Mạt Thế Trùng Sinh Thệ Bất Tổ Đội

Chương 49: Dị biến




“Để công bằng, mười vị may mắn ngày hôm qua, ba tiểu đội Thự Quang, Ác Mộng và Hồ Điệp sẽ phái ra ba đại biểu rút thăm chọn lấy người thuộc về tiểu đội của mình, và bây giờ, trước tiên xin mời tiểu đội đoạt hạng ba___tiểu đội Hồ Điệp phái đại biểu lên trên sân khấu.” Trên mặt MC treo nụ cười sâu xa, đưa người thanh niên tóc đen trên mặt có xăm hình con bướm đẩy ra trước sân khấu.

Không biết có phải do Lâm Đăng ảo giác hay không, sau khi người thanh niên này lên sân khấu, không khí ở hội trường khá kỳ quặc, nhiều người như vậy nhưng không có ai nói chuyện, tất cả đều tập trung tinh thần nhìn chằm chằm sân khấu, giống như là mong đợi cái gì đó.

Bộ dáng của thanh niên tóc đen không tính là đẹp, nhưng khiến cho người lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, sẽ muốn nhìn thêm lần thứ hai thứ ba, khuôn mặt anh ta thuộc dạng dễ nhìn, da cũng trắng, tuổi khoảng chừng hai mươi bảy, trông có vẻ rất hiền lành nhưng trên mặt lại xăm hình một con bướm, tô thêm một phần diễm lệ, hai loại khí chất kết hợp một chỗ, khiến người nhìn cảm thấy rất mâu thuẫn.

“Ồ, đây là đội trưởng đích thân ra trận nha, xem ra tiểu đội Hồ Điệp lần này rất là nể tình nha~ hay là trong mười người may mắn này có người được tiểu đội Hồ Điệp nhìn trúng?” Tố chất bát quái của MC bắt đầu bộc phát, không ngừng nháy mắt liên tục với đội trưởng Nguyễn Ngọc của tiểu đội Hồ Điệp.

Nguyễn Ngọc cong cong khoé môi, đi đến cái hộp phía trước, đang định thọc tay mình vào đó thì bị người gián đoạn.

“Chờ đã, tôi nghĩ cách này không hay, không bằng mời mười vị kia lên sân khấu, ba tiểu đội chúng ta lựa chọn cùng một lúc, nếu có người bị nhiều tiểu đội nhìn trúng thì để cho người đó tự lựa chọn gia nhập đội nào, mọi người cảm thấy hình thức như vậy có được không?”

Khán giả hô lên phụ hoạ, “Đúng thế, vậy mới công bằng!”

“Ủng hộ đề nghị của Thự Quang!!”

“Cách cũ là toàn dựa vào may mắn, nên chọn như vậy, mọi người bình thường đều biết bản thân có bao nhiêu cân lượng, dùng thực lực để nói chuyện, so với bóc thăm thì công bằng hơn.”

“Kêu gọi ủng hộ cách thứ hai!!”

Không có lửa thì làm sao có khói, khán giả tích cực như vậy chỉ đơn giản là muốn xem náo nhiệt, lần này đúng là trong mười người may mắn có một nhân vật khá phỏng tay, bởi vì người này, hai tiểu đội Thự Quang với Hồ Điệp vốn dĩ nước sông không phạm nước giếng mà trở nên đối chọi nhau, cong cong quẹo quẹo trong đó thì đâu có thể chỉ vài ba câu là xong được.

MC cầm khăn tay lau mồ hôi, “Được rồi, vậy cứ làm theo đề nghị của đội trưởng Mã Định Vũ tiểu đội Thự Quang đi.”

“Tiếp theo, xin mời mười người may mắn ngày hôm qua bước lên sân khấu…” MC điều chỉnh lại trạng thái, cười tủm tỉm tuyên bố.

Lâm Đăng đứng trong góc sốt ruột nhìn đồng hồ, sắc mặt vô cùng âm u, lại nửa giờ, giỏi thật, hắn thực sự bái phục.

Chậc, hắn đợi lát nữa thì quay lại, đi xem Cát Nam còn có trong căn cứ không, nếu thật sự đã bị đưa đi, đến lúc đó muốn tìm cũng khó.

Khi mười người may mắn bước ra sân khấu, khán giả tung hô ầm ĩ, có la ó, có huýt sáo, thậm chí có cô gái kích động la hét phấn khích.

“Đợi đợi, người của tiểu đội Ác Mộng chưa đến sao?”

“Đúng thế, người của Ác Mộng đâu?”

“Bọn họ luôn đến rất muộn, chờ một chút đi.”

Lâm Đăng bước tới hành lang đại sảnh đi ra ngoài cánh cửa xoay, ra khỏi cánh cửa xoay, dĩ nhiên là quảng trường trung tâm.

Rất ít người trên quảng trường, số lượng tuyệt đối đếm trên mười đầu ngón tay, cô bé ôm búp bê bẩn lần trước vẫn như cũ ngồi trên băng ghế nhỏ.

Lâm Đăng nhìn cô bé một cái liền thu hồi tầm mắt, sải bước đi về phía khu dân cư cao cấp.

Mà cùng lúc đó, hai chiếc xe thể thao màu đỏ từ đường lớn một trước một sau quẹo vào quảng trường, vô cùng kiêu ngạo dừng bên trong khu vực quảng trường, tổng cộng có năm người đàn ông và hai người phụ nữ bước xuống hai xe.

Lâm Đăng lựa chọn đường vừa vặn ngược lại những người đó, ánh mắt của hắn rất tự nhiên lướt qua hoa văn hình đầu lâu trên cửa xe, rất quen mắt, lại nhìn thấy thanh niên đội mũ lưỡi trai và ông chú râu quai nón trong đội ngũ, lúc này mới nhớ ra, hắn gặp bọn họ ngày hôm qua.

Nhưng mà Lâm Đăng không muốn có mối liên hệ gì với bọn họ, lập tức thu hồi lại tầm mắt, khi đi ngang qua bọn họ còn cố tình đẩy nhanh tốc độ rất nhiều, khuôn mặt biểu tình lạnh nhạt, ánh mắt thẳng về phía trước, giống như là không nhìn thấy nhóm người này.

Thanh niên mũ lưỡi trai nhét một tép kẹo cao su vào miệng, vừa nhai vừa nói với ông chú bên cạnh, “Là người ngày hôm qua, phải không?”

“Phải, nhìn giống.” Ông chú châm một điếu thuốc, dựa vào chiếc xe câu được câu không hút thuốc.

“Anh ta là ai?” Cô gái nhanh nhẹn lật người nhảy lên đỉnh xe, giơ máy ảnh nhỏ trên cổ nhấn nút chụp bóng lưng phía sau Lâm Đăng, chụp xong, cô lại nhảy xuống dưới, cho một cô gái khác thưởng thức hình ảnh vừa chụp được.

“Không biết, chúng ta vào thôi.” Thanh niên mũ lưỡi chai gỡ xuống cái mũ trên đầu, để trên ngón tay xoay xoay, khuôn mặt anh ta rất phổ thông, đặc điểm trên mặt bình thường, thuộc về dạng người ném vào đám đông tuyệt đối không tìm ra được.

Ông chú quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau, Lâm Đăng đã đi mất hút, ông ta nâng cằm gọi người ở phía trước, “Hạ Huy, thằng nhóc này rất khá.”

“Để xem đi.” Hạ Huy phủi phủi cái mũ, một lần nữa đội lên đầu mình.

CiCi buông máy ảnh xuống, bĩu môi, “Đừng lại bị băng đảng thần kinh Thự Quang kia đoạt đi, nhân số của bọn họ đã gấp đôi chúng ta rồi.”

“Không cần lượng, quan trọng chất.” Hạ Huy khịt mũi khinh thường, “Lần này Thự Quang được hạng nhất chẳng qua là may mắn, chúng ta là dựa vào thực lực, hiểu?!”

CiCi thở dài một hơi, “Đội trưởng…”

Không chờ CiCi nói xong, Hạ Huy đã bước vào trong cánh cửa xoay tròn, vài đội viên khác theo ngay phía sau.

***

Lần này Lâm Đăng trực tiếp nhảy tường đi vào, tường rất cao, đối với người bình thường có lẽ là cả vấn đề, nhưng đối với Lâm Đăng, chút độ cao này chỉ là chuyện nhỏ.

Quen thuộc đi tới khu căn hộ của Cát Nam, lại phát hiện trong sân đậu một chiếc xe màu đen xa lạ.

Lâm Đăng dừng chân lại, lắc mình trốn vào trong lùm cây, từ khe hở cành lá quan sát vào căn hộ.

Một thanh niên mặc blouse trắng đẩy Cát Nam sắc mặt tái nhợt đi ra.

“Đưa cậu rời đi là quyết định của Nhị thiếu, cậu không trách ai được, có trách là trách cậu tự cho mình thông minh, cậu nghĩ Nhị thiếu không biết những chuyện cậu đã làm?” Quan Mông đứng đằng sau Cát Nam cười mỉa mai.

Khoé miệng Cát Nam cong cười quỷ dị, tay anh ta chuyển nhẹ một cái, không biết làm thế nào mà thân thể Quan Mông đột nhiên cứng đờ, cứ như vậy ngã sấp xuống.

Ngay lúc này, một nam tây trang trên tay bó thạch cao đúng lúc bước từ trong nhà ra, đứng bên cạnh Cát Nam.

“Arine, kéo cậu ta vào, nhìn cậu ta, đừng để chạy đến phá hỏng kế hoạch của tôi.”

Arine gật đầu, một tay kéo Quan Mông đi vào bên trong.

“Chờ chút, xem trên người anh ta có mang thẻ trắng không.” Đôi mắt Cát Nam dâng lên âm u, “Có thì đưa cho tôi, tôi cần nó để vào trong phòng thí nghiệm.”

Arine bối rối nhìn sang Cát Nam, “Ngài không phải là có…”

Cát Nam lạnh lùng liếc hắn ta, “Giờ đã là thẻ rác.”

Trong mắt Arine loé lên một chút ngạc nhiên, nhưng vẫn ngồi xổm xuống. Sờ soạng một lúc tìm trên người Quan Mông, quả nhiên tìm thấy một cái thẻ màu trắng bên trong túi.

Cát Nam nhận lấy thẻ trắng, cũng nhấn mạnh một câu, “Giám sát chặt chẽ cậu ta.” Thấy Arine trịnh trọng gật đầu, lúc này mới điều khiển xe lăn đi ra ngoài cổng tiểu khu.

Arine nhìn theo bóng dáng Cát Nam, đôi mắt loé lên do dự, hắn kéo Quan Mông đến sopha trong nhà, không ngừng vỗ lên mặt, “Dậy mau, dậy mau!”

Thấy xung quanh không có ai, Lâm Đăng mới bước ra khỏi bụi cây, đi tới bên cạnh chiếc xe màu đen đậu trong sân, đặt thiết bị theo dõi nhỏ dưới đáy xe xong nhanh chóng rời khỏi khu vực này.

Hắn không thể giết Cát Nam bên trong căn cứ, quy định của căn cứ này rất nghiêm ngặt, không cho bất cứ ai chống lại, không cho bất cứ ai mang súng ống vào trong căn cứ, một khi phát hiện, nhẹ thì bị đuổi khỏi căn cứ, nặng thì bị bắt làm thí nghiệm sống trong phòng thí nghiệm, phải biết là trong phòng thí nghiệm có rất nhiều loại thuốc mới không thể thí nghiệm được kết quả, bởi vì không có ai dùng thân thể mình ra nói đùa, cũng chỉ vó mấy kẻ điên không muốn sống mới làm tình nguyện viên.

Lâm Đăng không phải hai năm mươi [quá ngốc], chút kiên nhẫn đó vẫn có, phương pháp cần phải bảo đảm chút, hắn sẽ không lựa chọn biện pháp chọc vào rắc rối, dù sao, thận trọng một chút cũng không sai.

Mặc Mặc không phải muốn đưa Cát Nam đi sao, vậy hắn sẽ ở bên ngoài căn cứ ôm cây đợi thỏ, tìm một chỗ thần không biết quỷ không hay giết anh ta, trừ hắn, sẽ không ai biết Cát Nam chết trong tay mình.

Đồng hồ đa chức năng kèm thiết bị theo dõi này vẫn là hắn mua tử tay ông chủ nhỏ kia, Lâm Đăng rảnh rỗi sẽ đi tìm ông ta đào móc một chút đồ, bất kể bây giờ có tác dụng hay không, chuẩn bị trước luôn tốt, tương lai chắc chắn có một ngày phải dùng.

***

Cao ốc nghiên cứu hiện tại gần như không có ai, Cát Nam tránh được vài lão giáo sư đang tập trung nghiên cứu, quen thuộc đi xuống tầng hầm, thế nhưng thẻ trắng trên tay lại không mở được mật mã của tầng hầm.

“Đinh____”

Đang lúc Cát Nam có chút buồn bực, cửa lớn đóng chặt tầng hầm từ từ mở ra, bên trong đi ra hai ông cụ tóc bạc, trong đó có một người cầm trên tay hộp kim loại nhỏ.

“Sao cậu lại ở đây?” Một ông cụ trừng mắt nhìn chằm chằm Cát Nam.

“Bác Lâu, cháu xin bác, cháu thực sự muốn trở lại cao ốc nghiên cứu, cháu rất yêu nơi này, bác giúp cháu nói với Tiểu Mặc được không, cháu thực sự không muốn đi, bác Lý, bác cũng biết cháu từ nhỏ lớn lên ở cao ốc nghiên cứu này…” Cát Nam cúi đầu, âm thanh lộ ra sự đau khổ không kể xiết.

“Nhị thiếu đã rời đi căn cứ.” Giáo sư Lâu nói một cách lạnh nhạt.

Tim Cát Nam chìm xuống, ánh mắt dán chặt vào hộp kim loại nhỏ trên tay giáo sư Lý, “Bên trong này là?”

“Không phải của cậu thì đừng nên hỏi.” Giọng nói lạnh lùng của giáo sư Lâu vang lên, âm điệu phẳng phiêu không có một chút thăng trầm.

“Còn không mau đi đi, thằng nhóc Quan Mông đi đâu vậy, cứ để đi như vậy?!” Giáo sư Lý đối với Cát Nam vốn không có ấn tượng tốt đẹp gì.

Thế nhưng Cát Nam lại giống như kẻ điên, khống chế xe lăn xông thẳng tới giáo sư Lý, giáo sư Lý căn bản không kịp phản ứng, trong một giây đó, xương cốt già cỗi ngã mạnh xuống đất, nửa ngày không thể đứng dậy, có lẽ đã có đoạn xương nào bị gãy, cơ thể không ngừng truyền đến đau đớn khủng khiếp.

Chiếc hộp kim loại nhỏ trên tay cũng bị rơi xuống đất, nắp hộp bật mở, túi nhựa bên trong chứa tiểu não tang thi cũng thế mà rớt xuống mặt đất.

“Không!!!” Cát Nam phát ra tiếng rống giận liên tiếp, anh ta giống như lên cơn điên điều khiển xe lăn xông vào trong tầng hầm lưu trữ, hộp thuỷ tinh hình vuông nằm ở giữa trống rỗng, trên bàn thí nghiệm có một ít ố bẩn, trên tấm vải trắng còn có hai nửa đầu rỗng tếch, cái đầu nửa người nửa tang thi kia hoàn toàn chết đi…