Mau Xuyên: Vai Ác Này Có Độc

Chương 22: Tấc phát thiên kim (21)




Sau khi Bích Linh khôi phục ý thức, mơ mơ màng màng mở mắt.

Cô được đưa vào một căn phòng lạ lẫm, bốn phía đều được bao quanh bởi vật trang trí màu tối, rèm cửa tối màu chỉ lộ ra một chút ánh sáng, nhưng cũng đủ để cô nhìn thấy rõ hai tay bị trói trên đầu giường.

Rất tuyệt, thật sự rất biến thái.

Bích Linh quay lại nhìn đôi tay bị dây thừng buộc chặt hằn lên vết hồng, trong mắt chỉ có sự bình tĩnh.

Chẹp, kịch bản về tổng tài, cô rốt cuộc cũng may mắn có thể tự mình trải qua một lần......

Nghe nói Liên Vô Trần còn có khuynh hướng SM......

Hay hiện tại cô cắn lưỡi tự sát luôn cho xong.

【 Ký chủ, cô cũng đã nói chuyện này rồi. 】

Ngươi nói xem ngươi có ích lợi gì chứ, hệ thống nhà người khác đều cung cấp các loại hỗ trợ, ngươi xem ngươi đi, chỉ biết trừ điểm của ta là giỏi.

【 Đó là hệ thống của nhà khác, ký chủ! 】

A.

Bích Linh ẩn hệ thống đi.

Ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên.

Bích Linh nhắm mắt lại, quay người về một bên.

Liên Vô Trần tùy ý mở cửa, lọt vào trong tầm mắt chính là cảnh tượng làm toàn bộ lý trí của hắn bị đánh tan thành bọt biển.

Thiếu nữ mỹ lệ bị trói ở trên giường nhìn thập phần nhu nhược......

Liên Vô Trần không khống chế được mà đi qua đó, ngón tay xoa xoa gương mặt tinh xảo.

Người thiếu nữ đang nằm ở đó lại cắn hắn một cái.

Liên Vô Trần cười lạnh, xoay người nằm đè trên người cô.

"Bảo bối, hôm nay chỉ cần em cầu xin tôi, tôi liền buông tha em, thế nào?"

Chẳng ra gì.

Bích Linh tiếp tục quay đi.

"A, cơ hội đã cho em, vậy đừng trách tôi ――" Âm thanh tà ác cuối cùng thốt ra, tiếp theo là tiếng quần áo bị xé rách vang lên.

Hôm nay Bích Linh mặc một chiếc váy dài ngang đầu gối giờ đã bị Liên Vô Trần xé không thương tiếc, khung cảnh tuyệt đẹp lộ ra dưới lớp quần áo.

Hai tròng mắt của Liên Vô Trần có chút màu đỏ tươi, hắn bỗng nhiên bóp chặt hàm dưới của cô gái, hung hăng mà hôn lên đôi môi đỏ mà hắn đã mơ ước từ lâu.

Quả nhiên ngọt hơn những gì hắn tưởng tượng......

"Ưm......" Liên Vô Trần nhanh chóng rời khỏi, môi mỏng giờ đã tràn đầy máu tươi.

"Lương Chỉ!" Hắn cười lạnh, thanh âm khàn khàn mà đáng sợ: "Em được lắm, hiện tại còn dám phản kháng tôi."

"Không sợ tôi, em muốn chết sao?"

Bích Linh nhắm chặt đôi mắt lại, dùng âm thanh trầm mặc trả lời hết thảy.

Cảm giác được quần áo trên người đều đã bị hắn cởi ra, dù vậy cô cũng không mở mắt ra.

"Lương Chỉ, cho em cơ hội cuối cùng, cầu xin tôi, tôi sẽ tha cho em."

A, cầu xin hắn? Kiếp sau cũng không thể!

"Ưm ――" Bích Linh bị đau liền kêu lên thành tiếng.

Hắn thế nhưng không có bước dạo đầu đâm vào cô...

"Đau sao?" Thanh âm tà ác của người đàn ông vang lên ở bên tai cô, mang theo sự ác liệt: "Thật ra mà nói, tôi cũng rất đau đấy, em thật chặt."

Cơn đau của Bích Linh càng dữ dội khi người đàn ông trên thân thể cô luận động, khó có thể miêu tả từng cơn đau đớn lan tràn, thiếu chút nữa làm cô ngất đi một lần nữa.

Oh, cái vị diện này thật không có liêm sỉ gì cả!

"Lương Chỉ, tôi muốn em đã lâu, từ lúc nhìn thấy em lần đầu tiên......" Liên Vô Trần gặm cắn da thịt của cô gái, trong miệng mơ hồ nói không rõ: "Em chỉ có thể là của tôi."

Bích Linh cắn môi, quay đầu không nhìn hắn.

Cằm lại bị cường ngạnh mà bóp chặt, hơi thở bá đạo lan tràn trong khoang miệng của cô.

Bích Linh lại muốn cắn hắn, người đàn ông cứ như vậy mà bóp chặt hàm dưới của cô, làm cô không thể khép lại.

Không chỉ như thế, Liên Vô Trần báo đáp cắn vào môi cô một cái, cánh môi cũng vì bị cắn mà máu tươi chảy ra......

"Bảo bối, khó chịu thì kêu lên." Hắn ở cô bên tai trầm thấp cười nói, giọng khàn khàn giống như ác ma đang mê hoặc.

Đáp lại hắn vẫn chỉ có sự trầm mặc.

"Ai làm cho Chỉ Nhi của tôi không thể buông tha như vậy? Là Lãnh Lăng Thiên sao, đáng tiếc hắn đã bị tôi giết rồi......" Liên Vô Trần đột nhiên cắn vào bả vai của Bích Linh, nhìn Bích Linh bỗng nhiên bắt chặt lấy ga giường, trong ánh mắt liền lộ ra sự điên cuồng, những cử động nhẹ nhàng ban đầu kia càng lúc càng thêm thô bạo.

"Lương Chỉ, em thật không ngoan!" Liên Vô Trần bóp cằm của cô một lần nữa rồi hôn tới, ở trong khoang miệng của cô tràn ra càng nhiều máu tanh.

Bích Linh bị bắt ngẩng đầu lên, cô bị tra tấn hoàn toàn không còn sức lực.

"Lương Chỉ......" Tay của người đàn ông tà ác dọc theo đường cong của cô trượt xuống, thẳng đến chổ tư mật của cô, hắn rút ra đâm vào, đem ngón tay thâm nhập nơi đó.

Bích Linh cắn chặt răng, không phát ra một chút âm thanh nào, chỉ là ngón tay của cô bắt lấy khăn trải giường run lên nhè nhẹ.

"Cầu xin tôi, Chỉ Nhi." Hắn trầm thấp cười nói.

"Ưm......" Bích Linh thở dốc.

"A......"

Người đàn ông kia không hề báo trước cho phần thân của hắn thâm nhập một lần nữa, luận động không ngừng.

Bích Linh bị hắn tra tấn đến toàn thân không còn chút sức lực, người đàn ông kia vẫn không muốn buông tha cho cô.

Suốt một buổi tối, cô không biết mình đã trải qua bao nhiêu lần tra tấn, đến cuối cùng bị hắn làm đến ngất xỉu mới có thể giải thoát.

Liên Vô Trần thở hổn hển, nhìn thấy người phụ nữ không cừ động, liền vùi đầu vào cổ cô, trầm thấp mà cười rộ lên, thật tốt, cô đã là của hắn.