Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 9: Nhiệm vụ thí luyện thứ nhất 8




Edit: Jess93

Lâm Tịch trở về Tô phủ, trước tiên đi tới chỗ Diệp thị, đưa y phục mua được cho bà, rồi đơn giản nói chuyện đi Kim Nghê Thường một lần, Lâm Tịch giấu chuyện thiếu nữ da vàng, chỉ nói là cậu phái người đưa mình trở về, hơn nữa trong bọc y phục chẳng những tiền mua đồ trả về đầy đủ, còn thêm hai trăm lạng bạc.

Diệp thị nghe được nước mắt sướt mướt, chỉ tự trách bản thân không biết cố gắng, không thể sinh hạ nhi tử, liên lụy đến nhà mẹ cũng bị khinh bỉ.

Lâm Tịch không còn gì để nói, ôi, nương của ta ơi! Người hoàn toàn không bắt được trọng điểm có được không? May mắn hiện tại bên trong thân xác này là nàng, nếu là nguyên chủ nghe được lời này thì sẽ bực bội nhiều! Chẳng qua với tính tình mềm yếu của nguyên chủ cộng thêm lễ giáo phong kiến độc hại, đoán chừng cũng sẽ cho là như vậy đấy!

Có lẽ ở trong lòng hai mẹ con này, giới tính mới là nguyên nhân tội lỗi khiến nguyên chủ không thể thoát ra.

Dù sao một ngày nào đó Diệp thị sẽ biết mình tìm được một gã trượng phu cặn bã cỡ nào, cho nên lúc này không vội xé mở những chuyện này ra nói với bà. Vì vậy nhẹ nhàng an ủi Diệp thị, gần đây Diệp thị cảm thấy nữ nhi của mình càng ngày càng hiểu chuyện, hơn nữa mơ hồ khiến bà cảm thấy dường như trong lòng nữ nhi đã tính trước mọi chuyện, là cảm giác có thể yên tâm dựa vào. Diệp thị cũng có niềm tự hào nhà có con gái mới lớn, đột nhiên nước mắt chảy ra, nữ nhi không giống bà mềm yếu như vậy, thật tốt!

Lâm Tịch lại đi gặp Từ Hương Hương, chung quy nên cùng lãnh đạo báo cáo một chút tình huống công tác chứ, nhìn những sợi tơ thượng hạng này, Từ Hương Hương đã tưởng tượng thấy bình phong mẫu đơn thêu ra sẽ xinh đẹp sống động đến cỡ nào, nhất định Liên phu nhân sẽ rất hài lòng, kế hoạch của bà ta đang từng bước thực hiện được, đến lúc đó cùng Hầu phủ, Chiêm Sĩ phủ kết thành thân gia, chân mình cũng đứng vững vàng, nhìn lão chủ chứa trong Từ phủ kia còn dám nhăn mặt với bà ta à?

Bà ta che giấu cảm xúc trong đáy lòng, nhất định phải ổn định hai mẹ con ngu xuẩn này, không thể đánh rắn động cỏ, đến lúc đó đừng nói đồ cưới của Diệp thị, chuyện hoàn thành thì toàn bộ Diệp gia cũng là vật trong túi của bà ta!

Trên mặt Từ Hương Hương mang nụ cười hiền hòa: "Lan Nhi, con nhất định phải thêu bình phong này thật tốt, hạnh phúc tương lai của con đều ở trên đây đó, chỉ cần Hầu phu nhân hài lòng, con chính là Thiếu phu nhân Hầu phủ đấy! Những lời nói của Khả Nhi ngày hôm qua con đừng để ở trong lòng, mặc dù cửa hôn sự này với Hầu phủ vô cùng tốt, nhưng mà lớn bé cũng có thứ tự, dù sao cũng không thể vượt qua con được phải không? Đành phải uất ức Khả Nhi."

Ở trong lòng Lâm Tịch cho Từ Hương Hương điểm khen thưởng, tẩy não như vậy, chết cũng có thể nói sống, lợi dụng ngươi, ngươi còn phải mang ơn, thuận tiện giải thích cho nữ nhi của mình thất lễ, con xem một chút ta đối với con thật tốt, hôn sự tốt như vậy bởi vì con là tỷ tỷ, ta cũng không cho nữ nhi của mình, ổn thỏa là chủ mẫu tốt nhất Đại Nghiệp!

Lâm Tịch rất phối hợp đỏ cả vành mắt: "Đa tạ phu nhân! Lan Nhi biết uất ức muội muội, vậy con lập tức đi thăm muội muội một chút."

Nàng giơ cổ tay lên nhìn một chút, trên mặt có vẻ không nỡ: "Vòng tay phỉ thúy khắc hoa này Lan Nhi sẽ đưa cho muội muội, hy vọng muội ấy đừng tức giận với Lan Nhi nữa."

Từ Hương Hương vừa nhìn thấy vòng tay chất lượng không tệ, điêu khắc càng không cần phải nói, hai mắt không khỏi sáng lên, tuy rằng người ta nói thân phận thương nhân đê tiện, nhưng mà đồ tốt thật đúng là không ít! Đè xuống tham lam trong lòng, bà ta khen ngợi cười nói: "Lan Nhi thật có lòng, nếu Khả Nhi hiểu chuyện được một nửa như con, ta cũng đã thỏa mãn rồi!"

Đúng là một bức tranh mẹ hiền con hiếu! Trán Lâm Tịch cúi nhẹ xuống, nhìn như thẹn thùng, thật ra là ghê tởm đến mức buồn nôn, nhỏ giọng nói ra: "Vậy, Lan Nhi cáo lui."

Ra Mai Hương Viện, Lâm Tịch lại đi đến chỗ Tô Khả Hinh, nghĩ lại thật đúng là khó sống, đây là giày vò ngựa không ngừng vó mà! Đưa xong vòng tay, quả nhiên Tô Khả Hinh thật vui vẻ, lúc ấy lập tức chuẩn bị muốn đi thăm ngoại tổ mẫu. Lâm Tịch cười nhạt, quả nhiên là bụng chó không chứa được hai lượng bơ, là ngươi muốn đi khoe khoang vòng tay chứ gì! Đi đi, đi cũng đừng hối hận!

Tô Khả Hinh vui mừng đến nỗi suýt nữa quên hết tất cả, vậy mà phá lệ mời Lâm Tịch đi cùng, Lâm Tịch vừa lộ ra vẻ mặt muốn đi vừa thẹn thùng từ chối, nói rằng mình còn phải tranh thủ thời gian thêu xong bình phong mẫu đơn!

Vừa nói chuyện này, lập tức nhắc nhở Tô Khả Hinh chuyện Mộc Thế tử, gương mặt xinh đẹp lập tức lạnh xuống, cũng không nhắc lại chuyện cùng đi thăm ngoại tổ mẫu. Lâm Tịch thành công chọc tức Tô Khả Hinh một cái lập tức cáo từ trở về viện của mình.

Thời gian eo hẹp, dù sao nàng cũng không phải nguyên chủ, còn phải làm quen một chút Song Diện tú trong truyền thuyết đấy!

Nếu như muốn tặng lễ, không tốn thời gian công sức thì làm sao hoàn thành được chứ, Lâm Tịch đã nghĩ từ sớm rồi, Song Diện tú còn chưa đủ kinh thế hãi tục, sẽ cho các ngươi một cái Song Diện Tam Dị tú!

Bạc Hà hỗ trợ ở bên cạnh nhìn thấy tiểu thư có hơi mới lạ sắp xếp các sợi tơ, may mắn tiểu thư học được Song Diện tú, ai sẽ nghĩ tới tiểu thư lại dựa vào cái này đã có thể gả vào Hầu phủ ở kinh thành làm Thế tử phu nhân chứ! Nhưng mà Bạc Hà nhìn vẻ mặt tiểu thư, thấy thế nào cũng đều.. Âm trầm nhỉ!

Nhất định là nàng ta nhìn lầm! Đúng, nhất định lầm rồi!

Cho đến lúc lên đèn, Lâm Tịch mới dừng công việc, nhẹ nhàng xoa bóp thắt lưng đau nhức không thôi, nhìn thấy dáng vẻ Bạc Hà cũng là mất hết sức lực, người này, nhất định phải đối xử với mình tốt một chút, ngay cả bản thân mình cũng không coi ra gì, còn có ai sẽ đối tốt với ngươi? Vì vậy Lâm Tịch lấy ra một lượng bạc, nói với Bạc Hà: "Đi phòng bếp chuẩn bị một chút đồ ăn ngon đến đây! Ngươi thích ăn gì cứ gọi cái đó, hôm nay tiểu thư ta vui vẻ!"

Bạc Hà nhìn tiểu thư mệt mỏi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng tràn đầy mỏi mệt, nhưng mà gương mặt lại vui mừng, không khỏi cảm thấy lòng chua xót, đường đường đích nữ nhà Tri huyện lão gia, coi như không được vô vàn sủng ái, cũng không thể giống như bây giờ chứ, vì có thể gả vào Hầu phủ thoát khỏi cái nhà này, vậy mà giống như một tú nương liều mạng đẩy nhanh tốc độ, ngay cả người đưa cơm cũng không có. Muốn ăn cái gì còn phải tự mình bỏ tiền ra đi mua từ phòng bếp trong nhà mình.

Tiểu thư đáng thương vì có thể gả vào Hầu phủ cũng thật sự liều mạng, tiểu thư đáng thương của ta!

Vẻ mặt Bạc Hà chứa đầy ưu sầu.

Tiểu nha đầu này vừa tự động bổ não nội dung gì đấy? Nhìn sắc mặt Bạc Hà kì lạ, Lâm Tịch bày tỏ mình thật sự không biết làm thế nào.

Ngày hôm sau, buổi sáng Lâm Tịch chỉ đi thỉnh an Diệp thị, sau đó trở về viện của mình, yên lặng thêu "Hoa nở phú quý" của nàng, mà Bạc Hà thì thần thần bí bí quay về thì thầm bên tai Lâm Tịch, Lâm Tịch mím môi cười, quả nhiên Tô Khả Hinh vội vã không chờ đợi nổi, sáng sớm thức dậy đã đi Từ gia.

Thật ra ngược lại là Lâm Tịch có hơi oan uổng Tô Khả Hinh, nàng ta gấp gáp đi Từ gia như vậy, nguyên nhân lớn nhất là muốn biết Liên Nhã Như nhục nhã tỷ tỷ ngu ngốc của mình như thế nào. Vòng tay ngọc này nàng ta cực kỳ thích, hưng phấn quá mức lập tức nhớ tới đã quên lừa gạt moi chuyện từ miệng Tô Lan Hinh, suy nghĩ một chút thì cho rằng không có chuyện gì, hơn nữa chỉ cần nghĩ tới Mộc Thế tử như tiên giáng trần sẽ cưới tiện nhân đó làm Thế tử phu nhân, trái tim Tô Khả Hinh đã như thiêu như đốt, dứt khoát mắt không thấy tâm không phiền, trực tiếp đến hỏi Liên Nhã Như là được rồi!

Chẳng qua là không ngờ tới, lúc đi Tô Khả Hinh là cười, khi về lại là khóc, hơn nữa cái trán còn xanh tím một khối thật to!

Khiến cho Từ Hương Hương đau lòng suýt nữa chửi ầm lên.

Vội hỏi đầu nữ nhi bảo bối bị thương là như thế nào? Kết quả không hỏi còn tốt, vừa hỏi, vốn đã dần dần ngừng khóc thút thít vậy mà Tô Khả Hinh lại khóc to lên!

Từ Hương Hương không hiểu ra sao, chẳng lẽ là cãi nhau cùng bọn tỷ muội ở Từ gia? Hay là chọc giận vị tiểu Bá Vương kia của Từ gia? Từ Hương Hương càng hỏi, Tô Khả Hinh càng khóc kịch liệt, qua một lúc, cuối cùng Từ Hương Hương đã biết chuyện gì xảy ra, nhưng mà lại càng không hiểu rõ.

Bà ta không rõ, Tô Khả Hinh càng không rõ hơn!

Bởi vì đánh nàng ta là Liên Nhã Như, Từ Hương Hương nghe xong liền không tin, hỏi nàng ta tại sao, Tô Khả Hinh suýt chút nữa nôn ra máu, người hỏi ta, ta mẹ nó cũng không biết tại sao?