Mạt Thế Trọng Sinh Lộ

Chương 18




Dưới bầu trời đen như mực, đám tang thi giống như một bầy kiến đen dốc toàn lực lượng kéo dài không dứt, thỉnh thoảng có thể thấy được màu sắc đỏ tươi lúc ẩn lúc hiện trong con ngươi, lạnh giá như đầm băng ngàn năm không thấy một tia biến động. Không khí chết chóc bao phủ lấy hy vọng của hàng vạn người sinh sống trong căn cứ, tiếng hô kinh hoàng, tiếng la chói tai, tiếng khóc thét vang bên tai không dứt…

Trong hoảng hốt, Từ Dường tựa hồ nghe được từng tiếng gọi nhàn nhạt, như từ vùng miền xa xôi vang vọng tới trong tai, trong giây phút đó chợt mở mắt, bật dậy theo phản xạ có điều kiện mà đề phòng tất cả xung quanh, cả người tản ra một loại hơi thở lạnh lùng không đè nén được.

Cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, cậu mới chợt nhớ tới lúc này bọn họ còn đang ở trong một nhà trọ nhỏ, mà không phải là lúc tang thi đang bao vây căn cứ. Từ Dương có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, lặng lẽ chỉnh sửa lại tâm tình của cậu rồi mới chậm rãi mở mắt ra. Lúc này, ánh mắt đã khôi phục lại trầm tĩnh như bình thường.

Kí ức của kiếp trước khắc quá sâu, thỉnh thoảng khi đang ngủ không cẩn thận lại rơi vào ác mộng trốn cũng không được, mỗi khi thức dậy đều giống như là mới bước ra từ điện Tu La, cả người đều đầy mồ hôi lạnh, một người quần áo đều bị thấm ướt hoàn toàn.

“Anh, anh vừa…gặp ác mộng sao?” Từ Lâm một mực lo âu nhìn chăm chú vào sắc mặt trắng bệch của Từ Dương, lúc tầm nhìn rơi xuống mồ hôi trên trán, lòng không thể tin được mà trầm xuống, tràn đầy lo lắng mà không hề chớp mắt nhìn chăm chú vào vẻ mặt thay đổi của Từ Dương.

Từ Dương cuối đầu nói một tiếng “Ừ”, sau đó liền không nói gì nữa. Mắt hơi hạ xuống, trầm mắt quét một vòng qua quần áo đã ướt đẫm, lập tức giơ tay lên vén một sợi tóc đang trên trán, khẽ thở dài nói: “Anh đi tắm, mọi người có đói bụng thì ăn trước đi, không cần đợi anh,”

Từ Lầm gật đầu, tầm nhìn không tự chủ mà đuổi theo bóng lưng Từ Dương, cho đến khi bóng lưng của cậu biến mất khỏi cửa phòng, hắn mới quay đầu nhìn về phía Ngô Thiên Hạo, có chút không biết nên làm sao. Ngô Thiên Hạo nhìn mà yêu thương không dứt, đứng dậy đi tới bên cạnh hắn, ôm hắn vào trong lòng mà thấp giọng nói vào bên tai một lúc.

Hai người thân thiết nói nhỏ một lúc, trong phút chốc Từ Lâm mới nhớ tới trong phòng còn có thêm người thứ ba, có chút ngại ngùng đầy Ngô Thiên Hạo ra. Lặng lẽ liếc nhìn Hạ Duyên Phong đứng bên cửa sổ, chỉ thấy hắn trầm mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt thâm thúy lẳng lặng nhìn bầu trời đêm đen như mực, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Khoảng chừng qua hai mươi phút sau, Từ Dương từ nhà tắm đi ra. Giờ phút này, cậu mặc một áo thun cổ tròn rộng thùng thình và quần màu xám nhạt bình thường, mái tóc đen ướt đẫm nước không ngừng rơi xuống sàn nhà, cả người thoạt nhìn sạch sẽ thoải mái, không còn chật vật như lúc trước nữa.

Từ Dương từ không gian lấy ra một cái khăn mặt sạch sẽ, vừa nghĩ đến cửa sổ để hong khô tóc một chút đã bị ba người đứng bên của sổ làm run động, lẳng lặng nhìn quần áo ba người một chút, cau mày nói: “Nếu không thì các cậu tắm trước đi, đợi một chút nữa rồi mới ăn?”

Trước khi tắm xong, cậu hoàn toàn không cảm thấy bộ dáng của bọn họ có chút nào không ổn, nhưng chờ khi hắn tắm xong nhìn lại ba người kia, bỗng nhiên cảm thấy toàn thân bọn họ đều dính vết bẩn rất bất tiện. Mặc dù kiếp trước đã sớm trải qua nhiều lần nhếch nhác không chịu nỗi, lúc này xem ra thật không có cách nào khác chấp nhận được.

Ba người Từ Lâm theo tầm mắt của cậu mà đều tự nhìn lại quần áo của mình, đợi thấy trên quần áo đều dính vết bẩn thì tất vả đều nghĩ đến tình cảnh trong lúc đối phó tang thi. Mùi vị tanh hôi, ánh mắt trắng dã, thân thể mục nát, nồng nặc máu đen…Không để cho người khác kịp tránh, sắc mặt lúc này trở nên rất khó coi.

“Anh, làm phiền cho em mượn một bộ quần áo nữa.” Gương mặt Từ Lâm cau lại, rất là buồn bực nói với Từ Dương. Thật sự cậu không muốn nhìn dáng vẻ bây giờ của cậu nữa, hèn gì mới vừa rồi vẻ mặt của những người đó quái lạ như vậy, xem ra thực sự là đã bị bọn họ hù dọa rồi.

“Haha, Anh Dương, quần áo của em cũng làm phiền anh rồi.” Đợi Từ Lâm nói xong, Ngô Thiên Hạo nói theo. Hồi tưởng lại bọn họ vui đùa một hồi ở trên sân bóng cũng không chật vật như vậy, ngày hôm nay trải qua tất cả, thực sự là đủ thê thảm.

Từ Dương như có như không mà gật đầu, im lặng không lên tiếng lấy ra ba bộ quần áo từ không gian. Ngoại trừ quần áo Từ Lâm là từ trong nhà mang ra, mặt khác hai bộ còn lại đều là lúc rời khỏi thành phố C mà thu gom được.

Trong phòng có hai căn phòng tắm, hai người Từ Ngô nhận lấy quần áo, đi vào hai phòng khác nhau rồi bắt đầu tắm. Hai người bọn họ vừa đến phòng tắm, căn phòng vốn đang yên lặng lại càng thêm yên tĩnh hơn.

Tuy rằng lúc trước Từ Dương cùng Hạ Duyên Phong từng có một thời gian dài quen biết, nhưng kiếp này chỉ mới quen chưa được hai ngày, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì mới được. Mà trước đây không lâu Hạ Duyên Phong mới hiểu rõ được hắn đối với Từ Dương là gì, hôm nay lại cùng nhau trãi qua nhiều chuyện gì vậy, hiển nhiên là đủ loại ý nghĩ trong đầu. Giờ đây, hai người đều giữ vững trầm mặt, đều lẳng lặng làm chuyện của mình.

Lúc Ngô Thiên Hạo tắm xong đi ra, Từ Lâm còn chưa ra. Hạ Duyên Phong nhìn ba người ngoại trừ hắn đều sạch sẽ thoải mái, tự nhiên không muốn đem một thân đầy mồ hồi mà ở trước mặt bọn họ, cho nền liền đợi Ngô Thiên Hạo tắm xong liền đi vào.

Cho đến khi toàn bộ đều tắm xong, cháo gà nấm hương thơm ngạt ngào cũng đã dần nguội lạnh. Đến lúc này rồi, bốn người đã sớm đói bụng đến bao tử thầm rung động, lúc này cũng không khách sáo nữa, đều tự cầm chén đũa lên bới một chén cháo thịt gà, lại cầm một bánh bao lớn đầy thịt, ăn như sói đói.

Sau buổi cơm tối, bốn người thấy thời gian vẫn còn sớm, cho nên liền vây quanh một chỗ thảo luận vấn đề sau này, cùng với các phương pháp tiêu diệt tang thi. Trong vấn đều này, ba người sinh viên đại học Hạ Duyên Phong hiển nhiên là không hiểu nhiều bằng Từ Dương, nhưng bọn họ cũng không phải là một con mọt sách, ngược lại cũng không phải chuyện gì cũng không hiểu.

Ước chừng thảo luận gần một canh giờ, con mắt Từ Lâm đã híp lại liên tục ngáp vài lần. Nhìn bộ dạng buồn ngủ của hắn, trong lòng Ngô Thiên hạo rất là đau lòng, săn sóc mà để cho hắn nằm nghỉ ngơi trên giường.

“Không phải nói đêm nay gác đêm sao? Em làm được.” Sắc mặt Từ Lâm ửng đỏ, đẩy nhẹ Ngô Thiên Hạo, nhưng không đẩy được hắn một chút nào. Chớp mũi dạt dào hương thơm khiến hắn thấy an tâm của Ngô Thiên Hạo, ngược lại ngày càng buồn ngủ hơn.

“Đã buồn ngủ thành như vậy mà còn muốn gác đêm sao, em coi em là siêu nhân à?” Ngô Thiên Hạo nhẹ nhàng nhéo gò má của hắn, bộ dáng yêu thương vừa bất đắc dĩ: “Em đừng suy nghĩ quá nhiều, ngoan ngoãn ngủ một giấc, anh sẽ gộp phần của anh và em rồi trông chừng luôn.”

“Hai người các cậu đều đi ngủ đi Nửa đêm đầu anh và Hạ Duyên Phong cùng canh chừng, nửa đêm sau đổi lại các cậu.” Từ Dương nhàn nhạt nhìn hai người kia, nghĩ thầm nếu không đuổi bọn họ đi nghỉ ngơi, nói không chừng Ngô Thiên Hạo sẽ trực tiếp ở trước mặt bọn họ mà diễn chuyện anh chuyện em này nọ nữa, tốt hơn là nhanh chóng nghỉ ngơi.

Từ Lâm miễn cưỡng mở mắt nhìn Từ Dương một chút, lại quay đầu nhìn sắc mặt bình tình của Hạ Duyên Phong, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, tựa vào người Ngô Thiên Hạo, theo bước đi của hắn mà đi đến cái giường lớn gần phòng tắm, nằm lì xuống giường không nhúc nhích nữa, còn Ngô Thiên hạo thì giúp hắn cởi giầy ra.

Cửa số căn phòng đối diện với hướng quốc lộ, mượn ánh sáng của đêm trăng tròn, có thể quan sát được bên ngoài nhà trọ. Bốn phía an tĩnh không nghe thấy một tiếng động, dường như toàn bộ nhà trọ đều đắm chìm trong giấc ngủ.

Từ Dương trầm mặt tựa bên cửa sổ, hai tay theo thói quen khoanh lại trước ngực. Ánh trăng nhàn nhạt lặng yên chiếu xuống mặt của cậu, đem da thịt vốn dĩ đã trắng noãn càng trở nên sáng loáng hơn. Ánh mắt kia che giấu dưới hàng lông mi cong dài, vẻ mặt không đổi xẹt qua một tia lạnh lùng “Quả nhiên như thế”.

“Nên nói mấy người này là gan lớn, còn thật là không biết tốt xấu đây?” Âm thanh nhỏ của hắn phát ra từ cổ họng, khẽ ngẩng đầu lên, cặp mắt đen láy ở dưới ánh trăng hiện lên tia lạnh lùng tàn khốc cùng vô tình.

Căn phòng yên tĩnh đến mức đáng sợ, câu nói khẽ kia như có như không mà truyền tới tai Hạ Duyên Phong, hắn còn cho rằng đó là ảo giác. Cho đến khi hắn chú ý đến con ngươi đen nhánh hiện lên vẻ lạnh lùng nhìn chằm chằm phía dưới lầu một, hắn mới chợt hiểu rõ lời mới vừa nghe không phải là ảo giác.

“Cần đi xuống xem một chút không?” Vẻ mặt Hạ Duyên Phong không thay đổi nhìn ba bóng đen đang lén lút dưới lầu đang tới gần xe Hummer của bọn họ, xoay mặt hơi thấp giọng hỏi Từ Dương.

“Không cần đâu, bọn chúng không có cách nào để trộm xe chỉ còn phải quay về mà thôi, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.” Từ Dương cũng cúi đầu trả lời, đôi mắt đen hun hút vẫn không chớp mắt nhìn chăm chú vào tình hình bên dưới lầu.

Trong lúc nói chuyện, ba bóng đen đã mò đến bên cạnh xe, bóng đen đi ở phía trước tựa hồ như đang lấy vật gì đó trong túi, mặt khác hai bóng đen còn lại canh giữ động tĩnh chung quanh xe. Chỉ thấy thân ảnh bóng đen kia sờ lên cửa xe, nhưng lại giống như là đụng phải điện giật mà thân thể run lên, sau một phút lại nhanh chóng thu tay về.

“Mẹ nó chứ, xe này quá kinh dị rồi, lại còn có điện” Tiếng chửi rủa bất thình lình truyền ra, dưới bầu trời ban đêm yên tĩnh lại càng nghe rõ ràng.

“Nhỏ tiếng một chút, tên nhóc mày muốn cho người khác biết chúng ta trộm xe phải không” Một thân bóng đen có chút khẩn trương nhìn xung quanh, sau đó mới nói tiếp: “Tại sao xe lại có thể có điện chứ, tao xem chắc là tên nhóc mày chính là phẩm chất không tốt mới có thể trúng tà.”

“Mày mới trúng tà đó, nhân phẩm tao đây tốt lắm, nếu mày không tin thì tự mình thử một chút xem.” Âm thanh của bóng đen nghe có chút oán hận, đứng dậy sang một bên, một bộ không liên quan đến bản thân.

Mặt khác hai bóng đen kia tựa hồ cũng có ý nghĩ giống nhau, hai người đồng thời đi tới bên cạnh xe, phiền nhiễu mà động đậy, còn chưa có đụng đến xe liền nhanh chóng rụt tay về, hai đạo bóng đen dừng một chút, lúc lâu sau mới dơ tay lên lần thứ hai, mà lúc này tay bọn họ đụng phải xe, thân thể không khống chế được mà co quắp một trận,

“Bà nó chứ, cư nhiên thật sự có điện, địa vị của nhóm người kia thật không nhỏ” Bóng đen nói nhỏ một trận, oán hận nói: “Xe này chắc ăn là không trộm được, hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?”

“Làm sao bây giờ? Nhanh về mau đi, ở đây tối om, chẳng lẽ mày còn muốn đứng bên ngoài cùng tang thi qua đêm hả?” Bóng đen bị điện giật trước nhất có chút hận chỉ tiếc rèn sắt không thành lại thành thép mà mắng.

Hoàn