Mạt Thế Xâm Nhập

Chương 129




So với alien trên Trái đất bởi vì con mồi khắp nơi mà kinh nghiệm chiến đấu hết sức phong phú, alien của Hằng Quang Tinh thật sự ngốc đến thần kỳ. Đi đường cứ luôn nghênh ngang, hành động cũng không bí mật. Cũng đúng thôi, sinh vật cỡ lớn của tinh cầu này đều bị chúng chén sạch, căn bản đang nằm ở vị trí vô địch trong chuỗi thức ăn, còn có gì đáng để sợ chứ?

Một đường đánh một đường đi, lộ trình mười mấy phút trong video của bọn Chu Kỳ, bọn họ đi ba ngày liền mới ra khỏi được rừng rậm Nguyên Thủy này.

Phó Sử Ngọ không biết bọn họ có đang đi đúng con đường của bọn Chu Kỳ hay không, chỉ qua mấy tháng, thực vật sinh trưởng đã triệt để che lấp hết mọi dấu vết.

Tiền đồn được bọn Chu Kỳ xây rất tốt, toàn bộ dựa vào sơn thế, đào không ngọn núi, phòng hộ bên ngoài cũng rất rắn chắc, nếu alien muốn tấn công vào, có thể chống chọi một thời gian cũng không thành vấn đề.

Hai mươi người đứng trước tiền đồn, trên mặt đất còn có dấu vết các tiền bối đặt nồi nấu cơm, trầm mặc nhìn trong chốc lát, Liễu Miện chỉ huy mọi người quét dọn vệ sinh, xây dựng cơ sở tạm thời.

Đi trong rừng mấy ngày nay, buổi tối cũng ngủ không ngon giấc, dù sao lần này bọn họ không mang túi ngủ, chỉ có một chiếc áo choàng dùng để chống lạnh.

Đường Húc Hải sờ sờ khuôn mặt hơi mỏi mệt của Phó Sử Ngọ, đau lòng nói: “Không quen hả? Tối nay là có thể ngủ một giấc ngon rồi.”

Phó Sử Ngọ cười cười nói: “Niếp Tướng quân thật không hù chúng ta, huấn luyện chịu đựng xem ra rất cần thiết.”

Huấn luyện sức chịu đựng của Hàng thiên viên phải tiến hành cũng bao gồm sinh tồn dã ngoại, cho bọn họ vát ba lô, đi bộ xuyên qua các dạng địa hình. Tỷ như sa mạc, rừng rậm, núi non vân vân…

Đường Húc Hải mỉm cười, nói: “Giờ chưa là gì đâu, huấn luyện sinh tồn dã ngoại của hàng thiên viên chả bỏ bèn gì so với tụi này lúc trước. Hồi đó lúc huấn luyện còn phải phụ trọng, đôi khi còn cho quân đặc chủng không cùng hệ thống đấu đối kháng, còn phải đề phòng đối thủ đào hầm nữa đó chứ.”

Phó Sử Ngọ nghe thực hâm mộ, nếu y không rời khỏi sở nghiên cứu, có phải cũng sẽ cùng bọn Chu Kỳ tham gia loại huấn luyện này không? Nhưng như vậy y sẽ không gặp được Đường Húc Hải, Phó Sử Ngọ ngắm nhìn khuôn mặt nhem nhuốc của Đường Húc Hải, nhìn thế nào cũng thấy bảnh đến chịu không thấu.

Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, cổ nhân không gạt ta mà. Phó Sử Ngọ cảm thán.

Liễu Miện đi tới nói: “Phía bắc hơn hai trăm mét có một con suối nhỏ, các anh muốn đi tắm không?”

Miêu Gia nhảy dựng lên đầu tiên: “Em muốn đi!”

Đi đường mồ hôi ướt đẫm không nói, còn phải thường xuyên đánh với alien, trên người sớm đã bẩn không ra dạng gì.

Liễu Miện liếc mắt cậu, nói: “Có phần của chú, gấp cái gì?”

Tần Nhược như có điều suy nghĩ nhìn nhìn Miêu Gia, đột nhiên đứng lên nói: “Tôi muốn cùng Miêu Gia tắm trước, nhóm đầu tiên tôi xí trước rồi đó.”

Liễu Miện không hiểu ra sao nhìn y một cái, Tần Nhược thực kiên trì. Bất quá là thứ tự tắm rửa thôi mà, Liễu Miện cũng không thèm giành. Tần Nhược kéo vài người trong đó có Miêu Gia đi tắm nửa giờ, triệt để chà sạch thân thể rồi khoan khoái trở lại, mà thời gian này cơm đã vào nồi.

Liễu Miện cùng Ngụy Ly, Đường Húc Hải thêm Phó Sử Ngọ, dư lại vài người một nhóm cùng đến con suối hơn hai trăm mét bắt đầu tắm rửa.

Nước rất lạnh, nhưng đều là đàn ông con trai, trực tiếp trần truồng nhảy tủm xuống, thống thống khoái khoái bắt đầu tắm rửa.

Cạnh con suối có mấy cây đại thụ, địa hình cũng tương đối bí mật, hai đôi tình nhân lặng lẽ tách ra khoảng cách với những người khác, tắm rửa kiêm giải quyết chút vấn đề cá nhân.

Tay Đường Húc Hải ái muội sờ tới sờ lui trên tấm lưng bóng loáng của Phó Sử Ngọ, Phó Sử Ngọ bị hắn sờ đến giọng cũng run: “Anh không thể chà lưng cho đứng đắn à? Đừng có sờ bậy bạ.”

Đường Húc Hải vô tội nói: “Tôi nào có sờ bậy, rõ ràng đang nghiêm túc chà lưng cho cậu đây mà. Là cậu nghĩ bậy nghĩ bạ không hà.”

Phó Sử Ngọ tức đến đập vào mặt nước cái phịch, có để người ta yên thân tắm rửa không thì bảo. Phó Sử Ngọ quay phắt lại, tay liền bóp lấy.. cái ấy ấy của Đường Húc Hải.

“!” Đường Húc Hải lập tức cứng người. Hắn đang tìm đường chết, thình lình bị Phó Sử Ngọ bắt chẹp yếu hại, lúc này chỉ có thể lấy lòng mà chớp mắt với Phó Sử Ngọ.

Mặt Phó Sử Ngọ vô cảm, sau đó nheo mắt lại, bắt đầu trừng trị cái tên không thành thật này.

Mấy tháng trôi qua, Phó Sử Ngọ vẫn luôn ngoan ngoãn nghe theo, khiến Đường Húc Hải quên béng đi y là người đàn ông lúc làm lần đầu đã có mưu toan đè hắn. Từ trước tới giờ Phó Sử Ngọ luôn không phải người bảo thủ không chịu thay đổi, y sẽ luôn tung ra một ít hành động làm người ta không thể tin nổi.

Đường Húc Hải thở hồng hộc mà cọ Phó Sử Ngọ, Phó Sử Ngọ không xi nhê gì, lãnh tĩnh gần như là lãnh khốc. Đường Húc Hải không cam lòng, cúi đầu đi hôn bờ môi y, tay cũng không thành thật sờ sạng.

Đôi mắt trong trẻo của Phó Sử Ngọ chẳng bao lâu cũng tỏa chút sương mù.

Một lát sau, hai người thò tay vào trong nước rửa đi vết bẩn.

Phó Sử Ngọ chậm rãi vững vàng hô hấp, lạnh lùng nói: “Anh có thành thật tắm rửa hay không?”

Đường Húc Hải gật đầu nhỏ nhẹ như cô vợ bé bỏng, cũng không dám quậy nữa, Phó Sử Ngọ dám xử hắn thiệt đó chứ.

Mày Phó Sử Ngọ vừa nhíu, mãnh liệt tăng tốc vẩy nước, xông lên bờ tay chân nhanh nhẹn mặc quần vào.

“Đi lên mau, có đàn alien đến đây!!”

Sắc mặt Đường Húc Hải bật người biến thối, nhưng cũng không dám trì hoãn, trực tiếp từ trong nước chạy ra, không kịp lau người liền tròng quần vào.

Hai người cách những người khác hơn mười thước, Phó Sử Ngọ chỉ kịp hô to một tiếng: “Alien đến.” trong rừng một trận cành lá lay động lào xào, một đám alien liền vọt ra.

Căn bản không kịp nhặt súng lên, Phó Sử Ngọ trực tiếp dùng năng lực cảm quan ngưng kết thành một đống gai nhọn, đâm ọt vào đầu lũ alien.

Dưới tình thế cấp bách Phó Sử Ngọ phát huy siêu mạnh, nghênh diện liền đánh chết ba mươi con alien, mà lúc này Đường Húc Hải vừa mặc quần xong.

Những người khác chật vật hơn hai người này nhiều, chỉ có thể “trần trụi với thiên nhiên” mà nghênh chiến, còn Liễu Miện và Ngụy Ly dứt khoát không đi ra. Chờ bên này đánh xong, mới lững thững mà đi tới.

Liễu Miện hiếm hoi mà lộ vẻ xấu hổ, nói: “Dù sao chỉ có nhiêu đó thôi, tôi nghĩ các anh chắc đối phó nổi mà.”

Đường Húc Hải mang vẻ mặt “tôi hiểu mà”, khiến Ngụy Ly không biết hướng ánh mắt đi đâu cho phải.

Mà mấy anh bạn trần trùi trụi kia, lúc tránh né lăn lộn cũng dính đầy bùn đất, rồi xong, toi công tắm rồi. Chờ họ sôi nổi xuống nước, một người lên tiếng: “Các anh nói coi có phải Tần Nhược biết sẽ đến một đám alien chặn chúng ta trong nước không?”

Liễu Miện nói: “Rất có khả năng.”

Người nọ nghiến răng nghiến lợi: “Cái tên kia, cư nhiên không nhắc nhở chúng ta một tiếng!!”

Mọi người sôi nổi xoa tay, chờ trở về xử lí Tần Nhược. Nhưng lúc họ trở lại tiền đồn, Tần Nhược đã cười tủm tỉm nói: “Tôi biết các anh sẽ tắm lâu lắm mà, ăn cơm đi. Cơm đều nấu xong rồi, hâm cho các anh nha.”

Bọn họ kéo dài cả tiếng mới trở về, tắm rửa đánh một trận bụng đều đói meo, nhìn bản mặt tươi cười đáng giận kia của Tần Nhược cộng thêm bữa cơm nóng hổi đặt trước mặt y. Chỉ có thể bóp mũi mà nhận.

Miêu Gia tò mò hỏi Tần Nhược: “Anh thật sự có thể tính ra lúc họ tắm sẽ gặp alien hả?”

Tần Nhược nói: “Chỉ có cảm giác mơ hồ thôi, kỳ thật dự cảm của tôi không phải quá rõ ràng, nhưng hầu như đều khá chuẩn.”

Liễu Miện tức giận nói: “Dù sao xui xẻo cũng không phải cậu!”

Tần Nhược cười hì hì nói: “Chu choa ơi, làm chi nhỏ mọn vậy. Đối phó có đám alien chút xíu vậy không phải quá dễ cho anh sao, nếu là hai người thường Miêu Gia chúng tôi ở đó ngược lại sẽ bị thương. Hai người có thể bị thương, so với dễ dàng đối phó, tùy tiện là ai cũng biết nên chọn thế nào? Hay là anh bị ảnh hưởng gì đó không thể nói ra vậy ha?” Nói xong ánh mắt y ngắm nghía phía thắt lưng Liễu Miện.

Liễu Miện trợn trắng: “Câm miệng! Lần sau lại có chuyện này phải nói trước, đừng có tiền trảm hậu tấu đó.”

Tần Nhược thấy tốt liền thu, gật đầu nói: “Rồi, tôi biết.”

Buổi tối an bài ca trực xong, rốt cục được ngủ ngon một giấc.

Hôm sau, Đường Húc Hải Phó Sử Ngọ cùng Liễu Miện Ngụy Ly gặp nhau mở một cuộc họp nhỏ.

Phó Sử Ngọ phân tích: “Chúng ta từ rừng rậm đi ra cộng thêm hôm qua tắm rửa, tổng cộng gặp hai mươi sóng alien. So với bọn Chu Kỳ gần như chênh lệch gấp hai ba lần, theo lý mà nói mới qua mấy tháng, cho dù chia tổ cũng không có khả năng tăng thêm gấp hai ba lần như thế?”

Liễu Miện nhướng nhướng mày, nói: “Tôi nghĩ tôi biết nguyên nhân gì.”

Ba người còn lại nhìn hắn, Ngụy Ly nói: “Đừng có thừa nước đục thả câu, nói.”

Liễu Miện nhếch môi, nói: “Rất đơn giản, trước đó bọn Chu Kỳ giết alien xong cũng không xử lý đống xác. Căn cứ hiểu biết đối với alien, chúng cũng không kiêng kị chén luôn cả xác đồng loại. Lộ tuyến này xuất hiện thức ăn có thể lấp đầy bụng chúng, cho nên căn cứ tập tính đó, khẳng định sẽ hấp dẫn rất nhiều alien đến con đường này.”

Đường Húc Hải gật đầu nói: “Không sai, lúc ở thành Liễu Nguyên, chúng tôi cũng đã phát hiện, não của đống xác alien không cánh mà bay. Chắc là tụi alien khác làm rồi.”

Ngụy Ly nhíu mày nói: “Nói vậy, nếu chúng ta đi theo đường cũ của bọn Chu Kỳ, sẽ đụng phải số lượng gấp hai ba lần lận à?”

Phó Sử Ngọ nói: “Vậy có nên đi theo lối cũ không?”

Đường Húc Hải lãnh tĩnh nói: “Không cần. Con đường đó không nói hội tụ càng nhiều quần thể alien, chỉ nhắc đến mấy cái tổ lớn từng bị kinh động, alien cao cấp rất cảnh giác, sẽ bất lợi cho hành động của chúng ta.”

Liễu Miện ừ một tiếng, nói: “Tôi cũng nghĩ vậy.”

Phó Sử Ngọ nghĩ nghĩ nói: “Vậy thay đổi lộ tuyến?”

Ngụy Ly nói: “Cho dù đổi lộ tuyến, cũng không thể gần con đường này quá. Phụ cận lộ tuyến kia nhất định sẽ có không ít alien kiếm ăn gần đó.”

Phó Sử Ngọ nói: “Tuy alien nhiều cũng khiến chúng tàn sát lẫn nhau, nhưng một khi xuất hiện thức ăn, lũ alien sẽ đoàn kết lại ngay.”

Đường Húc Hải nói: “Vậy chọn ra một con đường khác để đi, bọn Chu Kỳ có thể chọn đúng, chúng ta có thiết bị tốt, cấp bậc cao hơn họ. Không có lý do gì không làm được.”

Liễu Miện liếc nhìn Phó Sử Ngọ một cái, nói: “Có Tần Nhược và Phó Sử Ngọ, một hướng dẫn một phân hình, không thể càng an toàn hơn nữa.”

Vì thế sự việc liền quyết định như thế, truyền đạt kết quả cuộc họp cho mười mấy người khác, không ai dị nghị. Lý Kế Tiên chả phát biểu ý kiến gì, mỗi ngày đúng giờ thực hiện chức trách của mình kiểm tra thân thể cho các đội viên, cứ việc ai cũng thấy mình cường tráng như trâu, nhưng vẫn ngoan ngoãn để gã kiểm tra. Cho dù là Đường Húc Hải và Phó Sử Ngọ, Lý Kế Tiên cũng tỉ mỉ không chút sơ sài.

Đường Húc Hải quan sát gã mấy lần, rốt cục buông đề phòng xuống.

Suy nghĩ của Lý Kế Tiên cũng đơn giản, trình độ gã không cao, biết cũng không nhiều, liền đơn thuần làm một tay đấm, sai đâu đánh đó.

Đơn giản thu thập chút đồ vật, bọn họ vát ba lô rời khỏi tiền đồn.

Nhìn nhìn bản đồ, lựa chọn một phương hướng, bắt đầu đi đường vòng. Đường là Tần Nhược phán đoán nhiều lần rồi chọn, Phó Sử Ngọ mở cảm giác ra, có thể tránh thì tránh, không tránh được thì trực tiếp chống thôi.

Vòng qua khe sâu, tiến vào núi non, dấu hiệu alien hoạt động dần dần tăng nhiều. đàn alien gặp phải càng lúc càng lớn, từ từ xuất hiện tổ alien. Hấp thụ giáo huấn của bọn Chu Kỳ, mỗi lần chiến đấu xong, tất cả xác alien đều đốt ngay tại chỗ, để tránh alien đi theo xác chết mà đuổi theo họ.

Chiêu này có tác dụng không nhỏ, trừ một lần không may, lộ tuyến của bọn họ không một lần gặp phải đàn alien từ sau lưng đuổi tới.

Tiến vào khu bình nguyên, cuối tầm nhìn xuất hiện một cột sáng nối thẳng lên bầu trời, các thành viên tiểu đội đặc khiển kích động khôn kể, rốt cục nhìn thấy mục tiêu rồi!

Thực rõ ràng, trụ quang này bị một đống tổ lớn vây ở trung tâm. Bọn Chu Kỳ đi qua thế nào, tiểu đội đặc khiển không biết, mà bọn họ muốn đi thì không thể không chọn hai con đường, một là xông thẳng đi vào, hai là mưu lợi.

Lưu Bội Kỳ đề nghị: “Dù sao chúng ta cũng có dị năng giả thổ hệ, không bằng từ dưới nền đất đào ra một lối đi rồi lẻn qua.”

Đường Húc Hải trầm giọng nói: “Không được, đào đường hầm quá phí thời gian. Tiếp viện của chúng ta không thể duy trì lâu như thế. Thứ khác còn được, chủ yếu là muối không đủ.”

Chỉ có thể xông vào sao? Mày Phó Sử Ngọ hung hăng nhăn lại.

Liễu Miện ôm cánh tay nói: “Nhưng lại có một nhân tố không xác định, chính là con alien vua cấp 7 kia. Hiện tại ở đây còn chưa thấy nó, video cũng cho thấy, alien vua có thể phóng ra khí đạn vô hình, thuộc dạng quần công. Nếu đến lúc đó bị chặn ở địa hình bất lợi, chúng ta chỉ còn đường chết.”

Ánh mắt Phó Sử Ngọ lóe lóe, nói: “Vậy thì chọn đường không!”

Đường Húc Hải kinh ngạc nhìn y: “Đường không?”

Phó Sử Ngọ kiên định gật đầu nói: “Không sai, đi trên không! Trừ alien cấp 5 ra. Bao quát cấp 6 và alien vua cấp 7, không con nào biết bay. Tương đối mà nói, bay còn có thể tránh được lối đánh yểm trợ của alien cấp 5.”

Liễu Miện càng nghĩ càng thấy chủ ý này tốt, hắn liên tục gật đầu, nói: “Không sai! Đi trên không lợi nhiều hơn hại, là một biện pháp tốt!”

Chủ ý của Phó Sử Ngọ được khẳng định, nhịn không được vui vẻ nhếch miệng, y nhìn thoáng qua Đường Húc Hải, Đường Húc Hải nhịn không được sờ sờ đầu y.

Lưu Hoằng cắn một miếng thịt, nói: “Nếu đi đường không, phải không ngừng bổ sung phù ấn, một khi hết hàng, rất có thể sẽ rơi từ không trung xuống. Đội phó Ngụy được không?”

Ngụy Ly lập tức cảm giác áp lực quá lớn, y hít sâu một hơi, nói: “Tôi có thể đám bảo phù chú có tác dụng trong hơn 4 giờ.”

Đường Húc Hải lạnh nhạt nói: “Chấp hành nhiệm vụ vốn sẽ có phiêu lưu, có phải một đường thuận lợi làm anh quên điểm này? Có người cung cấp tiện lợi, không phải để anh lấy an toàn sinh mệnh dựa hết vào người khác!”

Lưu Hoằng cả kinh, sau đó ảo não giải thích: “Xin lỗi, tôi không có ý đó.”

Ngụy Ly mỉm cười nói: “Không sao.”

Liễu Miện không hé răng, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua các đội viên xung quanh một lần, sau đó mới lên tiếng: “Nếu các anh có ai sợ hy sinh, yên tâm. Tôi sẽ không cười nhạo, tuyệt đối không miễn cưỡng ép các anh đi tiếp. Anh có thể theo đường cũ trở về, tại tiền đồn chờ chúng tôi về.”

Cứ việc hắn nói vậy, nhưng lúc này ai lại trực tiếp đứng lên thừa nhận mình là người nhát gan. Huống chi bọn họ tham gia nhiệm vụ này liền chuẩn bị tâm lý sẽ chết ở đây, chẳng qua trước đó được các loại năng lực giúp đỡ, quá mức thuận lợi, bất giác sinh ý ỷ lại mà không hề hay biết.

Ai cũng âm thầm tự kiểm điểm, các đội viên nghiêm mặt, yên lặng nhìn Liễu Miện.

Đường Húc Hải nói: “Bẽ thẳng tâm tính của các anh lại hết! Đừng cứ nghĩ quá đương nhiên mà ỷ vào ngoại lực, phải càng chú trọng cường hóa năng lực bản thân! Chỉ có vậy mới có thể đề cao tỷ lệ sinh tồn của các anh. Tôi biết các anh lúc ở Phái thành đã từng đánh không chiến, hưởng thụ tiện nghi kia. Các anh sao không nghĩ mau chóng nắm giữ trang bị bay đặc chủng, chỉ biết ép đội phó Ngụy dán phù chú cho các anh, làm biếng bớt việc! Nghe này! Hành động kế tiếp, không ai có thể đảm bảo chúng ta sẽ không phân tán hành động. Đến lúc đó không có đội phó Ngụy, không có năng lực của Sử Ngọ, các anh không phải chỉ có nước chờ chết sao? Hay muốn trực tiếp đút đầu vào mồm alien? Còn có chút tiền đồ hay không?! Các anh là nhãi ranh chưa dứt sữa hả?!”

Các đội viên của Long Cốt bị răn dạy mặt đỏ tai hồng, mà Tốn Tổ cũng ngại ngùng cúi đầu.

Liễu Miện lạnh nhạt nói: “May mà lúc này phát hiện tật xấu của các anh. Đều chiều hư các anh rồi!”

Phó Sử Ngọ nhấn nhấn thái dương, nói: “Không thể vì chúng tôi ngược lại làm các anh càng thụt lùi, vậy không phải lỗi của chúng tôi sao?”

Lưu Hoằng xấu hổ nói: “Nếu không phải hôm nay bị đội trưởng Đường phê bình, tôi còn chưa phát giác tôi bất tri bất giác có tâm tính này nữa chứ. Đội trưởng, yên tâm đi! Tôi đảm bảo không tái phạm nữa.”

Lòng Đường Húc Hải còn cuồn cuộn lửa giận, đám đội viên này chỉ biết coi hai người họ là bảo mẫu! Hắn bình tĩnh lại, gật gật đầu, tin rằng trải qua cú đánh lần này, họ sẽ bẽ thẳng tâm tính, chuyện này xem như dừng ở đây.

Kế tiếp lấy trang bị bay đặc chủng ra từ ba lô, loại trang bị này đã được Âu Dương Thành và nhóm chuyên gia phi hành của thành phố hàng không đơn giản hoá, sử dụng trang bị hoàn toàn mới có động lực nhờ nguồn sinh lực phân tử Nguyên, càng nhẹ hơn so với hỏa tiễn nhỏ phun khí trước kia, kết cấu càng đơn giản. Giúp đỡ nhau đeo trang bị vào, mà cả Phó Sử Ngọ Đường Húc Hải Liễu Miện vốn biết bay cũng phải mặc.

Ngụy Ly dán hết phù ấn, hai mươi người liền bay lên không trung. Chỉ vừa lên không liền khiến alien cấp 5 xa xa chú ý, lũ alien bay rít lên, một đám alien cấp 5 rào rào bay tới.

Đường Húc Hải nói: “Phi cao một chút.”

Phó Sử Ngọ thì nói: “Phân tán! Đừng cho chúng tụ lại, tách chúng ra!”

Không chiến là sở trường của Liễu Miện, gần như linh hoạt, Liễu Miện liền lôi đi năm sáu chục con alien. Dư lại các đội viên hai phe liên hợp, hình thành một trận thế tài tình ngăn cách alien ra.

Đường Húc Hải nhìn nhìn, cùng Phó Sử Ngọ liếc nhau một cái, hai người mỗi bên một hướng dẫn đi một đám.

Phía sau Phó Sử Ngọ ít nhất là một trăm con. Ý thức chiến đấu của lũ cấp 5 gần như là trời sinh, cũng không thấy chúng giao lưu với nhau, rất nhanh liền phân ra thứ tự, chia ra cao thấp tứ phía mà bọc đánh.

Mắt Phó Sử Ngọ chợt lóe ánh sắc nhọn, dừng lại, lạnh lùng nhấc đầu. Y giơ súng trong tay lên, cảm quan chậm rãi mở ra, sóng từ sinh vật dạng gai nhọn ngưng kết thành hình, phô thiên cái địa mà lao về lũ alien cấp 5 đang bay đến!