Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tạc Băng

Chương 43




Dương quang sáng ngời lại không nóng xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh thật dày, càng không thiêu cháy như giữa hè. Ánh sáng chiếu vào trong phòng, hình thành vài đạo ánh sáng bạc loang lổ, bụi phiêu du lãng đãng giống như tinh linh phiêu múa. Bên trong an tĩnh dị thường, phảng phất ngay cả châm rơi xuống, đều có thể rõ ràng nghe thấy.

Ánh sáng vừa lúc từ phía sau Kỷ Xuyên Trình chiếu tới, hiện lên một tầng kim sắc thản nhiên. Khuôn mặt lạnh lùng, môi mỏng mân nhẹ, tựa hồ có chút không vui, tựa hồ lại có chút… phức tạp khó có thể hình dung.

Cảnh Hạ kinh ngạc nhìn nam nhân xa lạ mà lại quen thuộc như vậy, xa lạ là y khó được bộ dáng trịnh trọng nghiêm túc, quen thuộc là… trong con ngươi kia nhìn như lạnh băng, nhưng vì không có người ngoài, vẻ mặt như trước nhu hòa, không lạnh lùng vô tình.

Cổ họng nghẹn ngào, Cảnh Hạ qua một lúc lâu mới nói: “Khụ, A Xuyên… Cậu nói rốt cuộc là chuyện gì?”

Đợi một lúc lâu không có hồi âm, Cảnh Hạ thật cẩn thận đánh giá đối phương. Chỉ thấy trên khuôn mặt của tuấn mỹ Kỷ Xuyên Trình, như trước là bình tĩnh bình tĩnh, con ngươi vi liễm, vẻ mặt kiểu “Tôi còn đang chờ cậu trả lời”.

“…”

Con ngươi như đá hắc diệu cao thấp đánh giá Cảnh Hạ hồi lâu, ngay khi người sau cảm giác tóc gáy cả người đều dựng thẳng lên, chỉ nghe Kỷ Xuyên Trình bỗng nhiên buông tiếng thở dài thật dài, nói: “Cậu còn nhớ rõ lúc cậu 17 tuổi, đã từng cùng mấy công tử Phương gia, Ngụy gia cùng đi hộp đêm không?”

Lời này nói ra thập phần đột ngột, khiến Cảnh Hạ đầu óc lơ mơ. Cậu từ lời Kỷ Xuyên Trình nói hồi tưởng, lập tức nhớ tới chuyện năm đó. Hộp đêm, Phương gia, Ngụy gia…

Cảnh Hạ kinh hô: “Cậu cư nhiên còn nhớ rõ chuyện kia?”

Kỷ Xuyên Trình bất động thanh sắc hơi hơi vuốt cằm, không tính trả lời.

Cảnh Hạ lại lập tức ủ rũ xuống, cậu nhẹ nhàng mà khụ hai tiếng, nói: “Tôi lúc trước là không hiểu chuyện, hiện tại tôi tuyệt đối sẽ không làm ra cái loại chuyện ngu xuẩn này, cậu biết mà.” Nói xong, cậu theo bản năng đưa tay sờ sờ má trái mình, làn da sớm đã khôi phục nguyên bản bóng loáng nhẵn nhụi, nhưng… cậu lại cảm giác rõ ràng một quyền cay cú nóng rát của Kỷ Xuyên Trình như mới xảy ra hôm qua.

Cậu năm đó cùng mấy hồ bằng cẩu hữu kia trong hộp đêm, thiếu chút nữa hút độc.

Mà chuyện kia, cũng là việc khiến Kỷ Xuyên Trình trong hai mươi năm qua tức giận nhất, không có ngoại lệ.

Chợt nghe trả lời, Kỷ Xuyên Trình khơi mào một mi, thản nhiên nói: “Lúc trước cậu trả lời tôi như thế nào?”

Cảnh Hạ nghe vậy sửng sốt, cậu lập tức vắt hết óc tiếp tục hồi tưởng. Thời gian qua đã lâu lắm, cậu sau đó lại xảy ra quá nhiều việc, một câu nói đã qua bao nhiêu năm cậu sớm đã quên đến không còn một mảnh. Nhưng, cậu lại kinh ngạc phát hiện, vừa mới nhớ tới một chút manh mối, cư nhiên ngay cả tình hình lúc đó đều nhớ rõ nhất thanh nhị sở

Trong hoa viên đại trạch Kỷ gia, cậu đứng ở phía sau Kỷ Xuyên Trình, ngượng ngùng nói: “A Xuyên, đây tuyệt đối là lần cuối cùng. Nếu tôi lại tái phạm, tôi liền… tôi liền từ nay về sau cái gì cũng nghe theo cậu Cậu nói đông, tôi tuyệt đối không dám về tây”

Tình hình lúc đó hiện lên trong đầu, Cảnh Hạ sợ tới mức lập tức nói: “Từ từ, cậu đột nhiên nói cái này là như thế nào? Tôi đây… Tôi đây phạm sai lầm chỗ nào? Tôi từ đó về sau hình như luôn theo khuôn phép, đứng đắn mà đi học quản lý, ngay cả Vương quản gia đều nói tôi biến hóa rất lớn.”

Kỷ Xuyên Trình thùy mâu, quét mắt nhìn cậu một cái: “Cậu đều nghe tôi?”

Thấy đối phương căn bản không có để ý mình nói, Cảnh Hạ lập tức tạc mao: “Tôi không có làm sai gì, làm chi phải nghe lời cậu?”

Nam nhân cao ngất tuấn tú bỗng nhiên lạnh lùng sắc mặt, cả người phát ra khí tràng lạnh băng khiến không khí giảm xuống vài độ. Cảnh Hạ vừa muốn rụt cổ, bỗng nhiên nghĩ đến mình tuyệt không thể lại mất chí khí, lại nâng cằm lên, thề sống chết bất khuất. (tội em, chi cho áp lực dữ vậy, giả vờ ủy khuất tí, xem ảnh dám làm gì

“Cậu không có làm sai gì?”

Nuốt nước miếng một cái, Cảnh Hạ nhỏ giọng nói: “Không… Không có.”

Phượng mâu sắc bén nhíu lại: “Thật không có?”

“… Có.” Bất đắc dĩ cúi đầu, Cảnh Hạ rốt cục vẫn thừa nhận: “Tôi không nên đoán cậu cùng Kỳ Dương là cái loại quan hệ đó, cậu giận cũng đúng. Nhưng A Xuyên à, chuyện này cũng không nghiêm trọng như thế đi, tôi thề đó, tôi sẽ không dám đoán quan hệ của cậu cùng bất luận kẻ nào, tuyệt đối không có lần sau” (giống con nhận sai với papa ghê à:v“…”

“A Xuyên?”

“Cậu còn phải nghĩ.”

Cảnh Hạ sửng sốt: “Nghĩ cái gì?”

“Quan hệ của tôi cùng người khác, đặc biệt là… quan · hệ · cảm · tình.”

Mấy chữ cuối cùng hoàn toàn là nghiến răng nghiến lợi từ miệng đi ra, khuôn mặt thanh lãnh tự phụ Kỷ Xuyên Trình tất cả đều là tức giận khó có thể áp chế, nhưng thực rõ ràng, thanh niên đối diện không chút nào cảm giác được.

Nghe vậy, Cảnh Hạ kinh ngạc mở to hai mắt, trên mặt tuấn tú tất cả đều là nghi hoặc.

Cậu có chút không hiểu.

Quan hệ tình cảm… Quan hệ tình cảm…

Quan hệ tình cảm?

“Cái gì? Cậu cư nhiên thích Tần tỷ?”

“…”

“Tuy rằng cậu là bằng hữu tốt nhất của tôi, nhưng A Xuyên à, nếu như là Tần tỷ, tôi cảm thấy cậu vẫn là không nên. Tần tỷ chính là…”

“Cảnh Hạ”

Thanh âm đột nhiên cất cao làm tiểu hắc tử trên đầu Cảnh Hạ sợ tới mức run run một cái, liền ngã nhào trên mặt đất. Nó xám xịt mà lập tức chạy trốn xuống dưới cái bàn, cũng không dám nhìn nam nhân mạc danh kỳ diệu kia một cái.

Ánh nắng từ từ ảm đạm xuống chiếu sáng khuôn mặt Cảnh Hạ, cậu kinh hãi nhìn nam nhân trước mắt tự nhiên tức giận. Lọn tóc mỏng màu đen rơi trên trán đối phương, trong con ngươi tối đen thâm trầm tất cả đều là vẻ mặt bị chọc giận, môi mỏng nhếch lên, thần sắc không vui.

Cậu thật sự… Chưa từng thấy qua bộ dáng Kỷ Xuyên Trình tức giận như vậy.

Người này rất ít đem tình cảm trực tiếp viết trên mặt, lại càng không nói tới việc giận dữ như vậy. Năm Cảnh Hạ 17 tuổi kia, chỉ nhớ rõ trong phòng hôn ám, một quyền mãnh liệt kiên cường kia, nhưng không thấy rõ vẻ mặt Kỷ Xuyên Trình. Mà hiện giờ…

Cậu cũng chân chân thực thực thấy rồi.

Phảng phất là bất đắc dĩ, lại hình như là bị mình làm tức giận thật sự, lãnh tĩnh như Kỷ Xuyên Trình cũng rốt cuộc vô pháp che dấu tâm tình của mình, toàn bộ đem hết thảy tình cảm hiện lên mặt của y. Cái loại này giống như núi lửa yên lặng nhiều năm bùng nổ tình cảm mãnh liệt, làm trái tim Cảnh Hạ hung hăng nhéo một cái.

Một ý tưởng cực kỳ không chân thật bỗng nhiên hiện lên trong đầu của cậu.

“Lúc mẹ cậu qua đời, là tôi ôm cậu quỳ một đêm, cậu ghé vào trong ngực tôi khóc hổn hển đến lợi hại, đó là năm cậu năm tuổi.”

“Cậu khi còn bé ham chơi, bò lên cây cổ thụ cạnh hồ nước nhà cũ không cẩn thận ngã vào hồ, là tôi nhảy xuống cứu cậu lên, chính mình thiếu chút nữa chết chìm, đó là năm cậu sáu tuổi.”

“Tô Duy Thượng vu hãm cậu đánh vỡ bình hoa Cảnh lão gia tử yêu mến nhất, cậu bị phạt quỳ gối trong thư phòng cả đêm, là tôi trộm đưa đồ vào, năn nỉ lão gia tử giảm bớt hình phạt, đó là năm cậu chín tuổi.” (Quèo, hình như==

“Cậu trốn học đi ra ngoài chơi trong nhà không người quản, chạy lên đường cái thiếu chút nữa bị xe đụng, là tôi không ngủ đi tìm một đêm mới tìm được cậu, kéo cậu đến trước thư phòng lão gia tử, đồng thời quỳ cầu ông ấy tha thứ, đó là năm cậu mười tuổi.”

“Cậu…”

Thanh âm Kỷ Xuyên Trình vẫn trầm thấp từ tính vào lúc này nghe qua có một chút kích động, ngay cả khi đã kết thúc còn mang theo một tia run rẩy khó có thể khống chế. Y một chữ một chữ nói xong, mày tuấn tú gắt gao nhíu lại, trong con ngươi đen nhánh chẳng biết sao nhìn qua giống như phiếm thượng một tầng ánh nước, rõ ràng vẫn là bộ dáng bá đạo lạnh lùng kia, nhưng nhìn tại trong mắt Cảnh Hạ, lại cảm thấy lúc này y ——

có chút yếu ớt khác thường.

Giống như chỉ dù là một lời phủ định, có thể làm y triệt để hỏng mất.

“Trong lễ tang Lão gia tử, cậu bị Tô Duy Thượng chọc giận, thiếu chút nữa muốn vung tay đánh nhau dẫn tới cha cậu không vui, là tôi âm thầm phái người vây Tô Duy Thượng ở trong phòng không cho ra, đó là năm cậu mười hai tuổi.”

Thân mình Cảnh Hạ có chút run rẩy, cậu kinh ngạc nhìn Kỷ Xuyên Trình. Tâm của cậu giống như triệt để bị lời nói nhìn như bình thản ấy vây lấy. Mấy chữ kia, từng bước từng bước thổi mạnh suy nghĩ trong đầu của cậu, đem trái tim của cậu đánh ra từng đạo vết máu loang lổ đáng sợ, chảy ra máu tươi ồ ồ, nhưng không cách nào tránh né.

Bởi vì cậu biết ——

Người này nói không sai.

“Cậu còn chưa có bằng lái liền một mình lái xe như bay, thiếu chút nữa đụng gãy chân người ta, là tôi mang cậu đi nhận lỗi trước giường bệnh người nọ, khẩn cầu thân nhân người ta tha thứ, đó là năm cậu mười lăm tuổi.”

“Tôi thật vất vả về tới B thị muốn gặp cậu, cậu lại đi theo đám bạn kia nhậu trong hộp đêm đến cuồng say, tôi lúc về cư nhiên nhìn thấy cậu muốn hít thuốc phiện, tức giận đến mức ngay cả tâm muốn giết cậu đều có, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, ôm cậu về Kỷ gia không dám mang cậu về Cảnh trạch, đó là năm cậu mười bảy tuổi.”

Hốc mắt dần dần đỏ lên, thanh âm Kỷ Xuyên Trình không còn kích động khó có thể kiềm chế. Ngữ tốc của y dần dần chậm lại, con ngươi luôn luôn cao ngạo lạnh lùng hạ xuống, nhìn dưới mặt đất. Ánh nắng mờ nhạt giống như không có độ ấm, chiếu rọi rõ ràng toàn bộ thân hình cao lớn của nam nhân, Cảnh Hạ cảm thấy y giống như cả người lạnh băng, ngay cả tâm… đều bắt đầu từ từ trở nên lạnh.

Trong cổ họng sớm đã khô khốc một mảnh, Cảnh Hạ đỏ mắt muốn đưa tay, lại phát hiện khí lực toàn thân mình giống như bị triệt để hư thoát, theo một câu đối phương vừa rồi kia, biến mất trong trí nhớ dài lâu mà lại ngắn ngủi.

Từ lần đầu tiên gặp mặt lúc năm tuổi, cho tới tình trạng bây giờ hai người giằng co.

Trong hai mươi năm nhân sinh của mình vẫn luôn mang bóng dáng người này, y chưa bao giờ biến mất lần nào, cho dù phải đi bộ đội, cũng kiên trì mỗi ngày gọi một cuộc điện thoại, báo bình an.

Y thực trầm mặc, biểu đạt tình cảm của mình không tốt lắm, chỉ biết vĩnh viễn đứng ở bên cạnh mình, làm tốt chuyện mình nên làm cùng không nên làm. Việc mình sai, y đến dọn dẹp, việc mình không làm được, y giúp mình hoàn thành.

Hết thảy giống như đương nhiên, đương nhiên đến mức…

Ngay cả bản thân cậu cũng không cảm thấy không có bất luận gì không đúng.

Khuôn mặt lạnh lùng tao nhã bởi vì ngược sáng mà bao phủ trong ám sắc thản nhiên, môi mỏng bỗng nhiên gợi lên, Kỷ Xuyên Trình thật sâu hít một hơi, giống như muốn phả ra toàn bộ độ ấm tràn đầy trong lòng, không còn có khí lực mở miệng.

“Tôi sau hai mươi năm bắt đầu từ lúc chín tuổi, trong sinh hoạt liền chưa một lần rời đi cái bóng của cậu. Cậu sinh bệnh, tôi sốt ruột đến hận không thể đổi thành người bị bệnh là mình, chỉ có thể chăm sóc cho cậu mau lành bệnh; cậu phản nghịch, tôi giận đến muốn hung hăng mà đập cậu một trận, rồi lại không nỡ.”

“Cảnh Hạ, tình cảm của tôi trong hai mươi năm, em cảm thấy chỉ cần một câu ‘Cậu là bằng hữu tốt nhất của tôi’, liền có thể thay thế sao?”

Thời gian dừng lại, không khí đọng lại.