Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tang Thi Hoàng Đích Phục Cừu

Chương 49






Chương 49
Edit: Zombie cưỡi Lợn
Beta: Khanhky1378600_671077736245477_2067103018_n
“Đối với một tang thi hoàng nói cảm ơn vì đã cứu mạng? Là đang làm tốt công tác chuẩn bị bán mình sao?”
Mộ Lê Thần cao hứng là vì cái gì?
Hắn cao hứng là vì lần truyền thừa này rất có ích, vừa lúc bổ sung vào điểm yếu của hắn.

Lúc trước hắn đối với bí tịch võ công của Tần Chiêu như hổ rình mồi, còn không phải bởi vì hắn không có đủ kỹ năng sao?
Kết quả Sưu Hồn có một số rắc rối, không tra ra, hắn lúc ấy cũng đã quẫn trí một lúc lâu.

Mà hiện tại hắn có được truyền thừa của Huyết Ma, các loại pháp thuật cùng kỹ năng chiến đấu cần có đều có, thậm chí chủ nhân lúc trước của Huyết Ma đao còn sáng tạo một không gian bên trong Ma đao.

Dùng tinh thần lực tiến vào không gian có thể chuyển hóa tinh thần lực không gian thành của bản thân, thậm chí còn gặp được thần niệm cuối cùng của Huyết Ma tôn giả lưu lại.

Thần niệm không có thực thể, nhưng lại có bản năng chiến đấu của Huyết Ma tôn giả.

Mộ Lê Thần hoàn toàn có thể thông qua tinh thần lực của mình giao thủ cùng thần niệm của Huyết Ma tôn giả để đề cao kinh nghiệm chiến đấu.

Bất quá, Mộ Lê Thần lại nghĩ tới cái cung thủ phát ra được Liệt Diễm gặp ở căn cứ H tỉnh.

Chiếc cung của tên cung thủ đó nhất định là linh bảo truyền thừa giống như Huyết Ma đao, bằng không sẽ không lợi hại đến nỗi Mộ Lê Thần trong trận giao chiến đó bị áp chế mất vài phút.

Chung quy, hắn chưa có nhận được truyền thừa đầy đủ, gặp phải cái loại cung thủ nhận truyền thừa bách phát bách trúng như thần này, nếu không phải đẳng cấp của hắn so với cung thủ đó có chênh lệch lớn, chỉ sợ hắn đã gặp hạn.

Bất quá, hiện tại Mộ Lê Thần cũng không lo lắng, có được truyền thừa hoàn chỉnh, cho dù đẳng cấp của cung thủ kia đuổi kịp hắn thì sao?
Vẫn không phải đối thủ của hắn!
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Huyết Ma tôn giả để lại cho hắn công pháp truyền thừa là một quyển công pháp Ma Tu phi thường tàn nhẫn — tế huyết đại pháp, rất thích hợp với Mộ Lê Thần.

Tế huyết đại pháp nghe qua đã thấy có máu, còn liên quan đến công pháp tà ác, sự thật cũng đích xác như thế.


Ma công này không cần thể chất quá lợi hại hay linh căn gì đó, chỉ cần dựa theo công pháp bí pháp đi giết người là được, dùng một lượng máu lớn để tăng trưởng công lực.

Mấy vạn năm trước trong giới Tu Chân, tư chất linh căn của vị Huyết Ma tôn giả thuộc hàng số một số hai này rất bình thường, vị tôn giả đó đã dùng các loại thủ đoạn cực kỳ ngoan độc chậm rãi bò lên.

Vì tăng cường thực lực mà không từ thủ đoạn, giết người bốn phía để luyện ma công, không phân địch ta.

Mặc kệ là phàm nhân hay tu chân giả, mặc kệ là chính đạo hay Ma đạo, toàn bộ đều giết chết, chỉ để luyện ra ma công.

Bất quá, ma công quá mức lợi hại, thực lực vị tôn giả đó rất mạnh, cho dù toàn bộ giới Tu Chân liên hợp truy sát cũng đều thất bại.

Sau này vẫn là bởi vì sát nghiệt vị tôn giả ấy quá nặng, Thiên kiếp quá cường, không thể vượt qua, hồn phi phách tán.

Mộ Lê Thần cẩn thận đọc công pháp trong đầu, tươi cười trên mặt càng sáng lạn hơn.

Tế huyết đại pháp này cơ hồ làm ra chỉ để dành riêng cho hắn.

Nếu là trước tận thế, có được công pháp lợi hại như vậy cũng tu luyện không được, bởi vì không có đủ linh khí, mà nếu đủ cũng không có khả năng giữa xã hội hòa bình giết chóc bốn phía.

Mà hiện tại…… Hắn đã là tang thi hoàng, như thế nào sẽ không vì sự thống trị của tang thi trên thế giới mà cống hiến chứ?
Nhân loại, vẫn là hôm nay nhượng lại địa vị chúa tể mà thôi!!
Bước đầu tiên của Công pháp là muốn hắn dẫn sát khí nhập vào thân thể — Dẫn Khí kỳ.

Khí huyết chỉ có ở chiến trường, nơi mà rất nhiều người tử trận mới có, cho nên Mộ Lê Thần hiện tại tạm thời không thể dẫn khí nhập thể.

Công pháp tạm thời không thể tu luyện, hắn liền xem các pháp thuật linh thể khác.

Tu chân giả không giống dị năng giả chỉ có thể sử dụng dị năng mình có được.

Tỷ như Hỏa hệ dị năng giả cũng chỉ có thể sử dụng hỏa diễm công kích địch nhân, nhưng Hỏa hệ linh căn của tu chân giả, lại có thể có rất nhiều loại pháp thuật, thủy hệ, kim hệ, Mộc hệ …… Đều có thể học.


Chỉ dựa vào điểm này, Mộ Lê Thần có thể thấy tu chân giả so với dị năng giả mạnh hơn rất nhiều.

Cụ thể như linh căn tu chân giả hấp thụ linh khí trời đất để tu luyện, khi chiến đấu duy trì liên tục, mức độ sát thương của họ bỏ xa những dị năng giả dựa vào dị đan mà đấu.

Mộ Lê Thần giản lược tính toán các dị năng đã bị mình thôn phệ, trừ bỏ loại Không gian hệ dị năng đặc thù phi thường hiếm thấy, hắn cơ bản có đầy đủ.

Pháp thuật tu chân lấy Ngũ Hành kim mộc thủy hỏa thổ làm chủ, Mộ Lê Thần cũng có được hết năm loại dị năng này.

Dị năng và pháp thuật cường đại liên hợp…… Mộ Lê Thần thật sự rất chờ mong muốn nhìn thấy uy lực của nó.

Mộ Lê Thần ngồi trong phòng khoanh chân bất động bế quan vài ngày, đều là nghiên cứu các loại pháp thuật, sau đó nghiên cứu làm sao để đem pháp thuật và dị năng kết hợp.

Dị năng được sử dụng là từ năng lượng bên trong Hồn tinh rút ra, pháp thuật sử dụng là kết thủ ấn thông qua linh khí trong cơ thể dẫn đường kết hợp linh khí của trời đất phát ra uy lực công kích.

Một cái là nhờ vào năng lượng duy trì trong cơ thể hắn, một cái là năng lượng trong ngoài kết hợp, cái nào tốt cái nào kém vừa xem là biết ngay.

Linh quang Mộ Lê Thần đột nhiên vừa hiện, kết thành thủ ấn, linh khí trời đất quanh thân kịch liệt nổi lên sóng gió, một con đại hỏa long xông ra, oanh liệt đập vào vách tường đối diện cửa phòng.

Toàn bộ khách sạn bị một trận lay động kịch liệt……
Mộ Lê Thần nhìn thành quả chính mình tạo ra, phi thường khiếp sợ.

Nên nói, hắn bây giờ còn chưa có dẫn khí nhập thể, trong cơ thể không có chút linh khí nào, cho dù kết thủ ấn, cũng vô pháp sinh ra cộng hưởng với linh khí của trời đất.

Nhưng khi linh quang hắn vừa lóe, trong đầu đột nhiên xuất hiện một suy đoán lớn mật — nếu dùng năng lượng dị năng bên trong Hồn tinh thay thế linh khí trong cơ thể, cùng linh khí trời đất thông qua thủ ấn kết hợp sẽ như thế nào?
Hắn lớn mật suy đoán, cũng lớn mật thử nghiệm.

Kết quả rất không phụ hy vọng của hắn.


Uy lực quá cường đại, lúc trước sử dụng dị năng nhiều nhất chỉ có thể phát ra một tiểu hỏa cầu, hiện tại là trực tiếp phát ra một con đại hỏa long.

~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
“Phát sinh chuyện gì ?”
Mục Nhiên nghe động tĩnh lớn như vậy liền vội vàng chạy lên, nhìn thấy phòng Mộ Lê Thần, nhất thời trợn mắt há hốc mồm.

Mộ Lê Thần nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Không có gì, ta chỉ làm một thí nghiệm nhỏ thôi.


Nói rồi ánh mắt hắn rơi xuống nam nhân bên cạnh Mục Nhiên đang tái nhợt mặt mày, lãnh đạm hỏi: “Xem ra ngươi đã không có việc gì…… Vậy nói xem, ngươi là?”
Người nọ không có để ý đến ngữ khí lãnh đạm của Mộ Lê Thần, cảm kích nhìn hắn, nói: “Tôi là Ân Phùng, là trận thuật sư của căn cứ H tỉnh, lần tang thi công thành này đã khiến căn cứ bị chiếm đóng, cảm ơn anh đã cứu tôi.


Cái người tên Ân Phùng này hẳn là đem Mộ Lê Thần và Mục Nhiên trở thành ân nhân cứu mạng, hoàn toàn không biết hai vị trước mặt mà hắn vẫn đang cảm kích không thôi chính là đầu sỏ làm hại căn cứ bị hủy diệt.

Mục Nhiên thương hại, yên lặng nhìn Ân Phùng, đối với một tang thi hoàng nói cảm ơn vì đã cứu mạng? Là đang làm tốt công tác chuẩn bị bán mình sao?
Lúc Ân Phùng vừa mới tỉnh lại, Mục Nhiên còn chưa kịp nói cho hắn tình cảnh hiện tại của hắn đã nghe hắn tự giới thiệu mình là trận thuật sư, Mục Nhiên vốn từng bị bắt bán mình trong lòng liền biết, Mộ Lê Thần tuyệt đối sẽ không bỏ qua nhân tài này.

Hoặc là bán mình, hoặc là chết……
Mộ Lê Thần ngược lại đối với Ân Phùng đang hiểu lầm hắn là ân nhân cứu mạng cũng không có bất cứ phản bác nào, dù sao hắn đã kêu Tiểu Hắc tha Ân Phùng về, gọi là ân nhân cứu mạng cũng được.

Hắn đột nhiên nhớ tới một vấn đề: “Trận thuật sư sao? Thiết bị cảnh báo khi có tang thi lẻn vào của căn cứ H tỉnh là do ngươi tạo ra?”
Ân Phùng có chút ngại ngùng cười cười, ôn hòa nói: “Đúng vậy.


Mộ Lê Thần gọn gàng dứt khoát hỏi: “Vậy ngươi tính báo đáp ân cứu mạng ngươi như thế nào đây?”
Ân Phùng ngây ngẩn cả người, chẳng phải lúc này lời thoại nên nói là ‘Chút việc nhỏ này không cần phải cảm tạ’ hoặc là ‘Chúng ta đều là con người, thời khắc nguy nan nên tương trợ lẫn nhau’ sao?
Trực tiếp muốn báo đáp như vậy thật sự là đại trượng phu sao?
Tuy rằng cảm thấy có chút không đúng, nhưng Ân Phùng lại không muốn phủ nhận ân cứu mạng này, cho nên hắn rất bối rối: “Cái này……”
Hắn suy nghĩ nửa ngày cũng nghĩ không ra biện pháp nào có thể trực tiếp báo đáp ân cứu mạng để Mộ Lê Thần vừa lòng.

Vật tư sao? Bánh quy hắn mang theo trên người đã rơi đi nơi nào rồi?!
Vũ khí sao? Hắn là một trận thuật sư vẫn luôn được người bảo hộ ở phía sau, vũ khí moi ở đâu ra đây?
….


Nghĩ đến cuối cùng, Ân Phùng rất thành khẩn hỏi Mộ Lê Thần: “Vậy xin hỏi anh muốn tôi báo đáp như thế nào đây?”
Mộ Lê Thần liếc mắt nhìn hắn, sau đó nhìn về phía Mục Nhiên, hơi ngước cằm lên, nói: “Giao cho ngươi.


Sau đó liền xoay người đi vào một căn phòng hoàn hảo khác không tổn hao gì, tiếp tục bế quan.

Mục Nhiên bị Mộ Lê Thần quăng trọng trách lên người, hắn chỉ biết nhìn theo bóng dáng Mộ Lê Thần biến mất sau cánh cửa, trong lòng khóc không ra nước mắt.

Cái gì gọi là giao cho tôi a? Muốn tôi như thế nào bịp cái người này đây?
Mục Nhiên nhìn bộ dáng vô hại lại có chút ngốc ngốc của Ân Phùng, tức giận nói: “Cậu về sau cứ đi theo lão đại đi!”
Ân Phùng: “???”
Mục Nhiên quyết tâm nói: “Người vừa rồi chính là lão đại của tôi, về sau cũng là lão Đại của cậu.

Lão đại kêu cậu làm cái gì cậu phải làm cái đó, dù có thấy sự tình không thích hợp cũng đừng lắm miệng hỏi lung tung, biết không?”
Ân Phùng hỏi: “Bao ăn bao ngủ sao?”
Mục Nhiên giật giật khóe miệng, gật đầu.

Ân Phùng lại hỏi: “Có tiền lương sao?”
Trán Mục Nhiên mọc ra gân xanh: “Cậu cũng không phải dị năng giả, đòi tiền lương cái gì?”
Tiền bạc thời mạt thế bây giờ cũng chỉ là giấy, cho nên Mục Nhiên cho rằng Ân Phùng đòi tiền lương chính là đòi tinh hạch, thú đan.

Ân Phùng cảm thấy rất ủy khuất: “Tôi luyện tập trận thuật cần rất nhiều máu của biến dị thú và tinh hạch a……”
Nếu đãi ngộ không tốt, hắn không muốn vì một ân cứu mạng mà đem chính mình bán đi đâu!
Mục Nhiên nghe lý do này, nhất thời nhẹ nhàng thở ra: “Trừ cái này không còn yêu cầu gì khác?”
Ân Phùng chớp mắt: “Ừm, không còn.


Mục Nhiên biết Mộ Lê Thần muốn lưu Ân Phùng lại chính là coi trọng năng lực trận thuật sư của hắn, duy trì hắn luyện tập trận thuật khẳng định sẽ không keo kiệt mà đầu tư, điểm này có thể chứng minh khi Mục Nhiên hắn luyện tập vẽ bùa.

Cho nên Mục Nhiên thập phần sảng khoái thay mặt Mộ Lê Thần đáp ứng: “Không thành vấn đề!”
Sau khi xác định Ân Phùng và hắn đã trở thành đồng nghiệp, hắn đối với Ân Phùng cũng thêm hòa khí : “Vậy đi, tôi mang cậu đi ăn cơm, đảm bảo một canh hai xào ba mặn đủ cho cậu ăn.

” Đăng bởi: admin