Mau Xuyên: Nam Thần Cuồng Yêu Thành Nghiện

Chương 33: Thế giới 3 - Công lược Hoà thượng cấm dục (11)




Tất cả binh lính mới thực sự lĩnh ngộ được, cái gì gọi là...huấn luyện. Họ chưa từng bao giờ thấy việc luyện tập nó lại đáng sợ như thế.

Cứ nghĩ rằng Vân Di sẽ cho bọn hắn huấn luyện như bao thống lĩnh khác. Tuy nhiên, tất cả đấy chỉ là suy nghĩ mà thôi. Sự thật vô cùng tàn khốc.

Ai đời, tiểu ma đầu đấy, đóng cọc trên sân tập luyện cao độ khoảng bốn thước, được vây kín xung quay bởi những hàng rào chắc. Lúc đầu, ai đấy đều cười, chán nản mà lắc đầu thở dài, lối nghĩ của mấy tiểu cô nương có khác. Chắc định lại cho họ tập đánh vào những thân gỗ này đây. Mọi chuyện hết sức bình thường cho đến khi Vân Di sai người đổ...Rắn...rắn đấy, đừng đùa, hết xô này đến xô khác cho đến lúc đầy đúng một thước mới thôi.

Nhìn mấy con rắn trườn qua trườn lại, làm mấy người mất hồn mất vía, một trận nổi da gà đánh úp vào từng người, rét run vô cùng.

" Thống lĩnh... người đừng nói cho chúng thần tập luyện ở trên nha "

" Chẳng nhẽ, ta dựng lên cho ta luyện tập à?" Vân Di nhàn nhạt nói, nhìn đám khóc không ra nước mắt còn nhún vai bồi thêm một câu " Yên tâm, rắn không độc, chỉ cắn phải dưỡng thương mấy ngày thôi "

Mọi người "..."

Thế là huấn luyện chính thức bắt đầu. Lúc đầu, chỉ có mấy người trụ được, còn lại toàn bị rắn cắn cho ít nhất là vài phát. Tuy nhiên, dần dần bọn họ luyện được tính nhanh nhẹn, đấu kiếm tốt dần lên. Cuối cùng không ai bị ngã xuống nữa. Vân Di quả thực hài lòng với kết quả này.

Khi binh lính đáng thương thở phào vì qua được sự huấn luyện yêu ma đầu thì được thông báo học bắn cung.

Trái táo lơ lửng được đung đưa qua lại một cách chóng mặt. Vân Di tao nhã, một bên lau cung, một bên nhìn đám người đang đẩy thắc mắc về phía mình. " Mỗi người sẽ có một trái táo để bắn. Bắn trúng sẽ được nghỉ sớm... còn không...ha ha...giữ tiểu đệ mình cho chắc bởi...trái táo sẽ được thay bằng tiểu đệ của các ngươi ".

Tất cả tự giác che đũng quần mình, ( T^T) sao lại có người con gái nào lại mặt tỉnh bơ nói như thế cơ chứ, mất nòi giống, người không đền được đâu.

" Thống lĩnh, quả táo chuyển động chóng mặt như thế làm sao mà bọn thần có thể bắn trúng được ".

" Không trúng? " Vân Di phì cười, rút một chiếc mũi tên, nhắm bắn nát quả táo. " Nếu các người ra trận chiến, ta hỏi các ngươi, kẻ thù liệu có đứng im cho các ngươi đánh không? "

" Kh..ông " Quân lính vô lực trả lời, ma đầu nói đúng nhỉ. Chiến trường khắc nhiệt, nếu không biết thì ra đấy chỉ có một con đường chết mà thôi...

Nửa năm trôi qua, cô chưa một lần về thăm nhà, có chút nhớ nhung.

" Sư...huynh " Vân Di đang thần người, bắt gặp Mỗ Hiên đi ra từ lều quân đội của tướng quân, cô sợ nhìn nhầm còn dụi mắt mấy cái. " Mỗ Hiên...đúng sư huynh rồi...Huynh ơi, muội ở đây " Vân Di vui mừng, chạy đến nhảy lên ôm chầm lấy.

Quân lính:Σ(゜ロ゜) Thống lĩnh mặt lạnh, đáng sợ biến đâu mất rồi.