Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss

Chương 60: Chú “sói” à, đừng đùa ta! 4




Editor: Mặc Quân Tịnh Túc

Lúc vợ chồng Cố Ngạn chưa xảy ra tai nạn xe mà chết thì tình cảm của Cố Thâm và vợ chồng Cố Ngạn vô cùng tốt, ngay cả đối với con gái nuôi Cố Hoãn Hoãn do Cố Ngạn mang về, Cố Thâm cũng là yêu ai yêu cả đường đi lối về, tình cảm hai người cũng vô cùng hòa thuận.

Chỉ là, hai người vợ chồng Cố Ngạn xảy tai nạn xe cộ, lại trở thành khúc mắc khiến cả đời hai người Cố Hoãn Hoãn và Cố Thâm không thể hóa giải.

Bất quá gần đây, giống như đã có chuyện gì đó dần thay đổi.

Môi mỏng Cố Thâm ngoéo một cái, để xe tiến vào biệt thự Cố gia, mở cửa xuống xe, nhấc chân đi vào.

Sau khi đi vào, quả nhiên lơ đãng nhìn thấy bóng hình quen thuộc kia nằm trên ghế sô pha mơ màng sắp ngủ.

Cố Thâm không tự chủ được thả nhẹ bước chân, đi đến trước mặt Hạ Diệc Sơ, thưởng thức dung mạo ngủ say của cô.

Cố Thâm vẫn luôn cảm thấy cháu gái nhà mình lớn lên xinh đẹp, da thịt mềm mại, trời sinh nên được sống trong sủng ái mà lớn lên.

Nhưng gần đây, hắn lại đột nhiên cảm giác cháu gái mình càng thêm đẹp, cũng trưởng thành hơn một ít.

Tựa hồ nghĩ tới cái gì, ánh mắt sắc bén của Cố Thâm không tự chủ được nhu hòa, khom lưng ôm Hạ Diệc Sơ, muốn ôm cô trở về phòng ngủ của cô.

Tuy nhiên, dù động tác của Cố Thâm đã rất nhẹ nhàng, nhưng Hạ Diệc Sơ vẫn là bị hành động của hắn làm cho bừng tỉnh.

Thần sắc Hạ Diệc Sơ mơ hồ, có tính ỷ lại, chui vào trong lòng Cố Thâm cọ cọ, một hồi lâu, mới mở hai mắt mơ màng ra.

Nhìn dung mạo Cố Thâm lạnh lùng, Hạ Diệc Sơ bị hắn ôm vào trong ngực hơi sửng sốt, giờ khắc này, Cố Thâm, cùng với người trong trí nhớ của cô dần dần hòa làm một.

Cố Thâm chỉ có thể mở miệng đánh gãy suy nghĩ của cô, “Tỉnh?”

“Dạ, chú nhỏ, chú đã về.” Hạ Diệc Sơ mờ mịt nhìn bốn phía, lúc này mới phát hiện Cố Thâm đang ôm cô đi lên lầu.

“Vừa trở về, về sau không cần chờ chú, trực tiếp về phòng ngủ đi.”

Cố Thâm nhấp nhấp miệng, nhàn nhạt nói tiếng, ôm Hạ Diệc Sơ trở về phòng cô.

“Cái đó không được, chú nhỏ từ nay về sau về sớm một chút, bằng không mỗi ngày cháu đều chờ chú.” Hạ Diệc Sơ cười cười, sau khi Cố Thâm thả cô xuống, cô ngồi ở trên giường lớn mềm mại, duỗi tay kéo ống tay áo Cố Thâm, ngẩng đầu nhìn hắn, thần sắc hơi buồn rầu: “Trước kia là cháu không hiểu chuyện, bản thân ngu ngốc, nhưng trên thế giới này, cháu chỉ có mỗi chú nhỏ là người thân duy nhất. Chú nhỏ, thực xin lỗi.”

“Cháu nghiêm túc?” Thân thể Cố Thâm cứng đờ, cúi đầu nhìn cô.

“Vâng, chú nhỏ.” Cố Hoãn Hoãn ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Cố Thâm, kéo tay áo hắn, vẻ đáng yêu oa oa trên mặt mang theo ý mỉm cười ngọt ngào, ánh mắt lấp lánh, nói: “Ngày mai, chúng ta cùng đi thăm ba mẹ đi.”

Cha Cố mẹ Cố năm đó tai nạn xe cộ, kỳ thật là ngoài ý muốn.

Chỉ là, bọn họ xảy ra tai nạn xe cộ, là bởi vì Cố Thâm đi du học nước ngoài trở về, vợ chồng Cố Ngạn tới sân bay đón Cố Thâm, mà Cố Hoãn Hoãn bởi vì phải đi học nên không có đi cùng, nhưng không có nghĩ đến, cha Cố mẹ Cố đi nửa đường tới sân bay sẽ xảy ra tai nạn.

Kỳ thật chuyện này cùng Cố Thâm một chút quan hệ cũng không có, nhưng lúc ấy Cố Hoãn Hoãn tuổi còn nhỏ, và không hiểu được cái điểm mấu chốt này, vẫn luôn cố chấp cho rằng, nếu là Cố Thâm trở về muộn một ngày hoặc sớm một ngày, thì sẽ không có loại chuyện này xảy ra.

Cho nên, sau khi vợ chồng Cố Ngạn qua đời, Cố Hoãn Hoãn vẫn cố ý vô tình tránh mặt Cố Thâm, mà Cố Thâm lúc ấy cũng vội vàng muốn đoạt được quyền lực trong tập đoàn Cố thị, nên thanh niên hai mươi hai tuổi trong một đêm đã trưởng thành hơn, trở nên sắc bén lạnh lẽo, quan hệ giữa hai người cứ như vậy mà kéo ra.

Trong lòng Cố Thâm đối với chuyện anh trai và chị dâu xảy ra tai nạn tuy cảm thấy rất đau lòng, nhưng chuyện này rốt cuộc cũng đã xảy ra, hắn cũng không phải loại người thích chui vào ngõ cụt, ôm toàn bộ sai lầm vào trong người.

Hiện giờ, rũ mắt nhìn Hạ Diệc Sơ ngồi ở trên giường, ánh mắt sáng ngời, thần sắc có chút thấp thỏm nhìn hắn, Cố Thâm ngẩng đầu sờ sờ đầu cô: “Được rồi, ngủ sớm chút.”

“Chú nhỏ ngủ ngon.” Thần sắc Cố Hoãn Hoãn sáng lạn cười cười.

Ngày hôm sau, là cuối tuần, Cố Hoãn Hoãn không cần đi tới trường, thời điểm hai người ăn bữa sáng, một cảnh tượng ấm áp làm dì Trương hầu hạ ở Cố gia nhiều năm, hốc mắt có chút ướt át.

Sau bữa cơm sáng, Cố Thâm lái xe, mang theo Cố Hoãn Hoãn đi tới nghĩa trang, thăm hỏi vợ chồng Cố Ngạn.

Trời trong nắng ấm, thời tiết sáng sủa.

Người trong nghĩa trang cũng không nhiều, Cố Thâm để xe dừng ở trong bãi đỗ xe dưới chân núi, cùng Cố Hoãn Hoãn sóng vai đi lên trên núi.

Hai người một đường trầm mặc, ai cũng không có mở miệng nói chuyện.

Trong tay Cố Hoãn Hoãn ôm một bó hoa bách hợp mà lúc còn sống mẹ Cố thích nhất, đây là lần đầu tiên sau khi cha Cố mẹ Cố qua đời, hai người cùng nhau đến thăm họ.

Hơn nữa không khí giữa hai người không hề có một tia tẻ ngắt nào cả, còn mang theo một sự ăn ý không nói lên lời.

Đi tới trước mộ cha Cố mẹ Cố, hai người Cố Thâm và Cố Hoãn Hoãn đều đặt bó hoa mang đến đặt trước mộ của họ.

Cố Thâm đứng ở một bên, nhìn Cố Hoãn Hoãn ngồi xổm xuống, cuối cùng ngồi quỳ trước mộ mẹ Cố, cả người dựa vào bia  mộ lạnh như băng kia, nhỏ giọng cùng mẹ Cố lặng lẽ tâm sự, giống như là khi còn nhỏ được mẹ Cố ôm vào trong lòng, khuôn mặt trắng nõn đáng yêu oa oa còn treo một tia điềm đạm, ý cười hoài niệm.

Nhìn vẻ tươi cười trên mặt Cố Hoãn Hoãn, nội tâm Cố Thâm chấn động, đuôi lông mày không khỏi mềm mại, trong tim, ở nơi yếu ớt nhất tựa hồ như có thứ gì đó chen vào, rơi xuống rồi mọc rễ.

“Chú nhỏ, chúng ta đi thôi.” Cố Hoãn Hoãn nói xong, đứng lên, vỗ vỗ quần của mình, bước nhanh tới bên người Cố Thâm.

“Được.” Cố Thâm cong cong môi, cầm tay Cố Hoãn Hoãn, nhẹ nhàng nhéo nhéo, da thịt mềm, xúc cảm vô cùng tốt.

Trong lòng Hạ Diệc Sơ hiện lên cảm giác kỳ quái, theo bản năng muốn rút tay mình lại, nhưng Cố Thâm cũng đã bước chân xuống núi, hơn nữa còn hỏi: “Hôm nay giữa trưa muốn ăn cái gì? Người hầu trong nhà nghỉ, hai chúng ta ra bên ngoài ăn.”

Hạ Diệc Sơ đi bước một thì bị Cố Thâm lôi kéo, suy nghĩ cũng bị hắn vòng qua, Hạ Diệc Sơ nghĩ nghĩ, đi bên cạnh Cố Thâm, vui sướng nói: “Chúng ta đi ăn hải sản, được không ạ? Đã lâu rồi chưa cùng chú nhỏ đi ra ngoài ăn hải sản.”

“Cũng được, trùng hợp lần trước mời được một công ty nhân lực hợp tác, thấy vị trí bên cạnh công ty đó, là một nhà hải sản, nhìn qua có vẻ rộng rãi xa hoa, khách tới cũng rất nhiều, hôm nay chúng ta đi tới đó nếm thử.” Cố Thâm mở miệng.

“Vâng, mọi chuyện đều nghe theo tiểu thúc.” Hạ Diệc Sơ cười tủm tỉm nói.

Trai đẹp gái xinh, dù là khí chất hay là vẻ ngoài xuất chúng thì cũng đều hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người, đặc biệt là là khi hai người còn tay trong tay với nhau, làm không ít người tới bái tế người mất ngoái đầu nhìn lại.

Mà Hạ Diệc Sơ cũng bị một đám đề tài của Cố Thâm, trực tiếp quên mất tay mình vẫn bị hắn nắm, mãi cho tới lúc xuống núi, hai người đi vào bãi đỗ xe, Cố Thâm thả tay cô ra, Hạ Diệc Sơ mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại.

Cô cúi đầu nhìn tay mình vừa mới bị Cố Thâm kéo một đường, có chút rối rắm nhíu nhíu mày, cái này hành vi, chắc là thường thấy đi. Trong trí nhớ, thời điểm mỗi lần Cố Thâm mang Cố Hoãn Hoãn đi ra ngoài đi dạo phố, cũng là là nắm chặt tay cô như vậy.