Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Chương 17: Thế giới hiện thực (2)




Editor: Bạch Diệp Thảo

Bắc Vũ Đường nâng tay lên, phủi đi bụi đất dính trên người bé, trong lòng khẽ thở dài, xem ra về nhà phải nghĩ cách kiếm tiền mới được.

Nàng dắt tay Tiểu Tử Mặc, "Về nhà thôi."

Mẫu thân vậy mà không đánh bé.

Từ trấn trên về đến thôn mất hơn một canh giờ, hai người về đến nhà lúc mặt trời đã lặn.

Tiểu Tử Mặc nhóm lửa, Bắc Vũ Đường rửa rau nấu cơm.

Cơm kê chưa đơm ra, mùi gạo đã bay khắp bếp. Bắc Vũ Đường đun nước nấu cải trắng, sau đó cho thêm ít muối, không có gia vị khác, cũng chỉ có thể nấu tạm như vậy.

Nấu cơm xong, Tiểu Tử Mặc nhìn chằm chằm, nhưng rất nhanh đã cúi đầu xuống. Cơm kê này không phải đồ bé có thể ăn, hôm nay mẫu thân không chuẩn bị cơm chiều cho bé, bé chỉ có thể uống nước.

Tiểu Tử Mặc gục đầu nhỏ xuống, yên lặng đứng ở góc tường không hó hé gì.

Bắc Vũ Đường cảm thấy kỳ quái, sao lại không nghe thấy tiếng Tiểu Tử Mặc, vừa quay đầu đã thấy bé giống như một chú cún nhỏ bị bỏ rơi, đáng thương ngồi xổm ở góc.

Nhìn bóng dáng cô đơn của bé, Bắc Vũ Đường đột nhiên cảm thấy chua xót.

Bắc Vũ Đường nhớ tới, mỗi lần Mộc Chi Đào có đồ ăn ngon, chưa từng phân cho Tiểu Tử Mặc, dù nàng ta có vứt cũng không cho bé ăn.

Lúc Tiểu Tử Mặc còn rất nhỏ, sẽ còn cãi lại muốn ăn, nhưng mỗi lần đều bị Mộc Chi Đào đánh đau, lâu dần, Tiểu Tử Mặc cũng không dám đòi ăn nữa.

Mỗi lần chỉ có thể đứng trong góc, trông mong nhìn Mộc Chi Đào ăn uống thả ga. Có vài lần, bé nhìn lâu quá, sẽ bị Mộc Chi Đào đánh chửi một trận.

Dần dà, mỗi lần có đồ ăn ngon, tiểu gia hỏa đều sẽ trốn trong góc, giấu chính mình đi, Mộc Chi Đào không nhìn thấy thì sẽ không đánh bé.

Chuyện này đã thành thói quen, chỉ cần có đồ ăn ngon, tiểu gia hỏa sẽ không dám xuất hiện trong tầm mắt Mộc Chi Đào.

Bắc Vũ Đường càng nghĩ càng giận, nếu Mộc Chi Đào ở đây, nàng chắc chắn sẽ đánh nữ nhân đó một trận.

"Mặc Nhi, lại đây."

Nghe mẫu thân gọi to, thân mình Tiểu Tử Mặc không tự giác run lên.

Mẫu thân, bé không nhìn, thật sự không nhìn.

Trong lòng Tiểu Tử Mặc biện giải, nhưng một tiếng cũng không dám phát ra, run rẩy đi đến bên người Bắc Vũ Đường. Bắc Vũ Đường nhét một chén cơm kê vào tay bé.

Tiểu Tử Mặc trừng lớn mắt, nhìn đồ vật trong tay, vẻ mặt kinh ngạc.

Bắc Vũ Đường nhìn tiểu gia hỏa ngây ngốc đứng đó, cười nói: "Mau ăn đi, ăn xong mẫu thân lại cho con thêm."

"Mẫu thân, đây thực sự là cho con ăn sao?" Khát vọng dưới đáy mắt cũng không thay đổi được sự sợ hãi, mẫu thuẫn đan vào nhau, xuyên qua đôi mắt thanh triệt kia hiện ra trước mắt nàng, làm tâm nàng cũng mềm.

"Ừ, Mặc Nhi muốn ăn bao nhiêu, mẫu thân cho con ăn bấy nhiêu." Bắc Vũ Đường nhìn biểu tình của bé, trong lòng có chút chua xót, "Mau ăn đi, không ăn mẫu thân sẽ thu lại đó."

Nữa đùa nói, vào tai tiểu gia hỏa lại khác, bé coi đó là thật, sợ mẫu thân thu hồi cơm kê vất vả lắm mới cho bé, ăn ngấu nghiến.

Bắc Vũ Đường bị hành động của bé dọa sợ, vội rót một chén nước cho bé, "Ăn từ từ, mẫu thân không đoạt của con."

Động tác của Tiểu Tử Mặc không ngừng, vẫn vội vàng ăn như trước.

Bắc Vũ Đường thật sự sợ bé nghẹn, dùng đòn sát thủ, "Con mà còn ăn nhanh như vậy, mẫu thân thu hồi luôn đấy."

Tiểu Tử Mặc dừng động tác trong tay, trong miệng nhét đầy cơm, đôi mắt đáng thương vô cùng nhìn nàng, làm tâm can nhỏ của Bắc Vũ Đường đều run lên, sủng nịch nhéo mũi bé.

Lấy chén trong tay Tiểu Tử Mặc đi, bé nghĩ nàng muốn thu đi rồi, đáy mắt tràn đầy không tha. Bắc Vũ Đường đưa nước đến bên miệng bé, Tiểu Tử Mặc ngoan ngoãn uống một ngụm.

"Ăn từ từ, đừng nghẹn." Bắc Vũ Đường xúc một thìa nhỏ đưa đến bên miệng bé.

Tiểu gia hỏa ngơ ngác nhìn mẫu thân, trong lòng như bị thứ gì đâm phải, ngứa ngứa, đau đau, cảm giác rất phức tạp, lại làm bé lưu luyến.

Bắc Vũ Đường đưa chén về trong tay bé một lần nữa, nhẹ giọng nói: "Ăn từ từ."

Tiểu Tử Mặc ngoan ngoãn gật đầu, lúc này bé rất nghe lời, ăn từng miếng nhỏ, khó tin trong lòng càng lúc càng mãnh liệt.

Tiểu Tử Mặc gật đầu, đơm một thìa cơm, mùi cơm lan tỏa khắp khoang miệng. Đây là lần đầu tiên bé ăn cơm kê, ăn thật ngon, không hề mắc cổ, còn có mùi thơm, ăn cũng thơm.

Một bữa cơm này đối với Bắc Vũ Đường cũng không tính là ngon, nhưng đối với Tiểu Tử Mặc lại là lần đầu tiên ăn ngon, ăn no như vậy.

Bắc Vũ Đường chỉ ăn no sáu phần, nàng không dám ăn nhiều, thân thể này không thể phát triển chiều ngang thêm được nữa. Một người béo lên, bệnh tật rất nhiều, càng đừng nói thân thể này vốn đã có vấn đề.

Không phải đẹp, vì có thể sống lâu hai năm, nàng phải tiết chế khống chế hình thể của mình.

Ban đêm trong thôn không có hoạt động, tất cả mọi người đều lên giường ngủ sớm.

Nằm trên giường, Bắc Vũ Đường suy nghĩ làm sao để không đến nỗi khốn quẫn.

[Đinh, ký chủ, cố có thể đổi thương phẩm trong cửa hàng hệ thống.] Hệ thống bất ngờ lên tiếng trong đầu Bắc Vũ Đường.

Bắc Vũ Đường rất nhanh hiểu ý nó. Nàng có thể làm nhiều nhiệm vụ, kiếm nhiều điểm tích lũy để đổi đồ.

Đột nhiên, trong đầu Bắc Vũ Đường xuất hiện một bộ hình ảnh, bên trong có rất nhiều đồ vật, có thực đơn, có dược phẩm, có binh khí, cái gì cần đều có.

Trong đó, có cả "Đạn sương khói" nàng nhận được khi làm nhiệm vụ chi nhánh, nhìn thoáng qua có giá 120 điểm tích lũy một cái.

Giá này còn cao hơn giá nàng hoàn thành một nhiệm vụ đấy. Xem ra về sau có thể tích cực làm nhiệm vụ chi nhánh.

[Ký chủ giác ngộ không tồi. Bổn hệ thống rất vui mừng. Sau này ký chủ được khen thưởng, nếu cảm thấy không dùng đến, có thể bán cho hệ thống, đổi điểm tích lũy.]

[Ký chủ, muốn kiếm tiền, có thể đổi thực đơn.]

Bắc Vũ Đường tự nhiên hiểu rõ, nàng cũng nghĩ đến biện pháp này, bán thực đơn cho tửu lầu để đổi bạc. Nhưng tiền đề là phải làm trước đã, điểm này đối với Bắc Vũ Đường thì khá khó.

Nàng biết rất nhiều thực đơn, đáng tiếc nàng không biết làm. Muốn bán thực đơn, tiền đề là phải làm được món ngon được tửu lâu tán thành đã.

[Chỉ cần là thực đơn hệ thống bán ra, không cần học, ký chủ có thể tự động lên tay.]

Bắc Vũ Đường vừa nghe đã cảm thấy không tệ.

Bắc Vũ Đường click mở thực đơn một lần, nhìn một lượt. Thịt kho tàu, gà hầm nấm, vịt da giòn, lẩu cay... Đủ loại thực đơn, dưới đó còn có giá cả.

Thịt kho tàu 20 điểm tích lũy, gà hầm nấm 15 điểm tích lũy.

Một nhiệm vụ được 100 điểm tích lũy, mua dịch dung hợp linh hồn cần 80 điểm tích lũy, bây giờ còn thừa 20 điểm tích lũy.

Bắc Vũ Đường bấm đổi thịt kho tàu.

[Ký chủ, chắc chắn muốn đổi thực đơn thịt kho tàu không?]

"Chắc chắn."

Một phần thực đơn như khắc vào trong đầu Bắc Vũ Đường.

Hôm sau, Bắc Vũ Đường dùng cơm xong, nói với Tiểu Tử Mặc, "Mặc Nhi, con ở nhà ngoan, ta ra ngoài một chuyến, rất nhanh sẽ về."

Tiểu Tử Mặc gật đầu, nhìn theo bóng Bắc Vũ Đường rời đi.

Lúc Bắc Vũ Đường đến trấn trên thì đã là giờ Thìn, cách giờ cơm trưa một canh giờ nữa. Bắc Vũ Đường tìm tửu lâu Phúc Mãn Lâu lớn nhất ở đây, trong tửu lâu còn chưa có khách.

Tiểu nhị thấy Bắc Vũ Đường tiến vào, nhìn nàng từ trên xuống dưới một lần, ánh mắt nghi hoặc, "Đại nương, ngươi có chuyện gì sao?"

Đại nương?!

Bắc Vũ Đường nghe xưng hô này, lảo đảo một cái, suýt ngã.

Được rồi, giờ nàng đã là nương của một hài tử. Tính lên, tuổi này, ở vị diện vừa qua, cũng chỉ là tuổi học đại học thôi. Ở đây đã thành cấp đại nương rồi!

Bắc Vũ Đường lắc lắc đầu, suýt nữa đã quên chuyện cần làm.

"Ta có một món ăn muốn cho chưởng quầy các ngươi dùng thử."

Tiểu nhị kia sửng sốt, chợt cười nhạo, "Ngươi nấu ăn? Đại nương, ngươi có biết đây là đâu không? Đây là tửu lầu lớn nhất, xa hoa nhất huyện thành này, đồ ăn bên trong đều là tốt nhất. Chưởng quầy chúng ta chưa có gì chưa dùng qua, chút tay nghề cỏn con này của ngươi thì thôi đi."

Bắc Vũ Đường sớm đoán được sẽ vậy, vốn định mang thành phẩm cho họ rồi mới bán thực đơn, sẽ thuận lợi hơn nhiều. Đáng tiếc, nàng không có một xu dính túi, đồ ăn còn chẳng mua nổi, nói gì đến thịt.

"Phiền ngươi báo cho chưởng quầy một tiếng, món ăn này sẽ không làm hắn thất vọng."

Tiểu nhị cười nhạo, "Đại nương, ngươi đừng làm chậm trễ thời gian của chúng ta."

"Tiểu nhị, ngươi báo cho chưởng quầy một tiếng, nếu hắn không đồng ý, ta sẽ đi ngay." Bắc Vũ Đường kiên trì.

Tiểu nhị trợn trắng mắt, nếu hắn thật sự đi tìm chưởng quầy, chắc chắn bị phê bình một trận. Hắn không ngu như vậy đâu, vì một nông phụ nghèo kiết hủ lậu không biết trời cao đất dày chọc giận chưởng quầy.

"Đi đi đi, đừng cản trở chúng ta buôn bán." Tiểu nhị trực tiếp đuổi người.

Bắc Vũ Đường hết cách, chỉ có thể rời đi.

Xem ra mình tìm ngược hướng, vốn tưởng tửu lầu lớn có thể bán giá cao, giờ xem ra ý nghĩ của mình quá kì lạ. Thôi, nếu họ không cần, thì tìm nhà khác.

Tửu lầu Hoàng Phúc, trong thành này chỉ kém mỗi tửu lầu Phúc Mãn Lâu.

Bắc Vũ Đường đi vào tửu lầu, chỉ thấy vài tiểu nhị đang bận rộn, họ thấy Bắc Vũ Đường đứng ở cửa, nhìn bộ y phục cũ nát của nàng, không giống người sẽ đến nơi này.

"Đại nương muốn dùng cơm sao?" Tuy cảm thấy nàng không ăn nổi đồ ăn ở đây, nhưng tiểu nhị vẫn khách khí hỏi một câu.

"Ta không dùng cơm, ta tới buôn bán. Không biết chưởng quầy của các ngươi ở đâu?" Bắc Vũ Đường nhìn liếc qua mấy tiểu nhị, nhìn về quầy cách đó không xa.

Phía sau quầy quả nhiên có một người xuất hiện, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Bắc Vũ Đường.

"Mua bán? Nếu ngươi bán đồ ăn, chỉ sợ không được, tửu lầu chúng ta có người trồng rau riêng."

"Không phải, ta bán thực đơn."

"Thực đơn?!" Vài tiểu nhị đều mang vẻ mặt kinh nghi nhìn nàng.

Chưởng quầy cũng đi từ sau đài ra, ánh mắt đánh giá Bắc Vũ Đường, "Ngươi biết mùi vị của tửu lầu chúng ta? Tuy không dám nói đệ nhất thiên hạ, nhưng ở huyện Phượng Dương cũng là số một số hai, thực đơn bình thường không vào được tửu lầu chúng ta."

"Chưởng quầy chưa dùng qua, sao biết không vào được tửu lâu của các ngươi."

Chưởng quầy nhìn Bắc Vũ Đường một lúc lâu, cười haha, "Không tệ. Được rồi, chi ngươi một cơ hội."

"Phòng bếp ở đâu?" Bắc Vũ Đường thấy hắn đồng ý, xem như thành công một nửa.

Chưởng quầy phân phó tiểu nhị bên cạnh, "Tiểu Vương, dẫn nàng vào bếp."

"Vâng."

Tiểu nhị Tiểu Vương dẫn Bắc Vũ Đường vào bếp, trong bếp đã có mấy vị nữ đầu bếp đang rửa rau, đại sư phụ không ở đây, nhưng có mất tiểu sư phụ đang thái rau.

Mấy đầu bếp trẻ thấy Tiểu Vương dẫn Bắc Vũ Đường vào, tò mò đánh giá nàng.

"Tiểu Vương, đây là đại nương mới tới giúp việc bếp núc à?"

"Không phải. Nàng tới nấu đồ ăn."

"Nấu đồ ăn?!" Vài thanh niên đầu bếp đều kinh ngạc nhìn Bắc Vũ Đường.

"Lâm thời nấu một món cho chưởng quầy mà thôi."

"À, suýt tưởng là nữ đầu bếp."

Tiểu Vương nói với Bắc Vũ Đường, "Đồ trong bếp, ngươi có thể dùng."

Bắc Vũ Đường nói với những người khác trong bếp, "Có thể phiền mọi người tạm thời ra ngoài một chút không, lát sẽ trả phòng bếp cho mọi người."

"Ai nha, định nấu món gì vậy, còn cần giữ bí mật như vậy."

Mấy đầu bếp trẻ rất hứng thú nhìn Bắc Vũ Đường.

"Đi thôi, đi thôi, đừng làm trễ giờ nấu cơm của vị đầu bếp này." Một đầu bếp trẻ trêu ghẹo, giọng nói lộ rõ sự không coi trọng đối với Bắc Vũ Đường.

Mọi người nhanh chóng ra ngoài, một nông phụ nghèo như vậy, món nàng nấu ra, tất nhiên không có ai coi trọng.

"Tiểu Vương, có chuyện gì vậy?" Tiểu Vương nói rõ mọi chuyện cho mọi người, vài đầu bếp nghe xong, đều lộ vẻ châm biếm.

"Một nông phụ như nàng có thể nấu được món gì ngon."

"Chưởng quầy tin nàng thật à."

"Đây không phải tự nhiên lãng phí nguyên liệu sao."

Lúc mọi người nghị luận sôi nổi, Bắc Vũ Đường đã bắt đầu động thủ. Đầu tiên là chọn nguyên liệu, thịt kho tàu quan trọng nhất là chọn thịt, không thể quá nạc, cũng không thể quá béo.

Đứng đầu danh sách chọn chính là thịt ba chỉ, thái thịt thành những hình vuông cân xứng xong, lại chọn gia vị, thêm từng loại vào. Toàn bộ quá trình, Bắc Vũ Đường không cần nghĩ, tự nhiên trôi chảy làm ra.

Rõ ràng trước giờ chưa từng làm, động tác lại quen thuộc như vậy. Cảm giác này rất kỳ quái, đây là tác dụng thần kỳ của hệ thống.

Nửa canh giờ sau, một mùi hương từ phòng bếp tỏa ra, mấy người đứng ngoài phòng bếp đều bị mùi hương này câu dẫn.

"Thơm quá đi!"

"Rốt cuộc nàng nấu cái gì mà thơm quá vậy!"

Mọi người lúc này đã thay đổi cái nhìn về Bắc Vũ Đường, chờ mong thức ăn nàng nấu.

Một lát sau, cửa phòng bếp mở ra, mùi hương xông thẳng ra ngoài. Ánh mắt mọi người đều dừng trên đĩa thức ăn Bắc Vũ Đường bưng trên tay, đáng tiếc bị đậy nắp rồi, bọn họ cũng không biết là món gì.

"Đại nương, ngươi nấu món gì vậy?"

Bắc Vũ Đường không giấu diếm, "Thịt kho tàu với mật."

Chờ khi Bắc Vũ Đường về đại sảnh, chưởng quầy và các tiểu nhị đều bị mùi hương kia hấp dẫn. Chưởng quầy hứng thú đi lên, đôi mắt nhìn chằm chằm đĩa đồ ăn nàng bưng.

"Ngươi nấu món gì vậy?"

Bắc Vũ Đường đặt mâm xuống, mở nắp ra, mùi thịt càng đậm đà, mê người.

"Thơm quá đi!" Cả đám tiểu nhị đều tán thưởng.

Bắc Vũ Đường đặt chiếc đũa vào tay chưởng quầy, "Nếm thử đi."

Một đĩa thịt kho tàu này, dù là màu sắc hay mùi hương đều là thượng thừa, điều duy nhất còn chờ kiểm chứng là hương vị.

Chưởng quầy vội gắp một miếng, chất thịt trơn mềm, béo mà không ngán, ngon không có lời nào tả được. Thịt kho tàu này, nấu còn ngon hơn cả đại sư phụ!

Đôi mắt chưởng quầy tỏa sáng, tuy đã bị hắn cực lực che dấu, Bắc Vũ Đường vẫn nhìn ra hắn vừa lòng món thịt kho tàu này.

Bắc Vũ Đường có chủ ý, giờ chỉ còn vấn đề giá cả.

"Vị phu nhân này, đổi nơi nói chuyện, được chứ?" Chưởng quầy buông chiếc đũa.

"Được."

Hai người đổi một nhã gian, chưởng quầy rót một ly trà cho nàng, "Thịt kho tàu này có hương vị không tệ, có thể nhập vào tửu lầu chúng ta. Ngươi nói giá cả đi."

Bắc Vũ Đường chưa từng bán thực đơn, giá cả cụ thể như thế nào thì cũng thể phán đoán, "Ngươi cảm thấy phần thực đơn này giá trị bao nhiêu tiền?"

Chưởng quầy sửng sốt, không ngờ nàng lại đá quả cầu về phía mình.

"Một lượng bạc."

Chưởng quầy bất động thanh sắc chú ý biểu cảm của Bắc Vũ Đường, một lượng bạc với nông phụ bình thường mà nói, đã là rất lớn. Nhưng phụ nhân trước mặt lại không có chút kinh hỉ nào.

Bắc Vũ Đường lắc đầu, "Quá ít."

"Ngươi cảm thấy bao nhiêu thì thích hợp?" Chưởng quầy hỏi.

"Năm lượng bạc."

"Cái gì?!" Chưởng quầy kinh ngạc. Năm lượng bạc là cao quá mức rồi. "Giá này quá cao."

Bắc Vũ Đường ngắt lời hắn, "Ngươi đừng vội từ chối, trước nghe ta nói xong lại quyết định."

"Được, ngươi nói đi."

"Một phần thịt kho tàu này, ra chiêu bài, giá cả ắt sẽ cao một chút. Một món đồ ăn tốt, sẽ tăng tỉ lệ khách nhân quay lại, bọn họ không thể chỉ ăn một món, tất nhiên sẽ gọi những món khác. Từ đó, một món ăn có thể kéo cả tửu lầu lên. Quan trọng nhất là phải có được danh khí."

"Hiện tại toàn bộ huyện Phượng Dương này, nếu hỏi nhà ai làm thức ăn ngon nhất, mọi người đều sẽ nghĩ đến Phúc Mãn Lâu đầu tiên, sau đó mới là Tửu lầu Hoàng Phúc các ngươi."

"Nếu thành công, về sau mọi người sẽ không chỉ nhớ rõ Phúc Mãn Lâu."

Câu nói cuối cùng kia, hoàn toàn đi vào lòng chưởng quầy.

Bắc Vũ Đường nói xong, không vội vã, chờ chưởng quầy hồi phục, để chính hắn cân nhắc giá trị trong đó.

"Ngươi còn thực đơn khác không?" Chưởng quầy nhìn nàng.

Nếu có, vậy có thể chống chọi với Phúc Mãn Lâu, không để nó một nhà độc đại.

"Hiện tại tạm thời chưa có."

"Tạm thời?" Chưởng quầy không rõ. "Nếu ngươi có, ta có thể mua với giá này. Nếu không, chỉ bằng món ăn này, muốn giữ chân khách nhân vẫn có phần miễn cưỡng. Như vậy đi, không nói một lượng bạc, ba lượng bạc được không?"

"Năm lượng." Bắc Vũ Đường kiên trì.

"Bốn lượng đi."

"Chưởng quầy, ngươi gia đại nghiệp đại, sẽ không kém một lượng bạc đó chứ?" Bắc Vũ Đường nhìn vẻ mặt đớn đau của chưởng quầy, cứ như cắt thịt trên người hắn ấy.

"Được rồi, năm lượng bạc thì năm lượng bạc." Chưởng quầy đau đớn đồng ý, "Ngươi đã bán cho nhà ta, không thể bán cho những người khác."

"Đó là tất nhiên."

Hai người ký hiệp nghị, Bắc Vũ Đường mang quá trình chế biến và tỉ lệ gia vị viết lại một cách tỉ mỉ, sau đó, tự tay giao cho đầu bếp, đến khi đầu bếp đã nắm giữ được bảy tám phần mới tính là hoàn thành.

Bắc Vũ Đường ra khỏi tửu lầu Hoàng Phúc, trong ngực là năm lượng bạc vừa kiếm được. Ra khỏi tửu lầu rồi, nàng không vội về, mà tìm tiệm vải, mua bốn thất vải bố, lại đến chợ mua hai cân thịt.

Đến tiệm gạo, mua hai cân bột mì, bốn cân gạo. Đến đầu phố thấy bán kẹo hồ lô, lại mua một chuỗi, chờ nàng ra khỏi huyện thành, trong rổ đã đầy đồ.

Trong tay cầm quá nhiều đồ, thân thể này còn yếu, chờ nàng về rồi, chắc trời cũng tối. Bắc Vũ Đường tìm được chợ xe ngựa ngoài thành, nơi đây có xe bò chuyên đi qua lại giữa các thôn.

Bắc Vũ Đường tìm được xe bò đi đến thôn Nam Khê, xa phu vừa thấy Bắc Vũ Đường mang nhiều đồ như vậy đã cảnh giác nhìn nàng.

"Mộc Chi Đào, ta nói cho ngươi, ngươi đừng mong ngồi xe không! Hôm nay ngươi không..."

Bắc Vũ Đường ném hai đồng tiền lên xe bò, xa phu lập tức im bặt.

Không trách xa phu không thích nàng, thật sự là vì Mộc Chi Đào quá vô lại, mỗi lần ngồi xe đều không trả tiền, dần dà, người quanh vùng cứ nhìn thấy nàng ta là bỏ chạy, tuyệt đối không cho nàng ta lên xe.

Xa phu nghi hoặc nhìn Mộc Chi Đào, trong lòng lại nói thầm, "Kỳ quái, Mộc Chi Đào này lại đổi tính, vậy mà trả tiền. Nhiều năm như vậy rồi, đây mới là lần đầu tiên đấy!"

Dần dần tới không ít người, trong đó có hai người là người thôn Nam Khê. Hai phụ nhân vừa thấy Mộc Chi Đào ngồi trên xe, vẻ mặt kinh ngạc.

Một người trong đó còn trêu ghẹo xa phu, "Ngưu Đại Sơn, sao hôm nay ngươi hào phóng thế, còn cho người ta ngồi miễn phí. Có phải hôm nay ngươi không thu tiền không?"

Đối với sự trào phúng của phụ nhân kia, Bắc Vũ Đường không để ý đến.

Ngưu Đại Sơn nhìn thoáng qua Mộc Chi Đào, lòng càng nghi ngờ. Hôm nay sao nàng lại an tĩnh như vậy, nếu là ngày thường, nghe thấy có người chèn ép nàng, nàng đã sớm nhảy dựng lên cãi nhau với người đó.

"Cái gì mà không thu tiền, thu hết." Ngưu Đại Sơn nói.

Vương thẩm cười nhạo một tiếng, "Đại Sơn, ngươi đang trợn mắt nói dối à. Người nào đó ngồi xe chưa bao giờ trả tiền đâu."

"Mộc Chi Đào thật sự trả tiền rồi." Ngưu Đại Sơn trịnh trọng nói.

"Xì, ngươi sợ chúng ta không trả tiền, cố ý nói giúp nàng ta. Đại Sơn, ngươi làm vậy rất không phúc hậu. Nếu việc này truyền đến tai tức phụ nhà ngươi, vậy thì không được rồi." Một phụ nhân khác nói tiếp.

Ngưu Đại Sơn rất vô ngữ, có cảm giác thật vô lực. Hắn nhìn về Bắc Vũ Đường, muốn nàng mở miệng nói gì đó.

Bắc Vũ Đường không nói, mà lấy hai đồng tiền trong túi ném cho Ngưu Đại Sơn.

Ngưu Đại Sơn sửng sốt, vội xua tay, "Không được, ngươi đã trả rồi."

"Không sao, coi như trả cho những lần trước."

Bắc Vũ Đường nói xong, không nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hai phụ nhân kia. Vậy cơ hội ăn bớt của hai người cũng mất rồi.

Trong lòng Vương thẩm không thoải mái, ngoài miệng lẩm bẩm, "A, đây là phát tài rồi."

Bắc Vũ Đường không thèm liếc nàng một cái, hoàn toàn làm lơ.

Vương thẩm và phụ nhân khác nhìn nhau, cũng cảm thấy không thú vị, không nói chuyện nữa.

Đám người lên được nhiều, xe bò đi về hướng thôn Nam Khê.

Tới Nam Khê thôn rồi, Ngưu Đại Sơn còn muốn trả hai đồng cho Bắc Vũ Đường, lại bị nàng từ chối. Bắc Vũ Đường từ rất xa đã nhìn thấy một bóng người nhỏ bé ngồi xổm trên sườn núi, vừa thấy nàng, đã chạy tới.

"Mẫu thân."

Tiểu Tử Mặc duỗi tay muốn nhận đồ trong tay nàng, Bắc Vũ Đường phân mấy đồ nhỏ cho bé, còn lại mình cầm.

Về đến nhà, Bắc Vũ Đường đặt bột mì và gạo vào lu. Bốn thất để trong phòng, còn đồ ăn và thịt được Tiểu Tử Mặc mang vào bếp.

Tiểu Tử Mặc nhìn thấy những đồ này, rất kinh ngạc.

Trong nhà không phải không có tiền à?!

"Nghĩ gì vậy?" Bắc Vũ Đường sờ đầu nhỏ của tiểu gia hỏa.

"Mẫu thân, trong nhà không phải không có bạc sao?" Hỏi xong, Tiểu Tử Mặc mới phản ứng lại, bé đang hỏi vấn đề không nên hỏi.

Bé co rụt cổ lại, cúi thấp đầu, không dám nhìn nàng.

"Mẫu thân bán chút đồ, kiếm chút tiền. Chờ đầu xuân sang năm, mẫu thân đưa con đến học đường." Bắc Vũ Đường chậm rãi nói.

Tiểu Tử Mặc kinh ngạc ngẩng đầu, không thể tin, thì thào nói, "Mẫu thân, người nói muốn cho con đi đọc sách sao?"

"Đúng vậy."

Tiểu Tử Mặc kinh hỉ rồi, lại lập tức thấy không ổn, vâng dạ nói, "Mẫu thân, đọc sách rất quý."

Tiểu tử này đã bắt đầu lo lắng vấn đề tiền nong.

"Không cần lo, nương sẽ kiếm được."

Tiểu Tử Mặc nhìn mẫu thân, có cảm giác không chân thật tẹo nào. Mẫu thân muốn đưa bé đi học, thật khó tin!

Buổi tối, Bắc Vũ Đường dùng gạo mới nấu một nồi cơm, lại hầm một đĩa thịt kho, xào một đĩa rau, hai món cũng đủ hai người ăn rồi.

Tiểu Tử Mặc nâng bát cơm tẻ thơm ngào ngạt, đôi mắt đen to cứ nhìn như vậy.

Bắc Vũ Đường nhìn ra bé tiếc, giống như đang nâng một núi vàng núi bạc vật. Đây chẳng qua chỉ là chén cơm tẻ bình thường không thể bình thường hơn tiểu gia hỏa lại luyến tiếc không nỡ ăn, cái mũi nhỏ rung rung ngửi mùi hương.

Nhìn bé như vậy, Bắc Vũ Đường rất chua xót.

Trong trí nhớ, Tiểu Tử Mặc chưa từng được ăn cơm tẻ. Món ngon nhất bé từng ăn chính là cháo kê. Với Tiểu Tử Mặc, hương vị của cơm tẻ chỉ có thể nếm khi mơ.

Càng đừng nói đến món thịt như thịt kho, chỉ khi sau vụ thu hoạch, Mộc Chi Đào có tiền, đều sẽ làm một bữa ngon, trong đó có một món thịt.

Năm Tiểu Tử Mặc ba tuổi, ngửi mùi thịt, thèm quá nên trộm ăn một miếng, không ngờ lại bị nguyên chủ Mộc Chi Đào bắt được, đánh đòn đau một trận.

Bé có thể sống đến giờ trong sự ngược đãi của Mộc Chi Đào, không thể không nói ơn trời.

"Mặc Nhi, cơm là để ăn, không phải để ngửi."

Tiểu Tử Mặc ngửa đầu nhìn mẫu thân, mẫu thân thật sự rất khác, đối xử với bé rất tốt.

Bắc Vũ Đường gắp một miếng thịt to đặt vào trong bát của bé, "Mau ăn đi, lạnh là không ăn được nữa."

Tiểu Tử Mặc ăn cơm, chỉ cảm thấy chóp mũi ê ẩm.

"Ăn nhiều thịt một chút."

Bắc Vũ Đường thấy bé chỉ lo vùi đầu ăn cơm, gắp mấy miếng thịt vào bát bé.

Tiểu Tử Mặc cũng gắp một miếng thịt để vào bát Bắc Vũ Đường, "Mẫu thân cũng ăn đi."

Cuộc sống trong thôn rất bình tĩnh, có năm lượng bạc, đủ để nàng và Tiểu Tử Mặc sống đến đầu xuân sang năm, vẫn còn dư lại.

Mấy ngày nay, Bắc Vũ Đường làm một bộ quần áo mới cho Tiểu Tử Mặc, đổi toàn bộ tủ quần áo của bé. Thời gian qua mau, chớp mắt đã trở lại thế giới hiện thực bảy ngày.

Nàng cần phải đi làm nhiệm vụ tiếp.

Dịch dung hợp linh hồn chỉ có hạn một tháng, giờ còn hơn hai mươi ngày, có thể bảo đảm tiến độ hoàn thành một nhiệm vụ nữa.

Trước khi bắt đầu làm nhiệm vụ, Bắc Vũ Đường nói với Tiểu Tử Mặc, "Mẫu thân buồn ngủ. Nếu ngày mai mẫu thân không tỉnh, con đừng sợ, qua mấy ngày mẫu thân sẽ tự tỉnh."

Tiểu Tử Mặc cái hiểu cái không.

"Ở đây có nửa điếu tiền, con giữa lấy. Muốn mua gì thì cứ xem xét mà mua." Bắc Vũ Đường dặn dò.

Trước khi Tiểu Tử Mặc nói chuyên, Bắc Vũ Đường đã nói: "Được rồi, giờ lên giường đi ngủ đi."

Nằm xuống xong, Bắc Vũ Đường nói với hệ thống: "Bắt đầu đi."

[Đếm ngược truyền tống: 10, 9, 8,....]