Mạt Thế Trùng Sinh Nhất Ái Tâm

Chương 5: Bái sư học nghệ




Hai bảo tiêu khổ bức vô cùng, tiền lương tăng không ít nhưng cũng vô cùng khổ cực a. Mới đi Amazon về được mấy ngày thì thiếu gia họ lại kéo đi tỉnh V, với lý do bái sư học nghệ. Tỉnh V vắng vẻ như vậy, hơn nữa là tỉnh theo lối sống thôn quê, thiếu gia họ bái ai ở đó a. Người ta nói chim chết vì ăn,người chết vì tiền a, bọn họ cũng liều a.

Chuẩn bị xong xuôi, hắn đi máy bay tới tỉnh X sau đó bắt xe tới tỉnh V, ai bảo ở đó không có sân bay chứ. Mất khoảng 1 ngày tới thị trấn lớn ở đó. Thuê khách sạn ở qua đêm, sáng mai lại kêu Lãnh đi kiếm xe máy địa hình, nghe tới đây Lãnh chút xíu ngất xỉu, ở đây đào đâu ra xe máy địa hình hả? Lãnh bi phẫn nhìn thiếu gia mình, nhìn sang Tuấn lắc đầu thì càng khổ bức lợi hại. Tiêu Dao đương nhiên nhỏ mọn a, hiện tại hắn đang độc thân, 2 người kia cả ngày khanh khanh ta ta, hắn chướng mắt a.

Sau bao nhiêu vất vả, vật lộn thiếu chút nữa giết người cướp của, thì Lê Lãnh vác về được 2 chiếc xe. Nhắc tới đây, Lê Lãnh ủy khuất vô cùng, hắn rất khổ bức bây giờ hắn bức thiết cầu an ủi từ lão bà của mình, mà Vũ Tuấn bị thiếu gia xách Vũ Tuấn đi cả ngày, hăn chỉ có thể như oán phu ngồi ở nhà chờ sủng hạnh.

________________

Tiêu Dao hắn dạo một vòng, phát hiện ở đây các giống cây nông nghiệp và công việc thực sự rất tốt. Hơn nữa chuẩn tới lúc thu hoạch lúa đợt đầu trong năm, hắn nảy ra ý tưởng đó là thu mua trực tiếp ở đây sẽ thuận lợi hơn rất nhiều một công đôi việc. Hắn trực tiếp hỏi thăm đâu là nhà thu mua thóc gạo lớn nhất của thị trấn sau đó lái xe đến tận nhà, chủ đại lý thu mua sử dụng tiêu chuẩn tiếp khách hỏi hắn:

_ Không biết cậu mua bán gì?

Hắn trực tiếp đi vào vấn đề, giọng nói không có cảm xúc nói với chủ đại lý:

_ Ta muốn thu mua toàn bộ nông sản của năm nay.

Chủ đại lý khó hiểu nhìn hắn:

_ Cậu thu mua những mặt hàng nào a?

_ Tất cả, toàn bộ đã qua xay xát và chế biến thành phần.

_ Cậu mua nhiều như vậy làm gì?

_ Ta muốn mở đại lý phân phối lương thực thôi.

_ Vậy phải kí hợp đồng a, hơn nữa phải đặt cọc.

_ Không thành vấn đề, các ngươi soạn thảo hợp đồng, nếu không có vấn đề gì thì năm sau hợp tác tiếp.

_ Được, nhất định.

Chủ đại lý vui vẻ đồng ý, được một mối làm ăn lớn như vậy thì sự phất cờ lên mây. Tiêu Dao cười cợt trong lòng, hẹn gặp rồi tiện hỏi một chút:

_ Ngươi có biết nơi nào bán máy móc xay xát và các vật liệu làm chuồng trai hay không?

Người ta nói: Tiễn phật tiễn về Tây Thiên, chủ đại lý đương nhiên biết vấn đề này, chuyên nghiệp nói:

_ Có a, nếu như cậu muốn tôi sẽ dẫn cậu đi.

Tiêu Dao không nói gì, đưa cho người nọ một số tiền rồi gật đầu ý bảo dẫn đi. Chủ đại lý lại càng niềm nở lợi hại, cây thần tài của ông ta a. Nhiệt tình dẫn đến chỗ làm máy xay xát và vật liệu làm chuồng trại. Đặt cọc tiền và đặt máy xong xuôi, máy xay xát lúa ngô mỗi thứ 2 cái, máy xạ hạt và máy cày đất mỗi thứ 3 cái. Lại vật liệu làm chuồng trại thì đặt một số lượng lớn bằng cả năm buôn bán, thoáng một cái Tiêu Dao trở thành cây thần tài của bọn họ.

_____________________________

Tiêu Dao và hai bảo tiêu đi đến thôn Nhân Vĩ, đường đi không quá tốt phải mất gần một ngày mới tới, tới nơi Tiêu Dao hỏi thăm, thì vừa vặn gần tối. May mắn hắn tìm nhà Sa Tĩnh Vân không quá khó khắn, bởi trong thôn này ông khá nổi tiếng. Trời sẫm tối thì bọn họ tới nơi, hắn chỉnh tề một chút mà đi vào nhà, âm lượng vừa nghe gọi cửa:

_ Cho hỏi chú Vân có nhà không ạ?

Một phụ nhân tầm 60 tuổi, sắc mặt hồng hào khỏe mạnh ra mở cửa, giọng hơi khàn hỏi:

_ Cậu là ai? Tim ông nhà tôi có việc gì?

Tiêu Dao không kiêu không nịnh, giọng nói bớt vài phần lãnh khí thêm vài phần kính trọng, nguyên bản giọng nói dễ nghe làm người ta yêu thích:

_ Cháu là Tiêu Dao và bạn đồng hành là Tuấn và Lãnh đến gặp bác trai có chút việc nhờ vả a.

Đối với thiếu niên này lão bà tử có mấy phần thiện cảm, cảm giác sạch sẽ làm bà không cảm thấy phòng bị:

_ Này, trời tối rồi, vào nhà đi rồi nói chuyện.

Cung kính không bằng tuân mệnh, bọn hắn nhanh chóng tiến vào sân nhà lão bà tử, ngôi nhà không tính lớn nhưng vô cùng giản dị. Bước vào nhà thấy một lão nhân ngót 70 tuổi nhưng lại vô cùng khỏe mạnh, giơ tay nhấc chân đều có cường khí, nhãn mục đều tinh tường và hồng hào. Tiêu Dao lễ phép:

_ Cháu chào bác, cháu là đến có chuyện muốn nhờ.

Sa Tĩnh Vân nhìn bọn hắn, giọng nói trầm trầm có từ tính:

_ Không biết cậu đến đây có việc gì?

Tiêu Dao nói thẳng vào vấn đề, giọng nói có tin tưởng và nhờ cậy:

_ Cháu có quen một vị tiền bối, người này dạy cháu một loại võ nội công, mới chỉ dậy một chút ít thì đã quy quan. Đối với môn võ họ này rất hứng thú nên tìm hiểu một chút liền đến đây bái sư học nghệ. Không biết bác có thể cho cháu như nguyện được hay không à?

Sa Tĩnh Vân ngạc nhiên nhìn bọn hắn, võ công này không phải ai cũng biết, có biết cũng không phải ai cũng muốn học, bởi tu luyện rất lâu và khá mất công sức, ông trầm ngâm nói;

_ Ngươi đưa tay đây.

Hắn rất nghe lời, đưa tay lão tử trước mắt, Sa Tĩnh Vân trầm mặc nửa ngày nói:

_ Vị kia chỉ dạy thật sơ sót,nội công tăng nhanh nhưng trụ cột lại không vững.

Hắn kính trọng nói:

_ Mong bác thành toàn cho cháu.

_ Cũng không phải không thể. Chỉ sợ cậu bỏ ngang xương thôi.

_ Sẽ không.

Sa Tĩnh Vân gật đầu, ông cũng chỉ gật bừa mà thôi, có thể nói ông không tin tưởng thiếu nên trụ không quá một tháng, nhà ông cũng có gì đáng giá a. Tiêu Dao thấy đạt được mục đích thì mỉm cười thõa mãn, nửa năm tới nhiều việc phải làm a. Xong việc hắn nhất định sẽ đi tìm Ngạo Thiên một chút. Tiêu ôn nhu mỉm cười, tâm lại run lên.

___________________

Sự thật Sa ông và Sa bà có một sự nhầm lẫn nhẹ, thiếu niên trước mặt nhìn ra chiều là thiếu gia nâng trong lòng bàn tay lại vô cùng nhanh nhẹn và thông minh, hơn nữa rất kiên trì. Cái gì cũng muốn làm cũng muốn học, nhất là nấu ăn rất xông xáo a, chỉ là bữa đầu hắn nấu một nhà đi nhà xí làm bạn, từ bữa đó tới nay thì không có việc gì.

Kì thật oan khuất cho Tiêu Dao, hắn bỏ nước trong không gian nấu ăn cho họ, cái này thải độc trong cơ thể cho họ kết quả họ đi ôm nhà xí, còn hắn tỉnh bơ. Hắn cảm giác khoảng thời gian này, hắn phi thường an bình,có thể là an bình trong cuộc đời, không giết chóc không chạy trốn, an an ổn ổn qua ngày, luyện võ, trồng trọt, chăn nuôi, nấu cơm cho mọi người. Rảnh rỗi thì đánh cờ vây với lão Sa tử, hôm nào hứng chí lại tập luyện với lão Sa tử một cách khoái hoạt. Nhưng hắn biết chỉ hơn 1 năm nữa những thứ này sẽ biến mất hoàn toàn,chỉ còn chiến đấu, giết chóc và sinh tồn mà thôi.

Hắn âm thầm lấy nước trong không gian cải tạo thể chất cho mọi người, Tuấn và Lãnh cũng được hắn chỉ cho võ học, mắt thấy thực lực của mình đại tăng tiến khiến cho hai người đối với Tiêu Dao càng kính trọng. Nhưng mà người ta thường nói: Sướng trước khổ sau. Sau này bọn họ mới biết, thiếu gia càng cho họ thứ tốt thì sau này họ càng bị bóc lột sứ lao động lợi hại a.

Ps: Một ngày 2 chương..... Mẹ kế ta thế nào hả. Ahoho