Mau Yêu Anh Đi

Chương 22: Qua đêm cùng nhau




Suy cho cùng, nếu tơ duyên đã hết, định mệnh của cô không phải hắn. Ở bên nhau cũng chẳng được gì, lại càng khó xử. Nhưng là hắn không đàng hoàng chân chính nói lời chia tay cùng cô, lại làm loại chuyện khinh thường đó. Cô thật sự oán trách hắn. Chỉ là bây giờ, tất cả những gì liên quan tới hắn đều không liên quan tới cô.

Đều đã là quá khứ!

Từ Ngôn Hy thu lại ánh mắt sâu xa của mình, khuôn mặt không lạnh không nhạt lên tiếng

" Đình Ngụy Phi, từ bỏ tình cảm của anh và tôi, thật sự là rất khó... "

Đình Ngụy Phi nghe đến đấy liền vui mừng, cho rằng cô sẽ cùng hắn quay lại, nhưng câu kế tiếp làm hắn rơi hẳn vào đáy sâu thất vọng.

"...Nhưng tôi đã làm được. Tôi cùng anh đã chia tay, đường ai nấy đi. Tôi không xen vào anh, anh không xen vào tôi. Tôi đã dứt khoát đem chúng bỏ lại ở quá khứ. Chiếc đồng hồ này, cứ coi như quà trả ơn ba năm, anh đã giúp đỡ.. "

Từ Ngôn Hy đem chữ " giúp đỡ " nhấn mạnh. Tựa như hiện tại chỉ xem anh như ân nhân, mà mối ân tình cũng trả xong.

Nhìn Từ Ngôn Hy định rời đi, Đình Ngụy Phi liền nhanh chóng mở miệng

" Có phải là vì Hoắc Dư Viễn mà em mới như vậy với anh? "

Từ Ngôn Hy ngừng lại, nhìn anh chậm rãi nói

" Đình Ngụy Phi, anh chọn con đường của anh, chuyện gì xảy ra cũng do anh chọn. Con đường tôi chọn, hạnh phúc vì ai cũng là chuyện của tôi, đều không liên quan đến anh nữa rồi! "

Sau đó, cô đứng lên rời đi, còn quay đầu lại nhìn hắn, buông một câu

" Cám ơn anh đã chia tay tôi. Để cho tôi được gặp anh ấy! "

Đình Ngụy Phi nhìn bóng lưng Từ Ngôn Hy rời đi. Hắn biết " anh ấy " mà cô nói là ai. Chẳng phải chỉ vì tên đó mà cô không quay lại cùng hắn sao. Hắn bỗng híp sâu đôi mắt lại.

Nếu hắn không có, người khác cũng đừng mong có!

Từ Ngôn Hy trở lại tầng VIP. Từ chối ăn cơm nhắm mắt tựa vào ghế, một lát sau đã đi vào giấc ngủ. Hoắc Dư Viễn thấy cô có vẻ mệt mỏi, chỉnh lại nhiệt độ trong phòng cho thoải mái, đem áo khoác của mình khoác lên cho cô lại phát hiện ra cô đã ngủ, liền bế cô vào phòng nghỉ riêng thông với phòng làm việc.

Đặt cô xuống giường, nhím nhỏ liền khó chịu nhăn đôi mày lá liễu lại, sau đó tìm một tư thế dễ chịu ngủ. Bộ dạng vô cùng ngoan ngoãn

Hắn ngồi xuống bên cạnh cô. Nhìn cô thật lâu. Số phận của cô có phải quá đen đủi hay không. Cuộc sống lẫn tình duyên đều luôn lận đận. Mặc dù hắn rất muốn kết hôn cùng cô, đem cô về bên đôi cánh của mình, che chở cưng chiều cô, để không ai có thể bắt nạt cô nữa. Nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận hắn. Hắn không thể ép buộc cô, chỉ có thể kiên nhẫn đợi chờ, cố gắng để cô hoàn toàn yêu hắn

Hoắc Dư Viễn đặt lên trán Từ Ngôn Hy một nụ hôn, sau đó ra ngoài gặp Doãn Thiên Phách

" Tiểu Viễn, ban nãy Đình Ngụy Phi muốn cùng thiên sứ nhỏ nối lại tình xưa, còn đưa cả chiếc đồng hồ mà trước đây cô ấy muốn tặng cho anh ta xem, nhưng cô ấy vẫn từ chối. Anh ta còn hỏi có phải vì cậu mà cô ấy không muốn quay lại hay không? "

Hoắc Dư Viễn ngồi trên ghế sopha đối diện, lười biếng nhắm mắt lại.

Đình Ngụy Phi này, sợ sẽ là không dễ dàng từ bỏ như vậy!

***

Sáng hôm sau...

Từ Ngôn Hy hôm nay không cần cùng tổng giám đốc đại nhân đi làm bằng siêu xe nữa. Lí do ư? Tại vì, tối hôm qua không có trở về, nên hôm nay cũng không cần đến mà ở sẵn đó luôn rồi.

Tin tức tổng giám đốc cùng thư kí Từ ở lại trong công ty suốt đêm qua lan tràn khắp công ty. Tất nhiên ai cũng không tin hai người ở chung một chỗ chỉ tăng ca mà không có chuyện gì. Nhưng là mối quan hệ của tổng giám đốc và Từ Ngôn Hy ai ai cũng biết, chỉ có mắt mù mới không nhận ra. Vì thế mà cũng ầm ĩ một lát, sau lại như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục tập trung làm việc.

Nhưng mà, có một người không hề bình tĩnh tí nào. Người đó là ai? Là thư kí Từ của chúng ta đó.

Khi ánh mặt trời xuyên qua lớp cửa kính chiếu vào mặt nàng, thì nàng mới mơ màng tỉnh dậy. Sau khi định thần lại nhìn ngắm xung quanh, liền thấy lạ lẫm, vô cùng lạ lẫm. Lại thấy mình đang ngủ trên giường lạ, liền tưởng mình bị cưỡng hiếp mà lật chăn ra xem, quần áo vẫn bình thường, trên người không có ám muội, thắt lưng cũng không có đau.

Mải mê kiểm tra thân thể mà Từ Ngôn Hy không có nhận ra một người đang đứng dựa vào cửa tủm tỉm cười.

Nhím nhỏ thật sự quá đáng yêu!

" Dậy rồi sao? "

Từ Ngôn Hy giật mình ngẩng đầu lên, thấy vị hắn sừng sững đứng kia, thiếu chút nữa hồn bay phách tán ngã luôn xuống giường.

" Tổng.. tổng giám đốc, sa.. sao anh lại ở đây? "

Khuôn mặt điêu khắc tựa có chút không vui

" Em gọi anh là gì? "

Từ Ngôn Hy nuốt nước bọt

" Viễn! Chỗ này là..? "

" Phòng nghỉ của anh! "

" Sao?! Em bây giờ mới biết đó! "

Tất nhiên rồi! Phòng nghỉ của tổng giám đốc chưa từng có một người nào được vào, nói gì đến phụ nữ. Từ Ngôn Hy chính là người đầu tiên vào đây.

Hoắc Dư Viễn liếc nhìn con nhím nhỏ vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Bất đắc dĩ tốt bụng giải thích

" Anh thấy em hôm qua ngủ quên ở trên ghế, liền đem em vào đây! "

" Thế.. anh ngủ ở đâu? "

" Sopha! "

A! Từ Ngôn Hy ở trong lòng thầm mắng chính mình thật mê ngủ, lại để cho tổng giám đốc đại nhân kiêm người yêu ngủ ở sopha. Tạm bỏ qua vế người yêu, lấy vế tổng giám đốc, một người cao quý cao ngạo đứng trên nhiều người, lại phải nhường phòng ngủ cho cô mà ngủ trên ghế sopha. Cô cảm thấy sopha của tổng giám đốc, mặc dù là hàng chất lượng, nhưng cũng không có thoải mái lắm đâu a!

Hoắc Dư Viễn nhìn nhím nhỏ tóc tai bù xù, liền ra lệnh

" Mau đi rửa mặt đi rồi ăn sáng. Trong phòng tắm có chuẩn bị sẵn đồ dùng! "

Cô im lặng xách thân đi sửa soạn lại. Chưa đầy mười phút sau đã xuất hiện nghiêm chỉnh ở sopha, cùng Hoắc Dư Viễn dùng bữa sáng.

Công việc hôm nay của Từ Ngôn Hy tạm thời không có nhiều việc. Cô rãnh rỗi được một lúc liền lên QQ.

Cái tên " tiểu thư Tô dịu dàng " nhấp nháy. Mỗi lần nhìn cái tên này đều làm cho Từ Ngôn Hy một trận choáng váng. Tô Đan Đan có khi nào dịu dàng đâu a

<< Hy Hy, nghe nói Đình khốn nạn tới tìm cậu? >>

Từ Ngôn Hy tặc lưỡi, tin tức cũng quá nhanh đi.

<< Đúng a! >>

<< Cái tên đó chắc là muốn cùng cậu làm lại? Còn dám vác thân tới tìm cậu ư? Da mặt hắn cũng quá dày đi. Tô tiểu thư sẽ cho hắn một bài học mới được! >>

Từ Ngôn Hy không nhịn được, tinh nghịch bắt chước giọng điệu của Tô Đan Đan

<< Được a, nhưng cậu nhất định không được nương tay a. Phải cho hắn một trận nên thân để nhớ lấy danh tiếng Tô tiểu thư mà tránh xa chúng ta a >>

<< Tất nhiên a. Nhưng Hy Hy, cậu và anh chàng tổng giám đốc qua đêm cùng nhau sao? Hai người cũng phát triển quá nhanh đi. *biểu tượng mặt cười hắc hắc* >>

Đổi chủ đề cũng quá nhanh đi

<< Cái gì mà qua đêm cùng nhau a? Cậu đừng có đen tối a! Chỉ là tăng ca sau đó tớ ngủ quên thôi >>

<< Thôi nào, nói tớ nghe, có kịch liệt không? >>

Đầu Từ Ngôn Hy đầy ba vạch đen

<< Kịch liệt cái đầu cậu. Tớ ngủ ở phòng nghỉ anh ấy. Anh ấy ngủ sopha >>

<< Sao? Hai người không có làm gì sao? Cậu thật kém, sao không đè anh ta ra ăn cho hết chứ. Anh ta là cực phẩm đó! >>

<< Tô Đan Đan! >>

<< Thôi được rồi, tớ không trêu cậu nữa. Hiện tại ai gia phải đi hẹn hò rồi. Bye bye ngươi nhé! >>

<< Ngươi mê trai bỏ bạn >>

Chấm xanh " tiểu thư Tô dịu dàng " liền tắt. Từ Ngôn Hy nhìn màn hình chat đổi màu xám, liền lắc đầu nghĩ, Tô Đan Đan có người yêu, chỉ sợ chưa đầy một tuần đã chia tay!