Mất Trí Nhớ Lão Bà

Chương 4




Đỏ mặt, cúi đầu, nhìn mũi chân khi đi đường.

Hạ Thanh Mộng sửa soạn khoảng hai mươi phút mới mở cửa ra khỏi phòng, sau đó nhìn sàn nhà không chớp mắt, một bên trả lời Lí Du về chuyện con, một bên dẫn đường đi đến quán Life dùng cơm và uống cà fe.

“Hạ Tầm về không có người ở nhà có sao không?” Hắn cẩn thận nghĩ một chút.

“Bé hôm nay không về sớm như vậy đâu.” Nàng nhìn giày trả lời.

“Vì sao?”

“Bé đi học Taekwondo.”

“Chỉ hôm nay hay mỗi ngày?”

“Thứ ba và thứ năm.”

“Còn ba ngày còn lại? Có học cái khác không?” Nếu hắn nhớ không lầm, Hạ Tầm lần trước đi tìm hắn là thứ tư.

“Em không hy vọng bé còn nhỏ mà đã bị áp lực lớn, cho nên chỉ khi bé muốn, em mới giúp bé báo danh.”

“Bé chỉ có hứng thú với Taekwondo?”

“Còn có tiếng Anh và vi tính. Đi học thứ bảy, là Tiểu Tầm yêu cầu.”

“Xem ra con chúng ta rất tự lập, bé ở trường thành tích tốt không?”

“Đều nằm trong top 3.”

“Bé thực thông minh.” Cho nên mới có thể gạt mẹ sợ hắn như gì, một mình tìm được hắn – ba ba mất trí nhớ.

Đúng vậy, con bọn họ thực thông minh, mà điểm ấy tuyệt đối không phải di truyền từ nàng, bởi vì thành tích của nàng trước kia, chưa từng được top 3, có thể vào top 10 đã rất rất giỏi.

Hoàn hảo trời sinh tất dùng, nàng yêu đọc sách nên theo con đường sáng tác, nên dù nàng trí tuệ thấp, cũng không có cái gì hay ho, có thể sáng tạo ra một mảnh trời nhỏ trong con đường sáng tác của mình.“Trời đau người khờ” những lời này dùng cho nàng thật sự thích hợp.

Rốt cục đến quán Life, bọn họ đi vào theo sự dẫn dắt của phục vụ. Hạ Thanh Mộng rốt cục có thể không cần nhìn giầy, mà có thể xem khăn bàn hoặc thực đơn.

Nàng chọn chút đồ ăn, mà hắn lại lựa chọn phần ăn Italy.

Thời gian dùng cơm hắn không mở miệng hỏi nàng, vì không muốn làm cho nàng tiêu hóa không được, nhưng lại làm cho nàng càng thêm khẩn trương bất an, không biết hắn sẽ hỏi nàng cái gì.

Miễn cưỡng ăn, Hạ Thanh Mộng cảm thấy dạ dày không khỏe, đình chỉ ăn cơm, buông dĩa.

“Sao không ăn?” Hắn, ngồi ở đối diện, mở miệng hỏi.

“No rồi.” Nàng nói dối, không thể nói vì cùng một chỗ với hắn, làm cho nàng bị áp lực lớn đến mức đau dạ dày, nuốt không nổi?

Lí Du nhíu mày,“Ăn một chút đã no rồi? Khó trách em gần như vậy.”

Hạ Thanh Mộng hốt hoảng một chút, không tự chủ được ngẩng đầu nhìn hắn.

Những lời này trước kia hắn thường nói, biểu tình lúc đó giống hiện tại tràn ngập không vui.

Nhìn hắn như vậy, làm cho nàng có ảo giác, giống như hắn không mất trí nhớ —– không, có lẽ nên nói là khi hắn chưa khôi phục trí nhớ giống nhau. Nếu hắn trẻ một chút, ánh mắt nhìn nàng ôn nhu, thâm tình một chút, khóe miệng cũng khẽ nhếch một chút, vậy càng giống.

Ánh mắt của nàng đột nhiên ảm đạm xuống, đau thương, giống vậy lại có gì hữu dụng đâu? Hắn chung quy đã quên nàng, – người hắn từng yêu trước đây.

“Em suy nghĩ gì vậy?” Đáy mắt nàng đau thương làm cho tim Lí Du không hiểu sao co rút nhanh một chút.

Nàng lắc đầu.

“Em nhất định rất oán hận tôi phải không?”

Hạ Thanh Mộng sửng sốt, nhìn hắn một cái, lại lắc đầu.

“Em biết không phải là do anh sai, nếu anh có quyền lựa chọn, anh tuyệt đối sẽ không làm cho sự tình thành như vậy. Tất cả chỉ có thể nói là do vận mệnh, là do duyên phận của chúng ta quá nhỏ bé.” Nàng nhẹ nhàng nói, trên mặt có sự thản nhiên sầu bi chấp nhận vận mệnh.

“Em có thể tới tìm tôi, tuy rằng tôi mất trí nhớ, nhưng em có, không phải sao?”

“Nếu em đi tìm anh, anh sẽ tin tưởng lời em sao?” Nàng hỏi lại hắn.

“Em cầm bức ảnh có thể dùng sẽ thuyết phục tôi tin tưởng em mà? Nếu bức ảnh không thể thuyết phục, còn có DAN của con không phải sao?”

“Khi đó Tiểu Tầm còn trong bụng, mới không đầy ba tháng thôi.”

Câu trả lời này Lí Du ngoài dự liệu, làm cho hắn sửng sốt một chút.

“Cho nên, em kỳ thật vẫn đều biết tôi ở nơi nào, là không muốn cùng tôi liên lạc?” Hắn cảm thấy có chút hờn giận.

“Không muốn sao?” Hạ Thanh Mộng cười chua sót, thì thào nói nhỏ.

“Em từng liên lạc với tôi đúng không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Phản ứng của nàng làm cho Lí Du hoài nghi, hắn nghiêm túc trầm giọng hỏi.

“Anh không phải muốn biết đoạn thời gian anh mất trí nhớ đã phát sinh chuyện gì sao? Em sẽ nói cho anh.” Nàng nói, không trả lời hắn.

“Tôi muốn biết câu trả lời câu hỏi lúc nãy.” Hắn kiên quyết nhìn nàng.

“Biết thì như thế nào? Đều đã qua, biết cũng không thay đổi được cái gì.”

“Ngay cả như vậy, tôi vẫn muốn biết người làm cho tôi mất đi quá trình xem con trưởng thành.” Hắn nhìn nàng chằm chằm, trong đầu hiện lên những bức ảnh ở nhà nàng chụp con, từ trẻ con thiên chân vô tà, đến bắt đầu học đi, học đi xong, sau đó dần dần biến thành một tiểu soái ca, hắn muốn tham dự trong quá trình đó, chính mắt thấy con trưởng thành, mà không phải nhìn những bức ảnh mà biết.

“Tôi hy vọng câu trả lời có sức thuyết phục, nếu không tôi sẽ không dễ dàng tha thứ cho em.” Hắn vẻ mặt nghiêm túc nói.

Trong nháy mắt, Hạ Thanh Mộng thật sự muốn cười, chỉ tiếc nàng cười không nổi.

Nàng không hiểu hiện tại rốt cuộc là tình huống gì? Nàng nghĩ người có tư cách nói không tha thứ hẳn là nàng mới đúng, dù sao lúc trước bị uy hiếp, gặp nguy hiểm đều là nàng, một mình ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn con cũng là nàng, mà hắn cái gì cũng không có làm, chỉ trừ quên đem nàng mà thôi.

Muốn đủ sức thuyết phục phải không?

Được rồi, cho chính hắn quyết định lý do này có đủ thuyết phục hay không.

“Vị hôn thê của anh đuổi em ra ngoài cửa, uy hiếp em nếu xuất hiện hoặc lại nói hươu nói vượn, liền cho em đẹp mặt, uy hiếp của nàng không phải chỉ nói suống mà thôi.” Nói như vậy, hắn có thể minh bạch?

“Vị hôn thê?” Lí Du nhíu mày,“Tôi khi nào có vị hôn thê, vì sao tôi cũng không biết?”

Hạ Thanh Mộng cứng họng nhìn hắn, toàn bộ há hốc mồm.

“Cái gì?!” Nàng khó tin thốt lên.

“Trừ việc mất trí nhớ mấy tháng, tôi không thể xác định mình có vị hôn thê hay không, còn lại ba mươi mốt năm qua, tôi xác định mình chưa bao giờ từng có vị hôn thê.” Hắn mặt nghiêm túc, son sắt thề với nàng.

Nàng ngây ra như phỗng trừng mắt nhìn hắn một hồi lâu, mới thong thả lắc đầu, không tin lời hắn nói, nếu hắn chưa từng có vị hôn thê, vậy người năm đó trăm phương nghìn kế cản ngại hai người bọn họ là ai?

“Cô ta có thể tự do ra vào phòng bệnh của anh, còn có thể làm cho hộ lý, y tá, thậm chí bác sĩ giúp cô ta ngăn cản em tới gần anh.” Nàng nói cho hắn.

“Cô ta tên là gì?”

“Cô ta nói em không có tư cách để biết.”

“Vậy em làm sao biết cô ta là vị hôn thê của tôi? Cô ta nói cho em?”

“Không chỉ có cô ta, con có thầy thuốc, y tá cũng nói vậy, còn nói anh đối xử với nàng tốt lắm, thực yêu nhau, em không thể phá được, cũng không thể tách các người ra.” Nhớ tới những lời này, nàng liền ẩn ẩn đau lòng.

“Chỉ vì người khác nói mấy câu, em lại tức giận? Ngay cả điều cơ bản nhất đều không xem cẩn thận?”

Hắn nhớ rõ đoạn thời gian đó hắn không có cùng nữ nhân nào thoạt nhìn thực yêu nhau, có thể thấy được tất cả đều là lời nói dối, mà nàng đã vậy còn quá đơn giản liền tin tưởng người khác, buông tha cho tình yêu, làm cho đứa nhỏ trong bụng không có cha?!

Nàng rốt cuộc là quá ngu xuẩn, hay là căn bản không đủ thương hắn? Sự tồn tại của hắn đối với nàng mà nói là có cũng được mà không có cũng không sao?

“Sinh mệnh bị uy hiếp, thậm chí có thể nhất thi hai mệnh, trừ bỏ mạng sống, kiên trì gì đều có thể buông tha.” Nàng nhếch môi, chua sót nói.

“Em có ý gì?” Lí Du cả người chấn động, ánh mắt nguy hiểm lên.

Hạ Thanh Mộng lắc đầu, không muốn nhớ lại đoạn thời gian nàng sợ hãi đó.

“Anh chỉ cần biết rằng, em không giống như lời anh nói, bởi vì người khác nói nói mấy câu liền buông tay là đủ rồi. em sẽ nói cho anh lần đầu tiên mình gặp nhau khi anh mất trí nhớ kh đi —–” Nàng nói, lại bị hắn cắt ngang.

“Không cần nói sang chuyện khác.”

“Em không có nói sang chuyện khác, chỉ trở lại chuyện chính mà thôi.” Nàng nhẹ giọng thở dài,“Anh tìm đến em không phải là vì muốn biết khi anh mất trí nhớ đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Chuyện này cũng bao gồm bên trong.”

“Không, chuyện này phát sinh sau khi anh khôi phục trí nhớ, cho nên không bao gồm.” Nàng lắc đầu.

“Có bao gồm. Quan hệ đến anh, mà anh lại không biết!” Lí Du tức giận.

“Anh vì sao lại tức giận như vậy?” Hạ Thanh Mộng dừng một chút, nghi hoặc hỏi.

Chuyện này nghiêm túc mà nói, cùng hắn không có quan hệ mà? Bởi vì người bị uy hiếp sinh mệnh là nàng, hơn nữa trọng điểm là, đối với hắn hiện tại mà nói, nàng căn bản chính là người xa lạ mà?

“Tôi vì sao không được tức giận? Em là mẹ con tôi, khi đó bị uy hiếp không phải chỉ có em mà còn có đứa nhỏ trong bụng, hài tử của tôi!”

Cho nên hắn là vì an toàn của con bị uy hiếp mà tức giận? Nàng đã hiểu.

“Không có việc gì thì tốt rồi.” Nàng lại an ủi hắn.

“Đó là bởi vì em buông tay mới không có việc gì, nếu em kiên trì một chút sẽ không phải không có việc gì.”

“Cho nên em đã buông tay rồi.”

“Cho nên tôi mới bị con oán hận, bị chán ghét.”

Hạ Thanh Mộng ngẩn ngơ, những lời này từ đâu ra? Nàng nhìn hắn, chỉ thấy hắn tức giận lại buồn rầu, nói có bao nhiêu thảm có bao nhiêu thảm.

“Anh đã gặp Tiểu Tầm?” Nàng cẩn thận hỏi lại.

Hắn gật đầu.

“Bé còn nói anh, nói…… bé chán ghét anh?”

Lí Du hơi nhếch môi, buồn đến mức không muốn nói chuyện, sau đó chợt nghe thấy nàng áy náy thấp giọng nói.

“Em thực có lỗi.”

Lí Du phát hiện mặc kệ là nhìn ảnh chụp, hay là nghe Hạ Thanh Mộng chậm rãi nói tỉ mỉ chuyện năm đó, hắn trong đầu từ đầu đến cuối cũng không nhớ một chút gì về kia thời gian mất trí nhớ đó, đừng nói là nhớ, thậm chí ngay cả cảm giác quen thuộc hoặc giống như đã từng biết đều không có.

Xem ra, hắn muốn khôi phục đoạn trí nhớ kia có khả năng là dữ nhiều lành ít.

Nhưng cũng kỳ quái, trừ hiểu được điểm ấy, hắn cũng không có cảm giác mất mát quá lớn, ngược lại cảm thấy như vậy vừa vặn có thể cho hắn tiếp tục tìm đến nàng.

Ý tưởng này vừa xuất hiện, thật sự dọa hắn, ước chừng dại ra một phút đồng hồ mới bình tĩnh phân tích mình vì sao cần tiếp tục tìm nàng.

Không, phải nói hắn vì sao muốn đi gặp nàng mới đúng, bởi vì là vì con, hắn căn bản không cần phải được nàng đồng ý mới có thể tới gần con không phải sao?

Nàng nói, nàng sẽ hảo hảo nói chuyện với con.

Nàng nói, sẽ làm cho phụ tử bọn họ nhận thức, hơn nữa sẽ không lại phát sinh chuyện con nói ra chán ghét hắn này nọ.

Nàng nói, nếu hắn muốn gặp con, thậm chí muốn đón con đến chỗ hắn ở vài ngày, hoặc mang con đi chơi, chỉ cần con đồng ý là được.

Nói cách khác, nàng đã đem quyền lợi làm cha giao cho hắn, hắn căn bản không cần phải vì con mà đi tìm nàng, mà, nếu hắn tìm nàng không phải vì con, thì là vì cái gì?

Hắn suy nghĩ nửa ngày, đáp án mặc dù làm hắn cảm thấy bất khả tư nghị, cũng hiểu thực khoa trương, nhưng hắn không thể không thừa nhận, hắn muốn gặp nàng, muốn nghe nàng nói, muốn nhìn nàng khi nhớ lại, trên mặt toát ra hạnh phúc mỉm cười, bất đắc dĩ, ngẫu nhiên còn có thể thấy nàng vừa cười vừa khóc nói chuyện.

Hắn muốn gặp nàng, không ngừng được.

Cổ nhân nói, một ngày không thấy như cách tam thu, hình dung sự tương tư, một ngày biến giống ba năm. Phần lớn dùng để hình dung tình cảm tình nhân, nhưng hắn và nàng là tình nhân sao?

Trước kia phải, hiện tại không phải, về sau thì sao? Về sau có thể, không, không phải có thể, mà là tuyệt đối phải.

Hắn không muốn thừa nhận, nhưng hắn biết, hắn đã đối với nàng động tình.

Có bất khả tư nghị không? Ngoài thời gian hắn đã quên đi, hắn mới thấy nàng hai lần, ở chung một ngày mà, kết quả liền thành như vậy.

Mị lực của nàng kinh người sao? Hay là hắn tuy đã quên nàng, nhưng tim hắn thì không?

Từ áo khoác lấy ra ảnh chụp của nàng, hé ra nụ cười xán lạn như hoa, một bức khác nàng ôn nhu nhìn máy ảnh mỉm cười, mặc kệ là cười xán lạn hoặc là cười mỉm, đều làm tim hắn đập thình thịch, cũng làm hắn phá lệ thành kẻ trộm, trộm hai bức ảnh của nàng mang theo.

“Thật sự là rất đáng xấu hổ.”

Hắn thì thào nói, khóe miệng khẽ nhếch lên, mang theo bức ảnh đi vào trong thư phòng, lấy ra hai cái khung hình, đem bức ảnh cẩn thận bỏ vào, để trên đầu giường phòng ngủ.

Bởi vậy, hắn mỗi ngày tỉnh lại đầu tiên có thể thấy nàng.

Lí Du cảm thấy mỹ mãn nhìn khung ảnh mỉm cười, tiếp theo một giây lại đờ ra nghĩ đến một chuyện, hắn sao lại quên thuận tiện trộm luôn hình con về?

Đây là kêu làm chuyện khác thường thì không tính toán nha? Thật sự là quá tệ.

Hảo, ngày mai lại đi trộm.

Chuông cửa vang lên khi Hạ Thanh Mộng đang dọn bàn làm việc lộn xộn, làm cho mấy ngày sau ngày giao bản thảo có thể làm cho bàn làm việc gọn gàng một chút cho đến khi nàng lại nhận công việc mới.

Việc dọn bàn đáng lẽ làm ngày hôm qua, nhưng ai ngờ Lí Du hội đột nhiên xuất hiện, thiếu chút nữa làm nàng bị hù chết, làm cho nàng hiểu được ngày đó ở trường học con gặp hắn, cũng không phải là trùng hợp.

Hắn thừa nhận với nàng là con chạy đi tìm hắn, làm cho hắn biết được chuyện bọn họ tồn tại.

Nàng nghe xong cũng không bất ngờ, bởi vì sau khi nàng nói cho biết Tiểu Tầm về phụ thân, có dự cảm con nàng thông minh như thế, sớm muộn có một ngày sẽ tìm được phụ thân, chính là nàng nghĩ như thế nào cũng không nghĩ tới “một ngày nào đó” sẽ đến nhanh như vậy, đột nhiên đến làm cho nàng hoàn toàn trở tay không kịp.

Nhớ tới ngày hôm qua nàng mặc áo ngủ đứng ở trước mặt hắn, nàng vẫn cảm thấy kquá xấu hổ.

Còn có, phòng bừa bộn cũng làm cho nàng xấu hổ vô cùng, hoàn hảo sau đó anh ấy hoàn toàn không nhắc tới chuyện này, nếu không nàng thật sự sẽ đập đầu vào tường mất.

Chiều qua, bọn họ hàn huyên gần bốn giờ, nói là tán gẫu, kỳ thật phần lớn là nàng nói, nói cho hắn năm đó bọn họ gặp nhau như thế nào, đã xảy ra chuyện gìlàm cho bọn họ yêu nhau, có con.

Chuệyn bắt đầu khi nàng mới thi xong đại học, về nhà chơi với bà nội (ặc: đến đây chính thức sửa lại những đoạn edit trước: bà nội chứ không phải bà ngoại nhé), đến phía sau núi hái đồ ăn, ở khe suối phát hiện hắn bị thương ở đầu hôn mê bất tỉnh. Lúc ấy tổ tôn các nàng mất sức chín trâu hai hổ mới đưa được hắn về nhà, muốn vào trong thôn xe đưa hắn đi bệnh viện, hắn lại đột nhiên tỉnh lại, hơn nữa hắn đã quên hết thảy, ngay cả mình tên gì cũng không nhớ rõ.

Mất trí nhớ hắn không có chỗ đi, bà nội từ tâm ngoài việc chiếu cố, còn cho hắn lưu lại, nhưng một tháng sau bà bị tai nạn xe cộ tử vong.

Điều này làm cho nàng thương tâm muốn chết, làm cho hắn ngược lại chiếu cố nàng, cùng nàng vượt qua đoạn thời gian thương tâm đó. Đoạn thời gian đó, hai người bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, lâu ngày sinh tình, thành một đôi uyên ương tương thân tương ái, một ngày hắn ra ngoài mua đồ, sau đó một đi không trở về.

Lí Du lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng mở miệng hỏi nàng mấy vấn đề, cho đến khi nàng tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn kể rõ giữa dòng lệ mới thôi.

Tối đó, hắn đưa nàng về nhà, đến dưới lầu thì liền xoay người rời đi, cũng không nói tái kiến.

Cũng đúng thôi, đối với một người không quan trọng, hắn sao cần nói tái kiến?

Hắn tìm đến của nàng với hai mục đích, một là vì tìm kiếm trí nhớ, một là vì quyền lợi làm cha, hai cái mục đích đều đạt được, hắn sao cần gặp lại nàng?

Nàng a, nên nhận sự thật mới đúng, đối với hắn mà nói, nàng ngoài việc sinh con cho hắn, cái gì cũng không phải.

“King cong King cong……”

Chuông cửa đột nhiên vang lên, dọa nàng nhảy dựng.

Ai? Nàng trừng mắt, nghi hoặc đoán.

“Ai?” Nàng giương giọng hỏi.

“Là anh.” Ngoài cửa lập tức truyền đến tiếng trả lời.

Anh là ai a, làm sao có thể trả lời như vậy? Hạ Thanh Mộng nghĩ vậy, hỏi lại:“Anh là ai?”

“Lí Du.”

Nàng sợ tới mức = lui về phía sau một chút, hai mắt khiếp sợ trợn tròn đến mức sắp rớt ra.

Lí Du? Làm sao có thể là anh ấy? Vì nàng vừa rồi nghĩ đến hắn, cho nên mới xuất hiện ảo thính sao? Bằng không anh ấy sao có thể đột nhiên xuất hiện không có lý do gì ?

“Hạ Thanh Mộng?”

Ngoài cửa hắn ra sức thúc giục, trong này nàng không tự chủ bước lên, mở khóa, cửa mở ra, hắn thật sự đứng ở ngoài cửa, trong tay còn bao lớn bao nhỏ này nọ.

“Sao anh lại tới đây?” Nàng ngốc nghếch hỏi, hôm nay và hôm qua không phải là ngày nghĩ, hắn không đi làm sao?

“Anh mua máy tính cho con.” Hắn trực tiếp lướt qua nàng đi vào trong phòng, đặt đồ trên tay xuống bàn trà.

“Máy tính?” Nàng ngơ ngác lặp lại.

“Còn có pizza. Anh còn chưa ăn cơm trưa, em thì sao? Muốn cùng ăn không?” Hắn quay đầu hỏi.

Hạ Thanh Mộng trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, đầu trống rỗng.

Pizza? Muốn cùng ăn? Hắn rốt cuộc tới làm gì? Sẽ không tìm nàng ăn pizza? Chuyện này không có khả năng.

“Anh còn chuyện gì muốn hỏi à?” Nàng trừng mắt, thử hỏi, trừ chuyện đó ra, còn có thể có nguyên nhân gì nữa? Nàng tự hỏi mình.

“Ăn trước, ăn no rồi nói sau.” Hắn cầm mau pizza đưa cho nàng.

“Em đã ăn cơm trưa.”

“Khi nào?”

“Mười hai giờ hơn.”

“Hiện tại đã qua lâu một chút, lại ăn một hai miếng pizza sẽ không thành vấn đề. Em rất gầy, ăn nhiều một chút không sao cả.” Nói xong, hắn trực tiếp cầm pizza trong tay nhét vào tay nàng, sau đó cầm lấy một miếng khác, ngồi xuống, há mồm ăn.

Hạ Thanh Mộng thật sự không hiểu hắn rốt cuộc tới làm gì, nhưng có thể lại nhìn hắn, cùng hắn một chỗ, đối với nàng mà nói xem như thật may mắn.

Tim vẫn chỉ vì hắn mà đập mạnh.

Hắn nói, hắn chưa bao giờ có vị hôn thê, ý tứ là cho đến nay vẫn không có một người làm hắn muốn cả đời ở bên hắn? Hoặc là đã có, chính là hắn chưa cầu hôn?

Nhưng mặc kệ có hay không, hắn xuất sắc như thế, cùng với bọn họ luôn lo miếng ăn, thân phận không xứng, nàng vẫn không có hy vọng.

Không nên mơ ước, thật sự không nên.

Nhưng mà trái tim vẫn chỉ có hắn mới quản được, ai có thể nói cho nàng phải làm sao đây?