Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 436: Tính kế, Thập Bát hoàng tử




Edit: Bánh Bao/ Beta: Padu, RED, Bạch Lạc

Nam Tầm lại quan tâm chuyện khác, nàng đột nhiên hỏi Tiểu Bát: "Tiểu Bát, không phải ngươi nói ở nguyên thế giới, Tiếu Dao sẽ đùa giỡn Thập Bát hoàng tử à? Thập Bát hoàng tử bao giờ mới xuất hiện?"

Tiểu Bát: "Không nhớ rõ, chắc cũng nhanh thôi. Cơ mà ngươi hỏi cái này chi?"

Nam Tầm: "Không gì cả. Chỉ muốn tránh một kiếp, thuận tiện xem xem có thể lợi dụng Thập Bát hoàng tử làm gì đó không thôi."

Tiểu Bát: Thật ra nửa câu sau mới là trọng điểm, gia biết mà.

"Thân ái, mấy ngày nay ngươi để ý giúp ta đi, một khi Thập Bát hoàng tử xuất hiện ngươi hãy báo cho ta ngay."

Tiểu Bát nói không thành vấn đề, cứ giao cho gia.

***

Bởi vì hiện giờ Nam Tầm đã có thể học đi đôi với hành, rất nhiều tri thức cũng nắm rõ được đạo lý, cho nên bốn, năm ngày Dư lão tiên sinh mới đến một lần, giúp đỡ giải đáp nghi hoặc thuận tiện kiểm tra, đàm luận cùng nàng.

"Chuyện mấy ngày trước ta nghe nói rồi, cha ngươi không sao đúng là vạn hạnh." Dư lão tiên sinh nói: "Mấy tên bắt cóc liếm máu trên đao làm chuyện thiếu đạo đức quá nhiều, nay chết cũng chưa hết tội. Chẳng qua ta nghe nói trong đó có một kẻ tử trạng rất đáng sợ, hung thủ sợ là cực kì hận kẻ này."

Nam Tầm dường như không dám hứng thú với chuyện này, chỉ vội hỏi mấy chỗ không hiểu trên sách.

Trong thư phòng, một già một trẻ thảo luận khí thế ngất trời, chỉ kém lao vào đánh nhau.

Ánh Hàn ngẫu nhiên sẽ vào thêm trà nước. Động tác thực nhẹ, không quấy rầy đến hai người.

Chỉ là hắn vừa lui đến cửa, bỗng nhiên nghe được lời lão tiên sinh kia liền dừng bước.

"Tiếu Dao này, đừng trách lão sư lắm miệng, con thật muốn cưới ca nhi xuất thân Túy Hương Các kia ư?" Dư lão tiên sinh thấp giọng nói.

Nam Tầm: "Lão sư, người cũng biết rồi?"

Dư lão tiên sinh tức cười: "Chuyện con toàn thành đều biết, sao ta có thể không biết? May mà cha mẹ con rộng lượng, vì con, đến chuyện vô lý gì cũng đồng ý cho được."

"Con thích Ánh Hàn, muốn cưới chàng, thì có gì sai?"

Dư lão tiên sinh: "Sai không phải con, mà là thân phận của nó. Tuy nói đương kim hoàng thượng mở khoa thi cử vì tuyển chọn người tài, nhưng nếu tác phong quá kém, truyền tới tai Hoàng Thượng, ắt sẽ ảnh hưởng đường làm quan của con. Hoàng Thượng sẽ không trọng dụng một kẻ có hành vi không kiềm chế, dù người đó có tài hoa thế nào chăng nữa."

Nam Tầm cười: "Không gạt gì lão sư. Con vốn cũng không có tâm tư khoa cử, hiện tại khổ công như vậy: một là, cảm thấy rất có lỗi với cha mẹ nên muốn khiến Tiếu phủ được hãnh diện; hai là, vì Ánh Hàn. Nếu chỉ vì con thích ca nhi hoa lâu mà phán con tác phong không tốt, vậy con xin nhận."

Dư lão tiên sinh trầm mặc, tận tình khuyên bảo: "Tiếu Dao, kỳ thật con có thể nạp nó làm sườn phu, sau đó cưới một chính phu thân thế trong sạch. Như vậy, người ta sẽ chỉ nói con đa tình. Còn nếu cứ kiên trì muốn cưới nó làm chính phu, vậy không phải đa tình nữa, mà là hoang đường. Con và Tiếu phủ sẽ trở thành trò cười nơi hoàng thành, thậm chí toàn bộ nước Đại Triệu ta."

Nam Tầm nói: "Con biết lão sư muốn tốt cho con, nhưng tâm ý con đã quyết, lão sư đừng khuyên nữa."

Dư lão tiên sinh thở dài, tiếc hận không thôi.

Ngoài cửa Ánh Hàn mặt mày giãn ra, chầm chậm đi xa.

Nam Tầm không biết có phải mình "ngang bướng hồ đồ" đã chọc giận Dư lão tiên sinh rồi không mà kể từ ngày đó, Dư lão tiên sinh rất ít khi tới Tiếu phủ. Bà không tới, Nam Tầm liền mặt dày tự mình đến bái phỏng phủ đệ bà, cứ bảy tám ngày lại đến một lần.

Dư lão tiên sinh vừa tức vừa mừng, cũng không hề giấu giếm, ngược lại những lúc nàng tới, đều đưa bút kí lúc trước của mình cho nàng xem.

Nam Tầm như nhặt được báu vật, ôm sách của lão tiên sinh tung tăng rời đi.

Đợi người đi xa, một ca nhi mặc trường sam nhạt màu mới ra khỏi cửa phòng: "Tổ mẫu, vị này là Tiếu Dao ngài thường nhắc đó sao?"

Dư lão tiên sinh xoa đầu hắn: "Đúng vậy, là một kỳ tài ngút trời. Đáng tiếc quá mức ngoan cố trong chuyện tình cảm, nó giờ đã bị ca nhi Túy Hương Các kia mê hoặc choáng váng rồi, ca nhi khác đều không lọt được mắt."

Ca nhi bên cạnh khá tò mò: "Ánh Hàn đầu bảng Túy Hương Các đó có thật sự đẹp đến vậy không ạ?"

Dư lão tiên sinh nhìn đứa cháu trai mình yêu thương nhất, nói: "Quá mức yêu diễm tục tằng, không thể nào sánh với Thanh ca của chúng ta."

Thanh ca bên cạnh thẹn thùng cười.

***

Nam Tầm cầm quyển ghi chép trân quý của Dư lão tiên sinh, trên đường hồi phủ thuận tiên ghé ngang chợ, chuẩn bị mua mấy thứ cho Ánh Hàn.

Nhưng nàng vừa nhìn trúng một cái lắc chân làm từ hồng mã não, đang định đưa cho chủ quán bọc lại, một ca nhi bên mang khăn che mặt bên cạnh đã cầm cái lắc lên: "Chủ quán, ta muốn cái này."

Nam Tầm quét mắt liếc đối phương. Ban ngày ban mặt còn mang mạn che mặt, làm màu hay gì?

Nam Tầm không định tranh với hắn, nàng chỉ chỉ một cái khác bên cạnh: "Chủ quán, ta muốn cái này ——"

"Chủ quán, ta cũng muốn cái này!"

Nam Tầm có chút không vui, người này cố ý đối nghịch với nàng?

Nam Tầm đứng yên, tính đợi đám người đó mua xong rồi nàng lại chọn. Nữ nhân không thèm chấp nhặt với nam nhân.

Kết quả người này trực tiếp vung tay: "Chủ quán, ta muốn cả sạp hàng này!"

Nam Tầm:...

Đối phương nhìn nàng, đắc ý nhướng mày.

Nam Tầm liếc hắn vài cái: "Đầu ngươi có bệnh hả?"

Chờ nàng đi xa, vẫn còn nghe tên ca nhi phía sau hùng hùng hổ hổ: "Ngươi, ngươi, thứ khốn kiếp. Không phải thấy ngươi đẹp nên mới trêu chút sao? Vậy mà ngươi dám nói bản công tử có bệnh, cẩn thận bản công tử tru di cửu tộc nhà ngươi!"

Nam Tầm vừa nghe lời này, bước chân bỗng khựng lại, lập tức gọi Tiểu Bát: "Tiểu Bát, ta nhờ ngươi chú ý động tĩnh của Thập Bát hoàng tử, ngươi chú ý kiểu gì vậy?"

Tiểu Bát ngáp, chợt "Ồ" lên: "Thân ái, ngươi tự tìm được Thập Bát hoàng tử luôn đó hả? Tên ca nhi đang tức giậm chân đằng sau ngươi là hắn đó. Hắn thích nhất treo bên miệng câu "cẩn thận ta tru di cửu tộc nhà ngươi" á."

Nam Tầm: Đậu má.

Sau khi rời đi, Nam Tầm liền cho tùy tùng lén đi theo Thập Bát hoàng tử, tìm hiểu nơi đối phương đặt chân. Tên Thập Bát hoàng tử này còn rất biết hưởng thụ, ra ngoài du ngoạn mà bao cả một tòa nhà.

Nhưng mà như vậy nàng mới bớt không ít chuyện.

***

Hầu phủ.

Lâm Nguyệt Cầm đang dập dờn cùng Thu Song trên giường, ả ngồi trên người Thu Song mạnh mẽ lắc lư.

"Nguyệt Cẩm, ngài chậm chút, ta không chịu nổi..." Vẻ mặt Thu Song thống khổ.

Lâm Nguyệt Cẩm tát mặt gã: "Tiện nhân, rốt cuộc ngươi đã hầu hạ bao nhiêu nữ nhân trước ta rồi?"

Thu Song khóc đến lê hoa đái vũ: "Nguyệt Cẩm, ngài rõ ràng đã thấy thủ cung sa của ta. Ngài là nữ nhân đầu tiên của ta, sao ngài có thể nói như vậy?"

Lâm Nguyệt Cẩm hừ lạnh: "Thủ cung sa kia tám chín phần mười là giả, ngươi đã sớm hiến thân cho Tiếu Dao rồi phải không? Đồ tiện nhân không biết liêm sỉ này!"

Thu Song khóc lóc nói không phải, Lâm Nguyệt Cẩm nào tin.

"Tiện nhân, xem ngươi nghĩ ra chủ ý rác rưởi gì đi. Mấy ả phế vật không những không làm nhục được Ánh Hàn trước mặt Tiếu phu quân, còn mất luôn cả mạng nhỏ!"

Xong việc, Lâm Nguyệt Cẩm thẳng tay ném Thu Song như ném con cá chết, tự mình sửa sang ra cửa.

Một hạ nhân phụ trách theo dõi Tiếu Dao lập tức tiến lên nói gì đó.

Lâm Nguyệt Cẩm hai mắt tỏa sáng: "Tiếu Dao a, diễm phúc không cạn nha. Trong phủ một người, ngoài phủ một người. Ngươi xác định ca nhi kia là tình nhân của Tiếu Dao?"

Hạ nhân gật đầu: "Không sai được ạ, Tiếu Dao mới nuôi bên ngoài mấy ngày trước. Có người từng thấy hai người họ ve vãn đánh yêu trên phố, thái độ thân mật. Có điều Tiếu Dao chưa từng qua đêm ở tòa nhà đó, chắc là sợ vị trong phủ kia biết."

Lâm Nguyệt Cẩm cười không có ý tốt: "Nói vậy là, vẫn còn sạch sẽ?"

Nói rồi, ánh mắt nàng ta trở nên cực kỳ âm độc: "Tiếu Dao, ngươi dám quăng giày rách cho ta, ta đây dám thượng nam nhân của ngươi! Ngươi bảo vệ được đứa kia, lại không bảo vệ được đứa này."