Mau Xuyên Hệ Thống: Trăm Phần Trăm Ngọt Sủng

Chương 5: Giáo thảo của ta quá kiêu ngạo (5)




Editor: Aki Re

Hôm sau.

Tại Trường Trung Học Số 1 của thành phố C, cơ hồ tất cả các sự kiện không tầm thường đều phát sinh vào ngày hôm nay.

Trước kia, Tống Khuynh người vốn nên đến phòng học từ sớm lại chờ tới tiếng chuông vang lên một giây cuối cùng mới bước vào phòng học, nguyên nhân sao, bởi vì cô không phải Tống Khuynh chân chính, cho nên ở giữa học tập cùng mộng đẹp, đương nhiên không chút do dự lựa chọn ngủ nướng!

Nhưng mà, cô có chút kỳ quái nhìn thoáng qua hôm nay phòng học náo nhiệt có chút hơi quá mức, các bạn học nhìn cô bằng ánh mắt mang theo vài phần chăm chú cùng bát quái. Trực giác nói cho cô biết, có người lại làm chút chuyện gì đó.

Ha, xem ra giống như mình vừa bỏ lỡ người nào đó xuất sắc biểu diễn! Phó Khuynh rất có hứng thú nghĩ, thập phần bình tĩnh thong dong đi vào.

Ở khoảnh khắc tiếng chuông vang xuống kia, chân trước Tống Khuynh mới vừa tiến vào phòng học, mọi người phảng phất nhìn thấy......

Thẩm! Mặc! Bạch! Vào!! Lớp! Học!!!

Hiệu quả của việc này, có thể so với việc yêu sớm bị Chủ Nhiệm Giáo Dục bắt được, một đám như vừa phải chịu qua khoá huấn luyện đặc biệt, biểu tình đều giống nhau y như đúc.

Bất quá một lát sau, mọi người sôi nổi hoàn hồn kinh hô ra tiếng, lại cố tình áp chế thanh âm như là sợ bị người nọ nghe thấy.

"Trời ạ! Giáo thảo thế mà lại tới lớp học sớm, hôm nay mặt trời mọc phía Tây sao?"

"Cậu đừng nói nữa, nếu lời này cậu nói với tôi vào ngày hôm qua, tôi tình nguyện tin tưởng mặt trời từ phía đông nam tây bắc đều mọc chứ không dám tin Thẩm Mặc Bạch tới lớp học sớm!"

"Ai ai ai? Chẳng lẽ hắn muốn bắt đầu chăm chỉ học tập sao?"

"Tôi đoán là buổi sáng hắn nhất định là có hẹn đi! Bằng không không có lý do gì tới sớm như vậy!"

"Ai có mặt mũi lớn như vậy? Có thể hẹn hắn vào buổi sáng? Tuy rằng hắn học tập không tốt, nhưng lớn lên soái a! Không đúng, là siêu soái!"

"Thành tích của cậu ấy có chỗ nào không tốt? Mỗi lần đều là đạt tiêu chuẩn, một điểm không nhiều, một điểm không ít. Nói không chừng, chính là đang che dấu thực lực."

"Anh anh anh ~ buổi sáng đẹp trời như vậy lại có thể ngắm người đẹp, quả thực là quá hoàn mỹ!"

"..."

Mọi người vào giờ này khắc này đang kịch liệt bát quái, thì thiếu niên kia lại nghĩ: Cái ót của cô ấy lớn lên cũng thật đáng yêu a! Cùng mèo nhỏ trước kia mình nuôi khi còn nhỏ thật đang yêu giống nhau! Nga, không, so với nó còn muốn đáng yêu hơn nhiều!

Không uổng công hắn vì dậy sớm đã đặt 30 cái chuông báo thức, cứ nửa phút lại vang một cái!

Cũng không biết bị trúng cái tà gì!

-

Tiếng chuông qua đi một lát, vua vạn năm đến trễ khiến chủ nhiệm lớp chưa bao giờ lấy được tiền thưởng cần mẫn khó có được một hôm tới sớm.

Ánh mắt của cô quét về phía thiếu nữ vừa ngồi xuống không lâu, ngữ khí lãnh đạm: "Tống Khuynh, bây giờ đến văn phòng tôi một chút."

Vừa dứt lời, phòng học vốn đã ầm ĩ lại ầm lên! Như là biết được chút gì, hai hàng lông mi chủ nhiệm lớp nhíu chặt: "Như thế nào, nhìn thấy giáo viên quá hưng phấn sao? Lớp trưởng Từ Thường Phong, quản lớp một chút."

Từ Thường Phong —— vừa là lớp trưởng vừa là người đứng đầu Trường Trung Học Số 1 của thành phố C suốt hai năm, là con trai hiệu trưởng cũng có tiếng về tính tình ít khi nói cười.

Nhìn thấy các bạn học hậm hực ngậm miệng, chủ nhiệm lớp tỏ vẻ thực vừa lòng, ánh mắt quét qua đám học sinh đã theo mình suốt hai năm, dùng lời nói rất là thấm thía nói: "Khoảng cách thi đại học chỉ còn lại thời gian một năm, hy vọng mọi người có thể đem tinh lực đều đặt ở trên học tập, năm sau cố gắng đỗ vào một trường đại học tốt. Được rồi, tự học đi."

Một lúc sau giương mắt nhìn ý bảo Tống Khuynh cùng cô đi lại đây.

Tống Khuynh vào văn phòng mới vừa ngồi xuống, còn chưa hoàn toàn biết nguyên do, chủ nhiệm lớp nói liến thoắng như đảo đậu rơi nhanh xuống đỉnh đầu cô.

"Tống Khuynh a, em từ trước tới nay là đứa trẻ tôi cảm thấy bớt lo nhất!"

"Em như thế nào lại có thể phạm phải sai lầm hồ đồ như vậy? Còn một năm nữa là thi đại học, như thế nào lại không thể thu hồi tâm tư?"

"Ngay cả khi em thật sự thích một người nào đó, em cũng phải có thứ để người mình yêu thích chứ a! Thẩm Dật đã thi đậu vào trường lớn nhất thành phố C! Còn em thì sao?"

"Đương nhiên, tôi nói lời này cũng không có ý tứ hạ thấp bản thân em đi, chỉ là cảm thấy em hoàn toàn không có đem trọng điểm cùng tâm tư đặt trên học tập."

"Chuyện này đối với trường học chúng ta ảnh hưởng không tốt a!"

"..."

Cuối cùng cũng tới một câu kết thúc: "Em có thể hiểu rõ lời tôi nói không?"

Tống Khuynh: "..."

Thì ra mọi chuyện là như thế này??? Nhưng mà, cô khi nào thích Thẩm Dật???

"Ký chủ, ký chủ, ngươi đã quên? Tống Khuynh chính là thích Thẩm Dật." Hệ thống kịp thời vì cô bổ sung thêm.

Phó Khuynh: "..."

Bất quá, vào thời điểm kiếp trước bí mật này cũng không có bị công khai a! Chẳng lẽ là bởi vì cô đến nên sinh ra hiệu ứng bươm bướm?

Mà người khởi xướng chuyện này, dùng lỗ chân tóc ngẫm lại cũng biết là ai làm.

Xem ra, là cô quá xem thường đối thủ, vốn tưởng rằng cô chỉ cần nhọc lòng chuyện nam chủ, cô không đụng tôi, tôi không đụng cô! Không nghĩ tới, cuộc sống không cho cô nửa điểm mặt mũi! Nơi sống lại cũng ngáng chân!

Được a, nếu cô ta muốn chơi, vậy cô liền chơi cùng cô ta!