẽ không có vấn đề gì cả."
Hứa Kình đáp lại.
Nhà họ Lương được hiệu trưởng cùng thầy Đàm đến thăm nhà thì rất ngạc nhiên.
Khi hiệu trưởng Vương nói ra mục đích của mình khi đến đây, Quách Anh Trinh do dự nói "Tiểu Hòa chỉ được là gửi nuôi trong nhà của chúng ta, nếu muốn nhảy lớp thì vẫn phải hỏi ý của gia đình hắn."
Hiệu trưởng Vương tận tình khuyên bảo: "Trình độ của Hứa Thịnh Hòa rất tốt, nếu học thêm hai năm tiểu học nữa thì thật lãng phí, không thì viết thư cho gia đình em ấy hỏi xem như thế nào? Cô cứ yên tâm, nếu em ấy thi đậu trường trung học của khu vực trung tâm, thì trường tiểu học Nhân Nguyên của chúng tôi sẽ không thu học phí, mà còn có thể cấp thêm chi phí cho em ấy."

"Chúng ta cũng hy vọng rằng tiểu Hòa có thể nhảy lớp, sớm đi học trung học." Quách Anh Trinh cảm thấy khó xử, "Nhưng ta chỉ là dì của tiểu Hòa nên không thể làm chủ được, vì vậy phải đợi viết thư cho gia đình hắn xem bên đó trả lời như thế nào."
Hiệu trưởng Vương an ủi cô, "Chúng tôi cũng biết các ngươi làm trưởng bối cũng rất khó, Hứa Thịnh Hòa vẫn cần nhà các ngươi quan tâm nhiều hơn.

Mùa xuân năm sau sẽ khai giảng, trước khi gia đình em ấy có thư hồi âm thì hãy để em ấy chuẩn bị đi học lớp 6 đi."
Quách Anh Trinh đồng ý, tỏ ý rằng khi ba mẹ của Hứa Kình hồi âm, cô sẽ báo cho ban lãnh đạo của trường tiểu học Nhân Nguyên đầu tiên.
Hiệu trưởng Vương đến thăm nhà, nói xong vấn đề của Hứa Kình thì sờ đầu của Lương Tiểu Bảo, nói một chút về tình hình của hắn.
Lương Tiểu Bảo ham chơi hơn, nên trong kỳ thi giữa kỳ có Hứa Kình đôn đốc học bài nên thành tích của hắn khá tốt.

Nhưng cuối kỳ, Hứa Kình ít theo dõi đôn đốc học tập nên điểm của hắn lập tức giảm xuống mười bậc.
Sau khi Quách Anh Trinh nhận được phiếu điểm của hắn, sắc mặt trở nên lúng túng liền chờ hiệu trưởng và thầy Đàm rời đi, liền ngay tức thì cho Lương Tiểu Bảo ăn măng xào thịt.
Lúc này, nhìn lại thành tích của Hứa Kình, Quách Anh Trinh trong lòng không khỏi khó chịu và nghĩ rằng mình là một người tương đối rộng lượng.
Sau khi Hiệu trưởng Vương và thầy Đàm rời khỏi, Quách Anh Trinh gọi Hứa Kình đến trước mặt hỏi bằng một giọng lạnh lùng, "Ngươi nói với thầy Đàm rằng muốn nhảy lớp?".