Mạt Thế Trọng Sinh Chi Phản Kích Đi, Thiếu Niên!

Chương 42




Thần Tiểu Bánh Bao mở tủ quần áo của Dịch Hạo Thiên ra, bên trên treo vài bộ âu phục, còn lại phía dưới đều là mấy chồng quần áo mặc ở nhà được sắp xếp thật chỉnh tề, Tiểu Bánh Bao liếc mắt thấy một cái núi quần áo chỉ lùn hơn mình nửa cái đầu.

Chính nó, sau đó xuất ra toàn bộ sức lực bú sữa mẹ để bò vào, ở giữa một đống quần áo Thần Tiểu Bánh Bao lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng, cảm giác vẫn là tương đối hài lòng, sau đó cậu lộn mình một cái, cả người mang theo một đống quần á, cùng nhau lăn ra ngoài.

Bò từ trong đống quần áo ra, cậu vỗ vỗ bụi bặm vốn dĩ không tồn tại ở trên người, kéo lấy cái áo sơ mi dài thườn thượt đứng trước tấm gương sát đất, đối với chuyện bản thân mình không cẩn thận làm ngã vài đống núi đồ, không có chút nào hổ thẹn cả.

Vóc người của Dịch Hạo Thiên vốn đã rất đẹp, quần áo này căn bản là làm ra để dành riêng cho anh, cho nên Thần Tiểu Bánh Bao chỉ mới ba tuổi rất bôi cụ, cậu cố gắng muốn mặc vừa cái áo, liền cuốn cuốn nó lại, đáng tiếc là bận rộn hồng hộc hồng hộc, vẫn không có hiệu quả như cũ, mặc kệ là nhìn từ hướng nào, mặc cái áo này lên trên người cậu, đều có vẻ vô cùng tai to mặt bự.

Rơi vào đường cùng, Tiểu Bánh Bao liền xoay áo sơ mi sang ngang quấn vòng quanh trên người mình, sau đó cột hai cái tay áo lại, cứ như vậy, một cánh tay phấn nộn trần trụi, Tiểu Bánh Bao choàng ‘khăn tắm’, vừa mới ra lò.

Ừm ừm, đây đúng là cực phẩm! Thần Tiểu Bánh Bao phi thường hài lòng với tác phẩm của mình, lúc cậu đang cao hứng đi ra cửa, lần thứ hai bi thúc phát hiện, bởi vì vấn đề chiều cao thậm chí đến cả chốt cửa cậu cũng với không tới.

Cố gắng kéo cái ghế duy nhất trong phòng tới cửa, lại dọn tiếp sách vở trên trên đầu giường của đại ca sang tạo thành bậc thang, Tiểu Bánh Bao lao lực thiên tân vạn khổ, cuối cùng cũng có thể mở cửa ra, rời khỏi căn phòng đã mang đến cho cậu đủ loại cảm giác phức tạp này.

Không lâu sau đó, Tiểu Bánh Bao lại phải đối mặt với một thách thức trong cuộc sống mới của cậu —— cầu thang. Rốt cuộc bậc thang cao chót vót này là cái quái gì dạ? Đến tột cùng là lúc cậu còn nhỏ sao có thể sống sót trong cái căn nhà kinh khủng này được vậy chớ?!! 

Quả thực An Thần đã muốn phát điên rồi, thời điểm thiết kế ngôi nhà này lẽ nào không có người nào suy nghĩ cho một đứa nhỏ ba tuổi hay sao? Loại bậc thang cao ngất này gần như có thể so sánh với nửa cánh tay của cậu đó nha, lỡ như trẻ con té xuống thì làm sao bây giờ?

Kỳ thực Thần Tiểu Bánh Bao đã hoàn toàn quên mất, khi còn bé lúc cậu muốn đi xuống thang lầu đều là có người ẵm đi. Nghiêng người, hai tay vịn lấy lan can, Tiểu Bánh Bao run run rẩy rẩy chuyển động cặp chân ngắn ngủn, chậm rãi thả chân xuống, thẳng đến lúc đụng tới bậc thang, sau khi xác định không có vấn đề gì mới buông một chân khác xuống.

Cứ như vậy, di chuyển từng chút từng chút với tốc độ của một con rùa, thậm chí cậu còn từng hoài nghi lúc mình chưa xuống được cầu thang đại ca đã trở về ẵm cậu quay trở lại phòng luôn rồi. Chẳng biết đã mất bao nhiêu thời gian cuối cùng cũng đi tới lầu hai, cậu chạy bịch bịch bịch bịch qua hành lang, chạy đến cầu thang tầng một, nào ngờ ngay cua quẹo lại đụng cái rầm vào một bức tường thịt, Tiểu Bánh Bao bất ngờ không kịp đề phòng, thoáng cái đã bị bắn ngược trở ra.

“Ai nha ~ ”

Đối phương nhanh tay lẹ mắt thoáng cái đã kéo được cánh tay cụt ngủn của cậu. Cũng không biết có phải là do tuyến lệ của trẻ con tương đối phát triển hay không, Thần Tiểu Bánh Bao bị nắm đến đau nhói, vành mắt lập tức đỏ lên, ngay tức thì con ngươi đen láy hiện ra một mảnh nước mắt trong suốt lấp lánh.

“Đừng khóc đừng khóc, bạn nhỏ, cháu…” Đường Văn Triết vừa mới chuẩn bị dỗ Tiểu Bánh Bao không biết từ đâu nhảy ra này, lúc cúi đầu chú ý tới bộ dáng của cậu, nhất thời sửng sốt, đứa nhỏ này… Lớn lên cũng quá giống nhau với An Thần khi còn bé rồi.

Giống đến dễ sợ!

Chờ một chút, chẳng lẽ là, Bánh Bao này chính là con riêng của An Thần ở bên ngoài hay sao?!! Đường Văn Triết bị suy nghĩ của bản thân dọa sợ, bé con này thoạt nhìn bất quá cũng chỉ mới được 3 tuổi, thời điểm An Thần qua đời là 23 tuổi, nói cách khác vào lúc An Thần 20 tuổi đã sinh ra đứa nhỏ này rồi.

Tầm bậy, chuyện này không có khả năng a! An Thần vẫn sống dưới tầm mắt của bọn họ, không có đạo lý nào cậu có một đứa con trai lớn như vậy mà bọn họ lại hoàn toàn không biết được a.

Không không không, hiện tại những chuyện này không phải là trọng điểm, tại sao bé con lại ở chỗ này? Nếu lỡ như bị Hạo ca phát hiện được, vậy biết phải làm sao!!!

May mà Hạo ca vừa mới đến phòng ăn lấy thức ăn, còn mình thì đi về trước, bằng không nếu để hai người này gặp nhau, vậy còn không bằng thiên thạch rơi xuống địa cầu, diễn ra diệt thế quy mô thế giới hay sao!

Không nói hai lời, Đường Văn Triết lập tức ẵm lấy Thần Tiểu Bánh Bao lên, vội như điên mà chạy ào vào phòng, ném Tiểu Bánh Bao xuống giường, sờ sờ đầu của cậu, tiện thể véo má một cái, cười híp mắt nói: “Bạn nhỏ, trước cứ ở chỗ này đợi đi, chút nữa chú sẽ trở lại nha.”

Nói xong, rầm một tiếng liền đóng cửa phòng lại, vô cùng lo lắng mà chạy đi tìm Tào Tư Viễn, mấy loại chuyện này anh tuyệt đối không muốn tự mình gánh chịu, thế nào cũng phải kéo một đồng đảng xuống nước cùng, thương lượng một chút xem tiếp theo nên làm cái gì bây giờ.

Thần Tiểu Bánh Bao há hốc mồm, vẫn không tìm được cơ hội nói chuyện, cứ như vậy mà trơ mắt nhìn bản thân lần thứ hai bị nhốt vào phòng, còn cái tên đầu sỏ không giải thích được kia lại chạy đi như điên.

Cậu bĩu môi, dựa theo cách cũ, lần thứ hai chất đống ở trước cửa phòng, sau đó mở cửa ra, bình tĩnh rời đi.

Lần thứ hai tiến vào giai đoạn trèo cầu thang, nào ngờ, còn chưa đi được mấy bước, ở ngoài bìa lầu hai —— căn phòng của Đàm Hải, bỗng nhiên mở cửa ra, có một thiếu nữ trẻ tuổi tay cầm chổi đi ra từ bên trong, ánh mắt cô liếc nhìn qua chợt phát hiện có một đứa bé đứng ở cầu thang, cho là cậu bò lên chơi từ phía dưới, nhất thời tức giận quát bảo dừng lại: “Ở đâu ra thằng nhãi con này, còn không mau đi xuống phía dưới!”

Thần Tiểu Bánh Bao bi thúc, căn bản không nghĩ tới đột nhiên có người ở lầu hai hơn nữa lại còn phát ra tiếng nói, nhất thời tay trượt một cái, chân run lên, toàn bộ thân thể tròn ủm giật ngược về phía sau.

Hiển nhiên là thiếu nữ cũng không nghĩ tới chuyện sẽ biến thành như vậy, nhất thời hoảng sợ mở to hai mắt, hét lên một tiếng “A ——”.

Chính là một tiếng thét chói tai này khiến An Thần lắc lư một cái, bỗng nhiên cậu hoàn hồn lại, té xuống như thế cậu không chết cũng phải bị chấn động não a! Dưới tình huống hoảng loạn, rất nhanh Quy Nguyên Quyết trong cơ thể Tiểu Bánh Bao chuyển động xoay tròn, trong chớp mắt phảng phất như cậu thấy được một chùm sáng màu xanh biếc hiện lên.

Sau đó, trong không khí truyền đến một trận rung động của nguyên tố hệ mộc, chậu lan dùng để xanh hoá được treo bên trong phòng khách bỗng nhiên vươn dài nhánh ra, nhanh chóng quấn một vòng quanh hông của An Thần, nâng cậu lên, vừa mới nâng tới cầu thang lầu một, khí tức của nhánh cây màu xanh kia bị rối loạn, không nhịn được phải tản ra.

Tiểu Bánh Bao té “rầm” một cái, rơi đến sát mép cầu thang lầu một, nào ngờ bị mất thăng bằng, rơi từ sát mép xuống dưới. May là chỉ có một tầng, cậu cũng không bị thương gì, nhưng mới vừa nãy giữa lúc hốt hoảng thao túng nguyên tố hệ mộc dường như đã tiêu hao quá nhiều lực lượng của cậu, thậm chí Thần Tiểu Bánh Bao còn chưa kịp kiểm tra một chút, thử xem hình thức cụ thể của cổ lực lượng trong cơ thể này là gì đã bị cảm giác mệt mỏi ùn ùn kéo tới khiến cho hôn mê.

Trong biệt thự cũng không phải là không có những người khác, có mấy người đứng ở lầu một nghe được tiếng la ban nãy đều mở cửa phòng ra, vừa lúc nhìn thấy chậu lan cuốn lấy một Tiểu Bánh Bao, trong chớp mắt đó, thiếu chút bọn họ còn nữa tưởng rằng BOSS thực vật tập kích bất ngờ!

Bất quá không chờ bọn họ ra chiêu, thực vật đã không thấy đâu, mà Tiểu Bánh Bao phấn điêu ngọc mài kia lại đang nằm rạp trên đất, không hề nhúc nhích.

“Xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì?” Căn phòng của Bạch Kiến Quốc ở tận bên trong, bởi vậy lúc đi ra ngoài đã chậm hơn một chút, y liếc nhìn đứa nhỏ đang quỳ rạp trên mặt đất, lập tức tiến lên ẵm lấy cậu.

Bạch Kiến Quốc vốn là một người cha đơn thân, theo quán tính sẽ sản sinh ra tình thương mến với trẻ con, nhìn đứa nhỏ chẳng biết là con cái nhà ai, gương mặt thịt đô đô, tay chân phấn nộn, nhưng thân thể lại lộ ra một cổ lạnh lẽo, rõ ràng thoạt nhìn là được chiếu cố không tồi nhưng quần áo trên người (?) lại bừa bộn, trong lòng không khỏi có chút buồn bực.

“Bé con này lớn lên thật đáng yêu, là con nhà ai vậy?”

“Kiến Quốc, là con riêng của anh hả?”

“Đến đến, kể nghe xem nào!”



“Chuyện gì vậy, tất cả mọi người tụ tập ở đây để làm chi?” Đường Văn Triết đi theo phía sau Dịch Hạo Thiên, vừa vào biệt thự liền phát hiện bầu không khí có hơi là lạ, vốn dĩ anh định đi tìm Tào Tư Viễn trước, nào ngờ vừa lúc đụng phải Dịch Hạo Thiên đang đi về, anh lo lắng Tiểu Bánh Bao không rõ lai lịch kia sẽ bị phát hiện liền đi về cùng nhau.

Không đợi đến khi có người trả lời, thân hình của Dịch Hạo Thiên chợt lóe lên sau đó liền xuất hiện ở trước mặt Bạch Kiến Quốc, Bạch Kiến Quốc bị dọa sợ hết hồn, thiếu chút nữa đã buông tay ra. Trên người Dịch Hạo Thiên tản ra áp suất thấp rất rõ ràng, anh lạnh lùng nhìn An Thần đang hôn mê, chậm rãi nâng tay lên, đón lấy.

Căn bản là Bạch Kiến Quốc không dám có bất kỳ hành động phản kháng nào cả, Đường Văn Triết vừa nhìn thấy nhất thời cũng bị dọa sợ hết hồn, không phải chứ! Nhanh như vậy đã đụng mặt rồi, Hạo ca toả ra khí tức khủng bố như thế chẳng lẽ là đang có dự định… Diệt khẩu?!

Ngay lúc Đường Văn Triết đang cân nhắc xem có nên quên mình vì người, đi ra ngoài cố gắng tranh thủ sinh mệnh của Tiểu Bánh Bao một chút hay không, Dịch Hạo Thiên đã ôm lấy Tiểu Bánh Bao vào lòng một cách rất ôn nhu, trong biệt thự vang lên một mảnh thanh âm rớt cằm.

Dịch Hạo Thiên nâng tay lên nhẹ nhàng chọc chọc lên đôi gò má phúng phính của Bánh Bao, nhưng An Thần không có tỉnh lại, anh nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay nho nhỏ của Tiểu Thần, An Thần vẫn không có tỉnh lại. Anh chậm rãi siết chặt vòng tay, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể càng ngày càng thấp, nhiệt độ cơ thể phảng phất như sắp chết tới nơi vậy.

Bỗng nhiên anh ngẩng đầu lên, một mảnh sát ý điên cuồng tập kích lên cầu thang, đánh về phía thiếu nữ, cô hoảng sợ há to mồm, nhất thời tròng mắt đảo qua một vòng, miệng sùi bọt mép, hôn mê bất tỉnh.

“Cô, đáng chết!” Dịch Hạo Thiên lạnh lùng nói.

Rốt cục Đường Văn Triết cũng ý thức được chuyện tình có chút không đúng! Nếu không ngăn cản kịp thời sợ rằng thực sự sẽ có chuyện lớn phát sinh.

“Hạo ca, hẳn là trước tiên nên lập tức trị liệu cho… Ờm, bạn nhỏ này đi!”

Dịch Hạo Thiên thu hồi tầm nhìn, gật đầu, lập tức đã không thấy bóng dáng đâu nữa, trong không khí phiêu đãng một mảnh lãnh ý rất lâu cũng không có cách nào tiêu tan.

Thời điểm Đường Văn Triết vô cùng lo lắng chạy đi tìm Trầm Đán, những người khác trong biệt thự cũng bắt đầu nhịn không được mà bát quái.

“Nè nè, mọi người nói coi, nhóc con hồi nãy là ai ha?”

“Này còn cần phải nói nữa sao, nhìn đại ca bảo bối như vậy, nhất định là con trai của đại ca rồi nha.” Vị này trực tiếp liếc mắt.

“Nói như vậy, ở chỗ này của chúng ta có thái tử gia rồi sao?”

“Không phải đâu, không phát hiện ra đại ca có nữ nhân a.”

“Thí, không có mắt nhìn hay sao a, đứa bé kia tối thiểu cũng đã ba tuổi, nhất định là người yêu trước đây của đại ca sinh cho ảnh rồi.”



Vì vậy, về sự kiện con trai của bá chủ căn cứ —— Dịch Hạo Thiên, chính thức được lưu truyền rộng rãi bên trong căn cứ. Thế giới này mặc kệ là lúc nào cũng không thiếu người thích bát quái, nhất là bát quái về danh nhân.

Sau khi lời đồn được lan truyền ra, nhất thời hàng vạn hàng nghìn trái tim thiếu lữ của thiếu nữ thiếu phụ vỡ vụn đầy đất, nam thần trong lòng của bọn họ lại có một Tiểu Bánh Bao!? Thế nhưng, sau khi nghe kỹ lại, mức độ trân trọng và thương yêu của Dịch Hạo Thiên dành cho con trai, chúng phụ nữ nhất trí nghĩ loại nam nhân có trách nhiệm, có năng lực này mới thật sự là nam nhân tốt a!

Nhất thời, hình tượng của Dịch Hạo Thiên trong lòng đa số nữ nhân đã được nâng lên một tầm cao mới, do một lãnh tụ đầu kiêm bạn trai ưu tú, trở thành một ba ba kiêm người chồng tuyệt nhất.

Đương nhiên, giờ này khắc này, chuyện Dịch Hạo Thiên quan tâm nhất chính là Tiểu Thần của anh bị làm sao. Anh đi vào phòng, không nói hai lời liền lách người tiến vào không gian, chó Bắc Kinh nhỏ dưới mệnh lệnh của anh đã sớm xuất hiện trước thời hạn để đi ra tiếp đón.

“Tiểu Thần bị sao vậy, có phải là cái thân thể này có vấn đề gì hay không?” Dịch Hạo Thiên hùng hổ dọa người hỏi.

Chó Bắc Kinh nhỏ bị khí thế cường đại của Dịch Hạo Thiên bức bách, rất muốn trực tiếp đào hố tự chôn sống mình, thế nhưng lo lắng về hậu quả phía sau nên nó rất không dũng khí mà buông tha.

Nó bước cái chân ngắn củn qua chạy một vòng quanh Tiểu Thần, nhất thời thở dài một hơi: “Không sao, không sao, chỉ là Thần Tiểu Bánh Bao sử dụng dị năng quá độ, ngất đi mà thôi.”

“Nhiệt độ trên người em ấy là sao?” Dịch Hạo Thiên nhíu mày, xúc cảm lạnh như băng này căn bản không phải là nhiệt độ vốn có của người bình thường.

“Bởi vì độ phù hợp giữa thân thể cùng linh hồn của Thần Tiểu Bánh Bao chưa đủ nha, linh hồn của cậu ấy đã 23 tuổi, cho nên thân thể cũng phải đạt được 23 tuổi trong một thời gian ngắn, cần linh khí của nơi này tẩm bổ, vừa nãy thoáng cái cậu ấy đã dùng hết linh khí trong cơ thể, thân thể không được tẩm bổ nên mới xuất hiện tình huống như hiện tại này.”

Chó Bắc Kinh dùng móng vuốt chó của mình làm một cái hành động lắc ngón tay miêu tả sự bất lực.

Dịch Hạo Thiên nghe thấy An Thần không sao, trái tim cũng thả lỏng xuống, ngay sau đó nghe được An Thần sẽ lớn lên trong một thời gian ngắn, nhất thời ánh mắt liền sáng lên.

“Nói cách khác, chỉ cần có đầy đủ linh khí của không gian, Tiểu Thần có thể sinh trưởng nhanh hơn, thẳng đến khi 23 tuổi mới dừng lại?”

“Ừm ừm, không sai.” Chó Bắc Kinh bày ra vẻ mặt trẻ nhỏ dễ dạy, “Bất quá sinh trưởng quá nhanh, dễ tạo thành căn cơ bất ổn, chí ít cũng phải tốn khoảng một hai tháng đi.”

Vốn dĩ bản thân đã nghĩ sẽ phải đợi thêm mười mấy năm, nhưng hiện tại biết mình chỉ cần nhịn khoảng hai tháng, không, thậm chí là không cần đến hai tháng, liền có thể hạ móng vuốt nhập tiệc rồi. Lần thứ hai trong lịch sử nhân sinh, Dịch Hạo Thiên lại lộ ra một nụ cười ngây ngô như vậy.

Ha ha ha…