Mây Họa Ánh Trăng (Moonlight Drawn By Clouds)

Chương 23: Cuộc sống bình đạm của ta




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lee Young dùng ánh mắt lợi hại của mình nhìn quanh tầng hầm ngầm tối đen.

Một lát sau, thấy được Ra On đang dập đầu. Nhíu mày theo thói quen, rồi hắn nghe thấy giọng nói của công chúa Myung Eun.

"Hoàng huynh, huynh đến đây làm gì vậy"

"Muội ở đây làm gì?"

Loại tình huống như bây giờ, thật ra cho dù không hỏi cũng có thể đoán được phần nào nguyên nhân. Hắn đã từng cảm thấy tò mò về người đã viết thư tình cho muội muội, vì vậy hắn đã trực tiếp đi tìm Ra On. Đã biết Ra On chính là người viết thư tình thay, hắn hy vọng muội muội sẽ không biết chuyện này. Sau khi thư tình bị cắt đứt, hắn nghĩ rồi muội muội cũng sẽ quên đi thôi. Nhưng mà không phải như vậy. Tình cảm lưu luyến của muội muội xem ra còn sâu sắc hơn so với hắn tưởng.

Trước câu hỏi của ca ca, Myung Eun do dự chốc lát. Nhưng rồi lập tức hạ quyết tâm nhìn Ra On nói: "Vài ngày trước, hoàng huynh đã từng hỏi muội một chuyện, huynh còn nhớ không? Là chuyện thư từ qua lại của muội và người nọ."

"Nhớ."

"Là người này cùng muội trao đổi thư từ. Nhưng mà... hắn lại dám viết thư thay cho người khác." Vì che giấu nội tâm tổn thương, Myung Eun cố hết sức duy trì vẻ mặt thản nhiên.

Dùng ánh mắt hờ hững nhìn tình cảnh này, Lee Young hỏi: "Cho nên?"

"Cho nên hiện tại muốn hỏi tội người này."

"Như vậy muội muốn làm gì hắn?"

Myung Eun từ từ nhắm hai mắt lại trả lời: "Người này đã muốn bị trừng phạt, vậy cứ làm thế đi."

"Muội dừng tay lại ở đây đi."

"Cái gì?"

"Ta nói dừng tay lại đi."

"Nhưng mà, ca ca..."

"Đứa nhỏ này cũng không biết chuyện mình làm lại đến nông nỗi này, dừng ở đây thôi."

"Muội không muốn!"

"Eun nhi à."

Lee Young gọi nhũ danh của Myung Eun. Người có thể gọi công chúa Myung Eun như vậy chỉ có duy nhất một người là Lee Young. Nghe ca ca gọi như vậy, cho dù là công chúa Myung Eun cố chấp nhất thiên hạ cũng sẽ bị đánh bại.

Nhưng lần này lại không giống những lần trước. Myung Eun ngoan cố lắc đầu: "Muội không muốn, muội không muốn làm vậy, hiện tại người này còn chưa trả giá đắt cho tội mà hắn đã phạm phải. Muội nhất định sẽ trừng phạt hắn, muội muốn hắn nếm thử mùi vị của cái chết."

Lee Young kiên quyết nói: "Ta không thể để muội làm vậy."

"Vì sao lại nói thế?"

"Bởi vì đứa nhỏ này là người của ta."

"Cái gì?"

"Là ta khiến đứa nhỏ này tiến cung, cho nên hắn là người của ta, người của ta, ta không thể cho muội."

Nháy mắt Myung Eun như sa vào sương mù.

"Là người của ta."

Câu này từ miệng ca ca thốt ra chứa sức mạnh to lớn như thế nào, Myung Eun rõ hơn so với bất kì ai. Ca ca nàng không phải là người không tin tưởng bất kì ai sao? Ca ca nàng không phải không hề thật lòng với ai sao? Nam tử kia rốt cuộc là ai? Myung Eun cắn răng, nàng cảm thấy tức giận khó hiểu. Cảm giác như nam tử kia dường như đã đoạt mất ca ca của nàng.

"Như vậy... như vậy người kia đã đắc tội với muội thì phải làm sao?"

Không thể xóa bỏ đi sự đau lòng này thì phải làm sao?

Cho dù đang đối mặt với ánh mắt thê thảm của muội muội, Lee Young cũng vẫn vững vàng: "Tội đứa nhỏ đó đã mắc phải, sau này ta sẽ hỏi đến. Cho nên, bây giờ ta muốn mang hắn đi."

"Không thể, không thể làm như vậy." Myung Eun duỗi hai tay che trước mặt Ra On: "Hoàng huynh, huynh không biết bao ngày qua muội đã chịu đựng thế nào đâu."

Vô số ban đêm lấy nước mắt rửa mặt. Cứ luôn nghĩ có lẽ nam nhân này sẽ gửi thư đến, dù có một cơn gió thổi nhẹ qua cũng ngỡ như người đưa thư đi tới.

Từ nãy đến giờ Lee Young vẫn quan sát muội muội, sau đó nói: "Muội đâu có thật sự muốn làm như vậy."

"Huynh nói vậy là có ý gì?"

"Hỏi tội của đứa nhỏ này xong, tâm tư muội sẽ thấy dễ chịu sao?"

Myung Eun gắt gao cắn môi.

Đúng vậy, ta sẽ dễ chịu sao? Hắn dám trêu đùa ta, vậy chính là miệt thị vương tộc, phạm phải tội này chính là tội chết. Không phải ta có thể xin lệnh truy nã ban chết cho hắn sao? Nhưng ta không hề làm vậy. Cũng chưa từng nói gì đến chuyện phải giết hắn, chỉ muốn biết hắn là ai mà thôi.

Giống như nhìn thấu tâm tư của Myung Eun, Lee Young nói tiếp: "Nếu đứa nhỏ này bị thương tổn thì..."

Muội cũng sẽ thấy không yên tâm đúng không? Không phải muội cũng đang đợi có người nào đó đến ngăn cản mình sao?

"Quên đi, không cần nói nữa." Myung Eun vội vàng lấy tay bịt miệng Lee Young.

Ý vị thâm trường nhìn muội muội của mình, Lee Young bỗng quay đầu nhìn Ra On: "Còn ngây ra đó làm gì, không nhanh chạy đến đây."

"Nhưng mà..."

"Ngươi là thật sự muốn chịu tội sao? Nếu thật sự muốn như vậy, ta đã sớm tự mình hỏi tội ngươi từ lâu rồi." Lee Young cầm lấy cổ tay của Ra On: "Đi thôi."

Lúc Ra On bị Lee Young lôi kéo cổ tay ra khỏi tầng hầm ngầm, nàng quay đầu lại nhìn công chúa Myung Eun. Lúc ánh mắt Ra On sắp chạm đến ánh mắt của Myung Eun, công chúa bỗng quay đầu tránh né, vậy nên Ra On không nhìn thấy được vẻ mặt của Myung Eun. Không thấy được lúc Myung Eun quay đầu đi đã lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm.

Lee Young lôi Ra On ra khỏi tầng hầm ngầm.

Thủ hộ Han Yul lập tức tiến lên khấu đầu trước Lee Young.

"Thiếu chút nữa đã đến muộn."

"Người chỉ cần ta thủ hộ..."

Đối với câu trả lời của Han Yul, Lee Young nhìn cũng không nhìn, chỉ nhíu mày.

"Lần sau phải nói cho ta biết sớm một chút, nếu không, ta trực tiếp đi giải quyết."

Đối với lời nói của Lee Young, Han Yul dập đầu xuống đất xem như trả lời. Han Yul, thủ vệ canh giữ bên người của thế tử. Hắn là người xem chuyện thủ vệ cho Lee Young như thiên mệnh. Cho nên, cho dù đã nhận được lệnh bảo vệ Ra On, nhưng hắn cũng không thể hoàn hoàn bỏ mặc chủ nhân mà bảo vệ cho Ra On. Cho nên, không có kịp lúc báo cáo cho Lee Young chuyện Ra On bị bắt cóc. Sau khi biết được tâm tình của Han Yul, Lee Young cũng không truy cứu nữa.

Không biết đã qua bao lâu.

Từ khi ra khỏi tầng hầm ngầm, Lee Young đã đi suốt một đoạn đường không nói tiếng nào. Ra On vội vã đi theo phía sau, trong lòng nàng thấy vô cùng phức tạp.

Thư sinh Hoa Thảo. Cho đến tận bây giờ, Ra On vẫn không biết được thân phận thật sự của huynh ấy, đây là câu hỏi lớn nhất trong lòng của Ra On. Chính là thấy huynh ấy cả ngày không có việc gì, là người nhàn hạ ngắm trăng ở Tư Thiện Đường. Không nghĩ tới huynh ấy thì ra là vương thế tử của quốc gia này. Ra On nắm chặt bàn tay.

"Không phải, không phải như thế, khẳng định có gì đó hiểu lầm."

Có lẽ hết thảy đều là thư sinh Hoa Thảo đang nói đùa thôi. Người luôn mang theo vẻ mặt lãnh khốc và bướng bỉnh, bảo huynh ấy nói đùa chắc là chuyện không có khả năng xảy ra, nhưng Ra On vẫn ôm theo suy nghĩ hy vọng thật sự là huynh ấy đang nói đùa.

Nhưng tất cả tình huống hiện tại đều đang nói đến một chuyện. Thư sinh Hoa Thảo chính là vương thế tử, chính là nền tảng lập quốc của quốc gia này, Đầu óc của Ra On bắt đầu thấy mụ mị.

Ngay tại khi đó, Lee Young vốn đang đi ở phía trước đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía Ra On: "Ngươi không sao chứ?"

"A?"

"Có bị thương ở chỗ nào không?"

"Thư sinh Hoa Thảo, à không... thế tử điện hạ."

Ra On ngẩng đầu nhìn Lee Young, thời tiết rất mát mẻ, nhưng trên người của huynh ấy lại có nhiệt khí. Lần đầu tiên lúc thư sinh Hoa Thảo xuất hiện ở tầng hầm ngầm, Ra On thấy huynh ấy thở dốc, bả vai lại run run, bộ dạng này của huynh ấy là lần đầu tiên Ra On nhìn thấy. Chắc không phải là vừa nghe được tin tức của nàng thì đã lập tức chạy đến chứ?

"Quá muộn ."

"Người nói... cái gì?"

"Ta đợi mãi, mà vẫn không thấy ngươi đến chỗ hẹn."

Nháy mắt khi nghe thấy lời lo lắng của hắn, lồng ngực Ra On cảm thấy ấm áp. Không kiềm chế được khóe miệng đột nhiên nở nụ cười. Nhưng mà, cười xong rồi lập tức bày ra vẻ mặt khổ sở.

"Hiện tại là lúc nên cười sao? Là lúc nên thấy thích thú à?"

Trong tâm trí của Ra On xẹt qua những câu nói và hành động vô lễ của nàng đối với Lee Young. Có đôi khi nàng thấy huynh ấy là căn nguyên tai họa của nàng, còn hỏi huynh ấy có phải cũng nghèo khổ như nàng không, thậm chí còn đem những quan tâm của huynh ấy xem như sự quan tâm của những người đồng cảnh ngộ với nhau.

Còn có chuyện "thư sinh Hoa Thảo" nữa! Nàng lại đi gọi thái tử của quốc gia này là thư sinh Hoa Thảo, suốt ngày hô lớn trêu đùa nữa chứ.

"Ta điên rồi, điên rồi, muốn tìm cái chết đến điên rồi." Ra On giơ tay đánh bôm bốp cái trán của mình.

"Ngươi đang làm gì vậy?" Lee Young dùng ánh mắt hứng thú nhìn Ra On.

"A? Ta, chính là... nhớ tới những chuyện trước kia..."

"Trước kia?"

"Chính là trước kia..." Nói xong câu này đột nhiên Ra On quỳ xuống dưới đất nói: "Tiểu nhân sai lầm rồi, tiểu nhân lại dám vô lễ với thái tử điện hạ."

Tiếp đó Ra On liền dập đầu. Ngay lúc đó, Lee Young nhanh chóng bước sang một bên, tránh thoát khỏi cái dập đầu của Ra On.

"Vô lễ? Đúng vậy, là rất vô lễ."

"Tiểu nhân đã phạm vào tử tội."

"Không phải ngươi đã nói sẽ làm bằng hữu với ta sao?"

"Cái gì?"

"Ngươi đã xưng bằng hữu với ta, ta cũng thừa nhận ngươi là bằng hữu. Vậy chẳng phải ngươi chính là bằng hữu của ta sao?"

"Nhưng mà... khi đó tiểu nhân không biết người là thái tử."

"Cho dù ta là thái tử, cũng không có gì khác biệt cả."

"Nhưng mà..."

"Nếu muốn truy cứu đến cùng thì là do ta che giấu thân phận, ngươi sẽ tha thứ cho ta chứ?"

"Điện hạ."

"Rạng sáng không khí rất lạnh, vẫn nên đứng lên đi."

Lee Young lại bắt đầu dợm bước đi, Ra On vẫn đi theo phía sau. Vì sao một câu nói, một hành động của hắn đều có thể làm cho người ta cảm thấy ấm áp cùng quan tâm, gió tiến vào trong y phục cũng không còn thấy lạnh nữa.

Nhưng mà... Ra On nhìn bốn phía xung quanh rồi hỏi Lee Young: "Kim huynh ở đâu rồi?"

"Tạm thời phải rời khỏi Han Yang."

"Rời Han Yang? Khi nào thì đi? Đi nơi nào? Khi nào thì trở về?"

"Có cái gì đáng tò mò đâu? Cái này cũng là biểu hiện quan tâm dành cho con chó con mèo nhà hàng xóm đột nhiên biến mất sao?"

Nghe được lời nói của Lee Young, trong phút chốc Ra On liền cúi đầu xuống: "Không đâu, kỳ cục quá."

"Như vậy là cái gì? Rốt cuộc là quan tâm kiểu gì?"

Lee Young không kiềm được mà hỏi. Ngươi mau nói ngươi quan tâm đến hắn cũng giống như sự quan tâm dành cho con chó con mèo hàng xóm đi.

"Thư sinh Hoa Thảo... à không, thái tử điện hạ không phải cũng biết sao, Kim huynh cùng tiểu nhân là hai người có mối quan hệ sống cùng một nơi. Sao có thể đánh đồng với con chó con mèo được chứ."

Lee Young lặng lẽ nhìn Ra On rồi nói: "Đi tìm người."

"Huynh nói ai?"

"Kim huynh của ngươi đi tìm người có liên quan đến dân loạn."

"A, như vậy sao? Như vậy, là chuyện nguy hiểm sao?"

"Rất lo lắng à?"

"Rất lo lắng. Không phải người nói là đi tìm người có liên quan đến dân loạn sao? Sẽ không phải là đi gặp người thô bạo nào đó chứ?"

Ra On chớp mắt hồn nhiên hỏi. Cảm giác "Dân loạn" tựa như đang nghe chuyện xưa từ quốc gia xa xôi nào đó, hoàn toàn không liên hệ gì đến cuộc sống của nàng.

Lee Young lắc đầu: "Có người khác cùng đi với hắn, không có gì nguy hiểm, không cần lo lắng."

Lee Young lại tiếp tục bước đi, Ra On giống như cái bóng của hắn, đi sát phía sau. Nhìn bóng dáng của Lee Young, trong ánh mắt của Ra On đột nhiên hiện lên một loại tình cảm tiếc nuối. Bây giờ đã không thể nhìn thẳng mặt nhau đúng không? Vốn là người nàng có thể sóng vai cùng một chỗ trò chuyện, hiện tại đã trở thành người khi nàng ngẩng đầu lên cũng chỉ có thể nhìn đến cần cổ mà thôi. Ôm theo tâm tình khổ sở tiếc nuối, Ra On bất tri bất giác bước chậm lại.

Khi đó Lee Young lại gọi tên nàng: "Ra On à."

"Vâng."

"Ánh trăng hôm nay đẹp quá."

Là ánh trăng không hề khác gì so với bình thường, nhưng trong mắt của Lee Young, đây là ánh trăng đẹp đẽ nhất so với bất kỳ thời điểm nào mà hắn thấy. Ra On cũng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Những đám mây lượn lờ xoay quanh ánh trăng. Trên mặt Ra On lộ ra nụ cười tựa như ánh trăng trắng noãn.

"Đúng vậy, ánh trăng đêm nay... đúng là rất xinh đẹp."

Ánh trăng mờ ảo chiếu sáng lên đôi vai hai người.

Lộp bộp lộp bộp.

Hai người cùng điều chỉnh lại bước chân của mình, bóng họ đổ dài phía sau. Giống như bờ vai nam nhân rộng lớn đang cõng lấy một nữ nhân vậy, bóng dáng đó thật lâu đều không có biến mất.

***

"A!" Ra On kêu lên một tiếng sợ hãi ngồi bật dậy.

Nằm mơ. Nàng mơ thấy chuyện kỳ cục là thư sinh Hoa Thảo là thái tử. Lấy lại tinh thần, Ra On đứng lên, theo thói quen nhìn lên xà ngang.

"Kim huynh, ta mơ thấy ác mộng, ta mơ thấy... thư sinh Hoa Thảo là thái tử. A, nghĩ đến là thấy lạnh hết cả lưng."

Nhưng mà xà ngang lại trống trơn. Không có Kim huynh. Lúc này nàng mới nhớ tới lời nói của Lee Young. Byung Yeon vì đi tìm người nên đã rời khỏi Han Yang.

Ra On dùng ánh mắt bất an nhìn quanh bốn phía. Tư Thiện Đường lớn như vậy sao? Vào lúc không có ai, cảm giác Tư Thiện Đường trống trơn đáng sợ.

"Nếu muốn đi thì cũng phải nói trước một tiếng chứ."

Đối với Byung Yeon không chào hỏi tiếng nào mà đã rời đi, Ra On bắt đầu thầm oán.

"Không, hiện tại không phải thời điểm nghĩ đến chuyện này."

Ra On vội vàng chạy ra khỏi Tư Thiện Đường. Còn có chuyện mà nàng phải đi nghe ngóng. Vội vã bước chân, nơi Ra On đi đến chính là Đông Cung Điện, nơi ở của thái tử điện hạ tôn quý. Vì muốn nhìn thấy bộ dạng của thái tử điện hạ, Ra On đứng ngoài Đông Cung điện kiễng mũi chân nghểnh cổ mong ngóng.

Chuyện ở trong giấc mộng quá mức chân thật khiến nàng thấy hoảng hốt. Vì muốn nhìn thấy sứ giả địa ngục trong miệng các cung nữ – thái tử điện hạ – mà kiễng chân bồi hồi như thế này ở Đông Cung điện, đây đúng là chuyện nàng chưa bao giờ ngờ đến. Nhưng mà, nàng