Mây Bay Qua Trời, Em Qua Tim Tôi

Chương 10




Công ty hàng không chiêu mộ nhân tài xưa nay luôn rầm rộ, dường như vị trí nào cũng có vẻ "cao xa". Đặc biệt là vị trí và nhân sự năm nay Hàng không Trung Nam tuyển dụng so ra nhiều hơn mọi năm, hồ sơ nộp nhiều tới mức phòng nhân sự hoa cả mắt, ngay cả trưởng phòng nhân sự cũng không kìm được lau mồ hôi trán: "Nếu tôi mù rồi thì có tính là bị thương tật do công việc gây ra không?"


Lâm Tử Kế tỏ thái độ như thật: "Tôi sẽ xin Cố tổng cho anh xem sao nhé?"


Trưởng phòng nhân sự khoát tay lia lịa: "Tôi cầm bát cơm của ai cũng sẽ bán mạng cho người đó, có mù mắt cũng là nên làm thôi."


Điện thoại của Lâm Tử Kế lúc này bỗng đổ chuông, anh ta nhìn thấy cái tên hiển thị trên đó thì cười nói: "Lỡ được thông qua thì sao." Sau đó nghe máy: "Cố tổng, ngài muốn xem hồ sơ của phi công? Vâng, bây giờ tôi sẽ bảo phòng nhân sự gửi sang."


Trưởng phòng nhân sự vừa lấy hồ sơ của phi công ra vừa nghi ngại: "Người mà Cố tổng nên quan tâm không phải là trợ lý của ngài hay sao?"


Lý giải của Lâm Tử Kế là: "Phi công là vua kỹ thuật, Cố tổng là một cơ trưởng dày dạn kinh nghiệm, đương nhiên sẽ đặc biệt quan tâm."


Trưởng phòng nhân sự lẩm bẩm một mình: "Biết sớm như vậy thì hồi xưa tôi đã học phi công rồi."


Năm nay, hàng không Trung Nam đã quản lý bốn khu vực trong nước, tuần đầu tiên sau khi Cố Nam Đình nhậm chức phó tổng đã đề xuất yêu cầu với trung tâm quản lý khu vực, bảo họ tiến hành điều chỉnh nhân sự giữa các khu vực, tiến hành hoán đổi nhân viên phục vụ, đảm bảo cho mỗi khu vực đều có những người mới đảm nhận công việc. Mà lần điều chỉnh này sẽ đưa vào danh sách quản lý nhân sự hàng năm.


Năm nay là năm đầu điều chỉnh, lại cùng lúc với đợt tuyển dụng, Lâm Tử Kế vừa phải phụ trách điều phối nhân viên, lại còn phải thẩm hạch kế hoạch đào tạo người mới mà trung tâm quản lý bay đề ra, bận đến chóng cả mặt.


Kỳ Ngọc lại đúng lúc này đến văn phòng anh ta, yêu cầu: "Trưởng phòng Lâm, em có thể tiếp tục ở lại tổng bộ nữa không?"


Theo quy định văn kiện mới phê duyệt gần đây nhất của Cố Nam Đình, việc điều chỉnh tiếp viên hàng không phải cố gắng suy xét đến việc gia đình nhân viên là dân bản địa. Vì một khi điều động thì một năm có đến bảy, tám tháng là ở đây. Người đã phục vụ ở tổng bộ quá hai năm, nhà lại không ở thành phố G như Kỳ Ngọc chắc là sẽ bị điều đi khu vực khác trước tiên.


Lâm Tử Kế cảm thấy khó xử: "Chắc là em nằm trong danh sách điều chỉnh đấy." Nhưng người sáng mắt đều nhận ra anh ta có ý với Kỳ Ngọc. Tiếc rằng, lạc hoa hữu ý lưu thủy vô tình.


Trước đây vì Lâm Tử Kế ở tầng lớp quản lý, trước mặt người khác thì Kỳ Ngọc cũng rất cung kính, lễ phép với anh ta, nhưng lại ngầm giả vờ không biết tâm ý của anh. Bây giờ, cô ta nói như đã thay đổi vẻ kiêu ngạo thường thấy: "Bấy lâu nay, sự quan tâm anh dành cho em, em đều biết cả, nếu không thì người không có tâm cơ, cũng chẳng dựa dẫm được ai như em đã sớm bị người ta bắt nạt rồi. Bây giờ em rất lo, lỡ như bị đổi đến khu vực lạ thì nhất thời không thích ứng được."


Lâm Tử Kế đương nhiên cũng không nỡ điều cô ta đi, nhưng nghĩ đến Cố Nam Đình mới nhậm chức, anh không thể hứa hẹn ngay, "Danh sách điều chỉnh nhân viên vẫn chưa xác định lần cuối, anh sẽ xin với Cố tổng thử xem sao."


Kỳ Ngọc lại nghiêng người tới, tay như vô tình cố ý chạm vào Lâm Tử Kế, "Em cũng đã tới độ tuổi bị cha mẹ hối chuyện hôn nhân, thật sự không muốn phiêu dạt bên ngoài nữa. Nếu có thể, xin trưởng phòng Lâm hãy suy xét."


Ánh mắt Lâm Tử Kế trong tích tắc khóa chặt vào gương mặt cô ta, sau đó anh rút tay lại, "Anh biết rồi."


Kỳ Ngọc cười dịu dàng như nước, "Cảm ơn trưởng phòng Lâm", vẻ thỏa mãn hài lòng như đã được phê duyệt.


Đến khi cô ta đi rồi, Lâm Tử Kế mới day huyệt thái dương, nở nụ cười, mà là cười khổ. Thế nhưng, biết rõ cô ta có ý đồ chứ chẳng phải thật lòng, vậy mà tình yêu vẫn chiếm thế thượng phong, lúc đăng ký danh sách cho trung tâm quản lý khu vực, Lâm Tử Kế vẫn điền tên của Kỳ Ngọc vào mục của tổng bộ.


Lúc trình cho Cố Nam Đình ký duyệt, dường như anh cũng không chú ý đến chi tiết này, ký tên ngay không hề chất vấn, sau đó anh hỏi: "Hồ sơ của phi công chỉ có bấy nhiêu?"


Lâm Tử Kế đã đặc biệt xác nhận lại với trưởng phòng nhân sự, mới trả lời anh: "Tất cả hồ sơ phi công nhận được đến ngày hôm nay đều đã gửi cho ngài rồi."


Không có Trình Tiêu. Thời gian thu nhận hồ sơ đã kéo dài hơn một tuần, mà cô vẫn không đến.


Cố Nam Đình ngước lên, nhìn ánh nắng bên ngoài cửa sổ.


Lâm Tử Kế đợi một lúc mới hỏi: "Vòng thi viết tuyển trợ lý đã kết thúc, vòng phỏng vấn cuối cùng cần ngài..."


Cố Nam Đình bỗng sực nhớ ra gì đó, cắt ngang: "Có Kiều Kỳ Nặc không?"


Lại là Kiều Kỳ Nặc, Lâm Tử Kế trong tích tắc bỗng nảy sinh suy nghĩ phải đăng thông báo tìm người. Anh ta trả lời: "Không có. Ngài có cần xem hồ sơ của ba vị ứng cử viên không?"


Cũng không có, làm sao có thể? Họ đang bắt tay xử lý anh hay sao?


Cố Nam Đình im lặng một lúc, rồi khóe môi xuất hiện một nụ cười sâu xa bí ẩn, anh nói: "Không cần."


Vốn dĩ, anh chưa từng có bất kỳ nỗ lực gì, họ đều ở cạnh anh. Bây giờ lại...


Ánh mắt Cố Nam Đình nhìn vào bưu kiện chuyển phát nhanh có giấy tờ xe của anh trong đó do tiếp tân mới mang tới, quyết định cược một phen, cược rằng họ vẫn sẽ đến cạnh anh.


Khi các khu vực chuẩn bị tống cựu nghênh tân, phòng nhân sự của hàng không Trung Nam đã chính thức thông báo thời gian thi phỏng vấn vòng hai. Khi biết hôm sau là phó tổng đích thân phỏng vấn mình, Hạ Chí ngay lập tức gọi điện cho Trình Tiêu, bảo cô giúp tham mưu.


Trình Tiêu lúc đó đang ở cạnh mẹ Tiêu Phi, cô đứng trước cửa sổ, tắm dưới ánh nắng chiều, "Cậu thi phỏng vấn dựa vào tài hoa chứ không phải nhan sắc, có cần trịnh trọng vậy không?"


Suy nghĩ của Hạ Chí là: "Nói cho cùng, chúng ta đang sống trong thời đại nhan sắc, lỡ như vị phó tổng kia là thành viên hiệp hội nhan sắc, mà tớ lại đi so kè tài hoa với người khác thì tớ có ngốc quá không?"


"Bây giờ tương lai đều dựa vào nhan sắc quyết định hả? Thế với người nhan sắc hơn người, lại giỏi giang như tớ, thì tương lai chẳng phải quá rực rỡ hay sao?" Cười đùa xong, Trình Tiêu đề nghị nghiêm túc: "Phó tổng ở vị trí cao như vậy chắc là không nông cạn thế đâu, cậu chỉ cần tỏ ra chín chắn, nhanh nhẹn chút là được."


Hạ Chí tím một bộ váy trông có vẻ đứng đắn một chút, phát hiện ra mình gầy đi, cô nàng có vẻ bực bội: "Vóc dáng và nhan sắc đều quan trọng quá, cùng yêu thức ăn như nhau, cậu lại được tán tụng là cô nàng ham ăn đáng yêu vì xinh đẹp, đổi lại là tớ thì chắc chắn sẽ bị gọi là cô thùng cơm mập phì rồi."


Trình Tiêu mừng là cô đã không uống nước: "Cậu là cô mập ở nước nào?"


"Không phải vì cậu quá gầy làm tớ càng thêm mập hả?" Hạ Chí gào thét trong điện thoại: "Xin thế giới này hãy xin lỗi bọn mập chúng tôi đi."


Trình Tiêu cười: "Cậu uống thuốc trước đi."


Đến khi cúp máy xong, Tiêu Phi lại gần hỏi: "Hạ Hạ bệnh à?"


"Không", Trình Tiêu cười: "Đang chê bai thịt trên cơ thể."


Tiêu Phi cau mày: "Con bé này, đầy đặn một chút có gì không tốt, chẳng lẽ phải gầy đến nỗi da bọc xương như con mới là đẹp?"


Trình Tiêu như nghĩ ra gì đó, nhìn Tiêu Phi vẻ suy tư: "Hình như mẹ gầy đi, sức khỏe có vấn đề sao?"


Thần sắc Tiêu Phi không thay đổi: "Tháng sau trong tòa soạn có chuyên mục phỏng vấn, để lên hình đẹp nên mẹ đã giảm cân."


Để lên hình đẹp? Trình Tiêu câm nín: "Mẹ đang định hoa mai nở lần thứ hai hả?"


Đổi lại là con gái nhà người ta, có lẽ sẽ không có gan nói năng như thế với cha mẹ, nhưng Tiêu Phi đã quen rồi, bà nói thản nhiên: "Chỉ cần mẹ muốn, không giảm cân thì vẫn có thể nở lần thứ hai."


Tuổi thực tế bốn mươi sáu, nhưng ngoại hình còn trẻ hơn tuổi ba mươi sáu, đương nhiên là không thiếu đàn ông. Trình Tiêu nhìn gương mặt như chị em với cô, nói: "Nếu đã suy nghĩ kỹ không cần tới lão Trình thì tranh thủ lúc còn sớm đi, phụ nữ càng trẻ càng có lợi thế, muộn thêm mấy năm nữa là việc 'kinh doanh' không tốt bằng bây giờ đâu."


Lời nói thẳng thắn, có lý, Tiêu Phi là người dày dạn kinh nghiệm, đương nhiên là cái gì cũng hiểu, bà nói: "Được được, mẹ biết rồi, còn sợ mẹ con không gả đi nổi hay sao? Có người thích hợp thì sẽ tìm cha dượng cho con, chọc tức lão Trình."


Trình Tiêu lại bị chọc tức đến phì cười trước: "Thích hợp với mẹ là được, con lớn rồi, ngay cả mẹ kế còn không sợ, lẽ nào còn sợ cha dượng sao?"


"Thương con lãng phí quá." Tiêu Phi gõ vào trán cô, "Nếu lão Trình tìm mẹ kế cho con, con hãy thay mẹ đừng để bọn họ sống tốt."


Trình Tiêu không hiểu: "Là mẹ không cần lão Trình trước, còn bảo người ta thủ thân như ngọc hả? Cũng phải chừa đường lui cho người ta chứ."


Tiêu Phi hừ một tiếng: "Nếu ông ấy yên ổn thì mẹ sẽ không chịu nổi."


Trình Tiêu nhướn mày: "Lão Trình rộng lượng hơn mẹ nhiều, xưa nay đều nói: Chỉ cần mẹ sống tốt hơn bố."


Tiêu Phi không hề tin: "Ông ấy nói lúc nào chả hay hơn làm."


Trình Tiêu tiếp tục chủ đề trước đó: "Đợi con hoàn thành kỳ thi bằng xong, sẽ dẫn mẹ đi khám sức khỏe."


Tiêu Phi không vui: "Năm nào mẹ cũng kiểm tra, cần con lo à?"


Trình Tiêu vốn cảm thấy bà gầy rất lạ, "Năm nay con đi cùng mẹ."


Tiêu Phi không phản bác: "Tùy con."


Cho dù miệng nói từ chối Hạ Chí, nhưng hôm bạn phỏng vấn, Trình Tiêu vẫn đúng giờ đến hàng không Trung Nam nằm ở tổng bộ tòa nhà Trung Nam đối diện quảng trường Dương Quang. Hạ Chí cũng vừa tới, mặc bộ áo quần ôm người màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng, trông rất khí thế.


Màu đen làm gầy đi, quần dài càng thấy chân thon dài. Trình Tiêu gật gù tán thưởng: "Khí chất chinh phục trường thi, không tồi."


Hạ Chí càng có thêm tự tin: "Có đủ diễn một cảnh Nữ Thần Ký chưa?"


Trình Tiêu day huyệt thái dương: "Lúc phỏng vấn hãy phát huy bình thường, đừng thần kinh, thì có hy vọng."