Mau Xuyên: Vai Ác Toàn Nam Thần

Chương 11: Công lược con tin tâm cơ (11)




Chỉ là cuộc ám sát này có bao nhiêu mờ ám chỉ sợ cũng chỉ có Bùi Túc mới biết. Theo Quân Ninh thấy, cái gọi là ám sát này rất có khả năng là Bùi Túc tự mình làm ra. Liền vì kéo nữ chủ lên một chiếc thuyền, né tránh sự thăm dò của hoàng đế. Rốt cuộc thì Lý Huyền Nguyên cũng phải đạp lên xương máu của huynh đệ tỷ muội mới có được ngôi vị hoàng đế. Nghi ngờ Bùi Túc thật sự là chuyện rất bình thường, không chỉ có như thế, còn phá hủy được không ít thế lực hắn phân tán ra ở trong kinh thành, may mắn là vẫn chưa bắt được nhược điểm của Bùi Túc.

Vì thế, dưới quyền lợi, Bùi Túc cũng chỉ có thể hi sinh chính mình. Trong cốt truyện, sau khi rời khỏi chùa Xuất Vân, hắn liền biểu hiện ra mình đối với Lý Nguyên Chỉ có tình cảm vô cùng sâu nặng. Hầu như hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của mọi người trong kinh thành, kể cả Lý Huyền Nguyên cũng bắt đầu suy xét có nên đem cái nữ nhi này gả cho Bùi Túc không, hắn liền ở trong tối âm thầm lặng lẽ rời thế lực của mình ra bên ngoài.

Rốt cuộc thì hắn cảm thấy chính mình ở Nam Sở cũng đủ lâu rồi, cũng nên rời đi, đây vừa lúc là cái cơ hội tốt. Vì thế chờ sau khi tất cả thế lực của hắn đều dời đi, Bùi Túc không chút do dự mà đi khỏi Nam Sở. Trước khi đi còn nhân tiện đem Nam Sở náo loạn đến long trời lở đất, trở lại Bắc Hạo liền giết hai cái ca ca kia của hắn, thành công bước lên đế vị.

Mà hiện tại Lý Nguyên Chỉ đổi thành nàng, cũng không biết hành động này của đối phương có bao nhiêu là tính kế, có bao nhiêu là chân tình.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Quân Ninh đều che kín hoảng sợ, hơi nước chậm rãi ngưng tụ.

Đúng lúc này, cửa phòng bị người gõ vang.

Hai người đồng thời giật mình, sau đó liền nghe một cái thanh âm nhẹ nhàng truyền vào.

"Công chúa, Tiểu Mãn chuẩn bị xong thức ăn, bây giờ ngài muốn ăn luôn không?"

Là Tiểu Mãn.

Trong mắt Quân Ninh nháy mắt xẹt qua một tia vui sướng, sau đó liền thấy người đang đè ở trên người nàng khẽ cúi xuống, tiếng nói khàn khàn nháy mắt vang lên ở bên tai nàng.

"Bảo nàng đi, nếu không.."

Vừa nói, hắn nhẹ nhàng liếm vành tai một cái, Quân Ninh theo bản năng liền run lên, biết rõ nếu mình mà không bảo Tiểu Mãn đi, hắn liền dám trình diễn một màn thiếu nhi không nên xem, đến lúc đó, thanh danh của nàng chỉ sợ đều mất hết!

[ Editor: Âm Họa Vô Cốt]

"Ta.. Ta không đói bụng, ta.. Ta mệt nhọc, Tiểu Mãn ngươi đi xuống trước đi, ta tỉnh ngủ ngươi lại qua đây tìm, hiện tại ta không muốn ăn.."

Đối phương còn đang liếm nhẹ vành tai nàng, cũng không biết chỗ đó có phải là điểm mẫn cảm của Lý Quân Ninh không. Toàn thân nàng từ trên dưới đều có chút xu thế nhũn ra, gương mặt cũng càng ngày càng hồng, căn bản là không khống chế được.

"Aiz, lúc nãy không phải là công chúa nói đói muốn chết, muốn lập tức ăn cơm sao? Vì sao bây giờ lại không muốn ăn.." Tiểu Mãn lẩm nhẩm lầm nhầm mà nói xong, liền mờ mịt mà đi rồi, nào biết đâu rằng công chúa nhà nàng hiện tại đang ở trong trạng thái nước sôi lửa bỏng.

"Ha hả.. Thật ngoan.."

Nói xong, cũng không biết có phải là do thể lực cạn kiệt, người nọ liền té xỉu ở trên người Quân Ninh, bất tỉnh nhân sự. Mặt nạ của hắn liền lệch ra, lộ ra nửa khuôn mặt.

Vừa thấy nửa khuôn mặt kia, Quân Ninh cũng bất chấp gọi người, lập tức liền giơ tay tháo mặt nạ ra. Vừa nhìn thấy khuôn mặt tuấn mĩ vô song kia, trên mặt nàng nháy mắt liền lộ ra vẻ khiếp sợ nhưng trong lòng lại thầm mắng một câu.

Kỹ nữ tâm cơ!

Kỹ nữ tâm cơ a! Quả thực chính là kỹ nữ tâm cơ a!

Bùi Túc sợ chính mình vừa té xỉu, nàng sẽ la to, đưa tới mối họa. Thế nhưng nhân cơ hội cọ rớt một nửa mặt nạ để cho nàng nhìn thấy khuôn mặt của hắn. Nếu mà mình thật sự thích hắn, lúc này chắc chắn sẽ không gọi người tới, không chỉ như thế mà còn sẽ chủ động giúp hắn che dấu, thậm chí sẽ giúp hắn chữa thương.

Như vậy, thứ nhất là có thể thử xem nàng đối với hắn là thật lòng hay giả dối. Thứ hai là hắn căn bản cũng không hoàn toàn ngất xỉu, nếu mình thật sự la to thì cũng không có vấn đề gì, không nói cái khác, trước tiên làm thịt nàng rồi sau đó mới trốn đi cũng không khó..

Mỗi một bước đều đã tính toán kĩ càng, không có sơ hở, Quân Ninh rất muốn hỏi hắn là có mệt hay không?

"Ngươi.. Ngươi không sao chứ? Bùi.. Bùi Túc.. Bùi Túc.." Quân Ninh như hắn mong muốn mà không có gọi người, ngược lại thật cẩn thận tiến lên, đẩy đẩy cánh tay của đối phương. Thấy hắn không có phản ứng gì, trên tay lại cảm nhận được một mảnh trơn trượt, giơ tay lên nhìn, lại chỉ nhìn thấy một mảnh đỏ tươi, vẻ khiếp sợ trong mắt càng đậm!

Sau đó liền lập tức xuống giường, nhanh chóng chạy ra ngoài.