Mặt Trời Của Anh, Satan Của Em

Chương 3-2




Kết quả là, bất kể ai nhìn thấy cảnh tượng này, không phải kinh ngạc hét lớn thì cũng là ngây như phỗng tại chỗ, lập tức hóa đá, tùy ý đánh rơi đồ đang cầm trên tay xuống đất, tỏ vẻ không thể tin nổi. Còn kết quả nữa là, khi Khang Mỹ Lệ vô tình ngẩng đầu lên nhìn thấy một màn kể cả trong mơ cũng không thấy này, thì tập ảnh Takuya Kimura yêu nhất từ trước tới giờ của cô cũng không thoát khỏi lực hút của trái đất, rơi một đường xuống đất..

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, chủ tịch vừa mới nổi giận đùng đùng chạy đi, sao trong nháy mắt đã hôm mê bất tỉnh trong ngực Thanh Thủy Ngự Thần vậy? Nếu cô nhìn thấy hai người họ đánh nhau, ngược lại cô sẽ tin tưởng 100%, nhưng nếu giống như bây giờ, cô khó tin 200%.

"Chắc mình nhìn nhầm rồi." Khang Mỹ Lệ tự lẩm bẩm. So với cảnh tượng kích động kia, cô thà tin rằng mắt mình có vấn đề còn hơn.

"Nhưng hình như không phải." Hai âm thanh kinh ngạc từ trước máy tính truyền đến, Kinh Tung Thiên và Kinh Hoành Địa ngơ ngác nhìn lối đi trước cửa sổ đã không còn bóng người. Dù khó tin, nhưng bọn họ thật sự nhìn thấy. Trời! Chủ tịch mới ra khỏi câu lạc bộ hơn 10 phút mà cảm giác như trời đất đã xoay chuyển rồi.

Ba đôi mắt, sáu con ngươi, ba người ngốc nghếch nhìn nhau, chuyện này... hình như không phải là mơ.

※ ※ ※

Cửa phòng y tế Đại học G khẽ mở ra, bóng dáng cao lớn đặt người đang ôm trong ngực lên giường bệnh, ga giường màu trắng làm nổi bật sắc mặt đỏ bừng, tóc ngắn xinh đẹp dính vào cái trán ướt mồ hôi. Khó chịu lắm sao? Trong lúc hôn mê cô còn lẩm bẩm cái gì đó.

Đôi mắt xinh đẹp nhìn quanh phòng, cô y tá không có trong phòng, chắc đi ăn trưa rồi, dù sao bây giờ cũng là lúc nghỉ trưa. Mà anh -- cũng nên đi thôi, đưa cô tới đây đã ngoài dự đoán của anh rồi. Lúc cô ngất mà ngã vào trong lòng anh, đáng nhẽ anh nên để cô ngã xuống đất chứ không phải đỡ cô, đúng không?

Đôi mắt lạnh lẽo tà mị bỗng lóe lên tia mê hoặc hiếm thấy, ngón tay thon dài khẽ chạm vào hai gò má đỏ ửng và đôi mắt nhắm chặt của người đang nằm trên giường, cuối cùng dừng lại ở đôi môi tái nhợt.

Anh biết bây giờ cô rất khó chịu, nhưng vì sao anh lại có chút không đành lòng, "không đành lòng", cái cụm từ mới lạ này, từ khi anh hiểu chuyện đã biến mất, hôm nay lại xuất hiện trong từ điển của anh lần nữa, là vì cô sao?

Bởi vì cô không còn ánh mắt chói mắt kinh người kia nữa, ý muốn phá hủy sức sống và hào quang của anh cũng biến mất theo, vậy mà anh vẫn còn chút nhớ nhung, nhớ ánh mắt tỏa sáng của cô. Không phải anh thích bóng tối sao? Từ khi nào anh bắt đầu suy nghĩ muốn bắt lấy tia sáng, anh nên vui vẻ khi thấy cô yếu ớt chứ, nhưng lúc này anh lại không có cảm giác vui sướng đó.

Ngón tay rời khỏi bờ môi cô, anh mở tủ thuốc của phòng y tế, tìm thuốc mà cô cần.

Đối với y học và dược học, anh luôn luôn có hứng thú nghiên cứu. Dù là thần dược chữa bệnh hay là độc dược giết người. Nếu không vì mình là người thừa kế duy nhất của gia tộc, anh có thể sẽ trở thành bác sĩ, trở thành nhân vật xen vào giữa Thượng Đế và Tử Thần, sống chết của người khác đều nằm trên tay mình, anh có thể là Thượng Đế hoàn mỹ nhất, cũng có thể là Tử Thần độc ác nhất.

Dễ dàng tìm được loại thuốc cô cần, nhìn cô vẫn hôn mê, anh chậm rãi bỏ thuốc vào trong miệng mình, uống một ngụm nước... Đầu cúi dần xuống, đôi mắt quyến rũ khép hờ, đôi môi trái tim ngậm nước đặt lên đôi môi tái nhợt, nước và thuốc theo môi chảy vào miệng cô, trôi xuống họng.

Lát sau, anh ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu xa khó hiểu nhìn vào mặt cô, tay nhẹ nhàng chải tóc cô, tại sao lại tìm thuốc cho cô, còn tự nhiên mà mớm thuốc cho cô, tự nhiên như thiên kinh địa nghĩa (*)..... Quay đầu đi, sợi tóc tung bay, bóng dáng cao lớn ưu nhã rời khỏi phòng y tế, để lại người đang nằm trên giường ở trong làm bạn với rèm cửa bằng lụa trắng, phất phơ trong gió...

(*) Thiên kinh địa nghĩa: lý lẽ chính đáng, đạo lí hiển nhiên.

※ ※ ※

Tin tình cảm thường là tin tức được truyền đi với tốc độ chóng mặt. Không phải có tin người thừa kế doanh nghiệp Thanh Thủy Ngự Thần ôm chủ tịch câu lạc bộ truyền thông Lăng Hảo Hảo đi tới phòng y tế sao? Tin tức đã truyền tới tất cả ngõ ngách của trường, hơn nữa phiên bản nào cũng có, phiên bản ngây thơ, sắc dục, hài hước, triền miên bản nào cũng có.

Còn có người giỏi vẽ đã vẽ manga cảnh hai người đang khỏa thân nằm trên giường hôn nhau kịch liệt, dán bức vẽ vô cùng bắt mắt đó lên bảng thông báo của trường, ở bên cạnh là một bài bình luận rất to, làm cho Lăng Hảo Hảo tức giận đến mức cười ngất. Cô cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là đổi trắng thay đen rồi.

Từ trước đến giờ chỉ có cô đi tìm tin tức, không ngờ sau cảnh tượng hôm qua, cô đã trở thành nhân vật trong tin tức đó.

Nhưng dù đồn đãi thế nào, Thanh Thủy Ngự Thần ôm cô đến phòng y tế vẫn là sự thật.

Bên trong câu lạc bộ truyền thông, Khang Mỹ Lệ lại tự động tới bên cạnh Lăng Hảo Hảo, chưa từ bỏ ý định hỏi: "Chủ tịch, giữa cậu và Thanh Thủy Ngự Thần thật sự không có gì sao?" Cảnh tượng giữa trưa hôm qua thật sự khiến cô rất kích động, thiếu chút nữa là giẫm lên mặt của Kimura Takuya cô thích nhất. A, Kimura thân ái, xin hãy tha thứ cho cô.

"Làm ơn đi! Khang Mỹ Lệ, hôm nay cậu hỏi tôi vấn đề này đã là lần thứ 108 rồi, cậu không phiền sao?" Lăng Hảo Hảo uống một ngụm sữa tươi, ngón tay không kiên nhẫn gõ xuống mặt bàn nói: "Giữa tôi với anh ta không có gì cả." Người nhàm chán trên thế giới này quá nhiều, Mỹ Lệ chính là một trong số đó, cùng một vấn đề mà hỏi nhiều như vậy, nếu trong học tập cũng có tinh thần như vậy thì tốt quá rồi, chỉ sợ sẽ làm cho giáo sư kích động đến rơi nước mắt.

Ngước mắt nhìn đám người đang ngồi quanh bàn tròn để họp trong câu lạc bộ truyền thông, Lăng Hảo Hảo liều mạng đè nén cảm giác kích động muốn ngửa mặt lên trời hét một lần nữa.

Đáng chết! Bình thường trừ đi họp mới tới đây tụ tập ăn uống cá cược một phen, hôm nay tự nhiên lại đến đông đủ. Không hiểu từ lúc nào bọn họ bắt đầu "quan tâm" cô như vậy? Quan tâm đến mức trốn học để tới câu lạc bộ truyền thông nhìn cô.

"Mỹ Lệ, tôi nhớ sáng nay chúng ta có tiết học." Lăng Hảo Hảo nhắc Khang Mỹ Lệ 

đang ngồi bên cạnh hỏi đến ngàn lần cũng không mệt. Học cùng hệ, cùng ban với Mỹ Lệ, đương nhiên cô nhớ rõ tiết học của mình.

"Nhưng không phải cậu cũng trốn học sao?" Khang Mỹ Lệ nói.

"Tôi không đi học? Tôi bị cảm, có lý do! Còn cậu?" Cô có đầy đủ lí do, đến cả giấy của bác sĩ cũng có.

"Tôi cũng có lý do." Cô cũng không phải người nghỉ học không lý do, cô là người cực kì nguyên tắc. Nếu không phải bất đắc dĩ thì cô sẽ không tùy tiện nghỉ học.

"A, lý do là gì?" Lăng Hảo Hảo liếc xéo Khang Mỹ Lệ, cô ấy có thể có lý do gì, chẳng nhẽ là....

"Thanh Thủy Ngự Thần."

Hừ! Cô biết ngay lí do của Khang Mỹ Lệ nhất định là ác ma Thanh Thủy kia. "Vậy còn mọi người?" Lăng Hảo Hảo chậm rãi quét mắt nhìn những người ngồi quanh bàn tròn: "Đừng nói với tôi là các cậu trốn học cũng vì Thanh Thủy Ngự Thần."

"Chính xác thì là chuyện anh ta đưa cậu đến phòng y tế." Giang Nội Xương nhếch miệng nói. Đối với chuyện tin Thanh Thủy Ngự Thần ôm Lăng Hảo Hảo - cái người không giống phụ nữ này tới phòng y tế, anh thà tin chuyện Mặt Trăng sẽ đụng vào Trái Đất còn hơn. Nhưng ngày hôm qua người chứng kiến ở trường quá nhiều, thậm chí cả Mỹ Lệ và cặp song sinh nhà họ Kinh cũng nhìn thấy, anh không thể không tin.

"Đúng vậy." Quý Tuyên Tuyên nói tiếp. Trốn học chính là vì muốn tới đây hỏi chủ tịch chuyện hôm qua cho rõ ràng. Không nhìn thấy cảnh tượng đặc sắc buổi trưa hôm qua, khiến cô ngủ cũng không ngon.

"Không khác lắm." Hạ Thạch nhai kẹo cao su nói. Lòng hiếu kì của anh không lớn, anh chỉ muốn tới xem náo nhiệt thôi.

Đúng là như thế. Lăng Hảo Hảo quét mắt nhìn Vũ Chiến đang buồn ngủ vùi trên ghế: "Vũ Chiến, cậu thì sao?"

"Giống vậy." Hai chữ đơn giản, người họ Vũ kia trực tiếp chìm vào giấc ngủ.

Trời! Cô thật ngu ngốc, lại đi hỏi cái người một ngày phải ngủ mười tám tiếng như heo này!

Lạnh lùng nhìn cặp song sinh đang chơi kéo, búa, bao bên cạnh: "Hai anh em các cậu thì sao?"

"Chúng tôi......"

"Thôi, không cần các cậu trả lời." Lăng Hảo Hảo khoát tay, nhìn vẻ mặt hai người họ, liền biết lý do của họ cũng giống như vậy.

"Được rồi, các cậu muốn hỏi gì?" Nếu cô không để ý lời bọn họ nói, có thể cô sẽ bị bọn họ làm phiền đến chết.

"Cái đó...... Ngày hôm qua Thanh Thủy Ngự Thần ôm cậu đến phòng y tế, trong phòng y tế chẳng nhẽ các cậu không phát sinh chuyện gì sao?" Khang Mỹ Lệ hỏi trước, đây là vấn đề cô quan tâm nhất. Theo như cô y tá nói, lúc ấy trong phòng y tế chỉ có hai người họ, không có người thứ ba; Thanh Thủy Ngự Thần vào phòng y tế 30 phút rồi mới đi ra, có thể hiểu, trong 30 phút này nhất định không đơn giản.

"Có thể phát sinh cái gì? Không phải cậu cũng thấy sao? Lúc đó tôi đã ngất rồi." Nói cách khác, chuyện xảy ra sau khi cô ngất cô hoàn toàn không biết gì hết, chỉ biết khi tỉnh lại đang nằm trên giường bệnh trong phòng y tế, chỉ thấy cô y tá, Thanh Thủy Ngự Thần thì đã đi đâu không biết.

Chỉ là trong lúc hôn mê, cô mơ hồ cảm thấy hình như mình uống cái gì đó lạnh lạnh, giống như nước, khi tỉnh lại, cảm cúm cũng đỡ hơn.

"Nhưng phát sinh chuyện gì thì nghĩ cũng biết, chẳng phải là bị anh ta vứt lên giường bệnh hay sao." Hoặc là anh ta còn cười cô đang bị bệnh rồi mới đi.

"Vậy sao......" Mấy âm thanh tiếc hận truyền ra từ câu lạc bộ truyền thông, Khang Mỹ Lệ, Quý Tuyên Tuyên và anh em họ Kinh đồng thời thở dài, bọn họ còn tưởng sẽ có cảnh đặc sắc cơ.

"Các cậu tiếc cái gì?" Uống sữa tươi, Lăng Hảo Hảo không hiểu hỏi, nghe giọng điệu của bọn họ giống như tiền mua xổ số đều mất hết vậy.

"Đương nhiên là....." Chủ tịch không phát sinh chuyện gì với Thanh Thủy Ngự Thần rồi, chỉ là câu này không thể nói ra. Nếu không chắc chắn sẽ bị đánh chết.

"Chúng tôi chỉ nghĩ rằng, nếu chủ tịch biết ở trong phòng y tế đã xảy ra chuyện gì, lấy tin tức đó viết thành một bài báo, đăng trên tập san, nhất định sẽ bán chạy. Sau đó câu lạc bộ truyền thông chúng ta có thể nở mày nở mặt trước các câu lạc bộ khác rồi," Khang Mỹ Lệ lấy lòng nói. Không quên lôi kéo một đám người trong câu lạc bộ truyền thông: "Các cậu thấy có đúng không?"

"Đúng vậy." Âm thanh vang lên, có giọng điệu lấy lòng, cũng có giọng điệu miễn cưỡng.

"Là vậy sao --" Lăng Hảo Hảo chống cằm nghĩ. Đây cũng là một ý hay, nếu lấy danh nghĩa của mình viết bài báo này, ở trường không bán chạy cũng khó. Nhưng... "Theo tôi biết, trong phòng y tế không có chuyện gì xảy ra!" Bởi vì cô thật sự bất tỉnh nhân sự mà.

"Không có sao? Cậu có thể biến không thành có mà." Có người đề nghị.

Hả? Cũng đúng!