Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tạc Băng

Chương 24




Một đám mây đen nặng trĩu từ phía đông chậm rãi bay tới, tầng mây thật dày, đem ánh trăng vốn mờ ảo càng che lại toàn bộ, nhất thời toàn mặt đất lâm vào một mảnh bóng đêm. Chu Nghị mang đèn pin công suất mạnh vào lúc này đã trở thành dụng cụ chiếu sáng chủ yếu của cả đội trong tay, hán tử đen gầy thoải mái mà kéo một xe người hướng về phía tây bắc mà chạy.

Gió đêm lạnh lẽo đến tận xương bởi vì hán tử tăng tốc mà càng thêm mãnh liệt rít gào vài phần, Cảnh Hạ kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn Chu Nghị, ngay tại lúc người ta xấu hổ tưởng có vấn đề gì mà sắp duy trì không nổi nụ cười trên mặt, Cảnh Hạ mới chậm rãi nâng mày, hỏi: “Hai người…đến từ B thị? Có lẽ tôi biết tên họ đi..?” Tiếng nói toàn bộ đều bị đè nén trong cổ họng, không biết là do gió đêm thê lãnh hay là trên đường xe bay nhanh bất ổn, thanh âm cũng có chút run rẩy.

Kỳ Dương đứng ở phía trước xe cũng không nghe được thanh âm mỏng manh của Cảnh Hạ, chỉ có Chu Nghị đứng đối diện hắn cùng Kỷ Xuyên Trình bên cạnh mới có thể nghe thấy. Đôi mày tuấn lãng hơi hơi nheo lại, Kỷ Xuyên Trình bất động thanh sắc mà quay đầu nhìn về phía Cảnh Hạ.

Chỉ thấy trong bóng đêm yên tĩnh mông lung, con ngươi của thanh niên tinh xảo kinh hãi mà trợn to, loại kinh ngạc một lúc lâu này đều dừng trên vẻ mặt. Cậu nuốt nước miếng một cái, giải thích: “Tôi không nghĩ tới còn có người ở B thị đến nơi này, cho nên có chút ngạc nhiên. Chu Nghị, anh có biết tên của bọn họ không?”

Cách họ nửa thước, Chu Nghị cũng không phát hiện Cảnh Hạ dị thường, hắn đáp lại: “Bởi vì bọn họ không cùng phân tổ với tôi, cho nên tôi cũng không quen thuộc nhiều với bọn họ. Bất quá nghe nói trong đó một dị năng giả băng hệ rất lợi hại, nửa tháng trước tại sông Hoàng Phổ một người địch lại ba thú biến dị còn lấy được ba đầu thú biến dị cấp C.”

Ngón tay nắm chặt lan can hơi hơi co chặt lại, Cảnh Hạ vẫn duy trì thần sắc thật bình tĩnh, cười nói: “Có thể chém giết 3 đầu cấp C biến dị đúng là rất lợi hại, nói không chừng lần này chúng ta còn có thể đi xem xem tôi có quen họ hay không.”

Chu Nghị sửng sốt: “Các người biết họ?”

Cũng gần giống với S thị tới bây giờ cũng đã có gần ngàn người tiến hóa, ở B thị số người tiến hóa tuyệt đối cũng không ít hơn. Có thể trong biển người mờ mịt quen biết được hai người, xác suất này đúng là rất thấp. ( không phải khi không mà biết đâu ợ, là song kiếp hận đó [╰╯]Cảnh Hạ lắc đầu cười: “Không có, tôi chỉ cảm thấy đều là cùng một chỗ mà tới, khả năng sẽ có tiếng nói chung, đến lúc đó cũng có thể dung nhập nơi này tốt hơn.”

Chu Nghị lý giải gật đầu, không nói gì thêm.

Cảnh Hạ chậm rãi chớp mắt, màu sắc con ngươi dần dần ảm đạm xuống, gắt gao mà nhìn chằm chằm qua một mảnh tối đen bên kia xe, không nói được lời nào. Bóng đêm thăm thẳm đem ánh mắt của cậu che dấu, ngón tay đã sớm đâm sâu vào lòng bàn tay.

“Bọn họ là ai?” Thanh âm trầm thấp tao nhã trong gió đêm phảng phất nghe có chút mờ mịt. Kỷ Xuyên Trình đem tầm mắt từ tay trái Cảnh Hạ dời đi, nhìn như tùy ý mà mở miệng hỏi.

“Kỷ kỷ kỷ kỷ ”

Chợt nghe Kỷ Xuyên Trình hỏi tới, Cảnh Hạ cả kinh,buông lỏng tay ra, thiếu chút nữa đem Kỷ Kỷ trong lòng bàn tay ném ra. Tiểu Hắc Tử thấy thế nhanh chóng theo cánh tay cậu hướng về phía trên mà bò lên, vẫn là đi đến trên vai mới dừng lại chân nhỏ mập mạp, tìm được vị trí thoải mái mới đặt mông ngồi xuống.

Con ngươi xinh đẹp rũ xuống, Cảnh Hạ do dự trong chốc lát, mới ngẩng đầu đáp lại: “Tôi đoán… Đại khái có thể là Ngô Kế Thanh cùng… Tô Duy Thượng. Bọn họ đến S thị là việc bình thường, tôi lúc trước cũng nói với cậu.”

Trước mặt công chúng, Cảnh Hạ không muốn đem toàn bộ sự việc nói ra, nhưng Kỷ Xuyên Trình lại hoàn toàn hiểu được. Trước khi rời B thị, lúc hết thảy còn chưa chính thức bắt đầu, thanh niên tuấn dật xinh đẹp trước mắt này đứng trong vầng tịch dương ấm áp, vào buổi chiều đó đem những sự tình bất khả tư nghị toàn bộ nói cho chính mình, trong đó bao gồm cả ——

Một sự tình trong căn cứ S thị ( vâng, hung khí hình người đang mài a mài, chờ lệnh tấn công thôi ạ []Nghĩ vậy, Kỷ Xuyên Trình rũ xuống phượng mâu sắc bén, che trong thần sắc con ngươi. (có khi ta để là ‘mâu’ cho hợp văn phong nhá =Cảnh Hạ đi theo đội ngũ Ngô Kế Thanh cùng Tô Duy Thượng cùng đến S thị, tuy rằng dựa theo lời kể của cậu, Ngô Kế Thanh phải là hai tháng sau mới tới S thị. Nhưng nếu hiện tại thật sự hai người bọn họ đã tới S thị, vậy không hề nghi ngờ, chuyện đã diễn ra cùng lời Cảnh Hạ nói đã xảy ra biến hóa.

Ngô Kế Thanh là băng hệ dị năng, mặc dù kinh nghiệm thực chiến còn chưa đủ, nhưng trình độ dị năng của gã rất cao, đủ cho gã trong đợt thú triều lần sau đó trở thành sức chiến đấu chủ yếu của nhân loại. Mà Tô Duy Thượng là phong hệ dị năng, thân thể tố chất trong đám người tiến hóa chỉ có thể xem như dưới bậc trung, trình độ dị năng cũng là lớp giữa, nhưng ngoài ý muốn là kỹ năng bảo mệnh rất mạnh, tóm lại có thể trong thời chiến thú triều lần lượt mà biến nguy thành an.

Lọn tóc mỏng màu đen bởi vì gió đêm phơ phất mà đáp trên gò trán cao, Kỷ Xuyên Trình trầm mặc hồi lâu, mở miệng nói: “Có lẽ là hiệu ứng cánh bướm đi, việc này là thông thường. Chờ tôi đem Kỳ Dương đưa đến chỗ hắn nên đến, tôi lại cùng cậu đi tìm hai người B thị kia.” Dừng một chút, Kỷ Xuyên Trình lại bổ sung: “Chờ tôi cùng đi.” Năm chữ (? Chắc bên tiếng Trung là năm chữ đi? cuối cùng phát ra cực nhẹ, nhưng lại mang theo ý tứ trịnh trọng hàm xúc không cho phép phản đối, khiến Cảnh Hạ thoáng sửng sốt.

Một lúc lâu, hắn mới gật đầu: “Được.”

Màn đêm dần dần buông xuống, một đạo bóng dáng màu đen nhanh chóng mà mãnh liệt từ trong bóng đêm nhoáng lên một cái lướt qua. Nếu có ai đứng giữa đường nhìn lại, cũng chỉ có thể thấy là công phu chớp mắt, chỉ nghe thấy “Phần phật” một tiếng âm thanh mang vật nặng chạm trên đất, bóng đen liền từ đầu đường biến mất tại cuối phố.

Chờ đến khi mấy người Cảnh Hạ tới tổng bộ căn cứ S thị, cũng chỉ qua không đến mười phút. ( ngồi Edit mạt thế văn mà cứ như Siêu nhân văn = (Cưng à, siêu nhân văn có nữa à? =

Chu Nghị cùng nam tử đen gầy kia còn nói nói mấy câu liền cười phất tay tạm biệt, nhìn bóng dáng người nọ lần thứ hai biến mất trong đêm tối, Chu Nghị xoay người nhìn về phía Cảnh Hạ, nói: “Trước tôi đã thông qua thủ tục đặc biệt đem tin tức cậu đến thông tri cho tổng bộ, hiện tại chúng ta có thể trực tiếp đi vào.”

Cảnh Hạ cười hỏi: “Là lúc anh tại bên kia vòng phòng hộ cùng người ta nói chuyện là thông tri sao?”

Chu Nghị hơi ngốc lăng, sau đó gật đầu nói: “Không sai. Chúng tôi có đặt ba điểm quanh vòng phòng hộ để liên lạc lên trung ương, trong căn cứ có dị năng giả làm việc này, cậu về sau hẳn có thể nhìn thấy họ.”

Cảnh Hạ nhẹ nhàng vuốt cằm, bên môi gợi lên một tia mỉm cười, không có nói thêm nữa.

Cậu tất nhiên biết S thị có phương thức liên lạc, tại mạt thế đầy chướng ngại mà liên lạc, là một loại dị năng đặc biệt cực kỳ hiếm thấy. Bất quá loại dị năng này cũng có chỗ thiếu hụt —— chỉ có thể trong cự ly ngắn tiến hành chuyển thư từ qua lại.

Chỗ thiếu hụt này chính là trí mạng.

Nhẹ nhàng mà hít một tiếng, Cảnh Hạ cúi đầu, trong tim cậu vừa xẹt qua một tia mất mát, liền nghe được một giọng nam đè thấp bên cạnh mình vang lên: “Ngô Kế Thanh bọn họ nếu đã đi đến S thị, như vậy rất nhiều chuyện đã qua trước kia cũng bất giác đã xảy ra biến hóa. Cậu có nghĩ qua, nên thay đổi cái gì, duy trì cái gì hay chưa?”

Cảnh Hạ hơi ngẩn ra, cậu theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn nam nhân cao ngất bên người. Chỉ thấy đối phương buông xuống con ngươi ngưng mắt nhìn mình, mâu sắc nghiêm túc, tựa hồ trịnh trọng mà hỏi ý kiến.

Thoáng suy tư trong chốc lát, Cảnh Hạ chậm rãi câu khóe môi, cười trả lời: “Thay đổi một ít thì tất nhiên phải thay đổi, còn lại cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất.”

Hai người thanh âm ép tới cực thấp, lại tận lực thả cước bộ, chỉ hai người có thể nghe thấy.

Không biết khi nào, mây đen trên không trung một mảnh che đậy nửa tầng trời dần dần bị gió thổi khai. Trăng sáng giữa trời (or nguyệt thượng trung thiên, bợn beta thấy đứa nào xinh hơn thì chụp vô nhá =. Beo-chàn: Hiện đại nên hán việt méo được cưng à.:v, chiếu sáng tấm màn hắc ám xung quanh sáng tỏ như hoa, ánh trăng ôn nhu mà ôm ấp mặt đất, cũng đem mặt mày thanh niên xinh đẹp trong suốt nổi bật thêm vài phần.

Kỷ Xuyên Trình nhìn Cảnh Hạ hồi lâu, mới dời tầm mắt đi chỗ khác.

Bốn người nện bước mạnh mẽ về phía tòa kiến trúc bốn tầng.

Kiến trúc tường thể lấy đá nhân tạo màu vàng sậm xây thành, trên đó là những cái cửa sổ kiểu nước Áo*, trên một tầng thật cao, tại cổng vòm Baroque hình tròn hai bên có hai dáng người nam nhân phẳng phiu đứng thẳng, trong tay giữ súng màu đen Ruger AC*, cảnh giác mà đề phòng bốn phía.

Mấy người Cảnh Hạ đi lên bậc thang, bọn họ hướng Chu Nghị gật đầu, sau đó liền đi qua. Tầm mắt hai người kia dừng lại hồi lâu trên người Kỷ Xuyên Trình, sau đó Kỷ Xuyên Trình hơi hơi hướng bọn họ vuốt cằm biểu thị ý tứ, hai người mới cùng xoát xoát mà nghỉ nghiêm, thực hiện động tác chào theo nghi thức quân đội đẹp lại tiêu chuẩn.

Mãi cho đến lúc đi hơn mười bước, Chu Nghị mới giật mình mà quay đầu nói rằng: “Cậu… Là quân nhân? Tôi thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy nguyên trú binh này thái độ nghiêm túc như vậy đó.”

Kỷ Xuyên Trình gật gật đầu, nói: “Ân, trước kia đã từng đi tới S thị.”

Chu Nghị nghe vậy hiểu được mà cười cười, sau đó giải thích: “Cái này khó trách. Khả năng các người còn không biết, không biết vì sao, quân nhân ở đây bên trong người tiến hóa thành công đặc biệt ít. Bọn họ có tỉ lệ tiến hóa thực lớn, có điều tỷ lệ thất bại so với người bình thường lại cao hơn rất nhiều. Đương nhiên, bọn họ tiến hóa thành công đều có thực lực rất mạnh, cho nên tôi đoán có thể là vì tiến hóa quá khó khăn, mới có thể phát sinh thất bại.”

Kỳ Dương trầm mặc một đường chỉ lo nhìn khắp nơi nghe xong lời này, bỗng nhiên thấp thấp mà nở nụ cười: “Nếu chân tướng anh đoán đơn giản như vậy, tôi sao có thể không nghĩ ra được?” Ngữ khí hết sức hàm xúc ý tứ trào phúng, hắn tựa hồ là một bộ dáng cười nhạt. ( cái tên này không hiểu sao ta luôn muốn dán dép vào mặt hắn = (Beo-chàn: Méo hiểu sao lại thấy thích thích Kỳ Dương.=

Chu Nghị lãnh đạm đạm mà liếc mắt nhìn hắn, thấp giọng nói: “Tôi nghĩ cậu bị câm a.” (╮[╯╰]╭ ta cười ngất Sau đó một chút đều không quan tâm đến Kỳ Dương tươi cười càng ngày càng nguy hiểm, tiếp tục đối Kỷ Xuyên Trình nói: “Vừa rồi hai người có nhìn thấy những kẻ điên của sở nghiên cứu giúp kia tới không, họ đều không có tiến hóa, bất quá thực lực bọn họ cũng thực mạnh, so với người bình thường lợi hại rất nhiều.”

Kỷ Xuyên Trình như có điều suy nghĩ mà ừ một tiếng, liền không nói thêm nữa.

Kia Chu Nghị tựa hồ cũng sớm đã quen bộ dáng lạnh như băng của Kỷ Xuyên Trình, trong tim của hắn thậm chí có chút kỳ quái mà cảm thấy, bộ dáng lãnh đạm này thuận mắt hơn cái người câm bệnh thần kinh vừa rồi kia. (:v thôi rồi Lượm ơi“Hiện tại sắc trời đã không còn sớm, hai người khác trong đội ngũ các người hiện tại hẳn là đã đến chỗ dừng chân, chờ đám người sở nghiên cứu kia tiến hành kiểm tra dị năng của Cảnh Hạ một chút xong thì cũng có thể đi trước nghỉ ngơi.” Vừa nói, Chu Nghị một bên để mấy người Cảnh Hạ rẽ cái ngoặt, lại xuyên qua một cái hành lang dài theo tiêu chuẩn cách thức chủ nghĩa lãng mạn liền thấy một phòng ở nhỏ hai tầng.

Dọc theo đường đi, thỉnh thoảng có người cười cùng chào hỏi Chu Nghị, sau đó dùng ánh mắt tò mò đánh giá mấy người Cảnh Hạ. Tắm trong thanh âm cùng tầm mắt như vậy, Cảnh Hạ đi theo phía sau Chu Nghị vào cửa, tầm nhìn cũng rộng mở trong sáng.

Bất đồng với ngoài tổng bộ một mảnh tối đen, trên thực tế, sau khi tiến nhập tòa lớn kiến trúc hùng vĩ xinh đẹp này, Cảnh Hạ liền cảm giác giống như về tới trước ngày mạt thế. Thiết bị chiếu sáng tuy nói hơi khiếm khuyết một chút, nhưng đủ để soi đường bình thường, mà lúc đi vào tầng hai tòa nhà như dát bạc (ta chém rồi, ngọn đèn càng lóng lánh cùng ngày xưa không khác nhau là bao. ( Cảnh thiếu đây là, khụ, đang nhớ về một thời phong hoa tuyết nguyệt sao?:vĐời trước sau khi Cảnh Hạ vừa tới đến S thị không lâu, liền gặp thú triều quy mô lớn lần đầu. Gần vạn đầu thú biến dị từ cửa biển theo sông Hoàng Phổ một đường đáy sông ngủ đông, cuối cùng tại một đoạn đường người ta tập trung phồn hoa đột nhiên bùng nổ, tiến công, tập kích, chỉ dùng hơn một giờ liền tàn sát hơn vạn người, cuối cùng cũng đem một mảnh căn cứ đại bản doanhdị năng giả S thị san bằng.

Mà cái chỗ này, Cảnh Hạ chỉ đi vào hai ba ngày liền triệt để trở thành đất hoang. Lúc này đây tiến vào, đối với Cảnh Hạ mà nói có thể gọi là thăm lại chốn xưa, lại có cảm giác khó nói thành lời xa lạ hỗn loạn. Cậu mang theo tâm tình mới lạ cảm khái đánh giá bốn phía, so với vẻ mặt trấn tĩnh Kỷ Xuyên Trình cùng Kỳ Dương không hề hứng thú, nhìn đảo qua như là lần đầu tiên tới.

“Như vậy Cảnh Hạ trước theo tôi đi sở nghiên cứu, về phần…” Chu Nghị dừng một chút, lúc này mới ý thức Kỷ Xuyên Trình cùng Kỳ Dương chưa đem tên nói cho hắn biết: “Về phần các người, trước hết tại đây chờ một chút đi, chúng ta xong việc sẽ đi ra.”

Kỷ Xuyên Trình lắc đầu, chỉ vào Kỳ Dương vẻ mặt tiêu sái tự tại: “Tôi cũng muốn đem hắn đưa đến sở nghiên cứu, giao cho đám giáo sư.” ( cứ xem anh là gấu trúc không bằng = (Beo-chàn: Nồ, là chuột bạch để thí nghiệm. =

Chu Nghị sửng sốt, sau đó gật đầu: “Được, vậy liền theo tôi cùng đi đi.”

Chu Nghị vừa dứt lời, đoàn người vừa nhấc chân còn chưa đi hai bước, Cảnh Hạ liền nghe được một trận thanh âm ôn nhu uyển chuyển từ chỗ ngoặt vang lên, mỗi một tiếng phỏng chừng đều mang theo ý cười nồng đậm, thanh âm dễ nghe thanh thúy khiến người hiểu ý liền nảy sinh hảo cảm. ( mọe, mị chỉ nghe mao cốt tủng nhiên, da gà da vịt gì gì đó đều đồng loạt khởi nghĩa mà thôi [╰╯]“Kế Thanh, anh hôm nay trong lúc huấn luyện sao lại phân tâm? Thiếu chút nữa bị gấu ngựa biến dị cấp D thương tổn đến, thật sự là rất không cẩn thận.”

Đáp lại gã chính là giọng nam trong sáng sạch sẽ: “Tiểu Thượng, em không cần lo lắng, chì là một chút ngoài ý muốn nhỏ thôi, anh cam đoan không có lần sau.”

“Anh quả thật rất không cẩn thận, em thiếu chút nữa liền nghĩ muốn đem anh vào phòng cấp cứu. Bất quá em thực tin tưởng thực lực của anh, anhtuyệt đối sẽ không…” Thanh âm im bặt, một gương mặt xinh đẹp tinh xảo từ chỗ ngoặt chậm rãi xuất hiện, con ngươi thiển sắc của thiếu niên ngay tại lúc nhìn thấy Cảnh Hạ hơi hơi co rụt lại, thật nhanh sau đó liền khôi phục bình thường.

Hắn nhìn như vô ý mà quét mắt một bên mấy người Chu Nghị liếc một cái, tầm mắt tại trên người Kỷ Xuyên Trình dừng lại nửa giây (thấy mãnh nam mà mê à [╰╯], sau đó cánh môi hồng mềm mại chậm rãi như hoa nở một độ cong xinh đẹp, lộ ra một tia tươi cười thanh nhã, nói: “Anh? Anh như thế nào lại ở đây?” ( chứ không phải mi mong chờ em nó chạy đến trước mặt để mi diễn tuồng à? Đồ đáng ghét lên sàn rồi a *lật bàn*