Mây Bay Qua Trời, Em Qua Tim Tôi

Chương 41




Năm tên dính vào vụ ẩu đả đều bị dẫn về cục cảnh sát. Tiếc là đối phương một mực bảo muốn làm bạn với ba mỹ nữ kia, là Trình Tiêu động thủ tát người anh em của họ trước nên họ mới ra tay. Mà đội cảnh sát hình sự thông qua điều tra đã chứng minh năm tên này chỉ là những tên lưu manh vô công rồi nghề ở khu vực đó, không có bối cảnh bí ẩn phức tạp hơn. Cảnh sát đành bất lực thả người.
Trình Tiêu hoàn thành đợt tập huấn đúng kế hoạch, lại ở lại A thêm một tuần dưới sự kề cận của Cố Nam Đình. Trong lúc đó, trừ "Lý Chí" chưa từng quay lại căn nhà thuê, Cố Nam Đình như vệ sĩ riêng của cô, một bước không rời, thì không còn chuyện gì đặc biệt xảy ra cả.
Cuối cùng Trình Tiêu không chịu nổi, cô nói với Phùng Tấn Kiêu: "Nếu anh không đuổi Cố Nam Đình đi thì tôi quay về đi làm đây."
Phùng Tấn Kiêu cười nói, "Anh ấy còn không màng làm phó tổng, cứ muốn làm vệ sĩ riêng của cô, cô phải hiểu tình này chứ!"
Trình Tiêu tỏ ra vô tội, "Trừ việc lấy thân báo đáp ra, những thứ khác anh ấy đều không thích, làm sao tôi hiểu được?"
Phùng Tấn Kiêu nghiêm túc đề nghị: "Cô nên toại nguyện cho anh ấy, anh ấy tốt đấy chứ."
Nếu có thân thủ của Hách Nhiêu thì Trình Tiêu đã đá anh ta một cú không chút khách sáo rồi, "Tôi nắm chắc ông anh vợ cuồng em gái của anh, anh trở thành kẻ hưởng lợi cuối cùng chứ gì? Phùng đội, anh tính toán tinh ranh thật đấy."
Phùng Tấn Kiêu cười nói với Cố Nam Đình đang lại gần: "Tôi thực sự muốn giúp anh mà."
Cố Nam Đình liếc nhìn anh ta, "Lý do cô ấy từ chối tôi lại thêm nữa rồi, Phùng Tấn Kiêu, anh chữa lợn lành thành lợn què hay đấy."
Hai người này, cặp đôi hoàn hảo khó chịu!!! Phùng Tấn Kiêu đỡ trán.
Do vụ án nhất thời không có gì tiến triển nên chiều hôm đó, Cố Nam Đình đã cùng Trình Tiêu rời khỏi thành phố A. Trên chuyến bay về G, tiếp viên trưởng của Hàng không Trung Nam vì nhìn thấy hai người cùng lúc xuất hiện ở khoang hạng nhất nên thái độ với Trình Tiêu đã khác hẳn.
Tiếp viên trưởng nở nụ cười hỏi Trình Tiêu trước, "Cô muốn uống gì?" Sau đó mới hỏi Cố Nam Đình, "Còn Cố tổng ạ?"
Cố Nam Đình tiện tay lật cuốn tạp chí hàng không, trả lời mà không ngẩng lên: "Chăm sóc cô ấy là được, không cần lo cho tôi."
Nụ cười trong mắt tiếp viên trưởng càng đậm, "Vâng, thưa Cố tổng."
Đợi đối phương đi rồi, Trình Tiêu huých cùi chỏ vào người anh, "Anh đừng có nhàm chán thế được không?"
Cố Nam Đình vẫn thản nhiên nói: "Anh nói thật cũng không được? Đừng phá nữa, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi, sáng mai em còn bay đấy."
Được rồi, giọng điệu bạn trai cưng chiều vợ hơn trời này của anh đúng là khiến Trình Tiêu không thể phản bác được.

Khi quay trở lại công việc, Cố Nam Đình đặc biệt xem trọng sự an toàn của Trình Tiêu. Anh xưa nay không hề can thiệp chuyện sắp xếp chuyến bay, vậy mà việc đầu tiên khi quay về công ty chính là báo với Lâm Tử Kế, "Bắt đầu từ ngày mai, tổ bay của Lâm Nhất Thành sẽ không bay thành phố A nữa."
Lâm Tử Kế nhìn bảng kế hoạch mới ra lò trên tay, "Vâng, tôi sẽ bảo họ điều chỉnh lại từ đầu."
Tiếp đó, Cố Nam Đình sắp xếp tài xế, "Nếu tôi đi công tác không ở G thì anh phụ trách đưa đón Trình Tiêu. Kế hoạch làm việc của cô ấy thì hỏi Lâm Tử Kế."
Tài xế cung kính đáp: "Vâng, thưa Cố tổng."
Sau đó anh lại bảo Kiều Kỳ Nặc vào, hỏi: "Tình hình bảo vệ khu ký túc nhân viên thế nào?" Sau khi nhận được câu trả lời chặt chẽ, anh nghĩ ngợi, "Tôi và Trình Tiêu gặp chút phiền toái ở A, chuyện vẫn chưa được xử lý xong, bình thường nếu cô ấy về chỗ Hạ Chí thì cậu lo nhé. Ngoài ra, không được nói với Hạ Chí."
Có nghĩa là không muốn Hạ Chí lo lắng. Kiều Kỳ Nặc gật đầu: "Tôi biết rồi. Có cần tìm những biện pháp bảo vệ khác không ạ?"
Cố Nam Đình day day huyệt thái dương: "Tôi nghĩ ra sẽ bảo cậu biết."
Kiều Kỳ Nặc nói: "Tôi sẽ sắp xếp những chuyện này trước."
Cuộc sống cứ thế tiếp diễn, Cố Nam Đình mấy lần đến thăm Trình Hậu Thần đều đụng vào tường. Ông lão Trình tổng đã nói: "Tôi muốn xem xem cậu ta có thể kiên trì bao lâu." Kết quả là Cố Nam Đình gồng mình không mua xe từ công ty khác, kiên trì chờ từ cuối tháng Năm tới tận tháng Bảy.
Trợ lý của Trình Hậu Thần cũng không chịu nổi: "Trình tổng, căn cứ theo hợp đồng, chúng ta phải cung cấp xe trong vòng một tháng kể từ lúc Trung Nam đề xuất kế hoạch gia tăng. Hơn nữa khoản tiền thứ hai người ta cũng nộp trước rồi, còn cao hơn đợt trước..."
Trình Hậu Thần cắt ngang với vẻ không vui, "Tôi không giao xe thì sao? Có giỏi thì bảo cậu ta kiện chúng ta không thực hiện hợp đồng đi, tôi đợi."
Trợ lý đã quá rõ tính khí ương ngạnh của Boss nên đổi sang cách khác, "Tiểu Tiêu gần cả tháng rồi không về ăn cơm nhà thì phải?"
Trình Hậu Thần đập bàn, "Lại còn đối đầu với cha ruột vì người ngoài, xem lúc nó kết hôn tôi có chuẩn bị cho nó của hồi môn hay không!"
"Không chuẩn bị? Không chuẩn bị nhiều hơn sính lễ thì ngài sẽ không vui đâu!" Trợ lý cười ôn hòa, "Ngài nên vui mới phải, bấy lâu nay Tiểu Tiêu đã nói giúp ai bao giờ? Điều này chứng tỏ Cố Nam Đình của Trung Nam là người có bản lĩnh. Nếu không làm sao lọt vào mắt cô bé được. Tiểu Tiêu yêu thích bay, bảo cô ấy từ bỏ việc bay để tiếp quản công việc của ngài là chuyện không thể. Nhưng nếu chồng tương lai là người giỏi giang..."
Câu này gần như đã nói trúng tim đen Trình Hậu Thần. Sắc mặt ông rõ ràng đã dịu lại, không còn kiên quyết như trước nhưng vẫn cứng miệng: "Tôi không thèm! Cùng lắm tôi quyên góp từ thiện hết!"
Quyên cho tôi đi! Trợ lý không kiềm chế được kích động một phen. Sau đó bỏ qua chuyện nói một đằng nghĩ một nẻo của ông, tranh thủ nói: "Bây giờ ngài chẳng qua là căn cứ hợp đồng mà gia tăng đơn hàng cho họ, Cố Nam Đình lại cảm kích ngài như thể ngài đã giúp cậu ta, Tiểu Tiêu tất nhiên sẽ vui mừng, bên phu nhân thì chỉ có cô bé mới nói giúp được thôi."
Nhắc đến Tiêu Phi, vẻ nghênh ngang hống hách của Trình Hậu Thần đã bị dập tắt, ông im lặng vài giây rồi đanh mặt bảo: "Chuyện tăng đơn hàng cỏn con thế này cũng đến hỏi tôi, tự anh không biết đường mà làm à?"
Trong lòng trợ lý ấm ức thế nào không thể dùng ngôn ngữ để hình dung được nữa, nhưng bề ngoài ông ta vẫn hứa, "Trình tổng ngài đừng giận, chuyện này tôi chắc chắn sẽ xử lý thỏa đáng."
Từ văn phòng Trình Hậu Thần đi ra, trợ lý gọi cho Trình Tiêu, báo cáo với giọng vui vẻ: "Xong, lát nữa chú sẽ bảo Trung Nam mang đơn đặt hàng sang!"
Trình Tiêu cười hỏi: "Làm sao chú làm được thế?"
Trợ lý đắc ý: "Bí kíp độc quyền của chú làm sao truyền ra ngoài?"
Trình Tiêu phán đoán, "Chắc chắn chú đã đào hố chôn cháu rồi."
Trợ lý cười hề hề, "Hố nhỏ hố nhỏ!"
Thông minh như Cố Nam Đình nhanh chóng nhận ra, đơn hàng trì hoãn bấy lâu bỗng dưng được xúc tiến thuận lợi, công của Trình Tiêu rõ ràng như thế. Nhưng anh không cảm ơn, chỉ hỏi: "Anh lấy thân báo đáp, em thấy được không?"
Thực ra sau sự kiện khách thuê nhà ở A, trong lòng Trình Tiêu đã nhìn nhận Cố Nam Đình rồi. Nhưng đối với cách tỏ tình không đi theo phương thức thông thường của Cố tổng, Trình Tiêu vẫn không nhịn được mà đả kích anh, "Cố tổng bị đá chưa đủ sao?" Nhưng mặt cô lại đỏ lên mà không hay biết gì.

Quý III thuộc về mùa cao điểm của hàng không, lại có thêm sự phục vụ tuyến xe bus nhanh đặc biệt, thành tích của Hàng không Trung Nam tăng cao rõ rệt, lặng lẽ nhảy lên top 3 toàn quốc. Thời gian của Cố Nam Đình bị các thể loại hội nghị, công tác kiểm tra giám sát khu vực v.v... cơ số nghiệp vụ chiếm giữ, Trình Tiêu cũng vậy, cuộc sống ngoài bay ra thì gần như chỉ là ngủ. Hai người ai bận việc nấy, ngoài điện thoại hàn huyên đôi ba câu ra, lời đề nghị lấy thân báo đáp không có cơ hội để thực hiện.
Hạ Chí đã quen với việc tan sở xong về nhà thì Trình Tiêu đang ngủ say trên giường cô, hoặc đang định đi để kịp chuyến bay. Còn Kiều Kỳ Nặc cũng vì Cố Nam Đình bận rộn mà biến thân thành superman, khiến cô càng thêm cô đơn quạnh quẽ.
Khó khăn lắm mới bắt được dịp Trình Tiêu không đi bay, hai người tranh thủ cùng đến nhà ăn công ty dùng bữa. Hạ Chí vội vàng 'bà tám', "Cậu và Cố Nam Đình phát triển đến bước nào rồi?"
Trình Tiêu trả lời như đã có sự chuẩn bị: "Chưa tới bước mà cậu nghĩ đâu."
Hạ Chí quả nhiên rất thất vọng, "Tớ rất mong chờ ngày cậu không về nhà ban đêm là do bị anh ấy bắt cóc, kết quả là cậu chỉ ở ký túc... Cố Nam Đình thật yếu quá, ngày đêm đưa đón còn chưa đạt được mục đích."
Trình Tiêu cũng không để bụng, hỏi ngay, "Nghe Cà Phê nói Thương Thị sắp làm một bộ phim về đề tài hàng không, chuyện hợp tác với công ty chúng ta do cậu phụ trách?"
Toàn bộ sự chú ý của Hạ Chí trong tích tắc bị di chuyển ngay, "Cố tổng nhà cậu cứ bảo tớ và Thương Ức có duyên gặp mặt một lần, để đảm bảo hợp tác thuận lợi, tớ sẽ toàn quyền phụ trách chuyện này. Cậu bảo tớ chỉ là một tổng biên tờ tạp chí nội bộ của công ty, làm sao liên quan gì đến chuyện quay phim chứ?"
"Liên quan với cậu không phải là bộ phim, mà là Thương Ức đó." Trình Tiêu nhìn bạn, nửa cười nửa không, "Tuy tớ không rõ vì sao Cố Nam Đình lại cứ thích hai người, nhưng Thương Ức là đối tượng mà anh ấy nhắm trúng thì hẳn là không tồi, cậu cứ nắm bắt cả tình yêu lẫn sự nghiệp đi."
"Cố Nam Đình do không theo đuổi được cậu nên mất cân bằng tâm lý đó, cứ thích mai mối lung tung." Nghĩ lại lúc đến Thương Thị bàn chuyện hợp tác chi tiết, Thương Ức đã bày tỏ sự lạnh nhạt, Hạ Chí nghiến răng, "Cho dù đàn ông trên thiên hạ chết hết thì Thương Ức cũng không thể trở thành dự bị của tớ."
Trình Tiêu thân thiện nhắc, "Đừng nói chắc như vậy."
Kiều Kỳ Nặc và Cố Nam Đình lúc này gọi đến cùng lúc, người đầu tiên thông báo Hạ Chí, "Thương Thị chiều nay muốn sử dụng máy bay mô hình để làm bối cảnh, Hạ Hạ, em hãy sắp xếp đi nhé." Còn người sau thì nói với Trình Tiêu, "Thương Ức chiều nay dẫn diễn viên đến làm quen với mô hình máy bay, Trình Trình à, phiền em chỉ đạo bay cho họ nhé."
Đúng một giờ chiều, đoàn làm phim tới, Trình Tiêu và Hạ Chí đã đứng đợi từ lâu. Thương Ức mặc âu phục, đeo kính râm là người sản xuất, đã xuất hiện cùng trợ lý. Ngoài anh ta ra còn có một người quen khác, Thương Ngữ.
Đứng cách anh ta qua trợ lý, Hạ Chí hỏi Thương Ức, "Cô ta là nữ chính?"
Thương Ức nhìn cô gái mặc trang phục chỉnh tề trước mặt qua kính râm: "Sao, tổng biên tập Hạ cũng có hứng thú với công tác chọn diễn viên của chúng tôi à?"
Hạ Chí nhìn Trình Tiêu mặc đồng phục phi công đang giới thiệu với tổ đạo diễn về máy bay mô hình, nói bằng giọng bất mãn: "Nữ phi công khí chất thế nào anh nhìn cho rõ đi, còn với em gái anh, thôi thì diễn bừa một cô ngốc nhà giàu xinh đẹp để thỏa mãn cơn nghiện diễn phim là được."
Thương Ức nhìn theo hướng nhìn của cô, thấy Trình Tiêu cũng đang đeo kính râm, anh ta cong môi, "Nếu không phải Cố tổng của các cô không nỡ để cho bạn gái lộ diện thì tôi cũng đã định mượn người của công ty hàng không các cô rồi đấy. Hay là, tổng biên tập Hạ cũng thử xem sao? Catse không thành vấn đề."
Hạ Chí phì cười, "Thương tổng có tiền thì cứ tung cho em gái là được, chuyện bước chân vào giới điện ảnh này, tổng biên tập Hạ không có hứng thú."
Thương Ngữ đương nhiên không phải nữ chính. Cô ta chỉ là nghe nói Thương Ức và Trung Nam thiết lập quan hệ, biết được hành trình của tổ chế tác rồi đến tham quan buồng lái cho vui thôi. Có Thương Ức ở đó, hẳn nhiên cô ta khá kín tiếng, khi thấy Hạ Chí cũng không nói lời ác ý, nhưng ánh mắt cô ta nhìn Trình Tiêu lại tràn ngập ý thù địch.
Hạ Chí không thể chịu được, "Cô Thương này, phi công nhà chúng tôi sắp bị cô nhìn tới mức hỏng cả đấy."
Ánh mắt Thương Ngữ tràn ngập vẻ bất mãn: "Có giá không? Đền cho cô."
Hạ Chí suýt không kiềm chế được mà lao tới cho cô ta một tát tai, cô nói không hề khách sáo: "Nếu cô Thương đã rộng rãi như thế thì tôi sẽ làm thêm phụ lục hợp đồng, thêm chi phí cố vấn của phi công vào. Thương tổng không có ý kiến chứ?"
Thương Ngữ tự quyết định thay Thương Ức, "Tùy cô!"
Thương Ức nhìn cô ta, không nói gì.

Vào máy bay mô hình rồi, Trình Tiêu được tổ bay phân công, tiến hành giảng giải cho hai diễn viên diễn vai phi công, "Ghế bên trái là cơ trưởng, điều khiển chính, ghế phải là cơ phó, là người hỗ trợ điều khiển, đồng thời phụ trách thông tin..."
Thương Ngữ lại lên tiếng, "Hàng không Trung Nam hết người rồi à, cử một cơ phó chẳng ra sao để làm chỉ đạo bay, chỉ có thể nói những thứ nông cạn thế này? Thế mà cũng không ngại lấy tiền!"
Thương Ức lạnh lùng quát cô ta: "Thương Ngữ!"
Thương Ngữ nhìn bóng lưng Trình Tiêu: "Em nói sai hay sao? Chắc cô ta chưa bay đủ một năm phải không? Vậy mà trước mặt chúng ta lại làm ra vẻ chuyên nghiệp lắm!"
Trước khi Hạ Chí lên tiếng, Trình Tiêu đã quay lại, đáp lời với vẻ mặt lạnh nhạt: "Nghe ý cô có vẻ chuyên nghiệp hơn cả tôi. Hay là cô làm đi?"
Thương Ngữ tỏ vẻ như "tôi làm thì làm chứ", "Trong kịch bản đã viết rất rõ ràng, không có cô, chúng tôi vẫn quay như thường."
"Nếu đã thế thì tôi cũng chẳng thèm tốn công sức làm gì." Trình Tiêu nhìn Thương Ức, "Nhưng Thương tổng này, kịch bản tôi có xem qua hai trang, về chi tiết cơ trưởng bắt buộc phải xuyên qua tầng mây dày đặc trong thời tiết mưa bão, tôi phải nhắc nhở một câu, trong tình huống bình thường, không một tổ bay nào lại mạo hiểm như vậy. Điều này không biểu hiện sự anh dũng của cơ trưởng, mà là thiếu trách nhiệm đối với an toàn sinh mệnh của hành khách. Hàng không Trung Nam không có cơ hội thế này. Vậy nên nhờ biên kịch xuất sắc của các anh chỉnh sửa lại."

Thương Ức nghe thế lúng túng thỉnh giáo, "Gặp thời tiết này thì phải làm sao?"
"Bay vòng hoặc hạ cánh." Trình Tiêu hất cằm, "Về vấn đề của kịch bản, anh cứ hỏi Hạ Chí, cô ấy là người tinh thông của Trung Nam chúng tôi." Trước khi đi, cô nói với Thương Ngữ: "Chuyện Phỉ Diệu nếu cô không chịu nổi thì cứ tránh xa tôi ra, hà tất phải làm khó bản thân?"

Buổi tối, Thương Ức gọi cho Cố Nam Đình, "Cho tôi mượn Trình Tiêu của nhà cậu một chútđể kiểm tra lại những kiến thức bay chuyên ngành mà kịch bản đề cập tới."
Mượn Trình Tiêu? Đương nhiên là Cố Nam Đình không đồng ý rồi, "Nhiệm vụ bay của cô ấy rất nặng, không có thời gian cũng không có sức lực giúp cậu. Nếu thật sự cần thì tôi bảo Kiều Kỳ Nặc tìm cho cậu một người trong bộ phận quản lý bay. Ngoài ra, chẳng phải cậu nói biên kịch của cậu là người rất chuyên nghiệp à? Sao Hạ Chí bảo tôi, cơ trưởng thâm niên trong phim lại biểu diễn chủ nghĩa anh hùng trong quá trình bay? Đừng quên là cậu lấy bối cảnh Trung Nam để quay bộ phim này, hành động sai sót của cơ trưởng sẽ ảnh hưởng tới danh dự của Trung Nam chúng tôi."
Thương Ức cũng thấy rất hối lỗi, "Về mặt này tôi đã sơ suất, tôi đã bảo tổ biên kịch chỉnh sửa lại rồi."
Cố Nam Đình quyết định, "Gửi kịch bản của cậu cho Hạ Chí, tôi bảo cô ấy xem qua."