Mây Khói Ngang Mi

Chương 18: Giải độc




Cổ Thần Phong vừa bước vào nội điện , đã thấy Lịch Cơ nhào về phía hắn khóc nức nở

-“Hoàng thượng… hoàng thượng .. có người hạ độc tiểu hoàng tử … hoàng thượng người nhất định phải tìm ra kẻ độc ác này “

Cổ Thần Phong vẫn mặt lạnh tanh nói vài câu an ủi nàng ta , rồi giao nàng ta cho cung nữ coi sóc , hắn bước lại chỗ Tịnh Huyên vỗ vỗ bàn tay nhỏ nhắn của nàng , dìu nàng ngồi xuống cạnh hắn tại ghế chủ vị , rồi mới lên tiếng

-“Có thể cứu không ? “

-“Muôn tâu hoàng thượng , muốn giải độc này chỉ cần đem Linh sơn tuyết liên nấu cùng rễ du giác , thêm một vài vị thuốc nữa , cho hoàng tử uống , sau đó mỗi ngày tắm cho hoàng tử bằng nước có ngâm hoa tử kim và đinh hương là có thể giải hoàn toàn độc tố “ _Mạc Viễn cẩn thận đưa

-“Vậy ngươi còn chờ gì nữa không mau kê đơn thuốc đi “ _Lịch Cơ vừa khóc vừa ra lệnh

-“Nhưng … “ _ Mạc Viễn do dự nhìn về phía Cổ Thần Phong

-“Cần gì khanh cứ nói , quan trọng là phải cứu được hoàng tử “ _Cổ Thần Phong vẫn giữ vẻ mặt nhã nhặn nói

-“Muốn thuốc giải phát huy tác dụng , cần phải đem máu của phụ thân người bị trúng độc , hòa với máu bị trúng độc của đứa trẻ làm thuốc dẫn . “

-“ Ah … vậy khanh mau làm đi “ _ Cổ Thần Phong nhếch mi , không bày tỏ quá nhiều thái độ ra lệnh

Mạc Viễn nhận lệnh , lui ra ngoài chuẩn bị . Bạch Vân Sinh trán toát mồ hôi lạnh , tay nắm chặt đầy lo sợ nhìn Lịch Cơ , thấy trong mắt nàng ta một tia ngoan độc , rồi đột nhiên nàng ta quỳ phục xuống đất vừa khóc vừa nói

-“Hoàng thượng , là có kẻ hạ độc Tu nhi , xin người hạ lệnh truy xét để tìm ra kẻ độc ác này “

-“Ái phi muốn như thế nào? “

-“Xin người hạ lệnh cho lục xét các cung , hung thủ mới ra tay , chắc trong cung hung thủ phải còn lại chứng cứ “ _Nói xong lại liếc nhìn về phía Tịnh Huyên

-“Lịch quý phi tỷ tỷ , như vậy có phải hơi quá đáng không , cung của chúng tỷ muội thì không sao , nhưng tẩm cung hoàng hậu … đâu phải muốn xét là xét “ _ Đức phi lên tiếng

-“Hừ , người không làm thì sợ gì chứ “ _ Lịch Cơ lạnh lùng bác bỏ

Cổ Thần Phong nhìn qua Tịnh Huyên , thấy nàng từ đầu đến cuối đều không quan tâm , chỉ nghịch nghịch chiếc khăn lục trong tay . Cổ Thần Phong trầm mặt suy nghĩ một chút , rồi hạ lệnh cho xét các cung như ý Lịch Cơ . Lúc này Lịch Cơ mới kiêu ngạo ngồi lại lên ghế . Việc chế tạo thuốc giải của Phụ Tử độc thật sự rất rắc rối , vì phải xử lý Linh sơn tuyết liên cẩn thận , còn phải bài trừ độc tố của rễ cây Du giác cẩn thận nên khá tốn thời gian . Bạch Vân Sinh dùng ngân châm khống chế ở các huyệt của tiểu hoàng tử để kiềm chế độc tố . Hắn thật sự rất muốn ra tay thủ tiêu đứa trẻ , nhưng Cổ Thần Phong cứ nhìn chắm chắm hắn , nên thật sự không có cơ hội ra tay .

-“Muôn tâu hoàng thượng , chúng thần tìm được thứ này ở dưới giường của Đức phi “

Thái giám trình lên , Cổ Thần Phong nhìn về phía Bạch Vân Sinh , hắn nhận lệnh , tiến lên cầm lấy gói giấy màu nâu mở ra , ngửi ngửi , rồi lại kiểm tra một ít ở đầu lưỡi … mặt biến sắc quay sang Cổ Thần Phong nói rành mạch từng chữ một

-“Hoàng thượng , là Phụ Tử độc ! “

Phịch ! Đức phi mặt mày trắng bệch không tin , liên tục lắc đầu , nước mắt rơi không ngừng , phủ nhận

-“Hoàng thượng oan quá , thần thiếp không có …. Thần thiếp không có làm “

-“Lâm Vân Tiên ngươi to gan lắm , dám mưu hại hài tử của ta “ _Lịch Cơ đôi mắt dữ tợn chỉ về phía Đức phi

-“Thần thiếp không có làm … thần thiếp không có làm “

-“Hừ , đến nước này còn chối cãi , ngươi không làm tại sao lại giấu gói thuốc độc này chứ “ _ Lương phi tiến lên buộc tội

-“Đức phi , A Tu chỉ là một đứa trẻ thôi …” Hiền phi mắt đỏ hoe , lắc đầu cảm thán

-“Thần thiếp không có , hoàng thượng , người phải tin thần thiếp , thiếp không biết tại sao lại có thứ đó trong cung thần thiếp “ _Đức phi quỳ mọp ôm chân Cổ Thần Phong cầu xin giải thích

-“Hoàng thượng , yêu phụ này thật độc ác , người phải trừng trị nàng ta để lấy lại công bằng cho Tu nhi “ _ Lịch Cơ khóc càng lợi hại , nhìn tưởng như sắp ngất

Cổ Thần Phong con ngươi đen nhíu lại , liếc nhìn về phía Tịnh Huyên , thấy nàng vẫn như không quan tâm , hắn không khỏi lắc đầu , nhìn về phía Lịch Cơ hạ giọng

-“Vậy tùy ái phi xử lý đi “

-“Người đâu , mạng Lâm Vân Tiên ra loạn Nhất trượng hồng đến chết “

Hai thị vệ từ bên ngoài vào nhận lệnh ,lôi Đức phi ra . Nàng ta không ngừng giãy giụa kêu oan

-“Hoàng thượng , thần thiếp bị oan … hoàng thượng “

Lúc này Tịnh Huyên mới nâng mắt lên nhìn về phía nữ nhân đối diện . Thật cao tay , “nhất tiễn song điêu “ , chút nữa phải chăng Lịch Cơ còn đáng thương hơn cả Đức phi . Hàng mi cong vút khẽ cụp xuống , không biết đang nghĩ gì . Từ bên ngoài , Đức phi không ngừng kêu la nguyền rủa về phía Lịch Cơ … nhưng tiếng kêu ngày một yếu ớt … rồi tắt hẳn . Hậu cung là thế , nếu không cẩn thận giữ mình , không biết sẽ chết như thế nào , còn không biết là ai hại mình chết … Đức phi là một minh chứng điển hình .

Sau khi Đức phi bị nhất trượng hồng đánh chết , bên trong bao trùm một sự yên tĩnh đáng sợ , chỉ còn vài tiếng nức nỡ của nữ nhân . Một lát sau Mạc Viễn từ bên ngoài tiến vào

-“Hoàng thượng , mọi thứ đã chuẩn bị xong “

Mạc Viễn tiến lên lại gần chỗ đứa bé , dùng ngân châm trích máu ở đầu ngón tay bé xíu nhỏ vào một cái tách trắng , xong lại đến chỗ Cổ Thần Phong , cẩn thận lấy một giọt máu của hắn nhỏ vào . Lúc này con ngươi của Tịnh Huyên dao động . Một bên Bạch Vân Sinh hoàn toàn thất vọng và đau lòng nhìn về phía Lịch Cơ . Mạc Viễn dùng một cây tre trộn hỗn hợp đó lại … một lúc sau nghe Mạc Viễn lắc đầu nghi vấn

-“Kỳ lạ … “ _Mắt Mạc viễn vẫn nhìn chằm chằm vào cái tách trắng

-“Sao thế Mạc thái y “ _ Thục phi lên tiếng hỏi

-“Thứ cho vi thần nói thẳng … hoàng thượng , máu của người và tiểu hoàng tử không thể hòa tan “ Mạc Viễn quỳ xuống tâu rõ

Trong điện mọi người hút một hơi đầy kinh hoàng , trừ Tịnh Huyên cùng Cổ Thần Phong , Bạch Vân Sinh chỉ cười khổ cay đắng . Lương phi như hiểu ra gì , dè dặt hỏi

-“Ý … ý của Mạc thái y có phải là … “ vừa nói vừa len lén nhìn biểu hiện của Cổ Thần Phong

-“Mạc Viễn …ngươi dám vu khống ta “ _ Lịch Cơ gương mặt vặn vẹo gào lên

-“Vi thần không dám , mời hoàng thượng và các nương nương xem qua “ Nói xong lại đưa cái tách trắng dâng lên

Thái giám dâng tách trắng lên cho Cổ Thần Phong , thấy hắn liếc một cái rồi phất tay , thái giám di một vòng cho các phi tần trong điện xem . Lịch Cơ mặt trắng bệnh , ngồi phịch xuống đất

-“Lịch quý phi , nàng hẳn nên có lời giải thích với trẫm chứ ? “

-“Thần… thần thiếp … không biết “

-“Hoàng thượng , chuyện này là do tướng gia âm thầm làm , nương nương hoàn toàn không biết gì … hoàng thượng ! “ Bạch Vân Sinh vội vàng quỳ xuống cầu xin

-“Lịch quý phi , hoàng thượng yêu thương tỷ như thế , không ngờ tỷ lại làm chuyện vô liêm sỉ như vậy …tỷ thật sự làm mất mặt nữ nhân hậu cung chúng ta “ _Lương phi nhẹ giọng khiển trách

-“Thật không ngờ … tỷ còn dám mơ tưởng đưa nghiệt chủng này lên làm thái tử nữa chứ , Lịch gia cũng thật biết tính toán nha “ _Thục phi mỉa mai

-“Thái tử ? Dám làm chuyện này còn giả dòng máu hoàng tộc , là tội tru di cửu tộc đấy “_Lương phi tiếp tục bát nháo

-“Các muội đủ chưa … chuyện này là do hoàng thượng định đoạt … khi nào đến phiên các muội lên tiếng đây ? “ Hiền phi đanh mặt nhắc nhở

Tịnh Huyên nâng mắt nhìn đám phi tần , con ngươi lướt qua Lịch Cơ rồi lại cụp xuống . Nhân sinh thật đáng sợ , mới rồi còn ngon ngọt với nhau , nhưng xoay lưng là trở mặt , có thể đâm nhau không thương tiếc … tình thân tuyệt đối là thứ xa xỉ đối với chốn hậu cung này … tình người thì càng không có . Tịnh Huyên quay sang nhìn Cổ Thần Phong , chỉ thấy hắn cũng đang im lặng nhìn nàng , sau đó hắn mới thở dài nói

-“Người đâu , đem Lịch Cơ giam vào lãnh cung , phế danh hiệu quý phi . Lịch gia đại nghịch bất đạo , lưu đày ra biên ải , suốt đời không được bước chân về Đế Đô “

-“Hoàng thượng … còn đứa bé ? “ Mạc Viễn tiến lên nói

-“Giữ mạng cho nó “ Chưa đợi Cổ Thần Phong lên tiếng , Tịnh Huyên đã nói

-“Chuyện còn lại cứ làm theo ý hoàng hậu “ Ngưng một chút , hắn nhìn sang nàng , nhỏ giọng nói “ Trẫm về Dưỡng tâm điện trước , tối sẽ qua với nàng “ Nói xong phất tay áo bỏ đi .

Sau khi Cổ Thần Phong bỏ đi , Tịnh Huyên không khỏi lắc đầu “ để lại tàn cuộc cho nàng sao , cái bạn hoàng đế này thật … muốn ăn đạp mà “ . Mạc Viễn do dự một hồi đành mạo muội nói

-“Nương nương , muốn cứu đứa trẻ cần phải biết cha đứa trẻ … máu không thể hòa tan được máu đứa trẻ thì không thể làm thuốc dẫn “

Tịnh Huyên nhìn xung quanh , xong ra lệnh cho cung nhân đưa các phi tần về cung . Lúc này trong điện chỉ còn nàng , Mạc Viễn và Bạch Vân Sinh . Tịnh Huyên tiến lại , xem xét đứa trẻ , lấy ngân châm đâm vào tay mình lấy một giọt máu , lại trích một giọt máu từ tay đứa trẻ , tiếp tục nàng lấy từ ống tay áo một bình sứ nhỏ , đổ một ít dung dịch màu xanh nhạt vào , rồi đưa cho Mạc Viễn

-“Đây là … “

-“Thuốc dẫn “ _ Tịnh Huyên ngắn gọn trả lời

Mạc Viễn không nói nhiều , bắt đầu điều trị cho đứa bé . Tịnh Huyên ngồi một bên , nhìn toàn bộ quá trình . Nàng là người rất rõ ràng , những kẻ đáng chết chắc chắn nàng sẽ không tha một ai , nhưng những người vô tội , nàng sẽ không giết hại hoặc ít ra có thể cứu họ nếu nó trong khả năng của mình . Bạch Vân Sinh nhìn cảnh này , không khỏi khâm phục vị hoàng hậu này

-“Hoàng hậu nương nương …” _Bạch Vân Sinh quỳ xuống

-“Sau khi ngươi nói chuyện với Lịch Cơ , thì hãy đem đứa bé này ra khỏi hoàng cung , tìm một nhà đàng hoàng cho nó “

Nói xong , nàng đứng lên rời khỏi . Bỏ lại phía sau Mạc Viễn và Bạch Vân Sinh trong điện . Bạch Vân Sinh cúi đầu … nhỏ giọng

-“Tạ ơn hoàng hậu nương nương “