Mạt Thế Trọng Sinh Chi Chữa Khỏi Hệ Thống

Chương 36-1: Phát hiện vật sống




Lãnh Túc đứng ở cửa động, y là đang phán đoán hướng đi một chút, sau khi xác định y liền chỉ huy mọi người, đi theo phướng hướng mà Triệu Cường cùng động đội của gã lúc vừa tiến vào, bắt đầu xuất phát.

Lãnh Túc đi đầu, Cố Thần theo sát y. Phía sau là các đội viên bước theo thứ tự sắp xếp ngay ngắn. Bị an bài đi ở trung gian đội ngũ là Triệu Cường, gã liếc nhìn bộ dáng được huấn luyện xuất sắc của các thành viên đội ngũ tinh anh không nhịn được hâm mộ mà thở dài một hơi. Đây là đại đội tinh anh, các đội ngũ khác có muốn so cũng so không được.

Những người ở đây đều phải trải qua huấn luyện nghiêm khắc, độ ăn ý phối hợp tới mức hoàn hảo. Nếu như ai muốn trở thành đội viên của đội ngũ này, đều phải trải qua yêu cầu tầng tầng sàng chọn, đến cuối cùng số lượng người được tuyển vào ít ỏi tới đáng thương. Mà chính gã cũng đã từng tham gia vào kỳ tuyển chọn của đại đội tinh anh.

Kết quả thật đáng tiếc, gã chỉ mới qua một ải, thì đã bị loại rồi. Cho nên hiện tại khi nhìn thấy đội trưởng đại đội tinh anh - Lãnh Túc, cùng với các thành viên cực kì xuất sắc mới vào được đội ngũ này, trong lòng gã xuất hiện một cảm giác hâm mộ nói không nên lời.

.

Liên tiếp đi năm sáu tiếng đồng hồ, bọn họ vẫn chưa thấy cái hẻm mà Triệu Cường nói. Tất cả những người ở đây tuy đều là dị năng giả, đi bộ một thời gian dài đối với họ không là gì, nhưng nếu đi trong liên tục không ngừng nghĩ sáu tiếng đồng hồ, tinh thần ai nấy cũng đều có một ít mệt mỏi .

Hơn nữa Triệu Cường vừa mới tỉnh lại không lâu, dị năng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục. Kỳ thật hai giờ trước gã sớm đã chịu đựng không nổi. Hiện tại còn có thể kiên trì đến đây, bất quá chỉ dựa vào một hơi mà chống. Gã không muốn bị người khác nhẹ xem, bị người khác cho rằng gã là kẻ kéo chân sau.

Đi một hồi lâu như vậy, Lãnh Túc cuối cùng cũng thương tình dừng lại ý bảo mọi người có thể nghỉ chân một chút, sau đó y phất tay ra hiệu để Tiểu Đặng Tử lấy ra một ít lương khô ra phân cho tất cả mọi người.

Bởi vì hiện tại chính y cũng không rõ bọn họ đã chạy tới nơi nào, không biết gì về tình huống xung quanh, không thích hợp nhóm lửa.

Tuy rằng minh bạch đạo lý này, nhưng mỗi khi nhìn lương khô cứng ngắc trong tay, Cố Thần lại cảm thấy cổ họng khó chịu, cả gặm một miếng cũng không muốn. Hắn dùng sức bẻ đôi miếng lương khô, thử đưa tới trước mặt Tiểu Hắc. Kết quả đầu nó uốn éo không chịu yên, nhìn một cái cũng không thèm.

Cố Thần yên lặng thở dài, xem đi, ngay cả thực vật cũng ghét bỏ không chịu được, càng đừng nói tới hắn là một người không thịt không vui.

Lãnh Túc xoa xoa tóc của hắn, nói: "Ngoan, ăn trước một chút, lấp đầy bụng, chờ trở về ta ngày nào cũng nấu thịt cho ngươi ăn."

Cố Thần gật đầu, hiện tại cũng chỉ có lý do này mới có thể an ủi đượchắn.

Hắn dùng tinh thần thấy chết không sờn mà nhắm mắt lại, hung hăng gặm một miếng trên bánh quy khô. Một miếng đầy họng không nuốt xuống được, quả nhiên không ngoài dự liệu, bị nghẹn rồi......

Lãnh Túc thở dài một hơi, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng Cố Thần, giúp hắn thuận khí, sau đó tiếp nhận túi nước Tiểu Đặng Tử đưa qua, đút từ từ cho hắn.

Thật vất vả lắm hắn mới nuốt được miếng lương khô này xuống.

Cố Thần nước mắt lưng tròng nhìn Lãnh Túc: "Khó ăn quá."

Y bất đắc dĩ thở dài, quay đầu lại nhìn về phía Tiểu Đặng Tử, hỏi: "Trong không gian của ngươi còn giăm bông hay bánh quy kem không?"

Tiểu Đặng Tử sửng sốt một chút, gãi đầu trả lời: "Để em tìm xem."

Lãnh Túc gật đầu, một lát sau Tiểu Đặng Tử lấy ra hai bịch chân giò hun khói to như bắp tay người lớn: "Chỉ còn dư lại hai cái."

Lãnh Túc gật đầu, nhận lấy. Mỗi lần có nhiệm vụ đi ra ngoài, đội viên của y thường rảnh rỗi đi tìm vài thứ sót lại có thể ăn từ các trung tâm, đa phần toàn những thứ cao năng lượng hay có thể lấp đầy bụng bảo quản được lâu, ví dụ như thực phẩm đóng hộp, ngũ cốc hay mì các loại. Còn những thứ như giăm bông, bánh bích quy xốp, xúc xích,...trong mắt đám người của y chúng chỉ là đồ ắn vặt, không no bụng lại lãng phí không gian, cho nên mỗi khi tìm thấy những thứ như thế này, bọn họ trực tiếp ăn luôn hoặc vừa đi vừa gặm cho đỡ nhàn miệng.

Nhưng y cũng không nghĩ đến, Cố Thần lại thích ăn mấy thứ này.

Trong lòng Lãnh Túc yên lặng quyết định, xem ra về sau nhất định phải kiếm thật nhiều tinh hạch đi mua thức ăn vặt cho bảo bối, mua không được thì cướp. Y không thể để bảo bối của mình ủy khuất được, hắn là của y, y phải nuôi hắn sống thật vui vẻ!

Kỳ thật Cố Thần không yếu ớt như Lãnh Túc nghĩ, đời trước hắn cũng chỉ có những miếng lương khô cứng ngắc này mà ăn. Chuyện lần này, hoàn toàn do hắn đang diễn muốn thử thái độ của Lãnh Túc, xem y có đủ kiên nhẫn với hắn hay không.

Nhưng hắn không nhĩ tới, Lãnh Túc lại dung túng hắn tới mức độ này, không thích ăn bánh quy khô, y lập tức không do dự gọi Tiểu Đặng Tử tìm thức ăn khác cho hắn.

Có người không màng thứ gì mà sủng mình vô điều khiện, cảm giác thật tốt: Cố Thần yên lặng nghĩ, trên môi bất giác nở ra một nụ cười lộ hai núm má đồng tiền thật tươi.

Lãnh Túc tiếp nhận chân giò, đem vỏ lột ra, lấy chủy thủ cắt thành từng đoạn, động tác vô cùng cẩn thận.

Cố Thần nhìn một loạt động tác này của y, nụ cười càng thêm rực rỡ: Emma, quả nhiên không hổ là người hắn coi trọng, sủng vợ đến như vậy, người như Lãnh Túc, có lẽ sắp tuyệt chủng hết rồi!

Lãnh Túc đem chân giò cắt thành từng đoạn, bày lên trên dĩa, sau đó mới đưa cho Cố Thần. Hắn vui vẻ tiếp nhận, Tiểu Hắc im lặng nhào người qua, thừa dịp Cố Thần không chú ý, vụng trộm gặm một miếng trên thịt chân giò, sau đó nhanh chóng lui về sau.

Lãnh Túc nhìn nó cười lạnh một tiếng, nheo nheo mắt. Cả người Tiểu Hắc run lên, miếng chân giò trong miệng không dám nuốt xuống. Thấy dáng vẻ này của nó, y một lần nữa ném cho nó một ánh mắt nguy hiểm, sau đó mới chuyển mắt qua nhìn chăm chú vào bộ dáng ăn đến vui sướng của Cố Thần, Lãnh Túc suy nhĩ: Nếu về sau y không ở bên cạnh hắn, phỏng chừng Cố Thần sớm muộn gì cũng đói chết a!

Cơm nước xong xuôi, Lãnh Túc để mọi người nghỉ ngơi thêm nữa giờ, lại một lần nữa xác nhận phương hướng họ đi không sai, lúc này y mới ra lệnh tiếp tục lên đường.