Mạt Thế Trùng Sinh Thệ Bất Tổ Đội

Chương 8: Tranh chấp trên xe bus




Lâm Đăng lại hít vào một hơi thật sâu, mùi máu tươi còn chưa tán hết trong không khí toàn bộ chui vào khoang mũi hắn. Trong mùi máu tươi có trộn lẫn một hương vị rất nhỏ khiến cả người hắn cứng đờ, hương vị này cực kỳ quen thuộc!

Có lẽ những người ở đây không cảm nhận được sự khác lạ này, thế nhưng sinh tồn mười năm tại mạt thế, Lâm Đăng đã chứng kiến rất nhiều đồng bạn xung quanh đột nhiên hoá thành tang thi, đối với hương vị này rất nhạy cảm.

“Ba ba, con đau~” Giọng cô bé mang theo tiếng nức nở yếu ớt vang lên trong thùng xe yên tĩnh.

Người cha nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cô bé, nhẹ giọng dỗ dành, “Đừng sợ, Linh Linh đừng sợ, có ba ba ở đây sẽ không có chuyện gì.”

Đôi vợ chồng trẻ đi lên nhìn vết thương của cô bé, đều hít một hơi lạnh.

Người phụ nữ che miệng mình, “Đáng thương, cánh tay đứa nhỏ này lộ hết xương ra ngoài!”

Người chồng không dám chậm trễ chạy lên phía trước, “Bác tài, ở phía trước có một bệnh viện, tôi chỉ cho ông.”

“Được.” Tài xế cho xe chạy nhanh hơn một chút, thế nhưng trên đường gặp một ít chướng ngại vật cản trở, không thể không làm xe giảm lại tốc độ, vô-lăng xoắn bảy tám vòng.

Lâm Đăng vẫn như cũ ở phía trước cánh cửa đạp tang thi, bởi vì hắn đạp vừa ác lại chuẩn, đám tang thi chưa kịp phản ứng đã bị đá bay ra ngoài, vừa vặn đè ngã một đoàn tang thi ngốc ngốc đi phía sau nó.

Lúc này, gã đầu bếp cao to từ trên chỗ ngồi đứng lên, đẩy người phụ nữ trẻ đứng trước mặt người cha, giọng ồ ồ, “Đứa nhỏ này bị kẻ điên cắn đúng không?”

Người cha ôm chặt cô bé không nói gì.

“Hình như vậy.” Người đàn ông trung niên mặc tây trang không biết khi nào đã đi tới, đứng ở một bên hoài nghi nói.

Người cha trợn to hai mắt đỏ ngầu mệt mỏi trừng to hai người đàn ông, “Ý anh là gì?”

Đầu bếp béo cười một tiếng, không trả lời câu hỏi, mà là chuyển sang hướng người đàn ông mặc tây trang, “Anh từng nhìn thấy chưa, những người bị kẻ điên cắn, không quá năm giờ sẽ biến thành giống như chúng nó cắn người lung tung, tôi là tận mắt chứng kiến vợ mình dần dần hư thối, mẹ, còn hên!”

Người đàn ông mặc tây trang là người theo trường phái thực dụng, kéo cánh tay cô bé từ trong lòng người cha ra, “Con bé này không thể giữ lại, không thì chúng ta sẽ bị nó truyền nhiễm.”

“Đúng, phải ném tai hoạ ngầm này đi.” Gã đầu bếp gật đầu phụ hoạ nói.

Cánh tay cô bé bị kéo vừa vặn bị cắn mất đi một miếng thịt, đau đớn khiến khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, lớn tiếng khóc to.

“Ba ba… Ô ô ô… Ba ba, đau, con đau, đau chết!!”

“Dừng tay!” Người cha gầm lên đẩy người đàn ông mặc tây trang ra, ôm chặt cô bé bảo hộ vào trong ngực, tức giận trừng mắt nhìn gã đầu bếp béo với người mặc tây trang bu quanh.

“Mấy ông làm gì!” Người chồng đang ở phía trước chỉ đường nghe được tiếng động, quay trở lại chen vào giữa đám người, che chắn người phụ nữ đằng sau.

“Ông xã!” Người phụ nữ lúc nãy bị đẩy ra lo lắng gọi chồng mình, “Bọn họ muốn ném cô bé này xuống xe!”

“Cầm thú!” Người chồng trẻ không thể tin được mắng, “Một đứa nhỏ như vậy chọc gì đến các ông chứ!”

“Mày muốn chết thì chết CMM một mình đi, ông không muốn chết.” Gã đầu bếp béo ỷ vào thân thể to khỏe của mình, vung cánh tay lớn quét tới, lập tức đẩy người chồng trẻ qua một bên.

Người đàn ông mặc tây trang nhân cơ hội muốn kéo cô bé, nhưng lại bị người cha nghiêng người né qua. Ông ta hất bả vai người đàn ông mặc tây trang đẩy qua, đi đến trước mặt đôi vợ chồng trẻ còn đang đứng trên hành lang, đưa cô bé vào tay người phụ nữ, “Giúp tôi ôm Linh Linh trước, cám ơn.”

Người phụ nữ vội vàng nhận lấy, cẩn thận ôm cô bé.

Người cha quay trở lại ẩu đả cùng với người đàn ông mặc tây trang và gã đầu bếp. Người cha dường như là có luyện võ, cởi áo khoát, lộ ra cánh tay cơ bắp, chiêu thức ứng phó hai chọi một có bài bản hẳn hoi, trong nhất thời, người đàn ông mặc tây trang với gã đầu bếp không thể thoát khỏi tay người cha.

Hai chọi một, thế nhưng đánh ngang nhau.

Cô gái thanh thuần từ đầu ở trên xe vẫn không có nói chuyện bị tư thế đánh nhau của mấy người đàn ông doạ cho sợ trốn xuống hàng ghế cuối, lui vào trong góc sợ hãi mở to hai mắt nhìn mấy người đàn ông đánh nhau đến bất diệc nhạc hồ.*

Người chồng vốn muốn bước lên khuyên can, nhưng mà lần nào cũng bị ai đó đấm ra, dần dà, cũng chỉ có thể đứng một bên lo lắng suông.

Lâm Đăng đưa mắt nhìn cô bé đang bắt đầu ho khan trong lòng người phụ nữ, không thể không cười một chút, dựa theo tốc độ này, không quá hai giờ cô bé này sẽ biến thành tang thi.

“Hình như Linh Linh đổ mồ hôi lạnh!” Người phụ nữ hoảng sợ đưa tay chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô bé, “Ai, ho ra máu, ông xã, cách bệnh viện bao xa nữa?”

Người chồng sốt ruột nhìn ba người đàn ông đánh nhau đỏ mắt, kéo kéo miệng, cuối cùng vẫn không nói được một câu, đành phải bỏ cuộc chạy lên phía trước chỉ đường.

Lâm Đăng không hề theo dõi tình hình chiến đấu trong xe, mỗi một giây một phút trong mạt thế đều cấp bách, hắn còn có rất nhiều chuyện chưa kịp làm xong, không nên vì những kẻ không liên quan làm lãng phí thời gian của mình. Hắn không phải là anh hùng, cũng không làm được anh hùng. Mạt thế giá lâm, chỉ có thể thích ứng hoặc không thích ứng, nếu không thích ứng, vậy cái chết chính là vận mệnh của bản thân, ai cũng không thay đổi được.

Nhìn thấy biển hiệu bệnh viện tâm thần Bác Ái ở phía đằng xa, Lâm Đăng biết con phố này cách phòng trọ của mình không xa.

“Bác tài, dừng xe.” Tại một chỗ chỉ có hai con tang thi lắc lư trên đường, Lâm Đăng cuối cùng mở miệng.

Ông chú lái xe theo lời đạp phanh lại, quay qua kinh ngạc nhìn hắn, “Cậu đi đâu?

Lâm Đăng không nói gì, nhanh chóng nhảy khỏi xe, sải bước đi về phía tiểu khu Hồng Nguyên.

Xe bus phía sau thời gian dài chưa khởi động, từ bên trong đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai, có vẻ như là của người phụ nữ trẻ tuổi ôm cô bé kia.

Lâm Đăng thờ ơ đi về phía trước, đi đến chỗ một cột biển báo đơn sơ, tay dùng một chút lực lập tức rút nó ra, hắn tận dụng lợi thế của cột biển báo giống như vợt chụp ruồi điên cuồng đập vào đầu tang thi chắn đường.

Chất nhầy hôi thối bay tán loạn khắp nơi, mãi cho đến khi cái biển báo bị rớt ra thì Lâm Đăng tiếp tục dùng đầu nhọn đâm, số lượng tang thi không nhiều lắm, hắn trực tiếp nhắm vào mắt tang thi, mỗi phát đều dùng hết sức đâm thủng đầu nó, xác định nó chết mới hung hăng rút ra, lại đâm tiếp một con… [ Ex: anh Đăng vẫn còn thù cái vụ bị tang thi làm mù lắm =.,=]

Phía sau truyền đến tiếng bước chân lộn xộn, Lâm Đăng nhìn lại, phát hiện cô gái thanh thuần lui ở phía cuối xe bus chạy tới, lại ngó ra sau, là đôi vợ chồng trẻ (người phụ nữ mặt tái nhợt ôm lấy cánh tay chảy đầy máu, được người chồng dìu đi theo phía sau cô gái thanh thuần), sau bọn họ còn có người đàn ông mặc tây trang.

Lâm Đăng nhíu mày chặt lại, trong lòng tuy không muốn bọn họ đi theo hắn, nhưng đường là của mọi người đi, hắn cũng không có quyền quát cấm bọn họ không cho đi qua đường hắn đi.

Không nhìn bọn họ nữa, Lâm Đăng gia tăng tốc độ vòng qua mấy con tang thi ngu ngốc, cũng không tiếp tục lãng phí thời gian ‘dọn dẹp’ đường phố, phải né trái tránh, động tác linh hoạt, hắn giống như biết giây tiếp theo tang thì sẽ từ hướng nào nhào tới, lấy cái dạng tư thế nào công kích hắn.

Cô gái thanh thuần hai mắt mở to ngấn nước kinh ngạc, càng khiến cô thêm kiên định quyết tâm đi theo Lâm Đăng, kẻ điên trên đường nhiều lắm, hơn nữa một màn nguy hiểm vừa rồi trên xe bus, cô rất sợ. Con gái bình thường xem không ít phim điện ảnh, thậm chí cô còn hoài nghi những kẻ điên này thực tế chính là tang thi trong phim.

Càng nghĩ càng kinh hoảng, càng nghĩ càng bất lực, cô biết dựa vào khả năng của bản thân rất khó an toàn về đến nhà, nhà cô cách nơi này ít nhất một giờ lái xe. Kẻ yếu dĩ nhiên là muốn dựa vào kẻ mạnh, lúc ở trên xe bus, nhìn Lâm Đăng một cước một đá bay đám tang thi giương nanh múa vuốt ra khỏi xe, cô đã nghĩ lát nữa sẽ xuống xe cùng với Lâm Đăng.

Tiềm lực con người là vô hạn, cô gái yếu đuối thoạt nhìn mười đầu ngón tay không dính mưa xuân, thế nhưng không hề hấn gì đi sát phía sau Lâm Đăng. Nên nói cô ta là may mắn hay là nói tiềm lực của cô ta lớn đây?

Khi Lâm Đăng rốt cuộc cũng đi tới phía dưới toà nhà mười tám tầng, cảm giác rõ ràng phía sau có một người, hắn cảnh giác quay đầu lại, nhìn thấy cô gái thanh thuần thở hổn hển chạy từ từ qua đây, gương mặt đẹp trai chợt loé lên một tia kinh ngạc.

Nhìn ở phía sau cô, đôi vợ chồng trẻ và người đàn ông mặc tây trang đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Phụ nữ có thể sống sót trong mạt thế hết sức thưa thớt, đặc biệt là hậu kỳ, phụ nữ càng tuyệt chủng, thậm chí có căn cứ còn dùng phụ nữ xem như phần thưởng, thưởng cho dũng sĩ lợi hại nhất, mà vài cường giả vì muốn có được một phụ nữ càng thêm liều mạng giết tang thi. Hắn từng nghe nói có một người xách mã tấu dám đối diện với tang thi cấp ba, cửu tử nhất sinh giết chết con tang thi đó, chỉ để đổi lấy một tháng sở hữu một phụ nữ.

Có thể biết, trong mạt thế, phụ nữ là cực kỳ quý giá.

Nhân loại trong mạt thế tuy không thức tỉnh dị năng, thế nhưng sức mạnh, sức bền và tốc độ lại được nâng lên rất cao, chỉ cần có quyết tâm đi rèn luyện, khả năng sống sót sẽ cao gấp ba bốn lần so với người bình thường.

Thu hồi ánh mắt, Lâm Đăng cũng không có ý định xua đuổi cô gái, cho tới bây giờ, cô ta không có mở miệng cầu xin sự đồng tình của hắn, điểm này khiến Lâm Đăng có chút ấn tượng tốt. Lâm Đăng cũng không chán ghét phụ nữ, ngược lại hắn còn thực sự thưởng thức những người phụ nữ sống sót trong mạt thế tự dựa vào khả năng của bản thân. Nếu cô gái này là thuộc loại tính cách tự cường, Lâm Đăng không ngại chỉ cho cô ta đường sống, phụ nữ đúng là quá ít mà. Mười năm mạt thế của Lâm Đăng hoàn toàn là dựa vào ‘ngũ chỉ cô nương’, vượt qua thời tuổi trẻ tinh lực dồi dào. Năng lượng dư thừa đối với hắn mà nói không thể nghi ngờ cũng là một loại thống khổ giày vò.

Xoay người bẻ gãy cột biển báo, mỗi tay cầm một cây, Lâm Đăng dựa vào đầu gãy sần sùi chọc thủng đầu tang thi. Lực phản ứng của Lâm Đăng rất mạnh, hắn có thể tay trái đâm vào đầu tang thi, tay phải chuẩn xác đâm xuyên đầu con tang thi khác, hơn nữa bất luận là ra tay hay thu tay, tốc độ và lực sát thương đều hết sức kinh người, những con tang thi còn ở giai đoạn sơ cấp trước mắt này, điều duy nhất chúng nó có thể làm là xếp hàng chờ hắn ngược.

Thay vào đó, từng nhát một chính xác đến hoàn hảo hơn lúc trước.

Cứ như vậy, Lâm Đăng một bên không nhanh không chậm thanh lý tang thi bên trong hành lang, một bên dựa theo trí nhớ đi lên tầng năm có căn phòng độc thân hắn thuê.

Đợi đến khi hắn thanh lý sạch sẽ tang thi trong hành lang, hắn giống như là nhớ ra cái gì, đột nhiên quay người lại, cô gái vẫn đi phía sau hắn hưởng lợi giật mình, hoang mang bối rối thấy hắn xoay người lại.

Lâm Đăng liếc cô ta, khoé miệng cười nhạt, “Đi theo tôi làm gì?”

Cô gái lắp bắp cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng không nói gì, nhưng chân không dám dừng lại, vẫn kiên trì bám sát theo sau Lâm Đăng.

Đi đến cánh cửa phân cách tầng bốn và tầng năm, Lâm Đăng ngừng lại, thử đạp một cái vào cánh cửa, độ cứng rất tốt, hắn vừa lòng gật đầu, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Bởi vì một đạp không nặng không nhẹ vừa rồi của hắn, khiến cho đám tang thi đang nghỉ ngơi ở hành lang tầng bốn bừng tỉnh, cả đám đi về phía cầu thang bộ.

Hô_______ Hô ________

Âm thanh hổn hển của tang thi trong hành lang trống trải càng thêm rõ ràng, cô gái tuyệt vọng che miệng mình lại mới ngăn cho bản thân không thét lên thành tiếng.

Lâm Đăng lại mở cửa, đứng tại chỗ nhìn đám tang thi nhích từ bước một đi lên cầu thang, tốc độ tang thi rất chậm, sự kiên nhẫn của Lâm Đăng rất kém, cuối cùng hắn đợi không kiên nhẫn nữa, trực tiếp xông lên phía trước từng cước đá nát đầu tang thi, sau đó hai thanh sắt vụt mạng đâm xuyên thủng mắt tang thi. Đẩy chúng nó ngược lại, con tang thi cuối cùng bị đè ngã xuống đất chưa kịp đứng lên, hắn móc ra khẩu súng lục bắn nổ đầu nó. Tiếng súng nổ chấn động toàn bộ hành lang, Lâm Đăng đứng lại chờ một lát, nhìn không thấy con tang thi nào đi đến, mới an tâm đóng lại cửa hành lang, đi đến trước cửa phòng mình, lấy chìa khoá trong túi quần mở ra.

Một lần nữa quay lại căn phòng đơn giản sạch sẽ của mình, xương cốt của Lâm Đăng giống như rã rời, lộp bộp rơi xuống đất, lưng dán sát vào sàn gạch men lành lạnh trong phòng khách. Cảm giác quen thuộc khiến Lâm Đăng nở nụ cười thoải mái, gối đầu lên hai tay, nhắm hai mắt lại, những ngày tháng sống trong địa ngục phảng phất như mới hôm qua, bây giờ ở an bình giống như một giấc mơ không chân thật. Lâm Đăng sợ, tỉnh mộng, hắn lại trở về những ngày chạy trốn lưu lạc. Vũ khí thô sơ, tang thi cao cấp, mỗi phút mỗi giây, thần kinh Lâm Đăng đều phải căng cứng, ngoài trừ cẩn thận đám tang thi ngày càng hung hãn, ngày càng trí tuệ, còn phải đề phòng ‘chiến hữu’ bên cạnh bất cứ lúc nào cũng có thể đâm một dao, cả ngày lo lắng hãi hùng, kinh hoảng sợ một ngày nào đó dùng hết đạn dược, lương tâm sẽ bị chó tha đi cướp vũ khí bảo mệnh của kẻ yếu.

Lâm Đăng là một người rất mâu thuẫn, nói hắn xấu, hắn lại chẳng phải xấu, ít nhất trong khi người khác nghĩ cách đoạt thực vật đạn dược trong tay kẻ yếu, hắn lại nghĩ cách xâm nhập vào căn cứ bỏ hoang tầng tầng nguy hiểm để tìm kiếm đạn dược với thực vật cho mình, thậm chí vài lần suýt chút nữa chôn vùi luôn cả mạng, may mà hắn là một trong những ‘nhân loại mới’ đầu tiên cơ thể sinh ra virus kháng thể.

Trong thực tế có đôi khi, Lâm Đăng không biết bản thân đang kiên trì vì cái gì.

Đao Ba Kiểm từng nói qua _______ Đăng, cậu là một người chính trực.

Mặc kệ nói như thế nào, Lâm Đăng cũng chỉ là nhân loại, hắn cần phải nghỉ ngơi, ăn, ngủ, mà lúc này hắn cũng rất mệt mỏi, cấp thiết phải nghỉ ngơi…

______________

bất diệc lạc hồ hay bất diệc nhạc hồ: ý là làm việc gì đó rất vui, mải mê đến nỗi quên cả trời đất.

Ngày nay, cụm từ ‘bất diệc nhạc hồ’ thường được sử dụng dùng để chỉ mức độ: hết sức, cực khủng khiếp, vô cùng…

Ví dụ: Mắng đến bất diệc nhạc hồ: mắng té tát

Có thể hiểu câu: ‘đánh nhau đến bất diệc nhạc hồ’ trong chương này, nghĩ là ‘đánh đến hăng máu’