Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật

Chương 86: Gió bão tới




Thẩm An cẩn thận dựng lên kết giới, cửa thang máy đang chậm rãi xuất hiện thứ gì đó rất mạnh.Tuy rằng Thẩm An nghe không ra âm thanh hỗn độn, nhưng trực giác, trực giác của Thẩm An nói cho hắn biết, nguy hiểm đang tới gần!

Trong lòng Thẩm An không ngừng kêu gọi Thẩm Duệ, nhưng đáp lại Thẩm An lại là một mảnh lặng im.

Thẩm An bất an, tại sao Anh hai không đáp lại chính mình?

Chẳng lẽ Anh hai đã xảy ra chuyện?

Lúc này Thẩm Duệ đang có ý đồ đột phá một đám ruồi bọ khổng lồ đang liên hợp nhau tạo thành tường vây, Thẩm Duệ nhìn lũ ruồi bọ ghê tởm trước mặt, lông mày không khỏi hơi hơi nhăn lại, đàn ruồi bọ này thật phiền toái, giá trị vũ lực thấp, nhưng một khi giết chết, trong thi thể liền tuôn ra càng nhiều ruồi bọ.

“Chúng ta hỏa công?” Từ Trường Thiên đề nghị, trong lòng phiền táo không thôi, mẹ! Ruồi bọ chết tiệt, cũng không biết Khanh Khanh thế nào?

“Không được! Sở Thuần bọn họ đang ở trong tháp đông phương.” Chu Vũ phản đối.

Thẩm Duệ nhíu mày, nhìn tháp đông phương bị đàn ruồi bọ vây quanh, xảy ra chuyện gì? Vừa rồi hắn cố ý dùng tiếng lòng kêu gọi An An, nhưng thế nửa điểm phản ứng cũng không có? Chẳng lẽ An An không ở trong này? Hay là An An đã xảy ra chuyện?

Sắc mặt Thẩm Duệ dần âm trầm, vươn tay nắm lấy Chu Vũ cùng Từ Trường Thiên, lắc mình biến mất tại bên ngoài tháp đông phương.

Cách đó mười dặm, hai chiếc xe đột ngột ngừng giữa đường.

Mấy người thân hình quái dị hoặc đứng hoặc ngồi, một người trong số đó thân người đuôi rắn, gương mặt tuy rằng đột ngột hẹp dài, ngũ quan lại vô cùng tốt.

Bọn họ vây quanh một nam tử cao to có sừng thật dài, nhìn chăm chú vào máy tính bảng trong tay nam tử.

“Hắc hắc… Tôi thích tên gọi Thẩm Duệ. Lợi hại. Không tồi.” Giọng nói kéo dài khàn khàn đến từ thân hình thấp bé giữa mấy người kia.

“Ha hả… Tôi càng thích tên gọi Chu Vũ. Bộ dáng lạnh lùng thật sự là làm người trìu mến nha.” Nam nhân thân người đuôi rắn giọng nói lanh lảnh cực kỳ khó nghe, ngữ khí lại là làm nũng.

“Được rồi…” Nam tử cao to sừng dài đột nhiên mở miệng, giọng nói lãnh liệt ép tới rất thấp, ngữ khí cứng nhắc, “Đem Phương Bình lưu lại, chúng ta cần phải đi.”

“Thiên Hà lão Đại, người tên Lưu Khiết anh thích giống như không ở trong này, có muốn chúng tôi đi chộp hắn tới hay không?” Nam nhân thân người đuôi rắn cười hì hì nói, giọng nói lanh lảnh lộ ra quỷ dị nào đó.

Nam tử cao to sừng dài quay đầu nhìn chằm chằm nam nhân thân người đuôi rắn, ánh mắt ngoan lệ, âm độc, “Tôi nói rồi, đừng đánh chủ ý lên hắn!”

Nam nhân thân người đuôi rắn cười ha hả, tươi cười quỷ dị, “Đừng nóng giận, tôi chỉ là nói đùa. Chủ nhân đã phân phó không nên đụng nam nhân đó. Chúng tôi sẽ không đụng.”

Nam tử cao to sừng dài lạnh lùng nhìn chằm chằm nam nhân thân người đuôi rắn trong chốc lát, mới chậm rãi xoay người mở cửa xe, trong xe, Phương Bình trừng lớn ánh mắt kinh ngạc mang theo một chút phức tạp nhìn hắn.

Nam tử cao to sừng dài mặt không đổi sắc bảo ông xuống xe, mới mở miệng nói, “Ông chờ ở chỗ này, Thẩm Duệ bọn họ đã tiến vào tháp đông phương, tin tưởng rất nhanh có thể cứu con gái của ông ra.”

Phương Bình ngẩn người, nhìn nam tử cao to sừng dài và mấy người có bề ngoài như quái vật khác lên xe, lại nhìn nhìn bảy tám thi thể nam nhân trung niên bị bọn họ vứt bỏ tại xung quanh xe, trong lòng Phương Bình phát lạnh, nhớ tới không lâu, cảnh tượng nam nhân trung niên ở trong xe kia bị bọn họ những tên quái vật rõ ràng xé nát.

“Giúp tôi… Nói cho em ấy biết, trừ phi tôi tan thành tro bụi, nếu không tôi sẽ không buông bỏ.” Đột nhiên, nam tử cao to sừng dài khẽ lên tiếng.

Phương Bình lấy lại tinh thần, nhìn nam tử cao to sừng dài, vẻ mặt phức tạp không thôi, “Ngô Thiên Hà, ngươi…”

Nam tử cao to sừng dài cũng chính là Ngô Thiên Hà đột nhiên cười cười, nụ cười thực chết lặng thực trống rỗng, nhưng trong ánh mắt lại có thể nhìn thấy một tia ôn nhu, “Còn có, nói cho em ấy biết, có em ấy, tôi mới cảm thấy tôi là con người.”

Một câu cuối cùng này vừa nói ra, những quái vật trong xe đều yên tĩnh trở lại.

—— chỉ có người, mới có thể suy nghĩ nhớ thương một người, mới có thể đi yêu một người.

Miệng Phương Bình giật giật, hốc mắt đột nhiên đỏ.

—— nhìn sừng trên đầu Ngô Thiên Hà chậm rãi co lại, hoa văn màu đỏ dữ tợn trên mặt chậm rãi biến mất, móng tay màu đen thật dài từng chút rụt trở về, ánh mắt đỏ rực như mắt động vật chậm rãi khôi phục màu đen.

Trong lòng Phương Bình đột nhiên chua sót. Nếu, nếu, lúc trước ông không tự nhiên tưởng tượng thì tốt rồi, nếu lúc trước ông xóa sạch những lý luận đó thì tốt rồi…

“Hẹn gặp lại, giáo sư.” Ngô Thiên Hà đưa tay đóng cửa xe, xe nổ máy, liền hướng phía nam chạy tới.

Phương Bình ngơ ngác nhìn xe chạy về phía nam, một lúc lâu mới chậm rãi ngồi xổm xuống, lưng xưa nay thẳng thắn lúc này cúi gập xuống dưới, trong đầu nhất nhất hiện lên hình ảnh những ngũ quan vặn vẹo, thân hình dữ tợn, còn có tiếng bọn họ thống khổ tru lên…

*******

Tiếng rít thê lương lần thứ hai vang lên, cái đuôi thật dài đột nhiên vung lên lần thứ hai!

Dương Sở Thuần bị đánh rớt trên mặt đất thật mạnh, Thẩm An cắn răng, lần thứ hai tập trung tinh thần dựng lên kết giới, đồng thời hướng về phía Dương Sở Thuần hô, “Đi! Mang anh Cảnh Khanh rời đi!”

Lúc này Dương Sở Thuần chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng giống như bị lửa thiêu đốt, miệng tràn ra máu tươi, Dương Sở Thuần giãy dụa bò lên, bổ nhào vào bên cạnh Bạch Cảnh Khanh, sắc mặt Bạch Cảnh Khanh tái nhợt, người đã rơi vào hôn mê, miệng mơ hồ không nói rõ, “Mau, đi mau…”

Dương Sở Thuần lúc này chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu. Nếu không phải hắn lỗ mãng muốn phóng đi sống chết cùng con quái vật kia, anh Cảnh Khanh sẽ không vì cứu hắn mà tiêu hao hết dị năng, còn giúp hắn chắn một chưởng…

“Đi a!!” khóe mắt Thẩm An thấy Dương Sở Thuần còn chưa mang Bạch Cảnh Khanh rời đi, vội vội vàng thúc giục, chết tiệt, hắn cảm thấy trong cổ họng có mùi máu, khí lực gần như đã cạn kiệt, toàn thân đã cảm thấy mệt mỏi!

Dương Sở Thuần vội ôm lấy Bạch Cảnh Khanh, nghiêng ngả lảo đảo muốn bò tới cửa trước, nhưng lúc này, con quái vật bộ dạng giống như khủng long đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, đuôi to lần thứ hai vung lên!

Thẩm An biến sắc, gắt gao mím môi, cố sức đưa tay, dựng lên một kết giới cuối cùng cho Dương Sở Thuần và Bạch Cảnh Khanh!

Đột nhiên ngực tê rần, Thẩm An chỉ cảm thấy trời đất rung chuyển, thật vất vả định trụ tinh thần, mới phát hiện mình bị quái vật khủng long một đuôi quét bay giữa không trung.

Thẩm An chỉ cảm thấy giống như xương cốt đều đứt đoạn, gian nan bò lên, nhìn về phía Dương Sở Thuần và Bạch Cảnh Khanh, thấy hai người bọn họ bị quái vật khủng long dùng đuôi quét đến góc tường, kết giới phòng ngự trên người bọn họ chỉ nứt ra một cái khe. Thẩm An không khỏi nhẹ nhàng thở ra, đợi cảm giác được quái vật khủng long lại tru lên thê, Thẩm An cười khổ trong lòng, cho dù kết giới phòng ngự không hư hao, nhưng lúc này bọn họ căn bản là không thể chiến đấu … Chẳng lẽ, chỉ có thể chờ chết sao?

Thẩm An nắm chặt tay, trong lòng yên lặng tính toán khoảng cách, phải đem Dương Sở Thuần cùng Bạch Cảnh Khanh đưa vào không gian, lúc này, bọn họ chỉ có tiến vào không gian mới có đường sống!

Mà ngay tại Thẩm An tích tụ lực lượng cuối cùng, tính toán đến một kích cuối cùng nhân cơ hội mang theo Bạch Cảnh Khanh cùng Dương Sở Thuần tiến vào không gian, không khí đột nhiên vặn vẹo, ngay sau đó, Thẩm Duệ cùng Chu Vũ và Từ Trường Thiên liền xuất hiện trước mặt Thẩm An.

Thẩm An ngẩn ngơ, lập tức vui sướng kêu lên, “Anh!” Nhấc chân muốn nhào tới, nhưng cước bộ lại lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã.

Thẩm Duệ quay đầu, vừa thấy Thẩm An, liền đột nhiên thuấn di đến trước mặt Thẩm An đang bước lảo đảo thiếu chút nữa té ngã, ôm cổ, nhíu mày, thấp giọng hỏi một câu, “Không sao chứ?”

Lúc này sắc mặt Thẩm An trắng bệch, khóe môi còn có một vết máu tràn ra, nhưng tinh thần lại vô cùng tốt, Thẩm An đối với Thẩm Duệ cười ha hả lắc lắc đầu, đầu lay động đến một nửa, đột nhiên nghĩ đến Bạch Cảnh Khanh cùng Dương Sở Thuần, Thẩm An vội nói, “Anh, anh đi giúp anh Chu Vũ bọn họ, em đi nhìn xem anh Cảnh Khanh và Tiểu Dương Tử!”

Thẩm Duệ quét mắt nhìn Bạch Cảnh Khanh cùng Dương Sở Thuần nơi góc tường được Thẩm An dùng kết giới phòng ngự bảo hộ, hơi hơi nhăn mày, hai người kia… Không tốt lắm a. Thẩm Duệ xoay người nhìn quái vật khủng long, ngón tay bấm niệm thần chú, cầu sét cầu lửa ập xuống, đồng thời tay phải chậm rãi lôi kéo, phảng phất như bảo kiếm chậm rãi ra khỏi vỏ, Thẩm Duệ dương tay, trong không khí giống như hiện ra trường đao trong suốt, từ trên cao bổ xuống thật mạnh, cùng lúc với trường đao của Thẩm Duệ bổ xuống, sấm sét thật lớn của Chu Vũ cũng ập xuống, phiến đao kim loại do Từ Trường Thiên vứt ra cũng đã đánh vào cơ thể quái vật khủng long.

—— ba người giáp công, con quái vật khủng long chỉ kịp ngửa mặt lên trời rít lên một tiếng thê lương, rồi ngã ầm xuống đất.

******

Thẩm An mở kết giới, nhìn Dương Sở Thuần cùng Bạch Cảnh Khanh sắc mặt trắng bệch, Thẩm An vội dò xét hô hấp của họ. Vừa dò xét, trong lòng Thẩm An chợt lạnh, gần như hoàn toàn không có hô hấp!

Thẩm An vội tìm trong các túi trên người Dương Sở Thuần cùng Bạch Cảnh Khanh, may mắn, đan dược trộm đưa cho bọn họ đều mang ở trên người. Thẩm An đút đan dược cho bọn họ, tiếp theo liền không chút nghĩ ngợi hai tay nắm lấy cổ tay của Bạch Cảnh Khanh và Dương Sở Thuần, nhắm mắt lại, tập trung tinh thần, nhớ lại quy luật chữa trị, trong lòng đầu vận chuyển chữa trị. Lúc này đây mặc kệ có hiệu quả hay không, Thẩm An chỉ liều mạng vận chuyển quy luật.

—— không thể để cho bọn họ chết!

Tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ chết đi!

Nhất định phải sống sót!

Không sai, bọn họ đều phải sống sót! Cho nên, cho nên, không thể để cho bọn họ chết đi!

Thẩm An gắt gao cắn môi, không kịp suy nghĩ chính mình mệt mỏi, cũng không kịp nghĩ tới vết thương trên người, chỉ lo vận chuyển chữa trị. Trong quá trình này, Thẩm An nhắm chặt hai mắt, bởi vậy, hắn không nhìn thấy, khi hắn vận chuyển năng lực chữa trị, trên người hắn phát ra ánh sáng trắng lấp lánh, ánh sáng màu trắng này giống như dòng nước chảy, từ trên người Thẩm An chậm rãi chảy về phía Dương Sở Thuần cùng Bạch Cảnh Khanh.

Mà theo ánh sáng như dòng nước chảy về phía Dương Sở Thuần cùng Bạch Cảnh Khanh này, tái nhợt trên mặt Dương Sở Thuần cùng Bạch Cảnh Khanh chậm rãi rút đi, hồng nhuận chậm rãi xuất hiện, miệng vết thương trên cổ tay Dương Sở Thuần đang chậm rãi khép lại…

Khi Thẩm Duệ cùng Chu Vũ, Từ Trường Thiên chạy nhanh tới, chỉ thấy kỳ cảnh như vậy!

Chu Vũ cùng Từ Trường Thiên đều ngừng hô hấp, đồng thời vui sướng nhìn Dương Sở Thuần cùng Bạch Cảnh Khanh dần dần chuyển biến tốt đẹp.

Nhưng Thẩm Duệ lại là ngưng trọng, thậm chí trên mặt đã không che dấu được khẩn trương cùng lo lắng!

Bởi vì lúc này, trên mặt Thẩm An là càng ngày càng tái nhợt, mồ hôi trên trán tuôn ra. Thẩm Duệ muốn ôm lấy Thẩm An, tách tay Thẩm An ra, nhưng hai tay vươn ra rồi lại sợ hãi lùi về, giờ này phút này, nếu tùy tiện ra tay, vạn nhất thương tổn đến An An thì phải làm như thế nào!

Cùng lúc với Thẩm An đã không còn cách nào kiên trì đành phải buông lỏng tay ra, Dương Sở Thuần cùng Bạch Cảnh Khanh giật giật mí mắt.

Thẩm An chậm rãi mở to mắt, nhìn Dương Sở Thuần cùng Bạch Cảnh Khanh mờ mịt mở to mắt, Thẩm An mỉm cười, lẩm bẩm nói, “Thật tốt quá, đều còn sống… Thật sự là quá tốt…”

Sau đó, Thẩm An không còn cách nào kiên trì ngã vào trong bóng tối.

Một khắc cuối cùng trước khi lâm vào hôn mê, Thẩm An chỉ nhớ rõ thấy thần sắc Thẩm Duệ kinh khủng!