[Mau Xuyên] Ta Tung Hoành Trong Thế Giới Không Anh

Chương 7: Thế giới I(6)




Từng luồng mây đen cắn nuốt ánh trăng tròn, tiếng mưa như hàng ngàn con hưu đang chạy loạn mà đạp mạnh vào nóc của tàu lửa. Trần Yên La mệt mỏi dựa vào “Tiểu” hồ ly màu xám, lòng cô hiện giờ rối hệt mối tơ vò. Ngày hôm nay, cô bị nếm trải sự dơ bẩn của cuộc đời này, nếm trải tận cùng cái cảm giác bị xem là thấp hèn. Ngày hôm nay, lần đầu tiên Trần Yên La trải nghiệm sự tuyệt vọng. Những đôi mắt buông sự thương cảm giả tạo mà nhìn cô bị kéo lê trên mặt đường khắc sâu vào tâm trí. Sự tuyệt vọng như một dây kẽm gai dần xiết nát trái tim. Cô tuyệt vọng cảm nhận bản thân đã dùng tận cùng sức lực mà chống trả, để đổi lại… chính là cái thể xác tê dại chứa thật nhiều vết xanh tím. Đau đớn, ngợp thở, quằn quại không lối thoát. Cái giây phút Trần Yên La nhìn “Vòng tròn”[1] dần khép lại trước mắt mình, trong cô dấy lên sự điên cuồng mà trước nay Yên La chưa một lần nghĩ rằng bản thân mình sẽ có. Trần Yên La căm hận thế giới này lạnh lẽo đến ghê tởm, hận người thân đã bình yên mà bỏ cô lại đây. Yên La hận kẻ chỉ ỷ vào mình đã sinh ra thật tốt mà hồn nhiên chà đạp những sinh mạng khốn khổ, cô hận cả Trần Gia Cẩn_ bóng hình đã khắc thật sâu vào tâm can. Trần Yên La nguyền rủa tình yêu đã làm bản thân cô yếu đuối, cô nguyền rủa cả sinh mạng đang tồn tại của chính mình… Cô… nguyền rủa…

“Vòng tròn”[1]: Những kẻ hại Trần Yên La đứng thành một vòng quanh người cô(Chương 5)

Lời nguyền rủa như từng con sói xám đói khát mà vờn quanh tâm trí, khiến thần kinh Trần Yên La đau nhức đến tận cùng. Sự căm hận như dòng chất acid đậm đặc, hút cạn chút tình yêu còn sót lại khiến trái tim cô biến dạng. Trần Yên La… chết lặng. 

Cạch! Tiếng động đột ngột vang lên bên cạnh kéo thần trí Trần Yên La trở lại. Tiểu hồ ly đang mở ra chiếc túi màu nâu mà lúc nãy Yên La đã đem theo, lục lọi.

“Cạch”?… thật là giống tiếng mở cửa lúc ấy. Làn sáng trào qua cánh cửa đang dần mở hiện về trong tâm trí, Trần Yên La nhớ lại luồng ánh sáng đã cứu rỗi linh hồn mình_ Hy vọng.

- Tiểu hồ ly, cậu tên gì vậy?_ Trần Yên La nhẹ quay đầu nhìn về cô.

- Họa Tuyết._ Cô lục lọi ra được một con dao nhỏ.

- Chào cậu, tớ tên Trần Yên La, là luyện khí sư cấp F, học viên của học viện Mặc Hàn._ Trần Yên La ngồi thẳng dậy, đưa tay về phía cô.

- Chào cậu, tôi tên Họa Tuyết, là một con cầm thú, kẻ ăn không ngồi rồi._ Cô ngồi ngay ngắn miệng ngậm con dao nhỏ, đưa một cái trảo đầy lông ra bắt tay.

- Hì, tiểu Tuyết a! Cậu thật sự biết nói đùa. Có con cầm thú nào biết biến lớn như cậu chứ._ Trần Yên La thật tự nhiên mỉm cười. 

Cô tỏ vẻ: Tại sao bổn grannie lại là cầm thú? Chính là lỗi hệ thống, không gánh.

Hệ thống tỏ vẻ: Ký chủ thật trâu bò thì liên quan gì nó, không gánh!

- Mà tiểu Tuyết này, làm sao cậu có thể thông truyền với tớ vậy? Tớ biết được hai trường hợp có thể thông truyền: một là có pháp thuật cùng hệ, hai là cùng giống loài. Nhưng cậu và tớ lại chẳng là cái nào hết.

- Đó là do cậu đọc ít sách._ trảo đầy lông vỗ vỗ đầu Yên La.

Khóe môi Trần Yên La giật giật, nhưng cô chính là con mọt sách mà, những cuốn sách quan trọng trong thư viện đều được Trần Yên La cô nhớ rõ.

- Tiểu Tuyết, xin chỉ giáo!_ Yên La làm động tác mời như tiểu thuyết kiếm hiệp.

- Hà, được rồi. Tôi và cậu nghiêng về trường hợp một, tôi có thể kết hợp tinh thần lực của mình với cậu là nhờ cùng linh căn. Có thể nói là do tinh thần lực tôi cường đại hơn mức bình thường.(quan trọng hơn là vì cô có thể điều khiển nguyên linh, nên đã dựa vào thủy nguyên linh tinh khiết để tinh thần lực của cô truyền vào thần trí Trần Yên La mà không bị bài xích)

- Nga, vậy tinh thần lực của cậu chính là quá biến thái rồi!_ Trần Yên La cao hứng nói.

- Này tiểu Tuyết, cậu đã có chỗ ở chưa, cậu cùng sống với tớ được không? Tớ thật sự rất cô đơn._ Yên La đưa cặp mắt mang màu đá cẩm thạch xanh thẫm và sáng trong nhìn cô.

- Đừng tỏ ra dễ thương, cậu cũng chẳng thể biến mình xinh đẹp được._ Cô đạm bạc liếc mắt.

- Hự! Tiểu Tuyết, cậu chính là thẳng thắn đến đau tim!_ Trần Yên La ôm tim mình “gào thét”.

- Cậu ở đâu?

- Hả? À, tớ ở ký túc xá của thủ thư. Cậu sẽ đến chứ?

- Ừ._ Cô nhẹ đáp lời.

- Tiểu Tuyết, cám ơn cậu.

Trần Yên La thật lòng mỉm cười, chầm chậm đóng mắt ngủ. Đoàn tàu lao nhanh vào đêm tối của cánh rừng hoang vu, bỏ lại thành phố sáng đèn dần nhạt nhòa sau màn mưa.

Mỗi sinh mệnh đều có một cuộc sống riêng biệt, và chính cuộc sống ấy sẽ cấu tạo nên niềm khát khao của họ. Niềm khát khao của Trần Yên La hiện tại, chỉ đơn giản là có một “đồng bạn” chung đường với bản thân. Cũng như vào khoảnh khắc gặp nhau ấy, thứ Trần Yên La cần chính là một cơ hội để nắm lấy.