Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 151: Lạnh thấu tim, tâm can đau nhói




Tựa hồ như không nghĩ tới thời điểm này sẽ có người tiến vào, người đàn ông kia không khỏi ngẩng đầu lên nhìn về phía Nam Tầm, trong mắt xuất hiện tia kinh ngạc.

Nam Tầm dần thấy rõ diện mạo người nọ, tên này lớn lên cũng tính là đẹp trai, một khuôn mặt góc cạnh lạnh như băng, đôi mắt gợi cho người ta cảm giác thực khốc liệt, rõ ràng vẫn còn trẻ nhưng Nam Tầm lại từ mắt hắn thấy rõ được vẻ thăng trầm từng trải.

Đối phương nhìn Nam Tầm, hỏi một cách thờ ơ:" Cậu mới tới khu A?"

Nam Tầm gật gật đầu. Đối phương hỏi câu này chứng tỏ hắn không phải người khu A, bởi vì hầu như tất cả người khu A hôm nay đều biết rõ về Nam Tầm.

Có lẽ xem Nam Tầm rất vừa mắt, đối phương không khỏi nhắc nhở một câu,:" Diêm La Vương khu A các cậu vừa mới đi vào, thời điểm hắn tắm rửa không thích người khác quấy rầy, ngay cả tôi, cũng ngại đối diện trực tiếp với hắn ta."

Nam Tầm tò mò hỏi hỏi thêm một câu:" Xin hỏi, đại ca là.."

Đối phương hơi ngập ngừng, đánh giá cô nửa ngày rồi bất chợt nói:" Có ai từng nói cho cậu rằng, cậu rất giống một con dê nhỏ đi lạc vào hang sói chưa?"

Nam Tầm hướng hắn hừ hừ:" Không, tôi là đi nhầm vào đàn sư tử thì có, nhưng lúc tàn nhẫn lên vẫn có thể cắn đứt đầu một con sư tử được."

Đối phương dường như rất có hứng thú với Nam Tầm, tuy rằng biểu tình vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng chú ý kĩ có thể thấy khoé miệng hắn ta hơi nhếch lên thành một vòng cung nhỏ, hướng Nam Tầm nói:" Tôi là Quý Hà ở khu giam B."

Sau khi ném cho Nam Tâm một tin tức giật gân như thế, Quý Hà lại nhàn nhã mang theo bộ tù phục biến mất tăm, tiêu sái để lại cho cô một bóng lưng mờ ảo.

Nam Tầm choáng váng hồi lâu, người này, người này chính là ngục bá khu B, Quý Hà?!!

Cô còn tưởng rằng hắn sẽ là một người đàn ông vạm vỡ to con như Đao Sẹo chứ, không nghĩ lại " bình thường" như thế.

Bên ngoài là ngục bá khu B, bên trong là ngục bá khu A, Nam Tầm không khỏi cảm thán vận khí xui xẻo của bản thân.

Phòng trong truyền tới tiếng ào ào của nước chảy, nhịp nhàng, đều đều, nhưng có thể chắc chắn rằng bên trong chỉ có duy nhất một người đang tắm rửa.

Chẳng nhẽ cứ như vậy trở về, hay là vẫn nên lẻn trốn vào, tìm nơi cách xa Diêm La Vương nhất tắm rửa rồi nhanh chóng bỏ chạy? Hay cô nên, ở bên ngoài ngồi chờ Diêm La Vương tắm rửa xong, nhân thời điểm khi những người khác còn chưa tiến vào, vội vàng tắm rửa hai phút cho xong?

Nam Tầm rối rắm suy nghĩ, cuối cùng vẫn không có tiền đồ mà lựa chọn biện pháp cuối cùng.

Đỗ Phan nói từ 8 rưỡi đến 9 rưỡi là thời điểm ít người, theo Nam Tầm đánh giá thì bây giờ chắc chưa đến 9 giờ, nam nhân tắm rửa cùng lắm là mười năm phút là đủ nhỉ? Cô chỉ cần canh đúng thời điểm Diêm La bước ra và những người khác chưa bước vào là được.

Chính là, Nam Tầm không nghĩ đối phương lại tắm lâu như vậy, cô đã nhẫn nại chờ đợi ở đây quá mười phút rồi, đối phương một chút cũng không có dấu hiệu bước ra.

Nam Tầm đành lén lút đỡ khung cửa, chậm rãi đem nửa cái đầu nhỏ ngó vào trong, đảo mắt quan sát xung quanh một lượt.

Cảnh tưởng này.., thân mình Nam Tầm chợt lảo đảo một cái, vội vàng thu đầu về.

Cô hình như vô tình thấy thứ không nên thấy thì phải!!

Lỗ kim cũng sẽ không dài thế kia chứ?

Chính là, cái..... Cái kích thước kia hình như vượt quá kích thước nhân loại rồi phải không?

Còn có, dáng người kia, lưng rộng, mông cong, vòng eo hẹp lại có lực, ném bừa trên đường cũng có thể có người nhận làm người mẫu.

Nam Tầm không khỏi nuốt nuốt nước miếng, cẩn thận đem thân mình lùi lại mấy bước.

Nhưng người tính không bằng trời tính, đúng lúc này, ánh mắt người trong phòng đột nhiên bắn thẳng về phía cửa, âm u phun ra một câu:" Trốn cái gì, lăn tới đây."

Trái tim Nam Tầm lộp bộp nhảy dựng lên, bấu cửa đứng dậy, toàn thân cứng đờ, ngữ khí hơi khẩn trương nói:" Đại ca, tiểu đệ thật sự không phải cố ý quấy rầy đại ca, mà vừa rồi chỉ là..chỉ là định xem anh bao giờ thì tắm xong?"

Biểu tình kia phải nói là thập phần ngây thơ đơn thuần, đôi mắt đen láy sáng ngời, còn mang theo hơi nước lấp lánh.

Nếu " cô" thật sự là nữ, lực sát thương mạnh không bàn cãi a, đáng tiếc thân thể hiện giờ của Nam Tầm lại là đàn ông.

Người đàn ông bên trong nghe xong lời này, đôi mắt sắc bén hơi hơi híp lại.

Hơi nước toả ra bốn phía, mặt hắn như hoà vào tròng làn hơi mờ ảo, trên mái tóc ngắn còn đọng lại vào giọt nước, chầm chầm, chầm chậm chảy xuống cái trán bóng mượt phía dưới.

Nam Tầm không dám nhìn chằm chằm vị Phật gia phía trước, nhưng một thoáng vừa rồi cũng đủ để cô cảm thán độ soái của nam nhân trước mặt.

Nhan sắc, dáng người, thứ gì cũng thuộc hàng cực phẩm, ngươi nói xem sao ngươi lại không đi làm đại minh tinh, cứ khăng khăng phải đi làm con đường khổ cực như thế làm gì không biết?

Nam nhân kia xem xét Nam Tầm hồi lâu, đột nhiên hướng về phía cô ngoắc ngoắc ngón tay trỏ.

Động tác ngoắc ngón tay kia với động tác gọi chó nhỏ không sai biệt là bao, làm người khác xem đến ngứa răng ngứa lợi.

Nam Tầm ánh mắt vừa động, chỉnh chỉnh lại tù phục trên người, cười gượng nói:" Đại ca, quần áo tôi cũng chưa cởi, đi vào hình như không tốt lắm."

Khoé miệng nam nhân trước mặt đột nhiên nhếch lên, hơi hơi nhíu mày, thanh âm trầm thấp mà có lực, nói:" Lại đây."

Hai từ, ngắn gọn nhưng hàm chứa mệnh lệnh không cho kháng cự, cho nên Nam Tầm nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn đem giày cởi ra, ngoan ngoãn mặc cả quần áo đi vào.

Mắt thấy động tác của Nam Tầm, Diêm La không khỏi nhếch môi.

Nam Tầm rón rén lại gần hắn, hỏi dò:" Ca, anh có phải muốn tiểu đệ xoa bóp hộ."

Khi Nam Tầm mới thò cánh tay lại gần hắn, người trước mặt đột nhiên động đậy, túm lấy cổ áo cô nhấc bổng lên, sau đó hướng về phía mặt đất ném xuống.

Không cần tưởng tượng, nếu thật sự bị ném xuống, gáy Nam Tầm khẳng định sẽ nở hoa.

Nhưng may mắn cô có chuẩn bị trước, ở thời điểm ngàn cân treo sợi tóc khi hắn mới ném cô lên, cô đã nhanh chóng quàng chân qua quặp chặt lấy cổ đối phương, sống chết ôm lấy, y như kẹo cao su gỡ cũng không gỡ ra được.

Diêm La ngẩn ra, sau đó cười khẽ một tiếng,:" Nhóc con, chiêu này là học từ ai?"

Hai chân Nam Tầm vẫn treo trên cổ đối phương, ban đầu cô định mượn lực nơi cổ chân, quật ngã cả người và đầu đối thủ xuống đất, nhưng hiện giờ cô mới bi ai phát hiện ra rằng, chiêu thức này căn bản không áp dụng trên người tên này được.

Sức của cô so với hắn mà nói, thực sự là kiến so với voi, bất luận là chiêu thức trâu bò thế nào thì trước mặt hắn vẫn đều vô dụng.

Cả người lộn ngược, cảm giác lơ lửng thật không tốt tý nào, vì thế cô đành kè cà mặc cả nói:" Anh trước hết thả tôi xuống, tôi liền nói cho anh biết ai dạy tôi chiêu thức này."

" Nhóc con, cậu đây là đang kè cà mặc cả với tôi sao?" Thanh âm cuối cùng của hắn hơi kéo dài, mang theo một tia nguy hiểm.

Nam Tầm hùng hùng hổ hổ phản bác:" Ngươi mới là nhóc con, cả nhà ngươi đều là nhóc con, tiểu gia ta năm này đã mười chín rồi được không hả?"

" A ~, nhóc con giận dỗi rồi sao?" Âm cuối lại kéo dài, nhưng lần này lại mang theo một tia hứng thú.

" Nhóc con, cậu nên mau chóng bò xuống dưới, nếu còn không xuống, quần liền không còn đó." Diêm La trêu ghẹo nói.

Nam Tầm vội vàng ngẩng đầu lên, nỗ lực hướng lên trên xem, lại không nghĩ đến quần còn chưa nhìn thấy, đã không cẩn thận thấy được đồ vật không nên thấy trên người tên đàn ông thối kia.

Nam Tầm hốt hoảng dời đi ánh mắt, hai tay gắt gao nắm chặt, chuẩn bị buông lỏng hai chân, ngàn vạn lần không nghĩ tới, khi cô rơi xuống quần lại bị giữ lại, bất chợt mông cảm thấy lạnh lạnh, quần cứ thế bị vắt ở trên cổ Diêm La.

Quần tù nhân này tụt cũng thật dễ đi! -.-

Lạnh thấu tim, tâm can đau nhói.