Máu Ma

Chương 23




Tối nay trời thực oi bức. Con trăng mười sáu tròn quay trên bầu trời sáng long lanh màu bạc. Jane hóa thân thành một chàng trai thực bảnh bao, lững thững thả bộ xuống núi. Nàng vừa tính làm bộ xin quá giang xe xuống thành phố để kiếm con mồi thì chợt nghe thấy một làn hơi thở nóng hừng hực từ xa ùa tới thực mau, chẳng bao lâu, nàng lại đọc được trong đầu của một con Ma Cà Rồng đang bay lại phía nàng. Jane bế nguồn tư tưởng của nàng lại, để không cho con ma kia đọc được ý nghĩ của mình. Chỉ trong chởp mắt, một thiếu nữ tuyệt đẹp xuất hiện trước mặt nàng vài chục thước. Jane nhận ra ngay đó là Hồng. Thật là oan gia gặp lại nhau. Nhưng Hồng nào có biết người đứng trước mặt mình là Jane đâu. Nàng làm bộ đi cà nhắc như mệt mỏi lắm, từ từ tới chỗ Jane đứng. Giọng Hồng hớn hở gọi:

- Anh ơi... anh có phải là người Việt không?

Jane mỉm cười nói:

- Dạ... không ngờ nơi rừng núi này lại gặp một đồng hương tuyệt đẹp như cô chứ. Cô đi đâu mà lang thang ở đây?

Hồng đi tới gần Jane, hai tay vịn lấy vai nàng. Ngực Hồng cố tình ép sát vô mình Jane, nói:

- Em đi với một thằng bồ. Cái thằng mất dạy, đưa em tới đây tính làm hỗn nên em nhảy xuống xe đi bộ về.

Jane làm bộ la lên.

- Trời ơi, nhè khu này mà em nhảy xuống đây lúc trời tối như thế này, nhỡ gặp mấy thằng bụi đời, nó đè em ra thì sao?

Hồng làm bộ sợ sệt nói:

- Lúc đó em đâu có nghĩ được như anh đâu. Nhà em ở trên núi này chứ có đâu xa. Chẳng nói dấu gì anh, thằng bồ em người Mỹ, mọi ngày nó cũng hiền lắm. Hôm nay không biết mắc cái chứng gì, nó rủ một thằng bạn đi nhậu, đưa em đi cùng. Rồi về tới đây, nó để thằng bạn nó đè em ra chơi cho nó coi. Anh thấy có mọi rợ không?

- Bộ nó đè em ra ngay trong xe à?

- Dạ, em ngồi phía sau. Thằng bồ em lái xe, còn thằng bạn nó ngồi bên cạnh. Tới con đường lên núi kia, nó lái vô đó đậu lại cho thằng bạn nó xuống ghế sau chỗ em ngồi đè em ra mà làm hỗn.

- Bồ bịch gì kỳ cục vậy?

- Mỹ mà anh, tựi nó đổi vợ, đổi chồng là thường chứ có gì lạ đâu.

- Như vậy mà em cũng chịu bồ với nó à?

- Chắc anh mới ở Việt nam qua phải không?

- Dạ... tôi cũng mới tới đây được hơn một năm thôi.

- Anh đi diện HO hả?

- Dạ, tôi theo ông già qua đây diện HO. Mà sao cô biết hay quá vậy?

- Nghe anh nói chuyện, em cũng đoán chừng vậy thôi. Bị ở Mỹ có nhiều chuyện lạ mà các anh mới qua chưa biết đâu Thí dụ như cái vụ đổi bồ một đêm là chuyện thường thôi mà.

Jane làm bộ ngờ nghệch hỏi:

- Làm như vậy kỳ chết. Rồi làm sao hôm sau nhìn mặt nhau nữa chứ?

Hồng cười thực đ thõa nói:

- Có gì đâu, chuyện ngoài da thôi mà. Ngày mai có đứa nào còn nhớ chuyện tối qua nữa đâu mà lo. Có mất mát gì đâu mà sợ.

- Thế tại sao lúc nãy thằng bạn bồ em nó đè em ra mà em lại không chịu?

- Ở Mỹ mình làm cái gì cũng do sự ưng chịu của chính bản thân mình mới được. Dù cho bất chấp dư luận bên ngoài. Còn như lúc nãy em có chịu cho nó đè em ra đâu mà nó làm ẩu như thế cơ chứ.

- À thì ra thế.

- Còn anh tại sao lại lang thang ở đây giờ này. Chắc đi tới đây xe hưphải không? Hay là anh đi với em lên núi, sáng mai em chở về nhé.

Jane cười thầm trong bụng, nàng biết ngay Hồng muốn làm thịt mình. Jane vờ làm bộ chạm nhẹ cánh tay vô ngực Hồng rồi mỉm cười nói:

- Tới nhà em có sao không?

Hồng mỉm cười thực tươi. Nàng đã hiểu ý cánh tay vờ như vô tình của anh chàng này vừa chạm vô ngực mình. Nàng ép sát ngay bộ ngực no tròn đó vô tay anh ta, không rời ra nữa.

- Nhà em hôm nay đâu có ai. Cả nhà đi xuống miền Nam chơi tới tuần sau mới về, anh đừng có lo.

- Còn thằng bồ em thì sao?

- Ai cho nó vô nhà nữa mà sao mđi trăng cơ chứ. Lúc em nhảy xuống xe đã dứt khoát với y rồi. Em không gọi cảnh sát bắt tụi nó là một đặc ân lớn cho chúng nó rồi. Có cho thêm tiền, hôm nay nó cũng không dám vác mặt tới gặp em đâu.

Jane làm bộ hớn hở nói:

- Như vậy thì may quá. Nếu không gặp em ở đây, tối

nay anh dám ngủ ngoài đường lắin.

Hồng ôm ngang hông Jane nói:

- Chúng mình đi nghe anh.

Jane bá vai Hồng, gật đầu tình tứ.

- Đúng là hai đứa mình có duyên nợ với nhau rồi. Nếu không làm sao xe anh lại nhè đúng lúc em có mặt ở đây mà hư cơ chứ.

Hồng cười hi hí, dựa hẳn đầu vô ngực Jane. Đi lên núi một quãng, khuất hẳn đường xa lộ. Hai'bên là những lùm cây thật rậm rạp, kéo dài ra trên sườn núi âm u. Tới một chỗ những lùm cây hai bên đường chụn đầu vô nhau, che khuất ánh trăng vốn đã không được sáng bao nhiêu. Con đường trở nên tối om om. Hồng dừng lại. Nàng thấy bàn tay Jane quàng qua vai đã từ từ tuột xuống để trên ngực mình: Nàng nhướn người lên, hôn vô miệng Jane thực bạo. Jane ngậm cứng lấy môi Hồng ngay.

Từ ngày cơ thể thay đổi. Jane đã biết ngay mình có cảm hứng với người cùng phái hơn là con trai. Chằng vậy mà mỗi lần Jane ăn thịt một con nhỏ người lùn nào, nàng cũng vầy vò cả đêm mới giết nó. Không như những người lùn nam giới; nàng cắn cổ và nhai sống chúng nó ngay. Jane thích nhất hôn lên những vùng nhạy cảm của đám lùn con gái đó. Những bộ ngực lớn nhất của tụi nó cũng chỉ bằng nắm tay, dù cho ngực y đang căng bầu sữa cho con bú.

Bây giờ tay nàng đang để trên ngực Hồng. Bộ ngực cô nàng căng tròn, lớn như trái dừa xiêm, nung núc những thịt. Khi Hồng rướn người lên hôn Jane, tay Jane đã luồn qua vạt áo bóp mạnh trên ngực Hồng rồi. Chính Jane cũng không ngờ Hồng dâm đãng tới nhưvậy. Từ hồi nào tới giờ. Đây là lần đầu tiên, Jane biến thành đàn ông để đánh lừa Hồng. Ai ngờ những cảm giác mà Jane cảm nhận lại thích thú tới như thế.

Chỉ vài phút sau, Hồng đã kéo Jane vô lề đường. Đi sâu vào phía trong nlng cây. Tới một nơi bằng phẳng, không có bụi rậm. Bên dưới chỉ là một lớp cỏ dại. Hồng kéo phăng quần áo Jane ra. Đè nàng xuống đất. Trên trời vừng trăng như sáng hẳn lên. Sự thực thì cả Hồng và Jane đều không cần ánh sáng mà vẫn nhìn thấy nhau như ban ngày. Chỉ có điều cả hai cùng không dám nói ra điều đó.

Những hành động cuồng loạn của Hồng làm Jane muốn điên lên vì sung sướng. Lúc đầu, Jane chỉ định đóng kịch một hồi là cắn cổ Hồng ngay. Nhưng bây giờ nàng đã đổi ý thực mau. Thân thể và hành động này đã đem lại cho Jane những thích thú bất ngờ. Nàng rít lên dưới ánh trăng như một loài dã thú. Jane không ngờ Hồng ngồi trên người nàng nhún nhảy ghê hồn nhưvậy. Bộ ngực Hồng đong đưa lên xuống, hai chân nàng bẹt ra, cặp chặt lấy hông Jane làm nàng tê dại. Cho tới một lúc, hình như Hồng không còn chịu nổi nữa, nàng thét lên, và phủ phục trên mình Jane rên rỉ:

- Anh... anh... ơi...

Lúc này Jane đã tưởng thế nào Hồng cũng cắn vào cổ mình hút máu. Ai ngờ Hồng vẫn chỉ nằm thở hổn hển trên mình nàng. Chân tay Hồng buông xuôi, rời rã. Jane vẫn nằm yên. Hai tay nàng ôm lấy thân hình mềm mại, mát mẻ đó chờ đợi. Vài phút sau, Hồng nhổm đậy, nhìn sâu vô mắt Jane thì thào:

- Anh thật là tuyệt diệu đó có biết không. Làm sao anh có thể chịu đựng cả giờ như vậy mà vẫn tỉnh táo như thường được hở anh?

Jane mỉm cười, vuốt mớ tóc dài óng mượt của Hồng, đang bay lòa xòa theo gió.

- Anh chỉ nằn yên chứ có làm gì đâu mà mệt.

Hồng hôn nhẹ vô môi Jane thì thào:

- Thương anh quá đi.

Bỗng Jane đọc được ý nghĩ của Hồng làm nàng suýt bật cười. nll ra cô nàng định lợi dụng Jane đi vô hang động của tụi lùn, nhổ hết cỏ mặt trời, để cho cô ta vô tấn công Jane và Oanh. Con nhỏ không bắt được những ý nghĩ của Oanh và Jane ở đây nên lại tưởng hai người không có trong hang động mới định nhờ Jane vô đó làm như vậy.

Có lẽ Hồng nằm mơ cũng không ngờ được, chàng trai mà nàng cố sức thỏa mãn để sai khiến lại là Jane. Bởi vậy, Hồng bắt đầu thủ thỉ nói như mật ngọt vào tai Jane.

- Anh à, em định nhờ anh vô một cái hang gần đây. Nhổ hết những lớp cỏ dại mọc bên trong. Để em vô đó ngủ với anh đêm nay nữa có chịu không?

Jane làm bộ hỏi:

- Ủa, thế em không về nhà à?

Hồng mỉm cười nói:

- Về nhà cũng được, nhưng tự nhiên em nghĩ, chúng mình ngủ với nhau trong một cái hang đá mới thích thú chứ. Ngủ hoài trong phòng chán thấy mồ đi.

Jane cười hi hí nói:

- Như vậy hay quá. Em dẫn anh tới đó đi. Hai đứa mình cùng vô đó nhổ đám cỏ đó đi cho nhanh nhé.

Hồng nghe Jane nói, lắc đầu nguầy nguậy.

Không được đâu anh à.

- Tại sao vậy?

- Tại vì em bị dị ứng với thứ cỏ đó. Chỉ ngửi thấy mùi chúng là muốn nôn nửa rồi.

Jane cười hì hì nói:

Nếu vậy em đưa anh tới đó đi.

Hồng tưởng đã lợi dụng được Jane, nàng mừng rỡ kéo Jane đi thực nhanh tới hang động tụi lùn. Tới nơi, Hồng đứng nép vào một bên cửa hang nói:

- Anh vô đi, cứ nhổ hết đám cỏ đó là em vộ được.

Jane đi vô một lúc rồi trở ra nói:

- Ở trong đó ìàm gì có cây cỏ gì đâu. Tối hù à.

Hồng chợt bật cười.

- Em quên mất, không nói với anh. Phải đốt đuốc lên mới nhìn thấy đường chứ.

Jane tinh nghịch nói:

- Em đốt đuốc lên cho anh đi.

Hồng dẫy nẩy lên nói:

- Anh đốt đi mà, em mệt muốn chết, anh còn hành em nữa hay sao?

Jane biết làm gì Hồng dám đốt lửa lên cơ chứ. Nàng chỉ làm bộ phá chơi Hồng như thế thôi. Không muốn mất thì giờ nhiều hơn nữa, Jane đốt một bó đuốc, từ từ đi vô trong hang. Nàng vơ một mớ cỏ mặt trời đem ra ngoài, đi tới chỗ Hồng đứng, cười ha hả, nói:

- Anh tưởng có nhiều, chứ ai ngờ cả cái hang rộng mênh mông chỉ có vài bụi mà em sợ cái gì không biết nữa. Hồng lui lại phía sau, dù chỉ có mấy bụi cỏ nho nhỏ

trong tay Jane cũng đủ làm nàng hoa mắt, nhưng Hồng cố sức chịu đựng, hỏi:

- Có thực không anh? Chỉ có bấy nhiêu thôi à. Trong đó còn có gì nữa không?

Jane nói đùa, cố tình chọc Hồng:

- Chứ em tưởng trong đó có người ta nữa hay sao?

Hồng cười khúc khích, hôn lên môi Jane rồi vòng tay ôm lấy nàng đi vô hang. Vừa vô tới trong, Hồng thét lên vì nàng vừa nhìn thấy cỏ mặt trời mọc tràn lan, chói lòa. Hồng vừa định chạy ra thì vòng tay Jane đã cứng như hai thanh sắt nguội, ôm chặt lấy nàng bay vô trong rồi.

Hồng xỉu đi ngay khi còn lơ lửng trên không trung. Mặc dù Jane đã ôm trọn lấy nàng và bay vào phía trong thực nhanh. Nhưng sức mạnh của loài cỏ hoang này ghê gớm không thế nào nàng chịu nổi. Sở dĩ có tình trạng này vì trong người Hồng có hai trái tim. Trái tim của nàng không nói làm gì. Nhưng trái tim của lão Thiên mà Hồng nuốt chửng năm nào, quyền phép vô biên, nên càng kỵ loài cỏ

hoang này hơn nữa. Cũng vì vậy mà Hồng vừa thấy đám cỏ mặt trời đã tá hỏa, và khi Jane ôm nàng bay vô trong thì nàng xỉu đi liền.

Hơn ai hết, Jane biết điều này phải xảy ra, và khi đưa Hồng vô trong phòng của nàng rồi. Jane lột hết quần áo Hồng ra ngay. Nàng thò tay vô ngực Hồng moi trái tim của lãọ Thiên ra nuốt chửng liền. Ngay khi ấy, thân thể Jane thay đổi bất ngờ. Khuôn mặt thật của nàng trở nên nhăn nhúm như một lão già trăm tuổi, lưng nàng còng xuống. Nhưng chân tay tự nhiên to phồng lên. Chôm râu dài cả thước trắng xóa. Jane hoảng kinh định móc trái tim của lão Thiên ra khỏi lồng ngực mình.

Bỗng nàng lảo đảo vì một chuyện lạ trong cơ thể đang xảy ra. Tâm thần Jane như sương mù. Từ đó phát ra những hào quang rục rỡ. Nàng sung sướng phát điên lên. Hất tay một cái. Cát bụi bay mịt mờ. Cửa động vỡ toang. Cả cái hang động giờ đây chỉ còn như cái hốc đá lồ lộ. Cây cối hiện ra trước mặtJane rung rinh. Jane cười lên ha hả. Tiếng cười của nàng vang động bốn phương. Rừng núi náo loạn vì muôn thú thức giấc túa ra từng bầy trong đêm tối.

Hồng cũng tỉnh dậy vì tiếng cười man dại của Jane. Nàng ngơ ngác một hồi, nhìn Jane như kẻ mất hồn. Jane cũng vừa nhìn thấy Hồng cử động. Nàng ôm Hồng vào lòng như một cô tình nhân bé bỏng. Hồng chợt bắt được luồng tư tưởng của Jane nên nàng run 'lên bần bật. Nàng đã hiểu tất cả. Tất cả tình trạng của nàng và Jane. Bây giờ không còn một ai là địch thủ của Jane trong ma giới nữa. Hồng biết chắc như vậy! Cả hai trái tim của lão Thiên và lão Lâm đều nằm trong lồng ngực người con gái này. Còn gì để so sánh được!

Hơn thế nữa, tất cả người lùn trong hang động này, Jane cũng đã ăn thịt hết thì công lực và tài phép của Jane biết đâu mà lường. Hồi trái tim của lão Thiên nằm trong lồng ngực Hồng, nàng đã không đủ công lực để xử dụng. Nhưng bây giờ, trái tim đó nằm trong lồng ngực Jane lại khác hẳn. Jane có đủ điều kiện để khai thác những pháp thuật tiềm ẩn trong đó một cách dễ dàng.

Hồng vẫn nằm trong tay Jane. Nàng nhìn vào cặp mắt xanh lè lân tinh của Jane mà thèm thuồng nguồn quyền lực vô biên đó. Đáng nhẽ những quyền pháp này phải nằm trong tay nàng chứ sao lại có thể lọt vào tay một con bé chưa nếm đủ mùi đời như Jane thế này được. Nhưng bây giờ sự thể đã ra như thế, cũng đành chấp nhận chứ không biết làm sao hơn.

Những ấm ức của Hồng lẽ d nhiên đập ngay vô óc Jane. Nàng mỉm cười đưa tay nâng nhẹ cầm Hồng lên. Nét mặt ngây ngô của một cô gái làng chơi mới từ quê ra tỉnh, vẫn còn phảng phất trên gương mặt Hồng. Thân thể nõn nà này chưa bị thời gian tàn phá. Hơn nữa, lại được bồi đắp bởi ma thuật một thời gian nên càng sấc sâo hơn, Những nét đẹp ma quái vun đầy trên làn da trắng mịn, kéo dài ra những đường cong hấp dẫn tới mê hồn. Jane cúi sát xuống hôn nhẹ lên môi Hồng thì thầm:

- Em có hiểu trời đất bây giờ trong tay ta hay không?

Hồng ngoan ngoãn gật đầu nhe nhẹ. Nàng cố ép thân thể trần truồng vô mình Jane nhưmột con mèo con tìm hơi ấm bên người chú thân thương của nó. Jane ghì lấy thân thể kiều diễm của Hồng. Nàng lại rà xuống hôn lên cồ Hồng thật êm. Cho tới giờ phútnày, chínhJane cũng không biết thực sự ưùnh là ai nữa. Thân thể nàng không còn hẫn là đàn ông hay đàn bà. Giờ đây, đầu óc nàng nghĩ sao thì sự vật chung quanh biến đổi nhưvậy. Con người Jane biến thái không ngừng. Trong thâm tâm Jane lúc nào cũng nổi lên những giông bão của cuộc đời. Trước mắt nàng toàn là sự giả dối, phản bội. Tất cả đều là một màu đen kinh hoàng mà loài người đang xoáy tròn trong cơn lốc thăm thẳm đó.

Nàng kéo Hồng trồi lên, vục mặt trên bộ ngực đầy ắp của Hồng, cố úm trong đó cảm giác êm đềm cho thân xác. Hơi thở phập phồng ấm áp trong vòng tay ân ái của người con gái này làm những sôi sục biến đổi không ngừng trong thân thể Jane nguôi đi được phần nào. Nàng cố quên đi những biến đổi trong nội tâm để trọn hưởng hương thơm từ làm da mũm mĩm ái ân cuồng nhiệt này. Hồng đang rên rì quằn quại trong khoái lạc ngất ngây như ý muốn của nàng.

Jane kéo mạnh hai chân Hồng giạng ra thật rộng. Nàng xóay nhẹ thân thể Hồng ngược lên, nhìn vào vùng da thịt đỏ ao thăm thẳm, tràn đầy sóng nước nhấp nhô co thắt. Nàng lại trườn mình lên và rập xuống vùng thung lũng khoái lạc ấy xoay tròn. Thân thể bồng bềnh trong tiếng rên ai oán, run rẩy tận cùng không kềm hãm được của Hồng:

- Chết... chết mất thôi... ư... ư... ư...

Khi Hồng đã mệt nhoài, Jane vẫn còn say sưa hừng hực. Nàng chợt nhớ tới Oanh. Cái sắc đẹp tiên nữ đó không phải dành cho nàng đó hay sao. Jane ngước lên nhìn về phía nhà Oanh. Bà cô nàng yêu kiều trong bộ đồ ngủ mỏng manh lồ lộ. Cạnh đó, lão Thiên đang chắp tay ngồi thiền, hai mắt lim dim nhìn xuống đất khổ não. Jane cười lên ha hả, ôm Hồng, lạng mình tới trước mặt lão Thiên. Oanh bất chợt thấy Jane ôm Hồng xuất hiện trước mặt.

Nàng đọc ngay được ý nghĩ của cả hai. Oanh thét lên:

- Jane, con không được giết lão Thiên của cô đâu.

Làm như không nghe thấy lời ngăn cản của Oanh. Jane vẫn cười lên như lụa xé. Nàng từ từ tiến lại gần lão Thiên. Ngay lúc ấy, Oanh nhào tới. Nàng chĩa cả hai tay vô lồng ngực Jane, định móc những trái tim trong lồng ngực Jane ra.

Biết được ác ý của Oanh. Jane giận dữ vung hai tay, đập mạnh một cái. Thân thể Oanh vỡ tan ra từng mảnh vụn, thịt xương bay tứ tung. Tiện tay Jane nắm lấy lão Thiên kéo lên. Cắn vô cổ lão. Hồng cũng nhào tới, cắn vô tay Thiên. Bỗng cả Jane và Hồng cùng thét lên vì miệng đắng nghét. Hai người vội vàng phun ngụm máu vừa hút được trong mình lão Thiên ra. Nhưng theo bụm máu mà Jane và Hồng vừa phun ra, tất cả răng trong miệng họ đều rụng hết và văng ra ngoài. Jane biết ngay đó không phải là máu người, mà chỉ là loại nước của loài rong biển gớm ghiếc.

Jane chụp lấy Hồng, vươn hai tay thành đôi cánh dơi đại bàng, bay nhanh về phương trời vô định...

Trong khi ấy, Lão Thiên không ngờ sự việc xảy ra một cách bất thường như vậy. Lão nhìn những mảnh thịt vụn của Oanh vương vãi khắp nhà, biến căn phòng thành một màu xanh rêu biển. Những chiếc răng dài và nhọn của Jane và Hồng rơi rải rác khắp đó đây trên sàn nhà cũng nhuộm một màu xanh ấy. Màu xanh rêu biển cả chục năm lão nằm trong chiếc quan tài dưới đáy biển với thân thể không có trái tim. Bình yên và tầm thường như một cọng rong biển. Bây giờ lão đã hiểu rồi...

Lão bật cười lên ha hả. Thì ra cả chục ngàn nãm ma đạo và trái tim bồ tát. Cũng chẳng bằng một loài rong biển tầm thường ngay bên cạnh chàng hàng ngày. Cái tâm Phật là đây chứ còn phải tìm ở nơi nào nữa.

Chàng nhìn lên bóng trăng mười sáu to tròn, đang bị che đi một phần như hình ảnh một cánh dơi mà tội nghiệp cho những kẻ chẳng biết đường về bến bờ ngay trước mắt.