Mạt Thế Trùng Sinh Thệ Bất Tổ Đội

Chương 31: Biệt thự




Dọc đường đi hết sức thuận lợi, nhưng mức tiêu thụ nhiên liệu trong xe rất nhanh, Lâm Đăng sợ hãi nhìn bảng biểu thị dầu, do dự nửa ngày, thấy Cảnh Mặc không có bất kỳ động tĩnh nào vẫn điều khiển xe với tốc độ cao, cuối cùng vẫn là không thể không lên tiếng, “Mặc, xe hết dầu…”

Đầu Cảnh Mặc cũng không động một chút, giống như là đã sớm dự đoán được câu hỏi của Lâm Đăng, rất nhanh đã đưa ra câu trả lời, “Có dự trữ.”

“Thật không?! Mẹ kiếp, em thật sự quá thông minh, em có muốn tạm dừng một chút không, để anh giúp em thay dầu.”

“Tự động.” Cảnh Mặc lắc đầu, lái xe nhanh hơn.

Lâm Đăng há miệng thở dốc, cứng đờ một lúc lâu sau, “Tiên tiến.”

“…”

“Quá dữ.”

“…”

“Nhà của em có bao nhiêu chiếc xe này thế?” Lâm Đăng mặt đầy hứng thú dán sát vào Cảnh Mặc, đôi mắt như tên trộm lấp la lấp lánh, vừa nhìn đã biết là không có ý đồ tốt.

“Nếu, thích, tôi lắp ráp.” Cảnh Mặc mím môi, lại bổ sung một câu, “Về nhà, nói.”

“Em về nhà sau này còn muốn đi ra ngoài sao?” Tâm tình của Lâm Đăng ngay lập tức giảm mạnh, nói thật, hắn thực sự luyến tiếc để Cảnh Mặc đi, cậu em này rất tốt, hắn sợ bị người khác cướp đi, đầu năm nay muốn tìm được đồng đội không gạt người còn khó hơn lên trời mà.

Thậm chí Lâm Đăng còn nghĩ, sau này chỉ cần hai người bọn họ là được, hai người mục tiêu nhỏ, ẩn tốt, hơn nữa thân thủ cả hai đều tốt, ai cũng không kéo chân ai, thậm chí còn có thể giúp đỡ cho nhau, đây thật sự không còn gì tốt hơn nữa.

Lần này Cảnh Mặc im lặng không có lập tức trả lời, cậu cắn cắn khoé môi, răng nanh trắng như tuyết đè xuống đôi môi đỏ, xinh đẹp khiến người không thể rời mắt được.

“Mặc.” Lâm Đăng đưa tay khoát lên vai cậu, ngả người nhích lại bên cạnh tai cậu khẽ nói, “Ngay cả khi hai người chúng ta tách ra, vẫn là anh em tốt, em có việc gì khó khăn cứ tìm anh, anh có thể giúp thì nhất định có chết cũng không chối từ.”

Mí mắt Cảnh Mặc rung một chút, “Không tách rời.”

“Ngốc.” Lâm Đăng mỉm cười sờ sờ đầu của cậu, “Em chắc chắn sẽ muốn về nhà, nhà em trâu bò như vậy, em cũng không đáng ở bên ngoài trốn đông trốn tây, lo lắng sợ hãi.”

Cảnh Mặc lại lập tức đạp phanh, chiếc xe dừng lại đột ngột, may là Lâm Đăng có thắt dây an toàn không thì theo quán tính đã đâm sầm vào vào trước, mà nếu thật là như vậy, chắc chắn sẽ đầu rơi máu chảy.

“Làm sao?” Lâm Đăng bối rối nhìn về phía Cảnh Mặc, sắc mặt của đối phương lúc này biến đổi khá u ám, quanh thân cậu lại bắt đầu khuếch tán tràn ngập một loại khí chất gọi là tối tăm, giống như lần đầu mới gặp.

“Không thích, nhà.” Cảnh Mặc mím mím môi, một giọt nước mắt đột nhiên lăn khỏi hốc mắt, thấm ướt lông mi lại theo gò má trắng như sứ từ từ trượt xuống, khóc không ra tiếng, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, chỉ có một giọt nước mắt, lại khiến tim Lâm Đăng không hiểu sao nhói lên, hắn tựa hồ có thể cảm nhận được tâm tình của Cảnh Mặc.

Lâm Đăng vội vàng đưa tay ra lau khô giọt nước mắt trên khuôn mặt cậu, sau đó ôm lấy bờ vai cậu kéo vào trong vòng tay mình, “Anh xin lỗi, Mặc, sau này anh sẽ không nhắc tới nữa…”

Cảnh Mặc đáp lại chỉ là đem đôi mắt nhắm lại, tay để hai bên nắm chặt thành nắm đấm, từ khẽ ngón tay rò rỉ chảy ra chất lỏng màu đỏ.

Lần này Lâm Đăng không nói gì, thay đổi vị trí của mình và Cảnh Mặc, làm cho cậu ngồi ở ghế bên cạnh nghỉ ngơi, thuận tiện điều chỉnh tốt tâm trạng của mình.

Bên trong hào môn hẳn là có không ít chuyện dơ bẩn, Cảnh Mặc đối với nhà mình phản cảm như vậy, nhất định là đã chịu uỷ khuất nào đó, lại nghĩ đến cậu rõ ràng là sau này mới hình thành chứng tự bế, không chừng đã phải chịu kích thích gì, nghĩ như vậy, Lâm Đăng đối với cái gọi là anh hai Cảnh gia cũng không có ấn tượng gì tốt.

Người nam nhân này trông giống như một kẻ đạo đức giả, Cảnh tiểu đệ nhà hắn là đứa trẻ tốt như vậy, thà chịu đói chịu lạnh ở bên ngoài cũng không muốn về nhà, Lâm Đăng tin rằng, nguyên nhân trong này không thoát khỏi cái tên Cảnh Dục kia.

****

Trước khi bầu trời chuyển dần đen, cuối cùng Lâm Đăng đã tìm thấy một khu biệt thự, có vẻ khá tốt, nhưng khoảnh cách giữa các căn biệt thự rất xa, như vậy người có tiền ở khu này không nhiều.

Từ lúc lái xe vào khu biệt thự này, lái một vòng hết một giờ, Lâm Đăng cũng chỉ thấy có năm căn biệt thự.

Xem ra vị trí phong thuỷ tốt nha_____Lâm Đăng vui sướng vươn tay sờ sờ tóc Cảnh tiểu đệ, “Mặc, chúng ta có thể thoải mái ở một thời gian.”

Cảnh Mặc gạt tay Lâm Đăng ra, vuốt vuốt trên đầu vài cái mới chỉnh xong tóc của mình, sau đó không nói một lời nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Mặc?! Mặc!” Lâm Đăng đậu xe ở phía trước một biệt thự, lại tiếp tục nhích nhích về phía Cảnh Mặc tìm chết quấy rối, “Mặc, đừng nóng giận mà, vui vẻ chút nào, làm người nha, mỗi ngày đều phải vui vẻ lên, nếu không thì chúng ta làm sao có thể sống được trong mạt thế đây.”

Rõ ràng tâm trạng của Cảnh Mặc rất xấu, không chịu nỗi quấy nhiễu đẩy Lâm Đăng ra, sau đó mở cửa xe đi tới trước cánh cổng sắt chạm chổ hoa văn đang khép hờ.

Lâm Đăng buồn cười nhìn Cảnh Mặc đẩy cổng bước vào bên trong biệt thự, trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm chút____như vậy mới đúng, bộ dáng nặng nề thiếu sức sống thực sự không thích hợp với cậu em ngoan của nhà mình mà.

Huýt sáo, Lâm Đăng rút chìa khoá ra, đóng sầm cửa xe lại liền đi theo Cảnh Mặc bước nhanh vào nhà.

Mặc dù bên ngoài biệt thự cực kỳ sạch sẽ thu hút, nhưng bên trong thự sự là một mớ hỗn độn.

Búp bê vải, búp bê barbie, mấy quyển truyện cổ tích của trẻ con vứt lung tung khắp phòng khách, còn có quạt đèn phòng trẻ con toàn bộ đều rơi xuống đất, nhìn vào các vết máu hình bàn tay và các vệt máu màu đỏ đen kéo dài, đủ để tưởng tượng được cảnh tượng khi đó dữ dội cỡ nào.

Trên vách tường là khung ảnh gia đình bốn người hạnh phúc_____cha, mẹ, chị gái và em trai.

Trên ảnh chụp là bọn họ đứng trong khu vườn ở phía trước của căn biệt thự, những nụ cười rực rỡ, ánh nắng đánh vào khuôn mặt hồng hào của đứa trẻ, phản chiếu lên đôi mắt sáng ngời của bọn họ, bên cạnh cậu em nghịch ngợm nắm lấy bím tóc của chị gái, cô bé đau nhăn cái mũi nhỏ…

Ánh mắt Lâm Đăng nán lại một lúc trên khuôn mặt xinh đẹp của nữ chủ nhân, lại nhìn sang nam chủ nhân mập mạp nghiêm túc, nhịn không được lộ ra con mắt ghen tị, “Chậc, thật hạnh phúc mà.”

Cảnh Mặc lại nhìn chằm chằm bức ảnh đó, nhìn một lúc, sau đó quay đầu lại, “khí đen” xung quanh thân lại bắt đầu bốc lên, không biết là nơi nào đã gợi lên hồi ức đen tối của cậu.

Mắt Lâm Đăng vẫn còn dán chặt lên trên, hắn cười tự giễu, “Không biết sau này chúng ta có thể tìm thấy hạnh phúc của mình không.”

Tròng mắt Cảnh Mặc giật giật, chăm chú nhìn vào khuôn mặt Lâm Đăng.

“Nhưng mà cái thời đại ma quỷ này, muốn yên ổn cũng thực sự khó khăn.” Lâm Đăng mỉm cười với Cảnh Mặc, di chuyển sopha đến dựa vào phía bên cánh cửa.

Cảnh Mặc bĩu môi, xoay người chạy lên trên lầu.

Chuyển xong sopha, Lâm Đăng lại để để cái bàn gỗ vuông lên trên, sau đó kiểm tra các song sắt cửa xem có khoá hay chưa, kính cửa sổ vốn rất yếu ớt lại mỏng manh, dĩ nhiên cần phải khoá kỹ song sắt chống trộm bên ngoài, phòng ngừa tang thi phá vỡ cửa kính đi vào.

Làm hết mọi thứ, Lâm Đăng bắt đầu đi dạo từ phòng tầng một đi lên trên, đi hết một vòng thu hoạch được không nhỏ, không chỉ thức ăn và nước uống, hắn còn tìm được một ít thuốc chống viêm, cảm và giảm đau, thậm chí còn hốt được mấy chai thuốc kháng sinh, tất cả đều là bảo bối nha.

Lâm Đăng đổ ra vài viên thuốc giảm đau, lập tức bỏ vào miệng, thêm ngụm nước nuốt hết xuống, không biết có phải hiệu quả của thuốc rất tốt hay tâm lý ám chỉ thuốc giảm đau, vết thương hình như không còn phát sinh cơn đau nữa.

Nhìn xung quanh một vòng, dường như không còn gì cần phải làm, Lâm Đăng lấy một lon coca đi lên lầu định tìm Cảnh Mặc.

Đi đến tầng hai, thoang thoảng nghe được âm thanh gào thấp của tang thi, Lâm Đăng bước vài bước về phía phát ra âm thanh, tiếng gào càng lúc càng rõ ràng, ẩn ẩn còn có trộn lẫn tiếng khóc non nớt của trẻ con.

Lâm Đăng sửng sốt một chút, lại bước tiếp thêm vài bước, đem lỗ tai dán lên cánh cửa ở căn phòng chính giữa, bên trong thực sự là âm âm thanh trẻ con, hình như là đứa trẻ bình thường, thế nhưng tại sao còn có âm thanh tang thi, nó vì sao vẫn chưa ăn thịt đứa trẻ đó, đúng là chuyện lạ đầu năm, thịt ‘đưa’ đến miệng còn không ăn.

Lâm Đăng lùi lại sau mấy bước, vừa định xông lên đá văng cánh cửa, đột nhiên cánh cửa tự động được mở ra từ bên trong.

Người mở cửa là Cảnh Mặc, ban đầu Lâm Đăng nhìn không rõ người còn tưởng là tang thi, thiếu chút nữa vung dao chém tới, may là kịp thời thu tay lại.

“Bên trong xảy ra chuyện gì?” Lâm Đăng đưa lon coca vào tay Cảnh Mặc, nhíu mày nghi hoặc nhìn vào trong căn phòng tối.

Hai xác chết nằm trên mặt đất, một là nữ chủ nhân, một là cô gái nhỏ, nữ chủ nhân và cô bé dường như đã gần thành tang thi, trên giường còn có một tang thi mập mạp còn sống, là nam chủ nhân của ngôi nhà, có lẽ là trước đó ý thức còn tỉnh táo, vì muốn bảo vệ đứa nhỏ, nên mới tự cột mình trên giường.

“Tình thương của cha như núi.” Nhìn tình cảnh này, trong đáy lòng Lâm Đăng xót xa chân thành.

Mà Cảnh Mặc nghe đến câu này, đôi mắt hơi đỏ lên, cậu nhắm chặt mắt lại, chỉ vào đứa trẻ, “Nó, cắn.”

“Cái gì?!!” Lâm Đăng giật mình nhìn thấy cậu bé, trên cánh tay nhỏ tròn của nó có một cái hố, thịt xung quanh hơi ngả màu đen, bị cắn tới một miếng thịt, khó trách cậu bé khóc không ngừng.

Nhưng mà ngẫm lại, một cậu bé nhỏ như vậy, chuyện gì cũng không hiểu, ngay cả khi cha bị hoá thành tang thi, cậu bé vẫn sẽ bất lực nhào vào người ông ta kêu ba ba, về điểm này người cha đã không suy xét chu toàn, ông ta nên đưa con trai mình khoá vào một căn phòng khác, tất nhiên nếu không ai đến cứu nó, cậu bé này cũng sẽ chết đói.

“Xem ra, nó qua thêm nữa giờ sẽ…” Lâm Đăng cau mày, thở dài như là nói với Cảnh Mặc, “Vẫn là nên sớm chấm dứt thống khổ của nó đi.”

Cảnh Mặc gật đầu, lấy cây súng lục của mình ra, bước từng bước về phía cậu bé.

Lâm Đăng dựa người vào khung cửa, đôi mắt một giây cũng không rời khỏi người cậu bé kia.

Cậu bé có lẽ là đã ở chung một lúc với Cảnh Mặc, cho nên nhận ra cậu.

Lúc này, cậu bé nhỏ mở to đôi mắt sũng nước tìm kiếm Cảnh Mặc, vươn cánh tay nhỏ mập mạp muốn được ôm, “Anh ơi, đau đau.”

Cảnh Mặc ngồi xuống bên cạnh nó, lấy một thanh chocolate từ trong túi ra, tự lột xuống giấy gói đưa đến miệng nhỏ của nó.

Cậu bé khóc nức nở ngậm lấy miếng chocolate, ngoan ngoãn dựa vào trong lòng Cảnh Mặc, gối đầu nhỏ lên trên ngực cậu không ngừng cọ a cọ.

Lâm Đăng nhìn một lúc, im lặng đi lên cầm lấy cây súng lục trên tay Cảnh Mặc, mở chốt an toàn.

Cảnh Mặc nâng tay che kín đôi mắt của cậu bé, ôm nó lên ngồi một bên trên ghế sopha nhỏ.

Lâm Đăng dần dần nâng súng lên, lưu loát gọn gàn bắn một súng, cơ thể cậu bé run lên, tiếng nức nở đứt quãng ngưng bặt, hoàn toàn không có động tĩnh, quần áo trước ngực Cảnh Mặc đầy vết máu màu đỏ sẫm.

Lâm Đăng lại bắn tiếp một súng lên đầu tang thi trên giường, im lặng một lát, mới nói với Cảnh Mặc, “Đi tắm đi, sau đó uống vài viên thuốc giảm đau và thuốc chống viêm, bây giờ không có cách nào khác trị thương, chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.”

Cảnh Mặc gật đầu, để thi thể của cậu bé lên giường, “Ngày mai, chôn cất.”

“Được.” Lâm Đăng nhẹ nhàng gật đầu đồng ý, nói chung muốn chiếm dụng căn nhà của bọn họ, làm vài việc thiện cho bọn họ cũng là việc nên làm.