Mạt Thế Trùng Sinh Thệ Bất Tổ Đội

Chương 25: Cảnh Mặc




Lâm Đăng gật đầu, rút dao găm ra, đặt lưỡi dao lên cổ cô ta, “Được thôi, để tôi giết cô, phế vật lưu lại trên đời này cũng không có tác dụng gì.”

Hiến Quân Quân đột nhiên bật khóc, cả người co giật theo tiếng khóc nấc, vẫn không chịu nổ súng, “Không, em không thể, giết người rất đáng sợ… Ô ô ô ô nha~.”

“Cô chết, hoặc gã chết?” Lâm Đăng dí lưỡi dao vào sát chút, thấp giọng đe doạ.

Cô bé trừng lớn đôi mắt, gần như hốc mắt muốn nứt ra, miệng há to, nhưng không thể phát ra một tia âm thanh, cô thực sự cảm giác được một làn sóng lạnh băng xâm nhập vào xương tuỷ, sát khí vô hình này so với lưỡi dao trên cổ càng khiến cô sợ hãi.

Nếu một giây trước Hiến Quân Quân còn tưởng rằng người này nói đùa, nhưng khi nhìn đến đôi mắt lạnh lùng vô cảm của Lâm Đăng, cô mới hoàn toàn tin tưởng, nam thần này sẽ giết cô, anh ta nghiêm túc.

Tại sao, tại sao nhất định phải bắt cô giết người…

Hiến Quân Quân không hiểu, cô đem ánh mắt cầu xin hướng sang Na Lang và Na Hổ từ đầu đến cuối vẫn im lặng đứng một bên, hi vọng hai người có thể giúp cô, cô thật sự không muốn giết người, cô thật sự sợ hãi khi phải giết người.

Thế nhưng hai người đàn ông này lại không hẹn mà cùng nhau quay đi, đáp lại cô bằng tấm lưng lạnh lùng.

Có đôi khi, một số cần cần phải trưởng thành, hiện tại đã không phải là thế giới của sự thái bình yên ổn.

Tuyệt vọng, cô độc, sợ hãi, và đây chính là tâm trí hiện nay của cô bé, sẽ không ai giúp đỡ cô, bọn họ ép cô giết người.

“Bóp cò!” Đột nhiên Lâm Đăng đề cao giọng, lưỡi dao sắc bén vẽ ra một tia máu trên cổ cô ta.

Cô bé sợ tới mức run lên, nhắm mắt lại gào lên và bóp cò.

“Em không muốn giết!”

Cùng với câu này là một tiếng súng vang lên đinh tai nhức óc.

Người dưới chân Lâm Đăng không ngừng giãy dụa đã hoàn toàn không cử động nữa, máu đỏ tươi không ngừng chảy ra từ lỗ súng trên trán, máu nhuộm đỏ mí mắt sưng thũng của xác chết, dọc theo khe hẹp của mắt len len vào bên trong tròng mắt vô thần…

Cô bé mở mắt, nhìn người nằm trên mặt đất bị một súng của mình giết chết, đột nhiên một làn sóng lạnh nhảy ra từ lòng bàn chân, cô không kìm nén được rung rung lên.

Bên lỗ tai xuất hiện âm thanh ù ù bịt kín, sau đó Lâm Đăng nói gì cô cũng không nghe được, chỉ là buông lỏng tay ra để cho súng trường tự động rơi xuống đất.

Lâm Đăng nhìn cô bé ngây ngẩn ngã ngồi trên đất, không nói bất cứ điều gì, đem con dao găm cất về bên trong giầy, lại nhặt khẩu súng trường dưới đất lên, đóng lại chốt an toàn.

“Có thể nói chuyện với anh không?” Lâm Đăng đi tới trước mặt Na Lang, chuẩn bị đòi anh ta một ít phí ‘thù lao’, trước đó hắn vừa giết hết băng đảng trên xe tải cũng coi như giúp bọn họ giải quyết vấn đề khó, nếu không thì chỉ dựa vào những khẩu súng máy trên xe tải, cũng đã đủ bắn hai người bọn họ rách không một miếng lành lặn, bọn họ không trả phần nhân tình này, quả thật là hết đường nói.

Na Lang lộ ra một nụ cười rất nho nhã, “Lão thái gia của chúng tôi ở trong xe, có lẽ anh có thể nói chuyện với ông ấy.”

Lâm Đăng gật đầu, bước nhanh đi đến xe việt dã.

Thực tế thì lão đầu ‘Na’ gia luôn chú ý tình huống bên ngoài, tất cả các hành vi lúc nãy của Lâm Đăng đều bị ông ta thu hết vào mắt, đương nhiên cũng có nhị thiếu gia Na gia.

“Tôi còn nghĩ đó nhất định là một ông chú, không ngờ là tuổi tác không khác gì tôi lắm nha~” Na nhị thiếu nhét một miếng bò khô vào miệng, nhai nhóp nhép, ánh mắt nhìn Lâm Đăng mang theo chút hứng thú.

“Lát nữa phải ngậm mồm thối lại cho tao, không được phép nói chuyện, đừng có mà CMN lên tiếng!” Ông cụ trừng hai mắt, một bàn tay vỗ vào trán cậu ta.

Na nhị thiếu lập tức mặt lạnh, “Ông già chết tiệt, đừng có cho rằng tôi không dám giết ông, không được đụng xíu là vỗ đầu tôi!”

Khoé mắt ông cụ co giật, bị tôn tử của mình làm tức mà cười lộ lên, ông vươn tay ra lại vỗ một phát lên đầu Na nhị thiếu, “Tao thích vỗ đó, mày CMN là tôn tử của tao, tao muốn vỗ không được hả?”

Na nhị thiếu lạnh lùng nhìn ông cụ, đột nhiên nhe răng nanh lên nói một câu, “Chậc chậc, ông già chết tiệt, đừng có nói là ông yêu tôi nha, thực sự mẹ nó buồn nôn mà, không ngờ lẩm cẩm đến vậy!”

Nói xong, còn sợ hiệu quả không đủ biểu hiện thêm thái độ ghét bỏ, giống như là người đối diện giống như rác thải, chứ không phải là ông nội ruột của mình.

Cái câu đại nghịch bất đạo này, cũng chỉ có bay ra từ cái miệng của người như Na nhị thiếu kỳ ba này.

Ông cụ ôm ngực, run ngón tay chỉ vào thanh niên tóc dài, miệng há lớn hớp từng ngụm khí, nhìn tình hình có vẻ như lập tức ngất đi, “…”

Tài xế ngồi phía trước nhìn qua gương chiếu hậu thấy được cảnh này, vội vàng đưa lọ thuốc tới, nhưng bị Na nhị thiếu cản lại, “Không cần, mạng ông già này cứng lắm, không chết được.”

Vừa nói còn vừa nhàn nhã nhét vào miệng miếng thịt bò khô.

Tài xế là quen tính tình thiếu gia nhà mình, ngỗ nghịch lại cậu ta, sau này hắn sẽ không có ngày nào dễ chịu.

Nhưng… Hắn có chút khó xử trước tình huống này, lại nhìn nhìn, nhất thời cũng không biết có nên qua đó không, cả người mồ hôi chảy ròng ròng.

Lão đầu giả vờ nữa ngày, thằng nhóc chết bầm này vẫn thờ ơ, giận dữ, lại một lần nữa thô lỗ vỗ lên đầu tôn tử nhà mình.

Đương nhiên lần này Na nhị thiếu không nhịn nữa, vung tay đánh trả, trúng vào đầu ông cụ khiến choáng váng, trong thời gian ngắn không kịp hồi phục.

“Thằng nhóc chết bầm, ra tay thật ác độc đó!” Ông cụ dựa vào ghế mềm, nhắm mắt một lúc, cuối cùng mới phục hồi lại hô hấp.

Đúng lúc này Lâm Đăng đu tới trước xe, Na nhị thiếu lời nói dâng lên cổ họng lại nuốt trở về.

Na lão thái gia cũng ngồi thẳng người, khôi phục diễn xuất lão đầu nghiêm túc.

Tài xế nhanh chóng đưa tay mở cửa, cung kính mời Lâm Đăng ngồi vào sôpha trong xe.

“Những người này đều là do tôi giết.” Lâm Đăng nói thẳng vào vấn đề.

“Thiện xạ của thằng nhóc cậu rất tốt.” Lão đầu cũng không thèm để ý đến mấy cái lễ tiết hình thức nữa, thấy Lâm Đăng như vậy, cũng không để ý nữa.

“Cho nên, các người hẳn là nên trả thù lao cho tôi.”

Gương mặt lão đầu cứng một chút, thằng nhóc này cũng quá thẳng thắn đi.

“Thù lao?” Na nhị thiếu có chút buồn cười nhướn cao một bên mày.

Lâm Đăng quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt thanh niên tóc dài, khoé miệng cong lên, hỏi ngược lại, “Đúng thế, không phải tôi vừa giúp các người giải quyết một vấn đề lớn sao, chút thù lao cũng không tính qua nhiều, phải không?”

Na nhị thiếu không đáp lại, chỉ cười khẽ một tiếng, hứng thú đối với Lâm Đăng cũng từ từ giảm, cúi đầu chuyên tâm ăn thịt bò khô trên tay.

“Nhóc con, cậu muốn thù lao gì?” Lão đầu chưa từ bỏ ý định, dựa vào đôi mắt sắc bén của mình, còn nhìn nhầm người sao?!

“Tôi muốn các người thu nạp cô bé kia.” Lâm Đăng chỉ thân hình nho nhỏ cách đó không xa, “Không cần các người bảo hộ cô bé, cũng không cần ưu đãi đặc biệt, chỉ cần người của các người không khi dễ cô bé là được.”

Lão đầu kinh ngạc nhìn Lâm Đăng, “Ta có thể mang cô bé đến nơi tập trung của Na gia, nhưng mà, cậu cũng biết tình hình hiện tại trên thế giới rồi đó, chúng ta không có khả năng nuôi không một người ngoài, cô bé đó phải có chút tác dụng mới được.”

Lâm Đăng gật đầu, “Vì vậy, một phần thù lao khác nữa chính là hy vọng các người tốn chút tâm tư bồi dưỡng cô bé, để cô bé đi theo đại tiểu thư Na gia cùng nhau huấn luyện, hai năm, chỉ cần các người giữ cô bé hai năm, sau đó để các người để cô bé dựa vào chính mình kiếm lương thực.”

Lão đầu gật gật đầu, “Yêu cầu này không quá mức_____đây là thù lao cậu nói?”

Lâm Đăng gật đầu, đem khẩu AK47 trên tay đặt lên bàn thấp, lại từ trong túi quần mình lôi ta một đống đạn, chất đống lên bàn, “Thế giới bây giờ, đặc biệt là ở nước chúng ta, vũ khí so với lương thực phải quý giá gấp mấy lần, tôi đưa cái này cho ông, chỉ hy vọng các người đừng keo kiệt, để cho cô bé trong thời gian huấn luyện có thể chạm vào súng nhiều, đừng dạy theo hình thức, bây giờ không có tác dụng gì đâu.”

Tang thi không thể so với người, không giống người có đủ chiêu trò, chỉ cần đụng ngươi một chút có thể khiến ngươi lập tức bị nhiễm. Cho nên Lâm Đăng mới cố ý nói rõ, đối với cô bé trời sinh yếu ớt này, tốt nhất là nắm giữ kỹ năng bắn viễn trình, đương nhiên cũng phải biết dùng dao, không cần quá mức điêu luyện, chỉ cần mạnh lên một chút, biết cầm dao chém là được.

Na nhị thiếu cười nhạt, “Chút đạn này… Na gia chúng ta không thiếu.”

Lâm Đăng không để ý cậu ta, chỉ nhìn về phía lão đầu.

Na gia lão thái gia gật đầu, “Chúng ta đáp ứng những điều này, nhóc con, cậu kế tiếp định đi đâu, có lẽ chúng ta cho cậu đi nhờ một đoạn được.”

Nếu có thể đem tay súng thần này thu nạp vào dưới trận doanh của mình, vài năm sau nhất định có thể đẩy mạnh sự phát triển của căn cứ H thị, hơn nữa ông công nhận nhân phẩm của người trẻ tuổi này, kéo về làm cháu dâu không phải không được, ít nhất có thể giúp ông quản được cục nợ trước mắt này. [ Ex: chưa gì đã tính rước về làm cháu dâu rồi -.-]

Có thể nói, cả nhà Na gia đều là người lập dị, đời đời lập dị.

Lâm Đăng mỉm cười, “Tôi sao, tự nhiên là tôi có nơi muốn đi, nhưng ý tốt của ngài, đành phải có duyên gặp lại thôi.”.

Nói xong, hắn mở cửa bước xuống xe.

Lần đầu tiên trong cuộc đời Na nhị thiếu bị tức đến nghiến răng, cậu ta theo Lâm Đăng xuống xe, kéo lấy tay của hắn.

Lâm Đăng cau mày, quay đầu nhìn về phía thanh niên bộ dáng và khí chất đầy nữ tính, “Chuyện gì?”

Môi nhỏ của Na nhị thiếu cong lên một chút, tựa lưng vào cánh cửa xe lộ ra bộ dáng quyến rũ phong tình vạn chủng xâm nhập vào tận xương, “Tôi tên Na Cẩn Du, còn anh?”

“Khụ, Na Kim Ngư?” Lâm Đăng không nén lại buồn bực cười một tiếng, tên nghe hay ghê.

Nụ cười trên mặt Na Cẩn Du cương cứng, cậu ta đại khái có thể đoán được suy nghĩ trong lòng Lâm Đăng, thực tế là chính cậu không chỉ một lần kháng nghị cái tên này với Na gia lão thái gia, nhưng cuối cùng chưa một lần thành công.

“Anh tên gì?” Na Cẩn Du kiên nhẫn lập lại một lần nữa.

“Lâm Đăng.”

“Nha~ Tiểu Đăng Đăng, rảnh rỗi nhớ tới tìm tôi chơi cùng nhé~” Câu này Na Cẩn Du làm duyên một cái, còn kém lấy ra khăn tay mời gọi khách.

Lâm Đăng hoàn toàn bị cậu ta làm nổi cả da gà, “Tiểu Kim Ngư cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ không đến, tạm biệt.”

“Tạm biệt~” Na Tiểu Kim Ngư dựa vào xe đối với thân ảnh sau lưng của Lâm Đăng ném một ánh mắt tán tỉnh, thuận miệng đáp lại một câu, nhưng một lát sau trong lòng khôi phục lại ngẫm nghĩ câu sau, nụ cười tươi rói trên mặt đột nhiên cô đọng một phút____

Khoan đã! Anh ta vừa nói ____an tâm, anh ta nhất định…. KHÔNG đi.

Đây là không khoa học!!! Sau từ an tâm sao lại có cái chữ ‘không’ này, môn ngữ văn của mình đúng là được giáo viên thể dục dạy mà, Tiểu Đăng Đăng, anh không thể cứ như thế mà khi dễ mị vì ngôn ngữ chết sớm chớ QAQ!

**

‘Cô phải sống cho thực tốt.’

Mặc niệm câu này trong lòng một lần, Lâm Đăng nhìn Hiến Quân Quân lần cuối cùng rồi bước lên chiếc xe tải bên cạnh, ném thiếu niên vẫn ngồi xốm ở một góc xuống xe, đầu xe lập tức nghe được tiếng khởi động máy, chạy về phía thiên đường W thị.

Mà Hiến Quân Quân đang ngồi ngây ngẩn cạnh xác chết dường như cảm giác được cái gì, đợi khi cô đứng lên, chỉ có thể nhìn thấy đuôi xe dần dần khuất bóng.

Hiến Quân Quân vô vọng chạy theo vài bước, sau đó đứng lại, rơi nước mắt nhìn nó chạy càng xa, đợi đến khi hoàn toàn biến mất ở khúc cua, tầm mắt cô không còn nhìn thấy nữa.

“Em gọi là Hiến Quân Quân dúng không?” Na Lang mìm cười đi qua, nâng cằm cô bé lên, dùng cổ tay áo giúp cô lau nước mắt trên mặt, “Anh ta đã đổi lấy cho cô một cơ hội, đừng lãng phí nó Quân Quân, thế giới bây giờ rất hỗn loạn, một cô bé như em muốn sống sót, cần phải học được một chút kỹ năng.”

Hiến Quân Quân sửng sốt, đôi mắt mơ hồ nhìn về phương hướng chiếc xe tải rời đi.

Cảm ơn anh, nam thần, em nhất định sẽ không khiến anh thất vọng, em nhất định sẽ sống thật tốt!

*****

Trời xanh mây trắng, thỉnh thoảng có vài đốm mây đen bay bay, chim hót ríu ro, ánh mặt trời ấm áp nhưng không đến mức nóng nực.

Đoạn đường trung tâm thành phố là nơi phồn hoa nhất W thị, một đống lại một đống toà nhà cao tầng loè loẹt sáng, đổ bóng bao trùm những con phố sầm uất giao nhau.

Trên đường phố nhuộm đầy màu đỏ của máu, máu khô đọng lại ở khắp nơi, những chiếc xe rậm rạo đông đúc chậc ních nhét từng tấc không gian. Chuột chạy từng bầy len lỏi vào các khoảng trống giữa các xe, các góc, tranh đoạt từng khúc thịt thối rửa với đám ruồi bọ.

Cửa cuốn của những cửa hàng hai bên mặt phố bị xe đâm vào móp méo, tủ kính trong cửa hàng vụn vỡ rơi đầy đất, dưới ánh mặt trời phản xạ loé lên lấp lánh.

Nơi này đã không còn nghe thấy có hơi thở con người, mà ngay cả đám tang thi vốn kiêng ăn xác chết cũng nhồi nhét vào bao tử vĩnh viễn đói khát của chúng nó.

Cô tịch, yên tĩnh, nguy hiểm, đã từng một thời người qua lại náo nhiệt, ngựa xe như nước, bây giờ chỉ còn lại một mảnh hoang vắng.

Lâm Đăng nhìn đường phố đổ nát, chậm rãi dừng xe tải, nơi này quá chật chội, thể tích xe tải lại quá lớn, thậm chí cẩn thận nhích từng chút một, căn bản không không di chuyển được.

Tuy nhiên vì tiếng động cơ lúc nãy của xe tai quá lớn nên đã làm phiền đến đám tang thi đang ăn. Chúng nó từ từ đứng lên, răng nanh đen thui xấu xí chỉa hết ra ngoài, mấy miếng thịt vụn vẫn còn kẹt trong kẽ răng, nửa khuôn mặt hoàn toàn không có một mảnh da che lấp, thoải mái dưới ánh mặt trời lắc lư đi đến chiếc xe tải, nghiêng ngả ngoắc mồm giống như những chú hề.

Có lẽ đường phố quá mức yên tĩnh, những âm thanh rì rào của đám tang thi rất rõ ràng truyền đến bên tai Lâm Đăng.

Lâm Đăng xuống xe, cầm cây mã tấu tử trong kho hàng nhỏ ra, hùng hổ đi vào con hẻm nhỏ bên phải, sau khi giết chết hai con tang thi ngu ngốc chắn đường, hắn không thèm quan tâm một đám đông con tang thi đang đuổi sát phía sau, chạy thẳng vào sâu bên trong con hẻm.

Đó là một hẻm cụt, Lâm Đăng cũng đã sớm đoán được con đường này bị chắn, may mà tường không đặc biệt cao, Lâm Đăng lùi một bước nhảy lên lấy đà, rất nhẹ nhàng bật người qua bức tường.

Đám tang thi sơ cấp không hiểu được tinh thần đồng đội, chúng nó chỉ biết dùng móng tay cào cấu, lúc nhúc chen nhau bên tường.

*

Mà đằng sau bức tường lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác, nhưng đủ khiến cho Lâm Đăng vừa mới tiếp xuống mặt đất lập tức đóng băng tại chỗ.

Đây là một quảng trường rất lớn, thế nhưng lúc này, nơi này vốn không có ai qua lại, lại tụ tập đông đúc hàng trăm hàng ngàn con tang thi, mặc kệ là chúng nó đang đi bộ, hay ngồi xổm, hoặc nằm, lúc này đều không hẹn mà cùng nhau quay đầu chậm chạp nhìn về phía Lâm Đăng.

Từng đôi mắt khát máu hung tàn, từng khuôn mặt thối rửa xấu xí của tang thi, lại thêm một loạt hành động thống nhất một lúc, hiệu quả của nó thật sự đủ kinh dị.

Lâm Đăng phản ứng rất nhanh, trước khi đám tang thi nổi dậy, túm lấy thân thể một con tang thi đã chết, cầm mã tấu nhanh chóng rạch mở bụng nó.

Mà lúc này, bộ não trì độn của đám tang cuối cùng đã tuyên bố mệnh lệnh, bắt đầu kết thành bầy thành đội lắc lư về phía hắn, cách đó có vài con chỉ cần vài bước là có thể đi đến cạnh hắn.

Ngay khi ngón tay tang thi chuẩn bị chạm vào hắn, Lâm Đăng đã kịp đem dịch tang thi bôi đầy lên toàn thân, thậm chí chí còn ngại không đủ, hắn lại ôm xác con tang thi, ý định làm phán đoán của tang thi bị lẫn lộn.

Quả nhiên, có vài con tang thi ngu ngốc đi đến trước mặt cái xác tang thi dùng sức hít ngửi, sau đó đứng thẳng lên, giống như món đồ chơi bị hỏng giây cót, lủng lẳng, đi bộ lắc nhắc bằng một bên, bộ dáng trong hết sức buồn cười đi đến đám đông tang thi.

Có lẽ chúng nó không ngửi thấy mùi nhân loại, đội quân tang thi đứng ngơ một chút, lại tự phần mình bắt đầu lắc lư về lại quảng đường, trước khung cảnh rậm rạp thế này, trái tim Lâm Đăng gần như tê liệt.

Mặc kệ như thế nào, ở lâu trong này không phải là giải pháp lâu dài, hắn phải tìm cách rời khỏi đây.

Lâm Đăng hít sâu một hơi, kéo cái xác chết khô quắc từng bước một máy móc đi trong đại quân tang thi, thần kinh buộc thật chặt, cây mã tấu trong tay trái vẫn cảnh giác nâng lên, nếu có tang thi đến gần có thể linh hoạt tấn công được.

Trên thực tế, nếu thật sự bị đám tang thi ngửi được hơi thở con người của hắn, nhào tới vây công, dựa vào số lượng tang thi ở đây thì hắn có mọc cánh cũng không thể thoát được.

Nói cũng khéo, mặt sau quản trường này trùng hợp là cao ốc thực phẩm Lâm Đăng đang tìm kiếm, như thế, nhiều tang thi tụ tập trong này vậy cũng có thể giải thích được.

Nguyên nhân sở dĩ tang thi liều mạng đi giữa bầy tang thi, cũng là hướng tới cao ốc này mà thôi.

Có thể nói, đây thực sự là một động thái điên cuồng và táo bạo.

Thân thể cái xác ma sát xuống đất phát ra tiếng “xào xạc”, vẫn thu hút được một phần nhỏ tang thi, có mấy con gần đó thậm chí hoài nghi đến gần Lâm Đăng hít thật mạnh, đôi khi còn hung ác tru thấp lên.

Lâm Đăng ngừng lại ngây lập tức, nắm cái xác trên tay ném nhẹ lên trên vai, mà đám tang thi hoàn toàn mất đi hệ thống thị giác lại ngửi được hương vị thối rửa của cái xác.

Hô____ Hô______

Đám tang thi dần dần nghiêng ngả tránh ra, Lâm Đăng cong lên khoé miệng tiếp tục đi, nhưng đột nhiên có một con tang thi xoay người, cổ họng tru lên hướng đầu tới cạnh cổ Lâm Đăng, hàm răng đen bò đầy dòi bọ gần như chạm vào cổ hắn.

Lâm Đăng bị nó hù cho giật mình nhảy dựng, nhưng vẫn cắn chặt răng không động đậy, chỉ là mồ hô trên trán không ngừng chảy ra làm bại lộ sự khẩn trương lúc này của hắn.

Bởi vì tang thi trên vai nên hắn đi lại không tự nhiên, cứ nhoáng một cái lại nhoáng một cái.

May mắn là, con tang thi hung ác lúc nãy không có đuổi theo, mà hổn hển túm lấy những con tang thi khác đi ngang, lập lại hành động lúc nãy với Lâm Đăng.

Lâm Đăng trong lòng cười thầm một chút, xem ra tang thi cũng có mấy con không bình thường, cũng giống như nhân loại có bệnh nhân tâm thần, tang thi cũng có vài con bị điên.

***

Từ bên mép bức tường xuyên qua biển tang thi, đi đến cánh xửa xoay của toà cao ốc, đoạn đường này không dài cũng không ngắn, nhưng là so với đi dạo một vòng ở quỷ môn quan còn phấn khích hơn nhiều.

Đi đến bên trong cao ốc, Lâm Đăng mới phát hiện số lượng tang thi không có khủng bố như ở bên ngoài, ít nhất là từ bề mặt là như vậy, đương nhiên không loại trừ rất nhiều tang thi đang ‘nằm ngay đơ’ ở một góc âm u nào đó.

Tầng một là thực phẩm chín, phỏng chừng hiện tại đã bị biến chất không thể ăn, Lâm Đăng không dừng lại một giây tiếp tục đi về phía thang máy, may mắn thang máy vẫn còn sử dụng được.

Lúc này đứng trong không gian hạn hẹp này, chất lỏng tang thi bôi lên người lúc nãy càng phát ra mùi nồng đậm hơn, đối với loại người có chút tính khiết phích như Lâm Đăng mà nói, quả thực chính là một cách tra tấn.

Thế nhưng hắn lại không thể lau đi, tang thi trong cao ốc nhiều như kiến, sinh mệnh của hắn sẽ bị đe doạ bất cứ lúc nào.

Tầng năm là khu vực đồ khô, có bò khô, có hoa quả sấy khô, dưa chua phơi khô, củ cải và đủ loại thực phẩm thông thường có thể lưu trữ trong thời gian dài; có hạt dẻ cười, quả hồ trăn, hạt phỉ, hạt điều, hạt dưa trắng, hạt hướng dương, đậu phộng, các loại đồ ăn vặt sấy khô; còn có mộc nhĩ, rong biển, nấm hương, táo đỏ, quế, ớt… Và các loại gia vị dạng nước.

Khu vực đầu tiên Lâm Đăng dừng lại là tầng năm này, trước mắt, được hắn ưu ái nhất chính là thịt bò khô, hắn gần như đem hết từng thùng carton và túi bò khô vào trong kho hàng nhỏ, chỉ để lại một ít loại được gọi là thịt bò. Trong ấn tượng của Lâm Đăng, thịt bò khô là một loại thực phẩm có thể ăn no, còn kiêm luôn hoa quả khô, thời gian cất giữ lâu hơn các loại thực phẩm khác nhiều, trong mạt thế, có thể sánh ngang với gạo được nhiều người lựa chọn.

Kho hàng nhỏ không phải không có giới hạn, chỉ thịt bò và đạn dược đã chiếm gần một nửa diện tích, còn cái loại hoa quả khô khác, Lâm Đăng lấy vài thùng carton chứa mỗi thứ một ít, đương nhiên không thể thiếu một ít gia vị khô.

Vài con tang thi hình như bị động tĩnh của Lâm Đăng đánh thức, giữa các container ở tầng năm dần dần xuất hiện ngày càng nhiều tang thi, nguyên bản trống trải, tầng năm đột ngột trở nên có vẻ chen lấn.

Lâm Đăng đem vài thùng chất đầy gia vị cất vào kho hàng, lại cầm thêm vài thùng muối, mới thấy hài lòng buông tay, nhẹ nhàng thong dong bước về phía thang máy.

Trên đường đi, có vài con tang thi từ dưới đáy kệ âm u bò ra ngoài, dưới mấy chân tủ chứa đồ trong cao ốc mỹ thực này ngược lại tự nhiên trở thành nơi nghỉ ngơi của chúng nó.

Khi đi ngang qua một quầy hàng để chocolate, Lâm Đăng lại càn quét một phen, thu thập đủ các loại chocolate, loại thực phẩm giàu năng lượng này đối với người có lượng vận động cao như hắn mà nói, là thực vật không thể thiếu.

Mục tiêu kế tiếp của hắn chính là tầng đỉnh chứa các hạt giống biến đổi gen của cao ốc, không gian nhà kho không còn dư nhiều, không thể lãng phí nhét các loại thực vật có tính tiêu hao, vì sinh tồn lâu dài, hắn phải thu thập các loại hạt giống rau dưa hoa quả biến đổi gen, thậm chí sau này có tới nơi hoàn cảnh ác liệt như sa mạc, những hạt giống này vẫn có thể sống sót được.

Có thể nói, những hạt giống này là mơ ước của tất cả các căn cứ, thậm chí không tiếc bất cứ giá nào đều phải lấy đến tay, không phải không có nguyên nhân.

Khi Lâm Đăng bước tới cánh cửa thang máy, vài con tang thi không biết ngửi được gì lắc lắc đi tới.

Bởi vì không có ai, thanh máy vẫn dừng ở tầng năm, Lâm Đăng nhấn nút mở cửa, nhanh chóng đi vào, mấy con tang thi đang muốn bám theo sau hắn nhưng vì tốc độ đi bộ quá chậm, cánh cửa thang máy rất nhanh bị đóng lại nên chỉ có thể ngẩn ngơ ở bên ngoài.

Lâm Đăng cảm thấy tâm tình khá tốt dựa vào tường kim loại lạnh lẽo trong thang máy, ngáp dài, có chút mệt mỏi nhìn màn hình điện tử 5, 6, 7, 8, 9, 10, 11… 11… 11.

Sao chỉ có mười một? Hắn rõ ràng nhấn nút tầng 12, hiện tại cái nút đó còn đang sáng, nhưng thang máy dừng ở 11 lại không chịu di chuyển nữa, cánh cửa không mở, chẳng lẽ hỏng?!

Lâm Đăng cau mày, không bỏ cuộc lại ấn 12, cái nút vẫn sáng như trước, nhưng thang máy vẫn nhất quyết đứng im.

Chết tiệt, thực CMN mà! Lâm Đăng có chút thất bại ấn ấn mở cửa, kết quả ding_____ cửa mở ra.

Một người mà hắn không thể nào tưởng tượng được đang bắt chéo chân ngoài ở cửa, trên đùi của người nọ đặt một cái laptop màu bạc, ngón tay trắng dài mảnh đang gõ bàn phím tanh tách.

Khi Lâm Đăng đi ra ngoài, mã số di chuyển lộn xộn không trình tự trên màn hình máy tính cuối cùng cũng dừng lại, người ngồi trên mặt đất cuối cùng ấn một nút, cửa thang máy phía sau Lâm Đăng nhanh chóng khép lại, cũng nhanh chóng rơi xuống, nhìn những con số nhỏ đứng yên từ từ thay đổi trên màn hình hiển thị, trái tim Lâm Đăng tựa như là bị bóp chặt, cũng không kìm được co rút nhanh, cho đến khi vang lên một tiếng nổ, màn hình điện tử bùng nổ thành công, thậm chí còn toát ra khói xám, không cần nghĩ cũng biết thang máy đó chắc chắn rơi nát tan bành.

“… Cảnh Mặc…” Lâm Đăng không nói gì nhìn vêv phía thiếu niên tóc đen tắt màn hình máy tính từ từ đứng dậy, hắn thật sự muốn gầm lên một câu_____cỡ nào hận thù!!

Nhưng nhìn vào đôi mắt trong suốt của Lâm Đăng, nửa câu trách cứ hắn cũng không nói ra được, cuối cùng lửa giận tràn ngập chỉ có thể tan vào nước bọt nuốt vào bụng.

“Sao cậu lại ở chỗ này, anh trai của cậu đâu, còn có bà chị họ xinh đẹp của cậu đâu?” Bây giờ trong bụng của Lâm Đăng ngập đầy câu hỏi.

Cảnh Mặc lại chỉ lắc lắc đầu, sau đó lấy một màn hình điện tử nhỏ trong túi quần mình ra, mở nó đưa đến trước mắt Lâm Đăng.

Trên màn hình điện tử hiện lên hai chấm đỏ cùng một chỗ, khoé miệng Lâm Đăng giật giật, cậu em này để thiết bị theo dõi lên người hắn khi nào vậy, chẳng lẽ là khẩu súng lục màu bạc?

Nghĩ nghĩ, Lâm Đăng giả vờ móc móc trong túi áo của mình, lấy cây súng lục màu bạc trong kho hàng ra.

Nhưng khi hắn lập trái lật phải cũng không tìm thấy bất cứ điểm khả nghi nào trên khẩu súng, một bàn tay trắng nõn sạch sẽ xuất hiện trước mắt hắn, không biết ấn chỗ nào, súng trên giống liền giống hệt Transformers, tự động co lại biến thành một cái đồng hồ điện tử.

Lâm Đăng có chút giật mình trợn tròn mắt, hắn thế nào cũng chưa từng nghe trên thị trường có bán loại súng cao cấp vừa có thể nguỵ trang đồng hồ điện tử kèm chức năng theo dõi?

“Cậu mua nó ở đâu?” Lâm Đăng đông ấn ấn, tây ấn ấn, cuối cùng hắn cũng ấn đúng chỗ, đồng hồ điện tử một lần nữa tách ra thành vô số mảnh sắt nhỏ, tiếp đó âm thanh kim loại va chạm nhẹ, tự động kết hợp thành khẩu súng lục màu bạc có ngôi sao năm cánh ban đầu, mỗi một chi tiết đều hoàn mỹ ráp vào nhau, không nhìn kỹ, sẽ không phát hiện các rãnh nhỏ tiếp nối.

Này… Quả thực quá hoàn mỹ! Lâm Đăng dám cam đoan, chế tác loại đồng hoa mỹ như vậy nhất định phải tốn ít nhất một năm.

Cảnh Mặc hơi mím môi, đôi mắt màu đen xinh đẹp nhìn thẳng vào cây súng lục màu bạc trên tay Lâm Đăng, “Tôi và cha, bốn tháng.”

“Ý cậu là, khẩu súng này không phải mua, mà là cậu và cha cậu dùng thời gian bốn tháng để thiết kế và chế tạo?”

“Của anh, tôi, của tôi, cha.” Cảnh Mặc gật đầu, trong câu nói ẩn giấu một sự nặng nề khó tả.

Trên tay của anh là tôi làm, trên tay của tôi là cha tôi làm____ Lâm Đăng hiểu ý của Cảnh Mặc nói, nhưng hắn vẫn im lặng, bởi vì hắn không biết phải nói cái gì, đôi phương hiện tại muốn nghe, tuyệt đối không phải là những câu thể hiện sự yêu thích của Lâm Đăng đối với món lễ vật này.

Âm thanh trong giọng nói của Cảnh Mặc cũng không phải máy móc, lại càng không lạnh, ngược lại là mềm mại nhẹ nhàng, ngay cả âm sắc cũng tinh khiết cực kỳ, rất đẹp, một giọng nói như vậy, tin tưởng ai cũng thích lắng nghe.

Nhưng dù như thế, trong giọng nói của cậu đầy ảm đạm và khổ sở, vẫn khiến Lâm Đăng nhạy cảm phát hiện ra, như thể cậu đã từ bỏ toàn bộ thế giới.

Bởi vì điều này, Lâm Đăng đã rất tò mò, đến cùng là vì sao mới khiến cho một thiên chi kiêu tử như vậy lại đem mình cô lập với thế giới bên ngoài?

Nếu cậu ta có thể phát âm rõ ràng, có thể thấy chứng tự bế của cậu ta không phải trời sinh, mà được hình thành vào thời gian sau này. Nhưng bối cảnh điều kiện của Cảnh gia, không giống như sẽ đem một đứa trẻ nuôi thành chứng tự bế.

Có thể nói, Cảnh Mặc là thiếu gia miệng ngậm thìa vàng sinh ra, bộ dáng lại xinh đẹp như vậy, tuổi thơ nhất định có được hàng ngàn sự sủng ái từ người khác, loại người này không thể hình thành chứng tự bế được, quả thực khó mà lý giải.

Cảnh Mặc cũng tự nhiên cảm nhận được ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Lâm Đăng, như là để phát tiết cảm xúc trong lòng, cậu ném cái laptop trong tay, tự mình đi tới cầu thang bộ.

Lâm Đăng liếc mắt nhìn cái laptop đắt tiền bị ném vỡ trên mặt đất, thở dài một tiếng, thu lại đôi mắt tìm tòi nghiên cứu của mình, đi theo phía sau Cảnh Mặc.

Trên đường đi, đầy xác tang thi bị chém đứt, máu đen tràn lan từng viên gạch của tầng mười một, nhìn đầu một con tang thi gần nhất, ánh mắt Lâm Đăng càng trừng lớn, có vài con còn chưa chết hẳn, lúc Lâm Đăng đi ngang qua chúng nó, thậm chí còn theo bản năng há răng ranh, nhìn vào vết thương trên cổ chúng nó, toàn bộ đều là bị người dùng dao sắc một phát cắt đứt.

“Chúng nó… Là do cậu giết?” Hai mắt Lâm Đăng gắt gao dán chặt vào thanh Miêu Đao [1] sau lưng Cảnh Mặc, loại đao này là loại vũ khí lạnh so với đao Nhật còn sắc bén hơn, tổng chiều dài khoảng năm thước, cán đao dài ba thước tám tấc, chuôi đao dài một thước hai tấc, vỏ đao bọc dài, hai lưỡi ‘súng’ là đặc điểm của loại vũ khí lạnh này.

Miêu đao đem đi chiến đấu, tốt hơn nhiều so với đơn đao hay đoản đao.

Chỉ cần kỹ thuật tốt, miêu đao thực sự là vũ khí tàn sát tang thi tốt nhất, nhưng để sử dụng được nó thì yêu cầu người dùng phải linh hoạt, động tác chân, sức mạnh tổng thể của eo và lưng…v.v đều yêu cầu rất cao, Lâm Đăng không thể nào chơi đùa với mấy loại yêu cầu tinh hoa như thế, hắn am hiểu nhất chỉ là hung ác, chiêu thức giết người đơn giản.

Có lẽ là cảm xúc của Cảnh Mặc không tốt, mà vẫn còn chưa điều chỉnh kịp, đối với câu hỏi của Lâm Đăng không thèm trả lời, chỉ tập trung bước trên nền gạch men, vòng qua từng khúc cơ thể của tang thi đi về hướng đông nam.

Khi đến gần cầu thang, cậu đột ngột thay đổi hướng, thậm chí còn gia tăng tốc độ đi bộ.

Lâm Đăng mở to mắt nghi hoặc nhìn Cảnh Mặc bò dưới sàn một tủ gỗ cao, nói một cách trung thực, thiếu niên này có một số hành vi hắn không hiểu nổi, giống như vừa rồi cậu có thể chờ hắn ở tầng mười hai, nhưng cố tình lại phá hư thang máy, làm hại hắn thiếu chút nữa rơi xuống cùng với thang máy tan xương nát thịt, bây giờ ngẫm lại cảm giác tim đập thình thịch.

Hắn thậm chí còn nghi ngờ có nên cùng đi với Cảnh Mặc hay không, nói chung là hắn ở cùng Cảnh Mặc không được bao nhiêu ngày, thiếu niên này rất yên tĩnh, Lâm Đăng không đoán được cậu, đối với một người không biết, luôn luôn cảm giác có tai hoạ ngầm đang ẩn giấu.

Lâm Đăng rối rắm một phen, nhưng rốt cuộc vẫn bước theo, chuẩn bị cùng Cảnh Mặc bò xuống gầm tủ, hắn cố gắng cổ vũ tinh thần mình một chút, có lẽ dưới gầm tủ có đường ngầm nào thì sao.

Nhưng không đợi hắn đi vài bước, từ một chỗ yên lặng nào đó đột nhiên truyền đến một tiếng “dát” giòn vang, tấm biển số 11 trên tường rớt xuống dưới chân Lâm Đăng, con số ’11’ không hề có bất kỳ cảnh báo nào rơi vào tầm mắt Lâm Đăng.

11! Nơi đây là tầng 11, mà tầng 12 gần trong gang tấc!

Vừa rồi không phải là hắn định đi tầng mười hai sao, bị Cảnh Mặc làm lẫn lộn, thiếu chút nữa quên mất một sự kiện quan trọng!

Nhìn Cảnh Mặc đã chui vào gầm tủ nửa ngày cũng chưa thò đầu ra, Lâm Đăng lắc cây súng lục màu bạc trong tay, cắn răng đem nó đặt xuống đất, sau đó chạy thẳng hướng lên lầu mười hai.

Khi hắn đi qua khúc cua, lại nhìn thấy cánh cửa tầng mười hai bị một sợi dây xích thô to khoá cứng!

Lâm Đăng cau mày, không cam lòng muốn đi lên xem xét tình huống, nói không chừng còn có thể tìm thấy dây thép mỏng ở gần đó, dùng để mở khoá rất tốt.

Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, sau đó cổ tay hắn bị người nắm lại.

Cái loại xúc cảm nhẵn nhụi ấm áp khiến cho Lâm Đăng sửng sốt một khoảnh khắc, hắn quay lại nhìn, là người nằm trong dự kiến của hắn.

“Cảnh Mặc, tôi có đánh rơi vài thứ trên lầu, cậu đi xuống dưới lầu chờ tôi đi, tôi tìm được sẽ xuống ngay.” Lâm Đăng mỉm cười, lừa người.

Đối phương chỉ là bệnh nhân mắc chứng tự bế, mặc dù có chút bạo lực, nhưng Lâm Đăng lại thấy, dạng thiếu niên ‘thiếu kinh nghiệm sâu sắc’ này rất dễ lừa dối.

Cảnh Mặc không nói gì, nhưng cũng không buông tay, chỉ ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lâm Đăng.

Lâm Đăng nhìn thấy hình ảnh giả dối tươi cười của mình trong đôi mắt Cảnh Mặc, biểu tình trên mặt lập tức cương cứng, hắn có chút thẹn quá thành giận đẩy tay Cảnh Mặc ra, “Cậu đi đường cậu, tôi cảm thấy sau này chúng ta tốt nhất là mạnh ai nấy đi đi.”

Cảnh Mặc mỉm môi, con ngươi đen láy hơi chuyển một chút, nhìn về phía cánh cửa sau lưng Lâm Đăng, “Nguy hiểm!”

Lâm Đăng nhíu mày, không quan tâm lắm, nói: “Phải, tôi biết.”

“Anh, tôi, sẽ chết.” Cảnh Mặc nghiêm túc nhìn Lâm Đăng, đôi môi hồng hơi mấp máy, phun ra chữ như sấm vỗ bên tai Lâm Đăng.

“Cậu là nói, ngay cả cậu đi cùng tôi, cũng chết?!” Lâm Đăng giật mình hỏi, giá trị vũ lực của Cảnh Mặc không thua gì hắn, thậm chí có khả năng còn cao hơn, nhưng cậu ta lại nói kèm theo cảm xúc cảnh báo, thật sự là nhắc nhở hay là vì hắn lên tầng mười hai lấy hạt giống?

Chẳng lẽ nơi này đã bị Cảnh gia nhanh chân đến trước?! Cảnh Mặc phòng bị hắn đi tầng mười hai như vậy, nhất định là đợi anh trai cậu ta mang người Cảnh gia đến, cướp sạch hết vật tư ở nơi này.

Nếu là như vậy, hàng loạt hành vi cổ quái của Cảnh Mặc hoàn toàn đã có thể giải thích…

Cảnh Mặc đối với câu hỏi lại của Lâm Đăng, không có phản ứng, chỉ mím môi, im lặng nhìn vào mắt hắn.

Ánh mắt Lâm Đăng có chút phức tạp nhìn sang Lâm Đăng, sau đó quay đầu qua tránh không cần phải nhìn đối diện, vừa không cam lòng đi xuống, vừa âm thầm tìm sơ hở của Cảnh Mặc.

“Cảnh Mặc, anh trai cậu đâu?”

Thiếu niên hơi cúi đầu xuống, mái tóc đen mềm mại chặn tầm mắt của Lâm Đăng, khiên hắn không nhìn thấy vẻ mặt lúc này của cậu.

Im lặng______trên cầu thanh vang vọng chỉ có tiếng giày da ‘dát dát’ của hai người nện xuống nền gạch.

Cúi đầu? Cơ hội tốt!

Lâm Đăng cười lạnh trong lòng một tiếng, giơ dao lên, nhanh như chớp chém tới cần cổ mảnh khảnh của Cảnh Mặc.

Nhưng mà giây tiếp theo, tay Lâm Đăng bị một bàn tay nắm giữ, ấm áp ban đầu không còn tồn tại nữa, bàn tay lắm lấy tay hắn lạnh lẽo như một khối băng.

Lâm Đăng nghiến răng quyết liệt nhìn chằm chằm cậu, không ngờ luôn luôn đề phòng hắn, còn cố tình lộ ra sơ hở để hắn ra tay, thật sự là che giấu đủ sâu.

CMN ai nói chứng tự bế rất thuần khiết, lần sau anh đây nhất định liều mạng với thằng đó!

Nhưng mà một giây tiếp theo, cùng với âm thanh giòn lạnh vang lên, một cơn đau đớn đột nhiên trùm lấy ý thức của Lâm Đăng, thậm chí phía trước mắt còn bị mờ đen.

Rất đau, cho dù bị đạn xuyên thủng cánh tay, cũng không đau đến tận tim như vậy.

Cuối cùng thì Cảnh Mặc cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt tối đen nhìn Lâm Đăng vì đau đớn mà gương mặt vặn vẹo đầy mồ hôi.

Giống như là để trừng phạt, Cảnh Mặc không buông tha bất chấp sự co rút không tự nhiên của Lâm Đăng, cổ tay vang lên tiếng “crack” từ trong xương, lại một trận đau nhức ập tới, Lâm Đăng há hốc miệng thở dốc, nhưng không thể phát ra một âm thanh nhỏ nhất.

“Kỹ thuật đặc biệt, tra tấn.” Giọng nói của Cảnh Mặc lần nữa khôi phục lạnh lùng như lần đầu tiên hai người gặp mặt, cậu buông cổ tay Lâm Đăng ra, thờ ơ nhìn hắn quỳ xuống đất, nắm lấy cổ tay không ngừng hít thở.

Anh ta coi như được, ít nhất là cho đến bây giờ chưa hề nghe phát ra một tiếng rên đau.

Cảnh Mặc thu hồi tầm mắt, ánh mắt trống rỗng đi xuống cầu thang, không quay lại nhìn Lâm Đăng thêm một cái.

Ngồi trên nền gạch lạnh một lúc, Lâm Đăng nắm cổ tay đứng dậy, hắn cố gắng dựa theo kinh nghiệm chỉnh lại cổ tay, nhưng hơi động một chút, một trận đau đớn khủng khiếp, cho dù hắn cắn răng cưỡng chế chỉnh đúng phương pháp, nhưng kết quả tình huống cổ tay càng tệ hơn.

CMN này là như thế nào, trước kia không phải là hắn chưa bao giờ bị bong gân cổ tay, thậm chí gãy, hắn cũng tự mình chữa, nhưng hiện tại càng chữa càng nặng, chẳng lẽ đòi hỏi phải có kỹ năng đặc biệt?!

Lâm Đăng nản lòng treo tay mình lên, đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm lầu mười hai, không cho hắn đi, hắn càng muốn đi, không thể để cho Cảnh gia chiếm hết lợi lộc được!

Hắn đã nhìn thấy rõ, bất kể là căn cứ nào, theo hắn đều không phải là nơi tốt nhất để đi, thủ lĩnh căn cứ là ai thì đều là vì tư lợi, bọn họ vĩnh viễn chỉ nghĩ đến lợi ích riêng của mình.

Người đáng tin cậy nhất trên thế giới này chỉ có chính mình, chờ hắn lấy được hạt giống xanh biến đổi gen này, sau đó tìm một vùng đất không người tự cung tự cấp, như vậy cũng có thể sống sót, nói không chừng so với mấy kẻ liều chết bán mạng cho căn cứ, kết cục treo mạng trong móng vuốt của tang thi thì tốt hơn nhiều.

Lâm Đăng nhanh chóng chạy lên, tay trái nắm lấy xích sắt dùng sức kéo mạnh, tiếng kim loại va đập vào nhau phát ra âm thanh chói tai liên tiếp.

Mà đằng sau cánh cửa sắt, đột nhiên truyền đến tiếng bước chân thong thả mà trầm trọng.

Là tang thi, lại không giống như tang thi, mỗi bước chân này tựa hồ như có thể giẫm thành một cái hố, không phải là điều mà tang thi hiện nay có thể làm ra được, cho dù là mạt thế mười năm sau, Lâm Đăng cũng chưa bao giờ thấy có tang thi nào đi nhẹ nhàng như vậy lại có thể khiến mặt đất rung lên, loại trọng tải tang thi này… Quả thực không thể tưởng tượng.

Hầu như là trực giác, Lâm Đăng lập tức lui lại vài bước, chỉ nghe tiếng nổ bang ở cửa, môt nắm tay đấm mạnh trên cửa sắt, thậm chí phía bên này còn nhìn thấy cái khối hình nắm tay.

Lâm Đăng giật mình nhìn khối sắt lồi lên bị sinh vật không rõ bên trong nện tới, đây căn bản là một con quái vật!

Bang____bang____ cánh cửa sắt rắn chắc bị đập không ngừng run rẩy, theo từng tiếng nổ, là một khối sắt hình nắm đấm lồi ra, như thể có người đang chọc vào ‘đất sét dẻo’ [*]

Nhưng đây không phải là cánh cửa thông thường, cánh cửa kim loại này là dày khoảng chừng nửa mét!

Lâm Đăng không thể ở lại quá lâu, cửa sắt không trụ được bao lâu nữa, hắn bắt đầu chạy như điên xuống cầu thang, gặp được mấy con tang thi lắc lư đi lên, liền dứt khoát lấy dao chém rớt, số lượng quá nhiều không kịp chém, hắn leo lên lan can cầu thang trượt xuống.

Quá trình này có thể được coi như mạo hiểm nhưng khá an toàn, vài lần thiếu chút bị tang thi túm lấy đều bị mã tấu trên tay Lâm Đăng chém bay, đám tang thi cũng chỉ có thể bị động chẻ làm đôi ngã xuống.

Dịch tang thi trên người Lâm Đăng vẫn còn, mặc dù đã bị mồ hôi pha loãng một ít nhưng vẫn có thể lẫn lộn mùi tang thi, chỉ có vài con quá gần mới nhào tới hắn tấn công.

Trên thực tế, cơ thể Lâm Đăng đã sản sinh ra chất kháng thể, hắn cũng không sợ bị tang thi bắt hay cào cấu, hắn là sợ bị tang thi giữ chân mình, đến cuối cùng thì hắn dứt khoát dùng mã tấu chém một đao rớt bốn đầu tang thi.

Bảy phút sau, Lâm Đăng thuận lợi chạy tới cửa xoay thoát hiểm của cao ốc, khuôn mặt, cánh tay, tất cả đều bị máu đen hôi thối của tang thi bao phủ, thậm chí cả cây mã tấu đều dính đầy chất lỏng ghê tởm, hắn không cần phải cố ý nguỵ trang cũng có thể một lần nữa dễ dàng vượt qua biển tang thi.

Khi ông lại tìm thấy xe của mình, cơ thể thư chỉ cảm thấy một nỗi đau xé.

Khi hắn tìm thấy lại chiếc xe tải của mình, thân thể vừa ổn định thì một cơn đau xé mới lại tràn tới.

Sửng sốt quay đầu lại, chống lại hắn là một đôi mắt thối rữa.

Một đầu xanh đen giống như là mọc trên vai hắn, hàm răng đen sắc nhọn cắn xuyên qua lớp vải cắm sâu vào cơ vai săn chắc của hắn, đây là một loại bản năng, cho dù không có cơ thể, chỉ có một cái đầu, con tang thi ngoan cường này vẫn cố lặp đi lặp lại động tác cắn xuống.

Khuôn mặt của Lâm Đăng nhất thời tái mét, hắn vừa nghĩ sao không có con tang thi nào tấn công hắn, hoá ra là công lao con tang thi trên vai này.

Không quan tâm răng tang thi còn cắn bả vai mình, Lâm Đăng túm lấy đầu tóc nó định kéo ra, nhưng hắn đánh giá thấp mức độ thối rữa của da đầu tang thi, không kéo được đầu nó ra, ngược lại lột xuống một mảng da đầu nó, kéo theo đại não và dây thần kinh bị dính vào, ngược lại biến thành giết chết cái đầu tang thi này, Lâm Đăng dùng cán dao chọc cái đầu khỏi vai mình, đầu tang thi rớt xuống đất lập tức nát thành khối bột nhão.

Đợi khi hắn leo lên xe tải, chốt cửa lại, Lâm Đăng mới thả lỏng thân thể tựa lưng vào ghế lớn hít từng ngụm khí lớn.

Trong đầu hắn, vẫn còn sợ hãi khi tưởng tượng đến sinh vật phía sau cánh cửa tầng mười hai ở cao ốc…

Sao có thể như vậy được, cho dù là mười năm sau, vài con tang thi cao cấp tiến hoá cũng không có lực lượng khủng bố như vậy, dựa vào nắm đấm của nó, hình thể sinh vật này rất khổng lồ… Hơn nữa hiện tại mới là mạt thế sơ kỳ, chẳng lẽ thế giới này, đã không còn là cái thế giới cũ của hắn?!

Miệng vết thương ở vai bắt đầu ẩn ẩn đau, đầu cũng choáng váng mơ hồ, Lâm Đăng lắc đầu, khởi động xe tải, quay đầu xe tốc độ như bay.

Nơi này không thể ở lâu được, máu tươi tràn ra từ miệng vết thương thành công che phủ mùi hôi thối của dịch tang thi trên người hắn, dẫn tới cả bầy tang thi đang lắc lư đi tới chỗ của hắn.

___________

@plasticine /’plæstisi:n/

* danh từ

– chất dẻo platixin (thay thế cho đất sét nặn)

____________

miêu đao:

image

___________

Ex: Làm xong chương này ná thở luôn -.- dài!!!!

Chương này tạm biệt bạn cá nhỏ Na Tiểu Kim Ngư =]] hẹn gặp ẻm ở mấy chương sau này =]]]]]] chúc bạn cá nhỏ kiếm được chồng như ý:v

À, còn có anh bạn tầng 12 nữa =]]

Chương này được cái dài, nhưng có bao nhiêu nhân vật quan trọng cũng thò đầu ra cả:v