Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi

Chương 23: Sảy thai




Cả buổi chiều lại bị cái gã chết dẫm kia dọa nạt đánh đập. Tôi nhỏ bé quá mà, làm sao thoát khỏi bàn tay móng vuốt sắc nhọn của anh ấy.

Vừa ôm cặp sách về nhà đã đụng ngay bà dì ghẻ đang lên mặt hách dịch bác giúp việc mới nhà tôi. Dì ta sắp sinh rồi. Mấy hôm nay tôi bị hành xác ghê lắm. Bà nội tôi bị bệnh rồi nên không còn ở đây nữa. Bố tôi đã thuê một bác giúp việc đứng tuổi có kinh nghiệm để chăm sóc dì ta nhưng dì ta một hai vẫn cứ làm khó tôi. Tôi cũng mặc kệ, đợi dì ta sinh xong rồi tính, bây giờ mà gây không khéo có chuyện gì lại chết dở. Lần trước bị anh Tí xô ngã nên động thai nhưng cũng may là bác sĩ nói không sao.

Bác giúp việc nhà tôi tên Xuyến. Nhà bác ấy rất nghèo, con cái cũng chẳng khá khẩm gì. Bác ấy là người quen của bố tôi, rất hiền lành. Thấy tôi bị dì ghẻ ăn hiếp thì hay giúp tôi nói đỡ, lắm khi bị chửi lây luôn. Tôi thì cóc sợ, dì ghẻ thì dì ghẻ, đối với tôi chả có tí ảnh hưởng nào. Chẳng qua nể tình đang mang thai nên tôi mới nhịn thôi, bằng không còn lâu tôi mới để yên. Tôi không phải loại người an phận cam chịu bị người khác bắt nạt đâu. Tôi tuyên bố một câu xanh rờn cho mà nghe nhé, tôi là thanh niên cứng đấy, đừng có mơ mà bắt nạt được tôi.

"Con kia mày đứng lại đấy." Tôi vừa đi ngang phòng khách, chuẩn bị về phòng mình thì đột nhiên bà dì ghẻ quay sang nhìn tôi quát rõ to khiến tôi giật cả mình. Tôi ngoái cổ lại đáp cụt lủn: "Có chuyện gì?"

"Nói chuyện với người lớn thế à?"

Tôi nhìn dì ta khinh khỉnh. Tôi trả lời cho là may lắm rồi đấy, còn ý kiến ý cò cái quái gì nữa. Phiền phức thật đấy. Tôi chả thèm đếm xỉa tới dì ta nữa, xoay người bỏ vào phòng.

"Đứng lại đấy. Tao đang nói chuyện mà mày...á...á...á..."

Uỵch...

Nghe tiếng thét, tôi giật mình quay lại, chỉ thấy bà dì ghẻ đang nằm sóng soài trên mặt đất bất tỉnh. Tôi hoảng quá, mặt biến sắc đứng đờ ra không biết làm gì. Bác Xuyến trông thấy cảnh tượng kia thì hốt hoảng la lên khiến tôi tỉnh ra, lao tới giúp bác Xuyến đỡ dì ta dậy.

"Mau, mau gọi xe cấp cứu!" Bác Xuyến mặt mày tái mét nhìn tôi vội nói. Tôi hoảng quá, lôi điện thoại ra tay run run bấm gọi xe cấp cứu.

Dì ta được đưa tới bệnh viện trong tình trạng xuất huyết. Tôi với bác Xuyến luống cuống chạy theo vào rồi bị cản lại ngay cửa phòng cấp cứu. Chiếc giường dì ghẻ của tôi đang nằm trên đấy được đẩy vào bên trong rồi mất hút. Tôi chôn chân tại chỗ, một cảm giác lo sợ ập đến. Hi vọng dì ấy sẽ không sao, hi vọng đứa bé không sao. Tôi chắp hai tay trước ngực, lẩm ba lẩm bẩm.

Bà nội tôi vừa xuất hiện liền kêu gào ầm ĩ, tới nỗi mấy bác sĩ bên ngoài phải nhắc nhở trật tự mới chịu im lặng. Tuy là người nhà phải cấp cứu họ cũng thông cảm, nhưng đây là bệnh viện, phải giữ trật tự để không ảnh hưởng tới những bệnh nhân khác.

"Tại sao nó lại bị như vậy? Có phải là mày đã làm gì cháu tao phải không?" Bà nội quay sang nhìn tôi, nắm vai tôi lay mạnh giận giữ quát. Tôi thì chẳng mở miệng nổi.

"Không phải đâu, là cô ấy tự té." Bác Xuyến thấy vậy đỡ lời thay tôi.

"Làm sao tự dưng đang yên đang lành lại té được?"

"Chắc đôi dép cô ấy mới mua trơn quá, nhà lại mới lau cho nên..."

"Bỏ tiền ra thuê mà chúng mày làm việc như thế à?" Bà nội tôi quay sang nhìn bác Xuyến bằng ánh mắt đỏ ngầu, giận dữ quát lớn.

"Xin lỗi bà, là do tôi bất cẩn." Bác Xuyến cúi đầu khúm núm trông rất tội nghiệp. Tôi biết bác ấy chỉ muốn đỡ lời cho tôi, nhưng lúc này tôi chẳng nghĩ được gì nữa. Tôi dự cảm có gì đó không lành sắp xảy ra. Tôi thực sự rất sợ.

"Cháu tao mà có chuyện gì chúng mày liệu hồn đấy!" Bà nội quay sang lườm cả tôi và bác Xuyến.

Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, cánh cửa phòng cấp cứu vẫn im lìm. Bà nội tôi cứ đi qua đi lại trước mặt tôi làm tôi chóng cả mặt. Bác Xuyến thì đứng khúm núm ở một góc. Còn tôi mệt mỏi dựa lưng vào tường. Cảm giác chờ đợi này đúng là rất tồi tệ.

Cạch...

Cánh cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở ra. Bà nội tôi vừa thấy mấy vị bác sĩ trong đó đi ra liền nhào tới, nắm lấy vạt áo của một người đi trước hoảng hốt: "Bác sĩ, con tôi sao rồi? Cháu tôi sao rồi?"

Mấy vị bác sĩ đó quay sang nhìn nhau ái ngại. Cái cảnh này rất thường hay xảy ra trong phim. Không lẽ...nghĩ đến đây, tôi bất giác rùng mình, cả người đứng thẳng dậy run rẩy tiến tới gần chỗ bà nội.

"Cô nhà bị té mạnh, mất máu rất nhiều. Cộng với thai nhi vốn đã yếu nên.... Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức rồi. Không thể giữ lại đứa bé." Mấy vị bác sĩ nhìn nhau lắc đầu rồi rời khỏi đó.

Bà nội tôi nghe xong câu đó, cả cơ thể chợt nhũn ra, lững thững lùi về sau mấy bước. Khuôn mặt bà trở nên trắng bệch. Tôi đứng chôn chân tại chỗ như không tin vào những gì mình vừa nghe. Không phải chứ? Có phải là nhầm lẫn gì hay không?

"Là mày, là mày đúng không? Chính mày đã giết chết cháu của tao. Mày là đồ ác nhân, đồ cầm thú. Cả đứa nhỏ chưa chào đời mày cũng không buông tha. Tao giết mày, tao giết mày."

Bà nội đột nhiên chuyển sang sắc mặt giận giữ, nhào tới vồ lấy tôi nắm hay vai lắc mạnh, vừa lắc vừa mắng xối xả vào mặt tôi. Sau đó còn túm cổ tôi bóp mạnh. Tôi không hề kháng cự lại. Không phải vì tôi không muốn, mà là vì cơ thể tôi không có chút sức lực nào để cự lại nữa.

"Bà ơi, bà ơi...bác sĩ..bác sĩ..." Bác Xuyến hốt hoảng chạy lại đỡ bà nội tôi vừa ngã xuống sàn bất tỉnh vì quá kích động. Sau đó theo mấy cô y tá đưa bà nội tôi đi.

Chân tôi như bị dính keo tại chỗ, không thể nhúc nhích. Không phải lỗi của tôi mà. Tôi không làm gì hết...không làm gì hết... Cảm giác cơ thể không còn chút sức lực nào, tôi cứ thế ngã khụy xuống đất, đờ đẫn nhìn về phía cánh cửa phòng cấp cứu lạnh lẽo. Thực sự tôi không giết nó, tôi không có làm gì hết.

Hai ngày sau, bố tôi về. Lúc biết tin ấy chắc bố tôi đau khổ lắm. Tuy ông không thể hiện ra bên ngoài nhưng nhìn vào ánh mắt của bố, tôi có thể đoán ra ngay. Bà nội tôi thì đau khổ lắm, ốm lên ốm xuống. Cũng phải, đứa cháu trai mà bà ấy luôn mong chờ bấy lâu chuẩn bị chào đời thì đột nhiên không còn nữa. Bà nội trách tôi, đánh tôi. Mặc cho bố tôi cản, bà vẫn lao vào tôi mà gào thét, đánh đập chửi rủa. Bà nói tôi là thứ nghiệt chủng, độc ác... Tôi có thể hiểu được cảm giác của bà nội lúc này nên chỉ biết im lặng.

Tôi đứng núp ngoài cửa phòng của dì ta nhìn vào bên trong. Bác Xuyến đang cho dì ta uống thuốc. Kể từ sau khi về nhà dì ta cứ đờ ra như cái xác không hồn, miệng lẩm bẩm "con ơi, con ơi". Trước nay đúng là tôi không ưa dì ta, nhưng lúc này tôi chẳng còn tâm trạng mà ghét bỏ ai nữa. Tôi thấy tội nghiệp cho dì ta. Tuy tôi còn nhỏ, nhưng cảm giác mất đi đứa con máu mủ ruột thịt của mình thì đương nhiên tôi vẫn biết nó đau khổ, bi thương tới mức nào.

"Dì ấy sao rồi?" Thấy bác Xuyến đi ra, tôi vội hỏi.

"Cô ấy ngủ rồi."

"Đều là tại cháu, nếu lúc đó cháu không tỏ thái độ như vậy thì có lẽ dì ấy đã bình an vô sự rồi." Tôi cúi đầu cắn môi. Tuy không phải tôi trực tiếp làm dì ta té ngã, nhưng trong lòng tôi cứ có cảm giác tội lỗi như chính mình đã gây ra chuyện này vậy. Có phải tôi đã phạm tội rồi không?

"Không phải đâu, cháu đừng nghĩ nhiều. Là số mệnh đã an bài, chúng ta không thể thay đổi được số mệnh."

Bác Xuyến nhẹ vỗ vào vai tôi an ủi rồi đi xuống bếp. Tôi nhìn vào bên trong phòng, thấy dì ta đang ngủ thì khẽ thở dài. Có thật là con người đều có số mệnh không?

Mấy ngày sau đó tôi chả còn tâm trạng làm gì cả. Tới nỗi ăn cơm cũng làm rớt bát xuống đất vỡ tan tành, bị anh Tí mắng cho một trận. Lúc nào trong đầu cũng nghĩ tới hình ảnh đứa bé chưa kịp chào đời đã phải rời xa thế giới này. Tại sao ông trời lại phải làm như thế? Đứa bé nào có tội tình gì?

"Làm gì mà ngồi đờ đẫn ra đó vậy?"

Nghe giọng nói vang lên bên cạnh, tôi giật mình ngẩng đầu lên, bắt gặp anh Tí đang nhìn mình chằm chằm. Tôi buồn bã trả lời: "Không có gì đâu."

"Lại là chuyện đó à?" Anh Tí tay chống cằm ngồi đối diện tôi. Tôi không nói gì chỉ khẽ gật đầu.

"Anh hỏi mày nhé, lúc bà ta ngã mày có xô bà ta không?"

Tôi lắc đầu.

"Mày có đụng chạm tới thân thể của bà ta không?"

Tôi lắc đầu.

"Vậy tức là chả liên quan gì tới mày rồi. Ngu lắm, có vậy cũng phải suy nghĩ." Anh ấy lại mắng tôi, kèm theo một cái cốc lên trán rõ đau. Nhiều khi tôi nghĩ có phải cái trán tôi sinh ra để cho anh ấy hành hạ không nữa.

"Nhưng em vẫn thấy..."

"Thấy con khỉ khô chứ thấy. Dẹp hết mấy thứ vớ vẩn ấy đi. Tập trung vào học hành cho anh."

Tôi thở dài một phát, sau đó lại tập trung vào sách vở. Thời gian trôi qua cũng nhanh thật đấy. Mới đó mà chúng tôi đã gần hết cấp II rồi. Từ lúc bước sang gần giữa học kì I lớp chín là anh Tí bắt đầu hành hạ não của tôi. Ngày nào cũng lôi tôi sang đây bắt tôi học đủ thứ trên đời. Cái gì mà hệ phương trình hệ thức lượng, cái gì mà hàm số với ẩn số linh ta linh tinh. Nói chung là có bao nhiêu kiến thức anh ấy cứ lần lượt mổ xẻ đầu tôi ra mà nhét vào đấy. Anh ấy bảo không học chỉ có nước về nhà bốc...bốc cái thứ mà người ta thải ra sau khi ăn ấy.

Mà kể cũng lạ, bây giờ tôi ngộ lắm, không còn chậm hiểu như trước nữa. Anh Tí giảng chỗ nào tôi hiểu chỗ đấy. Chắc khó tin lắm, nhưng là sự thật đấy. Thầy cô gọi lên bảng làm bài, tôi làm vèo vèo phát một luôn ý. Bọn trong lớp phải nói là cứ há mồm ra mà nhìn tôi giống như nhìn một nhân vật vĩ đại nào đấy ý. Ha ha, tôi đúng là rất vĩ đại mà.

Lúc trước thì toàn đội sổ, bị thầy cô bạn bè chê bai đủ điều. Bảo vừa lùn vừa xấu vừa dốt. Lúc học với anh Tí thì chả hiểu mô tê gì, suốt ngày bị ăn cốc, không thì ăn sách, ăn bút, ăn thước đập lên đầu. Hay là bị anh ấy đập nhiều quá đâm ra thông minh lên? Nếu vậy thì tôi phải cảm ơn anh ấy rồi. Hoặc cũng có thể là nhờ sau khi "dậy thì", hocmon trong cơ thể đột nhiên thay đổi khiến tôi trở nên thông minh hơn cũng nên.

Tóm lại là tôi cũng chẳng biết lí do tôi được như thế là gì. Mặc kệ, gì cũng được. Bây giờ tôi thông minh rồi là phải mừng. Thầy cô bạn bè ai cũng khen, khen đến mức tôi muốn banh hai cái lỗ mũi luôn. Hơn hết là phải thông minh để anh Tí không mắng tôi ngu nữa. Mà hình như lúc nãy anh ấy mới mắng tôi ngu thì phải. Bực thật đấy, tôi đã thông minh rồi mà.