Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss

Chương 492: Học trò của tôi không có khả năng là tổng tài (48)




Editor:  Mi Mặt Mèo

*******************

Hôm sau Hạ Diệc Sơ ở lại cùng cha mẹ Cố, chỉ có Lý Bách Nhiên trở về thành phố N một mình.

Phải nói rằng lần này, Lý Hạo Thành xử lý mọi việc rất tốt, trong nhà nhiều thêm một nhân khẩu mà hắn không hề bàn với Tần Tân Hảo một chút nào.

Chờ khi Tần Tân Hảo biết chuyện, tên của Lý Bách Nhiên đã nằm trong sổ hộ khẩu Lý gia rồi.

Tần Tân Hảo thông qua vài người mà bà ta sắp xếp bên cạnh Lý Hạo Thành mới biết chuyện này, bà ta tức giận run cả người đến muốn ngất đi.

Lý Hạo Thành trở về thấy Tần Tân Hảo nháo trong phòng thì càng cao hứng.

Tần Tân Hảo nháo một hồi, sau khi cảm xúc phát tiết hết thì cũng tỉnh táo lại, chỉ số thông minh quay trở về.

Lúc Lý Bách Nhiên đến Lý gia thì Tần Tân Hảo đã kiểm soát tốt cảm xúc của mình, bà ta ngâm ngâm ý cười, thể hiện ra là một người mẹ mẫu mực, nhưng thực ra là hận Lý Bách Nhiên đến tận xương tủy.

Lý Kiến An cũng không có cảm xúc gì, mặc kệ Lý Hạo Thành có bao nhiêu đứa con riêng, hắn mời là con chung chính thức của Lý Hạo Thành và Tần Tân Hảo, sau này chỉ cần nắm quyền lực ở công ty và ở nhà này trên là được.

Lý Kiến An nghĩ vậy nên thái độ của hắn với Lý Bách Nhiên không thờ ơ cũng không nhiệt tình, chỉ là vì mẹ hắn ghét Lý Bách Nhiên nên hắn cũng hùa theo một ít.

Nhưng mà thực mau, một cỗ chán ghét nhỏ bé này trong lòng Lý Kiến An sẽ được ủ lên men thành nỗi hận to lớn.

Buối tối, khi cùng nhau ăn cơm, Lý Kiến An trực tiếp ném chén đũa ra ngoài, phẫn nộ đứng lên, nhìn chằm chằm Lý Hạo Thành:

"Ba? Ba nói gì? Ba muốn đem cái tên tiểu tạp chủng này đến công ty làm?"

Lý Kiến An nhìn Lý Bách Nhiên bằng đôi mắt địch ý, chỉ muốn bắn Lý Bách Nhiên thành từng mảnh nhỏ.

Lý Bách Nhiên lại làm như không biết gì, cúi đầu yên lặng ăn cơm.

Nhất cử nhất động, đều biểu lộ ra sự cao quý chi phong.

Một người nổi trận lôi đình, một người an ổn như núi.

Lý Kiến An nhìn Lý Bách Nhiên ngồi đó, ngứa tay đến không chịu được, nếu không phải ngại Lý Hạo Thành ở đây, hắn thực sự muốn ấn Lý Bách Nhiên xuống đất, đấm cho một trận tơi bời.

Lý Hạo Thành trầm mặt nhìn Lý Kiến AN:

"Cái gì là tiểu tạp chủng? Ba nói rồi, Bách Nhiên từ hôm nay trở đi là em trai con. Đều là con của ba, ba sẽ không thiên vị ai, con có thể vào công ty, nó cũng có thể."

Lý Kiến An bị lời nói của Lý Hạo Thành làm cho hô hấp cứng lại, hắn không nghĩ tới Lý Hạo Thành như vậy mà xem hắn và đứa con riêng kia không có gì khác nhau.

Lý Kiến An như bị tát một cái vào mặt, hắn liếc Lý Bách Nhiên một cái, thần sắc âm trầm xoay người đi ra khỏi cửa lớn, chốc lát đã biến mất trong tầm mắt mọi người.

Lúc này Tần Tân Hảo mới lên tiếng:

"Chuyện này tôi không đồng ý. Nó là con ông, không phải con tôi. Đối với tôi và Kiến An mà nói, nó chỉ là người ngoài. Công ty cũng không phải của mình ông, tôi cũng có 10% cổ phần."

"10% thì to à?" Lý Hạo Thành cười ra tiếng:

"Cái công ty này chừng nào còn chưa đổi chủ, còn chưa đến mức tôi không thể quyết định cho một người vào công ty hay không."

Nháy mắt, bữa cơm biến thành cuộc chiến võ mồm của hai vợi chồng Lý Hạo Thành và Tần Tân Hảo.

Lý Bách Nhiên an tĩnh ngồi đó, tuy chán ghét nhưng cũng yên vị chờ hai người này cãi nhau xong.

Tần Tân Hảo cãi đã rồi bỏ lên lầu ngủ, trước khi đi để lại cho Lý Bách Nhiên một ánh mắt căm ghét.

Lý Hạo Thành mệt mỏi, đưa tay bóp mi tâm, nhìn Lý Bách Nhiên, thở dài rồi nói:

"Con bị dọa sợ phải không?"

Lý Bách Nhiên tuy là không cảm xúc gì nhưng hắn thu liễm sự lạnh lẽo lại thì nhìn qua có vẻ như bị dọa ngốc rồi.

Hiện tại, nghe Lý Hạo Thành hỏi chuyện, hắn lúc gật đầu lúc lại lắc đầu.

"Con về phòng nghỉ sớm đi, phòng buổi chiều người hầu đã dẫn con đi xem trước đó. Sáng mai cùng ba đi đến công ty."

"Vâng, con về phòng trước." Lý Bách Nhiên đứng lên, chào tạm biệt Lý Hạo Thành rồi rời bàn ăn.

Lý Kiến An đi một buổi tối không về.

Hôm sau, Lý Bách Nhiên dậy sớm, cùng ăn sáng với Lý Hạo Thành sau đó cùng đi đến công ty với ông ấy.

=====================================

Mọi người giữ sức khỏe, ra ngoài nhớ mang khẩu trang.