Mạt Thế Xâm Nhập

Chương 134




Trắc hướng gió cũng không cần họ tự làm, trên tàu tự nhiên có loại hệ thống chuyên nghiệp này, Miêu Gia mấy ngày nay vẫn luôn ngồi canh máy tính, quan sát thời gian hướng gió mỗi ngày thay đổi.

Trong thời gian này, cậu đã xác định chính xác giai đoạn. Miêu Gia nghiêm nghị nói với Đường Húc Hải: “Anh Hải, chiều mai 2h đến 4h sẽ có gió tây bắc, thích hợp cho chúng ta cất cánh.”

Đường Húc Hải gật gật đầu, trầm giọng nói: “Anh sẽ thông báo cho những người khác, mấy ngày này chú vất vả rồi.”

Miêu Gia ngại ngùng nói: “Em vậy mà vất vả gì chứ. Chỉ ngồi trước máy tính kiểm tra đo lường thôi, các anh đều làm tay chân, còn mệt hơn em nhiều.”

Đường Húc Hải mỉm cười, nói: “Kêu anh ngồi máy tính nhìn đống số liệu phức tạp kia, anh ngu người đó chứ. Chú là lao động trí óc, tụi anh là lao động chân tay. Tốn chút sức đó, đối với tụi anh là khỏe re, đương nhiên không vất vả bằng chú cả ngày ngồi canh máy tính.”

Miêu Gia cười hắc hắc, bọn họ là mỗi bên một sở trường riêng, người này nhìn người kia đều cảm thấy đối phương mệt muốn chết.

Truyền đạt xong tin hôm sau sẽ xuất phát, các đội viên liền giải tán. Có người đi thu dọn đồ đạc, cũng có người đi làm vệ sinh cá nhân. Ai biết qua bên kia tình hình thế nào, nói không chừng lại không có thời gian đi tắm—— những người này lấy Chân Tử làm đại biểu, xem như phòng ngừa chu đáo.

Phó Sử Ngọ buồn bã nhìn chung quanh đã hoàn toàn thay đổi, Đường Húc Hải đi đến sau lưng y, trực tiếp ôm vai y kéo vào lòng mình. Khoảng thời gian này mật độ tú ân ái quá cao, hai tên này cứ sờ mó lung tung khiến mọi người thấy cũng chả thèm quan tâm, đối với việc ôm ôm ấp ấp ngoài trời này, hiện tại Phó Sử Ngọ đã thực thản nhiên tiếp thu.

Trán Phó Sử Ngọ cọ cọ lên cằm Đường Húc Hải, nói: “Chúng ta đi chuyến này, cũng không biết có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ hay không.”

Đường Húc Hải cúi đầu hôn trán y một cái, nói: “Đương nhiên có thể.”

Phó Sử Ngọ tránh ra chút, ngẩng đầu nhìn hắn: “Có tự tin là chuyện tốt, nhưng không thể tự phụ. Tôi có dự cảm, cuộc chiến lần này còn gian nan hơn trận đánh lúc trước với alien vua.”

Cánh tay còn lại của Đường Húc Hải trực tiếp ôm lấy Phó Sử Ngọ, thu nhỏ điểm khoảng cách này lại, nói: “Cậu yên tâm đi, ông xã tuyệt không sẽ lơ là sơ suất đâu.”

Phó Sử Ngọ bị hai chữ ông xã đặc biệt thản nhiên của hắn “lôi”’ đến ngớ ra, đây là lần đầu tiên Đường Húc Hải tự xưng như vậy, làm Phó Sử Ngọ…. 囧rồi lại 囧.

“Nói bậy bạ gì đó!” Phó Sử Ngọ ngại ngùng giãy giụa.

Đường Húc Hải đặc biệt cường ngạnh ôm y sát vào lòng, hỏi: “Thế nào? Cậu không có ý sống cả đời với tôi à?”

Phó Sử Ngọ không giãy giụa, y khựng lại rồi nói: “Tôi đương nhiên muốn cả đời bên anh rồi.”

Đường Húc Hải hơi thả lỏng y ra, cúi đầu nhìn y, nói: “Vậy thì quyết định thế đi, nếu đã muốn cùng chung nhất sinh. Vậy chúng ta đương nhiên trở thành chồng chồng. Tôi là ông xã của cậu, cậu cũng là ông xã của tôi. Không có gì mắc cỡ sất.”

Phó Sử Ngọ lúc này triệt để đỏ mặt, bởi vì tay bị Đường Húc Hải cùm lại, mắt kính trợt xuống mũi làm đôi mắt y trực tiếp bại lộ trước mặt Đường Húc Hải, y nhìn thẳng vào hắn, nói: “Được, chờ chúng ta trở về, liền sắp xếp một tiệc rượu. Tuy hiện quốc gia còn chưa có bộ luật chính thức, nhưng uống rượu mừng vẫn được.”

Đường Húc Hải lập tức tâm hoa nộ phóng, hắn không ngờ Phó Sử Ngọ sẽ nghĩ đãi rượu mừng, cái này còn phô trương hơn công khai come out nhiều. Hắn nghiêng đầu hôn hôn môi y, nói: “Được, trở về chúng ta liền đặt tiệc rượu. Đến lúc đó mời đội viên Long Cốt chúng ta đến hết.”

Phó Sử Ngọ nghiêm túc gật đầu: “Còn phải mời Tiểu Thất, Sở trưởng Nhâm, Sở Phó vệ, Niếp Tướng quân…” Phó Sử Ngọ bắt đầu cẩn thận tự hỏi danh sách khách mời lúc đó.

Nhìn bộ dáng nghiêm túc của y, Đường Húc Hải nhịn không được lại vui vẻ, sau đó cũng nói: “Không thể quên Mễ Nhạc bên thủ đô, người của Phái thành, Bình Nam nghiệp đoàn nữa chứ.”

Phó Sử Ngọ ừ một tiếng, ánh mắt lấp lánh nhìn hắn, nói: “Tôi muốn luôn ở bên anh, mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, năm mươi năm… Có thể bao lâu thì bấy lâu, cho nên chúng ta nhất định phải sống sót trở về.”

Cổ Đường Húc Hải nghẹn lại, nuốt cái ực, gật đầu nói: “Ừm, cùng sống sót trở về.”

Phó Sử Ngọ cười cười, nhịn không được trực tiếp nhón lên, Đường Húc Hải hiểu ý cúi đầu, hai người hôn nhau say đắm như muốn bùng cháy.

Mà trong doanh địa lâm thời của bọn họ, Ngụy Ly đang chỉnh lý thu gom đồ của y và Liễu Miện. Để chiếu cố hai đôi này, cũng để người khác buổi tối có thể nghỉ ngơi cho yên, chỗ ở của hai đôi tình nhân là nơi hơi cách xa những người khác, căn nhà nhỏ dùng mấy tấm gỗ thừa dựng thành tuy thô ráp, nhưng có thể che gió che mưa, bọn họ cũng thực vừa lòng.

Liễu Miện bưng bữa tối của họ đến, đặt trên bàn gỗ nhỏ. Quay đầu lại nhìn Ngụy Ly tỉ mỉ đem bộ quần áo đã rách bươm trước đó của hắn bỏ vào một bao gom lại.

Liễu Miện đi qua trực tiếp ngồi bên cạnh nhìn y làm việc, nói: “Thứ này rách rồi còn giữ làm gì, trực tiếp ném đi.”

Ngụy Ly lườm hắn một cái nói: “Ném làm chi, mang về. Đây là kỷ niệm, chờ già rồi lấy ra ngắm, nhớ khổ nghĩ ngọt, nhớ đến công tích vĩ đại của chúng ta.”

Liễu Miện ha ha cười, nói: “Em còn già rồi? Em không phát giác giờ em càng ngày càng trẻ à? Mà phân tử Nguyên cũng quá tuyệt vời, ít nhất để em có thể theo tôi thêm mấy chục năm cũng không thành vấn đề.”

Khóe môi Ngụy Ly lộ ra một nụ cười, nói: “Chỉ cần đến lúc đó anh đừng chê tôi quản đông quản tây.” Lúc này trong tay y cầm một hộp thuốc dẹp bằng kim loại, y dừng một chút, mở ra lấy một điếu thuốc, nói: “Cho anh nè, hút đỡ thèm.”

Liễu Miện vui mừng quá đỗi, không thể chờ đợi được ngậm vào miệng, tay Ngụy Ly bật một phù ấn, châm điếu thuốc cho hắn.

Liễu Miện hút sâu một hơi, nhổ ra, nói: “Ai ~~ thật không thua gì thần tiên nha, quá đã.”

Ngụy Ly lườm hắn một cái: “Tiền đồ!”

Liễu Miện mỹ mãn nuốt vân phun vụ, không chút phật lòng nói: “Tôi còn tưởng em muốn giấu điếu cuối cùng này đến khi về luôn chứ.”

Ngụy Ly lẳng lặng nói: “Nói như anh đáng thương lắm vậy, tôi nhẫn tâm lắm hả?”

Liễu Miện lắc đầu liên lục, lấy lòng nói với y: “Tôi biết em là tốt cho tôi.”

Ngụy Ly nói: “Từ Trái đất mang đến có nhiêu thôi, hút xong để anh khỏi cong tâm cong phế nhớ thương. Mấy cái này là lá thuốc anh dùng lực lượng của bản thể Cây liễu để thúc ra, không còn cũng chỉ chờ về Trái đất làm lại, hút xong thì ráng mà nhịn.”

Ngón tay Liễu Miện kẹp điếu thuốc, gật đầu đáp ứng, nói: “Em yên tâm đi, lúc này tôi sẽ không vì chút yêu thích ấy mà tổn hại thể lực của mình.”

Ngụy Ly ừ một tiếng, chần chờ một lát, chờ Liễu Miện bắt đầu kỳ quái, y mới hạ quyết tâm nói ra: “Chỉ cần chúng ta có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ trở về, tôi…” Ngụy Ly ấp a ấp úng, rồi bất chấp nói: “Liền dùng cái anh mơ tưởng thật lâu kia… xem như phần thưởng!”

Liễu Miện há mồm ra, điếu thuốc rớt xuống, luống cuống tay chân chụp lại.

Ngụy Ly mất thể diện hận không thể tông cửa xông ra, Liễu Miện chớp chớp mắt, xà lại gần: “Thật à?”

Ngụy Ly thẹn quá thành giận gầm nhẹ: “Không cần thì thôi!”

Liễu Miện như hổ vồ nhào lên đẩy ngã Ngụy Ly, cười cực kì nhộn nhạo: “Cần! Sao lại không cần! Vất vả lắm em mới chịu mà. Em yên tâm, đảm bảo em hưởng thụ một lần liền muốn lần thứ hai hà ~~~ ”

Ngụy Ly bị hắn đè thở dốc, nhìn hắn cười sâu xa như thế, có chút hối hận nghĩ, yêu cầu phá liêm sỉ như vậy sao mình lại đi chịu chứ?!

Nhưng mà… Nếu thật sự có thể nguyên vẹn trở về, còn có gì phải để ý nữa chứ.

Chân Tử từ gian chuyên dùng tắm rửa đi ra, thoải mái thở dài: “Thật không dễ dàng mà tắm được một lần nước ấm nha.”

Nói tiếp đều là một dòng nước mắt xót xa, trước kia cô bưu hãn, nhưng cũng không cảm thấy mình nữ hán tử mấy. Nhưng mấy ngày nay, đi theo đám đàn ông con trai trèo đèo lội suối, hình tượng con gái gì cũng mất hết. Trực tiếp nhảy vào suối tắm nước lạnh, càng ngày càng như ăn cơm bữa. So hán tử còn muốn hán tử hơn!

Miêu Gia nhàm chán đứng hứng gió một bên. Thấy cô tắm ra, oán giận nói: “Chị làm gì mà rề rà vậy, tắm một cái hết bốn mươi phút luôn chứ.”

Chân Tử trừng mắt, nói: “Bốn mươi phút thì thế nào? Dám chê chị điệu hả!”

Miêu Gia bị cô sạt rụt cả cổ, nói: “Không dám, trước kia bất quá chỉ tắm hơn mười hai mươi phút, sao hôm nay lâu vậy?” Cậu không có chuẩn bị, chỉ có thể nhàm chán ngồi xổm một bên nhổ cỏ chơi.

Chân Tử nói: “Chị thật vất vả mới kiếm ra nước ấm, không cho ngâm một chút hả, nói không chừng mai mốt không còn cơ hội hưởng thụ được nữa thì sao.”

Miêu Gia bị cô nói nghẹn, trợn mắt xem thường: “Đừng có dao động sĩ khí, tản ra cảm xúc bi quan!”

Chân Tử lườm cậu một cái, nói: “Thôi đi, chị bây là chuẩn bị tâm lý tùy thời khẳng khái chịu chết, khỏi nói tích cực bao nhiêu, hướng về phía trước bao nhiêu rồi! Chú cũng không nghĩ coi, trung tâm kia là dễ vô lắm hả? Chị dám đánh cuộc, nơi đó khẳng định có alien vua.”

Miêu Gia dứt khoát nói: “Em không thèm đánh cuộc với chị.”

Chân Tử hừ một tiếng, nói: “Chú lúc này chẳng phải cũng thấy thế à.”

Miêu Gia nói: “Vậy chị phải lạc quan chút. Giống em, tôi cũng rất tự tin, chúng ta nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ, sau đó lấy thân phận công thần trở về, tương lai nửa đời sau cũng không cần sầu. Có thể nhờ vào sổ công trạng, ăn ngon mặc đẹp rồi chết già.”

Chân Tử vô lực nói: “Em không có chí hướng gì hết.”

Miêu Gia bĩu môi nói: “Em xem như đã đạt tới đỉnh sự nghiệp nhân sinh, tương lai không có gì có thể siêu việt. Còn muốn kêu em theo đuổi cái gì đây?”

Chân Tử phun ra hai chữ: “Chị Vương.”

Miêu Gia sửng sốt, gật đầu nói: “Điểm ấy quả thật… Trở về nhất định phải cưới Chị Vương tới tay.”

Chân Tử nói: “Ha! Chị dám nói, liền tính em cầm sở công trạng đi cầu hôn, Chị Vương cũng không thèm. Người ta là đặc công chuyên nghiệp cực kì có mùi nữ vương, chỉ bằng chút thành tích ấy của em mà muốn làm người ta kính trọng, chị thấy không quá khả năng đâu.”

Miêu Gia câm nín, cậu cũng thấy vậy. Làm sao đây? Vì cái gì người cậu thích cao lãnh quá vậy?

Tối hôm đó, các đội viên khó được vượt qua một đêm phi thường thả lỏng, sau một giấc nồng, hôm sau họ ăn cơm trưa xong, nhét đồ đạc của mình vào thùng hành lý trên tàu con thoi.

2h chiều, gió quả nhiên chuyển hướng.

Đường Húc Hải trầm giọng nói: “Chuẩn bị châm!”

Bạch Khải Phong ở ghế phó điều khiển, lên tiếng. Đường Húc Hải đè chốt châm lửa xuống. Trong chớp mắt ba ống phun cực lớn của tàu không thiên V phát ra sức nóng mãnh liệt, chỉ ngắn ngủn vài giây, liền dẫn tới bệ bắn bằng gỗ dấy lửa phừng lên.

“Nhanh lên! Kiên trì không được bao lâu.” Miêu Gia thiếu kiên nhẫn gọi vào.

Đường Húc Hải lãnh tĩnh chờ lửa phun ra đạt tới lớn nhất, mới buông trang bị phanh ra, ngay lập tức không thiên V vụt lên, đón gió hướng, rất nhanh bay lên.

Phó Sử Ngọ tại thời khắc mấu chốt nhẹ nhàng nâng một cái, khiến không thiên V bay càng nhanh, lực đẩy quá mạnh làm mọi người ngã rạt về phía sau.

Lao lên trời cao, tốc độ tàu càng lúc càng nhanh. Nhanh chóng thoát khỏi sức hút hành tinh, ra khỏi tầng khí quyển. Đường Húc Hải điều chỉnh phương hướng một chút, dựa theo tọa độ bay về hướng nửa kia tinh cầu.

Lục địa này tương đối lớn, dùng tốc độ vũ trụ cấp một mất mười mấy phút mới tới được lục địa bên cạnh. Rời khỏi khoảng không trên lục địa, lọt vào tầm mắt chính là đại dương mênh mông vô bờ, khu vực này bọn họ hoàn toàn xa lạ, đơn giản chỉ bay trên không trung, lại có tọa độ minh xác, cũng sẽ không lạc đường.

Ôn Triệu Minh mở miệng nói: “Sinh vật biển ở đây vẫn còn rất phong phú.”

Trước mặt anh có một màn hình, đang hồi về hình ảnh vừa bắt được, một đám sinh vật biển hình thể thật lớn cùng loại với cá voi trùng hợp nhảy lên khỏi mặt biển.

Phó Sử Ngọ nói: “Bởi vì alien không biết bơi, tất cả sinh vật biển còn chưa bị ảnh hưởng đến.”

Ôn Triệu Minh nói: “Cũng không biết dưới tình trạng không có thức ăn, alien làm sao sinh tồn được, nói không chừng tương lai bởi vì thiếu mồi, chúng sẽ tiếp tục tiến hóa đến có thể săn mồi trong nước.”

Miêu Gia nói: “Không phải nói chúng cả xác đồng loại cũng không tha sao? Nói không chừng lúc không có ăn, chúng sẽ ăn luôn alien cấp thấp bên trong tộc đàn.”

Chân Tử nôn một tiếng, nói: “Đừng nói nữa, tởm quá.”

Miêu Gia không hiểu ra sao quay đầu nhìn cô: “Có gì tởm chứ?”

Chân Tử nói với: “Tằm ăn rỗi đồng loại, đương nhiên tởm rồi!”

Miêu Gia bất đắc dĩ nói: “Đây là tập tính động vật.”

Chân Tử nói: “Động vật ăn thịt hoặc ăn tạp sẽ ăn đồng loại, nhưng là ăn xác! Không có ăn sống luôn, đừng nói nữa, tởm chết.”

Miêu Gia đầu hàng: “Vâng vâng vâng.”

Không thiên VI đi theo bọn họ không xa, bay qua nửa tinh cầu bảo trì quỹ đạo tầng thấp này, rốt cục thấy được một lục địa khác.

Miêu Gia khẩn trương nắm phòng hộ, nói: “Có cần hạ cánh trước không?”

Đường Húc Hải khẳng định: “Đương nhiên phải hạ cánh trước, không thể trực tiếp lái tàu bay qua được.”

Ôn Triệu Minh cẩn thận nói: “Căn cứ phán đoán, càng tiếp cận trang bị trung tâm, alien càng dày đặc, cho nên hạ xuống nơi nào phải lựa chọn cho kĩ.”

Đường Húc Hải lên tiếng, nhìn nhìn mặt đất, nói: “Hạ ngay thung lũng phía trước.”

Những người khác không có ý kiến, tàu con thoi cũng không thích hợp bay trong khí quyển, cơ hội hạ cánh chỉ có một lần, một khi sơ sẩy cũng chỉ có thể ở lại chỗ đó mà thôi.

Đường Húc Hải đơn giản thô bạo điều khiển tàu bắt đầu hạ xuống, trải qua một đoạn tốc độ bay vượt qua vận tốc âm thanh hai mươi lần, bọn họ rốt cục tiến vào địa điểm dự định. Tàu bắt đầu trượt, Phó Sử Ngọ hợp thời dùng từ năng bao bọc tàu, hạ cánh rốt cục cũng viên mãn thành công.

An toàn hạ cánh xong, mọi người thở phào ra. Ngay sau đó không thiên VI bay sát qua bên trên bọn họ, đáp xuống nơi cách đó không xa.

Kênh vô tuyến truyền đến tiếng của Lưu Hoằng, song phương xác nhận an toàn, còn chưa kịp vui vẻ, ngọn núi bên cạnh thung lũng liền kéo tới một triều alien đông nghịt.

“Má nó!!”

“Xảy ra chuyện gì?! Rõ ràng cách trung tâm năng lượng còn xa như vậy, sao có nhiều alien đến thế?!”

“Đừng nói nhảm, mau đi ra ngoài, đừng để triều alien phá hư tàu con thoi!!”

Phó Sử Ngọ nhanh tay nhanh chân tháo trang bị phòng hộ, cởi bỏ đồ vũ trụ, mở khoang thuyền xông ra ngoài.

Y thậm chí chưa kịp lấy vũ khí đã nhảy lên mặt đất, tay không tất sắt liền trực tiếp chống lại hàng trăm hàng ngàn alien!

Ánh mắt y sắc bén nhìn chằm chằm, năng lượng sinh vật mãnh liệt bắt đầu khởi động, mũi tên từ năng như cho không mà bắn ra ngoài. Phía sau y, là các đội viên đi ra ngay sau đó cũng nhanh chóng gia nhập cuộc chiến.

Thời gian gấp gáp, ai cũng không có thì giờ ma ngoảnh lại đi lấy vũ khí, chỉ có thể dựa vào dị năng của mình để chiến đấu.

Dị năng giả Như Chân Tử, Lưu Bội Kỳ, Bạch Khải Phong còn đỡ, trực tiếp thao túng dị năng là xông lên. Mà người thường như Miêu Gia chỉ có thể chạy về chỗ cất đi lấy vũ khí.

Đường Húc Hải trực tiếp đạp lên tàu nhảy đà, lao lên trời biến ra cánh, liền vọt tới alien bay cấp 5.

Lý Kế Tiên chạy đến bên người Phó Sử Ngọ, nói: “Đội phó, anh đi lên giúp đội trưởng, bên này giao cho chúng tôi đi!”

Phó Sử Ngọ quay đầu nhìn gã một cái, rất nhanh liền nói: “Được, vậy giao cho các anh.”

Phó Sử Ngọ đạp một cái mạnh, bay thẳng lên trời. Lý Kế Tiên nhìn theo bóng lưng y bay lên, sau đó ánh mắt âm trầm chuyển về hướng alien đang ùa đến trước mặt. Gã cao giọng hét lớn một tiếng, dang hai tay ra rồi siết lại, dị năng huyết hệ vô hình bắn ra ngoài.

Alien chạy đến trước mặt gã đột nhiên khựng lại, kêu ré một tiếng rồi ngã oạch xuống đất lăn lộn, da trên người chúng cộm lên từng cục từng cục, hình như có cái gì đang cuộn trào trong đó. Chẳng bao lâu, da chúng rách toét ra, từng tia máu bắn phọt ra ngoài.

Lý Kế Tiên lãnh khốc thao túng máu rút ra từ người lũ alien, hóa thành hàng vạn hàng nghìn mũi tên bắn về phía đại triều alien đang lao tới!