Mặt Trời Lớn! Cậu Còn Nợ Tôi Một Trái Tim

Chương 21: Đường vô tận




Nhiều người nói rằng đi theo đường chân trời thì sẽ tới được thiên đường.

Tất nhiên, rất ít người tin vào điều đó.

Vậy mà một ngày nọ, có chàng thanh niên trẻ quyết định tự mình đi đến thiên đường. Anh đi mãi, đi mãi, cuối cùng, mọi sự nỗ lực đều đã được đền đáp.

Đứng trước Chúa Jesu, giọng anh thành khẩn:

- Thưa chúa, con lặn lội đến tận nơi này là vì muốn hỏi người một chuyện.

Cảm động trước tấm lòng thành của anh, chúa trả lời:

- Ngươi có việc gì vướng bận cứ việc nói ra.

- Miễn là đường thì đều sẽ có đích đến. Đường học đích đến là bằng cấp. Đường duyên đích đến một chữ nợ. Đường đời đích đến là cái chết. Đến đường chân trời đằng đẵng cũng có đích là thiên đường. Vậy tại sao trên con đường dẫn vào tim một người, con đi mãi cũng không đi đến đích.

- Bởi đó không phải là con đường bình thường, nó là một đường đua.

- Đường đua?

Chàng thanh niên kinh ngạc thốt lên, ngài nhìn anh, từ tốn nói:

- Trong đường đua này thắng là thắng, thua là thua, sẽ không có cấp bậc hay thứ hạng nhất nhì. Sở dĩ ngươi không đến được đích là vì có người đã chạm đích trước ngươi. Vì thế mà con đường này vốn không giành để cho ngươi đi.

- Nếu con cố chấp bước vào thì sao?

- Vậy đó sẽ là con đường vô tận trong cuộc đời ngươi.

Con đường vô tận? Con đường không đích đến? Đặt chân vào là xác định cố chấp, song vẫn là cố chấp như vậy thôi. Vẫn mãi cố chấp như vậy...

***

- Mặt trời, chúng ta hẹn hò nhé!

Khiêm ôm bó hoa hồng to tướng đứng trước mặt Dương, nó nhìn cậu, ánh mắt trầm tư thấy rõ

- Không phải đã nói ngay từ đầu sao, cậu không cần tốn công vô ích nữa.

Dương không muốn làm cậu phải tổn thương, nhưng sao nó có thể nhận lời khi mà đối với cậu một chút động tâm cũng không có. Khiêm không phải là Nam, không phải là Nam, cậu có hiểu được nó đã khổ sở như thế nào mới có thể chấp nhận được sự thật đó hay không. Nó xin cậu, xin đừng làm nó khó xử thêm nữa.

- Dương có thể coi tôi là Nam mà.

- Cậu im đi.

Dương lạnh lùng quát lên, đưa cả hai tay túm lấy cổ áo của Khiêm, vẻ mặt lộ rõ tức giận:

- Cậu điên rồi phải không Khiêm? Cứ cho là cậu không quan tâm đến việc làm người thay thế? Vậy còn tôi, còn tôi thì sao? Cậu có hiểu cho cảm giác của tôi, cậu...

Một nửa còn lại bị người trai ở trước mặt bất ngờ chặn lấy, môi Khiêm rất ấm, khi áp lên môi nó thật mềm mại ngọt ngào. Dương đứng bất động, não bộ còn chưa kịp phân tích tình hình hiện tại đã nghe thấy giọng cậu vang lên, thật nhẹ, thật chân tình:

- Tôi yêu cậu.

Dương thất thần nhìn cậu, trong lòng len lỏi một thứ cảm xúc khó gọi tên, trái tim lạnh lẽo bao lâu hình như cũng đang dần tan chảy. Quên Nam thật khó. Chấp nhận Khiêm lại càng khó hơn. Nhưng không phải nó đã hứa rồi sao, đã hứa sẽ buông tay.

Dương lấy ra một vật nhỏ trong túi, thứ mà nó đã chuẩn bị từ lâu lắm nhưng chưa một lần dám đưa cho Khiêm, giọng nó trùng lại:

- Cậu có thật là sẽ không hối hận?

- Đình An Khiêm tớ chưa bao giờ biết đến hai từ hối hận.

- Vậy....

Dương ngập ngừng, đưa tay cài chiếc huy hiệu nhỏ lên áo Khiêm, trên huy hiệu ghi rất rõ ràng tên của cậu.

- Tạm thời cậu có thể đeo nó được chứ? Để tôi sẽ không tự mình nhầm lẫn.

- Dương, thật ra...

Khiêm đinh nói với nó thật ra nó không cần phải tự ép bản thân mình như vậy, nhưng lại sợ Dương giận nên cuối cùng lại ừ lên một tiếng.

Khiêm đặt bó hoa vào tay Dương, đồng thời nắm chặt lấy tay nó kéo đi. Dương duỗi năm ngón tay mình thoải mái trong cái siết tay ấm áp của Khiêm, khóe miệng cong lên một đường vui vẻ. Biết là ích kỉ lắm khi nó coi Khiêm là Nam, nhưng xin trời, hãy để nó ích kỉ một lần này thôi.

Khiêm đưa Dương tới khu vui chơi giải trí thành phố, hai người họ đi tới đâu cũng thu hút được sự ái mộ của những người xung quanh, trông họ đúng thật rất xứng đôi vừa lứa. Dương đòi chơi cắp gấu, Khiêm cười nó trẻ con nhưng lại nhanh nhẹn ra chỗ quầy đổi xèng. Giờ Dương mới phát hiện rằng Khiêm cùng Nam, về khoản cắp gấu thì đúng là một trời một vực. Nam chơi giỏi lắm, lần nào đi với Nam là nó đều tay ôm tay vác cả đống gấu to nhỏ. Thế mà nhìn Khiêm xem, nói là nó đòi chơi mà nãy giờ toàn là cậu chơi thôi.

- Lần này nhất định được.

........

- Thêm một lần nữa.

.......

- Lần này chắc chắn sẽ được.

.......

- Một lần cuối cùng.

Không biết cái "lần cuối cùng" của Khiêm rốt cuộc là lần nào, chỉ thấy cậu trên trán đã lấm tấm mồ hôi, tay áo sơ mi đã sắn hẳn lên cao, ánh mắt dán chặt vào máy trò chơi trước mặt. Trong khoảnh khắc nhất thời, Dương lại lầm tưởng đó là Nam, nhưng khi liếc tới chiếc huy hiệu có chữ "khiêm" được gắn trên áo cậu thì cũng không tránh khỏi nỗi mất mát khó tả.

- Xin lỗi Dương, làm ơn giết kẻ vô dụng như tớ đi.

Khiêm ở trước mặt Dương cúi đầu thành khẩn, nó bật cười, đưa tay vuốt vuốt mái tóc bù xù của Khiêm,

- Đồ ngốc, bắt đền cậu đi mua kem cho tớ.

- Xin tuân lệnh.

Khiêm vui vẻ trở lại, nhanh chóng chạy đến cửa hàng tiện lợi bên kia đường. Dương nhìn theo bóng cậu, rồi lơ đãng nhìn ra xung quanh. Đó là mẹ của Nam sao? Bà ấy đang sang đường, còn có một chiếc ô tô đang lao tới....Chẳng kịp suy nghĩ nhiều, Dương cứ thế lao về phía đó....

Kittttttttttttttttttt!!!!

- Mặt trời....

Tiếng xe phanh gấp, tiếng Khiêm hét lên, tiếng người ồn ào, mọi thứ hỗn độn một mảng, trước mắt Dương tối sầm...