Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi

Chương 32: Ngoan hiền dễ thương




Tôi nghĩ cái số mình sinh ra đã được định là người để anh Tí hách dịch rồi. Chả trách lần nào cũng vậy, cho dù có bày trăm phương ngàn kế cũng không thể thoát khỏi cái bàn tay sắc nhọn kia. Tôi chán nản, chả buồn suy nghĩ gì nữa, nhức cả đầu. Đành phó mặc số phận cho ông trời thôi.

Bây giờ tôi mới cảm thấy học cấp III cực kì chán. Mặc Dù được làm sếp, được bọn nó tôn thờ nhưng tôi vẫn thấy chán. Căn bản là vì không được học với anh Tí nên chán. Vừa chán vừa thấy khó chịu kiểu gì ấy. Tại anh ấy học lớp chọn, gái bên đấy cũng toàn giỏi giang xinh đẹp, tôi lại không ở bên cạnh trông chừng, sợ anh ấy không kìm lòng được mà rung động trước con nào đấy thì toi. Đúng là khó chịu thật mà. Nhưng tôi cũng không thể làm gì khác. Mỗi lần ngước lên lầu thấy bọn đấy cứ bu bu dính dính lấy anh Tí là lại tức không chịu được. Chả nhẽ lại chạy lên đó sút cho mỗi đứa một phát cho bay sang Châu Phi hết.

Tôi buồn bực, ngồi chống cằm gõ gõ đầu ngón tay xuống mặt bàn một cách nhàm chán. Bọn thằng Sún chẳng biết đi đâu về, kéo nhau xuống ngồi vây xung quanh nhìn tôi chằm chằm.

"Sếp sao thế?" Thằng Sún thấy tôi buồn buồn liền hỏi. Tôi không nhìn nó, lười nhác trả lời: "Không sao. Thấy hơi mệt."

"Chứ không phải không có Minh Dương đại ca nên chán hả?" Cái thằng này, nó muốn mất sạch hàm răng hay sao ấy. Nhưng mà nó chỉ được cái nói đúng.

"Mày có biết cách bảo vệ răng miệng cho tốt không?" Tôi nói thế là nó im. Dĩ nhiên, nếu muốn mấy cái răng còn lại cũng ra đi không lời từ biệt thì cứ việc nói tiếp.

"À, mà nghe đồn dạo này Minh Dương đang thân với em nào ấy. Xinh lắm."

Lại đồn, đồn con khỉ chứ đồn. Từ đầu năm học tới bây giờ không biết bao nhiêu là vụ đồn rồi. Đồn mãi không thấy mệt à? Những lần trước toàn là mấy con ảo tưởng sức mạnh tự mình nhận vơ thôi. Anh Tí của tôi, muốn cướp thì cứ bước qua xác của tôi đi rồi hãy tính tiếp.

Mà mấy đứa đấy cũng hay thật. Thấy tôi với anh Tí thân thiết như thế còn không biết đường mà cút sang một bên, gặp anh ấy là tí ta tí tởn ve vãn. Nói chung thì bọn nó chắc cũng sợ tôi, trước mặt tôi thì không dám đâu. Tôi chỉ cần quét ánh mắt "chúng mày liệu hồn" về phía bọn nó là xách dép chạy hết. Xời, dám ho he tiếng nào à, tôi chả cho đi gặp các cụ các kị nhà bọn nó luôn ấy chứ.

Nhưng cũng không phải không có khả năng. Tôi thấy dạo này anh Tí cũng hay đi với mấy con nào xinh lắm. Lướt qua lớp tôi cũng không thèm ngó vào nhìn tôi lấy một cái. Cũng có khi anh ấy lén lút ăn vụng sau lưng tôi cũng nên.

"Thằng điên, bọn mày không thấy tình cảm của sếp với thằng Minh Dương tốt đẹp đến mức nào à? Ở chung đấy biết chưa?" Thằng Hô đột nhiên nói rõ to khiến cả lớp ngoái cổ lại nhìn về phía bọn tôi. Thằng điên này, biết thì bé bé cái mồm thôi. La to như vậy định cho cả lớp biết à? Mà ở chung hồi nào? Buổi tối tôi vẫn ngủ ở nhà tôi cơ mà. Tôi trợn mắt nhìn nó gằn giọng: "Mày tin tao vả mày một phát răng môi lẫn lộn không?"

Nó lập tức im phăng phắc.

Tôi nhất định phải nghĩ ra cách lôi anh Tí về học chung với tôi mới được. Không quản là có ngày mất như chơi. Bọn con gái tụi nó lắm chiêu nhiều trò, xổng một phát là coi như tiêu. Mặc kệ thiên hạ nói gì, anh Tí là của tôi thì nhất định tôi phải lôi về.

Tôi ngoắc tay chụm đầu cả bọn lại thì thầm: "Chúng mày nói xem, bây giờ làm sao để anh Tí chuyển qua lớp mình học nhỉ?"

"Sếp thích thằng Minh Dương thật đấy à?" Thằng Mập nhìn tôi với vẻ mặt nghi ngờ. Bị nói trúng tim đen, tự dưng tôi đỏ mặt. Nhưng làm sao có thể để cho bọn nó biết được. Tôi thẳng tay quất lên đầu nó một phát: "Linh tinh, thôi đi chỗ khác chơi cho tao nhờ!"

Bọn nó không nói thêm gì, lần lượt kéo nhau đi. Tôi thì lại ngồi suy nghĩ vẩn vơ. Muốn kéo anh Tí về học chung thì không phải là không có cách, mặc dù là cách gì thì tôi chưa nghĩ ra. Nhưng tôi lại thấy có gì đó không ổn. Từ lớp chọn mà nhảy sang lớp cơ bản học thì ai coi cho được. Nếu có thể biến anh ấy thành của riêng tôi, đánh dấu chủ quyền thì chắc không sao. Nhưng phải làm thế nào được nhỉ? Hay là hỏi thăng Bống?

Thằng Bống kể ra cũng coi như "chị em" với nhau cả. Nó chắc có nhiều kinh nghiệm. Với lại, nó sợ tôi như chết, hù dọa nó tí thì có cho tiền nó cũng không dám nói với ai. Thằng này chắc là được việc đấy. Nghĩ vậy, tôi quay sang gọi: "Ê Bống, lại đây tao bảo."

Nghe tôi gọi, cả đám lại lao nhao chạy tới. Tôi trợn mắt lên nhìn: "Tao kêu mình thằng Bống thôi, chúng mày điếc à?" Thế là bọn nó lại lủi thủi chạy đi chỗ khác. Thằng Bống ẻo lả bước tới chỗ tôi ngồi xuống đối diện: "Sếp gọi em a~"

Khiếp, cái giọng nói của nó khiến tôi nổi cả da gà. Tôi vẫy vẫy nó cúi đầu lại gần nói nhỏ: "Mày nói xem, bọn con trai bây giờ tụi nó thích mẫu con gái như thế nào"

Thằng Bống ra vẻ trầm tư suy nghĩ một chút rồi quay sang nói với tôi. "Ai nha...thì..." Nó đang định nói gì đó thì tôi cắt ngang: "Tao đề nghị mày nói cái chính thôi. Dẹp hết mấy từ ngữ không liên quan nếu không muốn bị đập."

Thằng Bống nghe vậy chắc sợ, khum người như con tôm nhìn tôi: "Thì đa số là thích mấy đứa hiền hiền dễ thương ấy. Ví dụ như tao nè."

Tôi giả bộ cúi xuống xách dép lên khiến nó cụp đuôi chạy mất. Mà lúc nãy nó nói cái gì ấy nhỉ? Hiền hiền dễ thương á? Tôi lại gọi thằng Bống quay lại. Nó nhìn tôi như kiểu tôi sắp ăn thịt nó vậy. Thấy cũng tội nó, mà thôi cũng kệ.

"Mày nói xem, hiền hiền dễ thương là như thế nào?"

"Mày cứ nhìn con lớp trưởng lớp mình đó."

Con lớp trưởng?

Mặc áo dài điệu đà, môi son má hồng, tóc đen dài chấm mông, mỗi ngày cài một cái nơ bướm mỗi màu khác nhau, đi dép cao gót đính bông hoa lòe loẹt, dáng đi thướt tha điệu đà, giọng nói dẻo hơn bánh quy nhào mật ong. Đó gọi là hiền hiền dễ thương sao?

Tôi đây áo trắng quần tây, còn không thèm đóng thùng, mặt từ bé giờ không biết phân són son phấn là cái quái gì, tóc ngắn chưa tới vai, dép toàn sandal con trai, giọng nói phát ra mười đứa nghe hết chín đứa chạy mất. Thôi dẹp hết đi, nhìn đã muốn ói rồi. Kêu tôi bắt chước con đấy á? Đừng có điên, thà tôi chết còn hơn. Nghĩ sao vậy?

"Thế không có kiểu ngoan hiền dễ thương nào khác hả? "

"Có chứ a~"

"Có thì nói."

Thằng Bống ghé tai tôi thì thầm, truyền cho tôi mấy bí kíp để lôi kéo trai. Trai cụ thể ở đây chính là anh Tí đó. Tôi thấy cách mới của nó cũng tạm ổn. Thế là bắt đầu khai triển kế hoạch một: "NGOAN HIỀN DỄ THƯƠNG"

Buổi chiều, tôi lon ton vác cặp sách sang nhà anh Tí học bài. Mọi khi tôi thoải mái lắm, thích làm gì thì làm. Nhưng hôm nay đang phải tập làm đứa ngoan hiền dễ thương nên cũng ráng tém tém bớt lại. Từ tướng đi cho tới hành động và lời nói đều cố gắng nhỏ nhẹ hết mức có thể. Anh Tí thấy tôi như thế hình như hơi ngạc nhiên, song cũng chẳng nói năng gì. Một lát, tôi ngẩng đầu nhìn anh Tí chằm chằm "Anh mệt không? Em lấy nước cho anh uống nha." Giọng tôi "mềm" hết sức có thể rồi. Không cần đợi anh ấy đồng ý, tôi đã lon ton đứng dậy chạy đi rót cho anh ấy cốc nước.

"Sao nay mày siêng đột xuất thế?" Anh Tí ngước lên nhìn tôi với vẻ mặt hơi thốn thốn thì phải. Lâu lâu tôi mới ngoan hiền mà, để cho tôi diễn tí thì chết à? Tôi giả vờ dỗi: "Ai ya, người ta lo cho anh mà. Để em đấm lưng cho anh nha." Nói xong, tôi lại chạy ra sau lưng anh ấy, đưa tay đấm nhẹ vào lưng. Thấy anh Tí không có phản ứng gì, tôi lại hỏi: Mỏi cổ không? Để em bóp cổ...à lộn bóp vai cho." Tôi suýt nôn mửa ra nhà bởi vì mấy cái hành động của tôi vừa rồi luôn. Nhưng lỡ diễn rồi nên phải cố diễn cho trọn vậy.

"Mày bị cái gì vậy lùn? Trưa ăn cơm bị trúng thực à?"

"Đã bảo người ta lo cho anh mà. Hừ."

Anh Tí chẳng nói thêm gì nữa, cũng để mặc cho tôi làm gì thì làm. Một lúc lâu sau anh ấy mới ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, sau đó quay lại nói: "Mày học đi, anh đi nấu cơm đây. Nay mẹ về sớm."

"Để em xuống bếp phụ anh nha."

Anh Tí nhìn tôi có vẻ không được tin tưởng cho lắm. Nhưng cũng miễn cưỡng gật đầu.

"Để em cắm cơm."

"Thôi mày tránh xa cái nồi cơm dùm anh một chút."

Chậc, chắc là anh ấy vẫn còn nhớ cái tài nấu cơm không đổ nước lúc trước của tôi đây mà. Không biết cái nồi cơm đáng thương bị tôi hãm hại đã lạc trôi về đâu rồi. Nhưng tôi biết cắm cơm thật, hôm đó giả bộ thôi. Tôi xụ mặt xuống, trông thấy rổ khoai tây để bên góc tường, tôi hí hửng chạy tới cầm lên, quay sang nói "Vậy em đi gọt khoai."

"Ừ, gọt một nửa rồi cho vào nồi xong đổ nước lút mặt khoai rồi bật bếp lên là được."

"Vâng." Tôi hí hửng ôm rổ khoai đi gọt. Gọt một nửa xong rửa lại rồi đem cho vào nồi, bật bếp. Xời ơi, dễ ẹc luôn. Thế mà tôi tưởng nấu ăn khó lắm.

"Xong." Tôi làm xong, phủi phủi hai tay nhìn nồi khoai đang đặt trên bếp lửa một cách đầy tự hào. Anh Tí quay lại nhìn tôi, tôi nhìn anh ấy cười cười. Tôi biết là anh ấy đang sốc lắm, nhưng mà kệ, thể nào anh ấy cũng rung động vì nồi canh khoai của tôi cho xem. Tôi là ai? Lùn thông minh, lùn xinh đẹp mà.

Đứng không thế này không phải là cách. Tôi lăng xăng lại tủ lạnh xem còn gì để làm không. Thấy nồi cá đặt trong tủ, tôi lôi ra xong quay sang hỏi: "Cá này làm sao đây?"

"Anh làm sẵn rồi. Mày nêm nếm cho vừa rồi bật bếp lên là được."

"Vâng." Cái này thì tôi biết. Cho nhúm muối, nhúm bột ngọt, tiêu, đường, nước màu. Xong, bắt lên bếp nấu, dễ ẹc. Có chuyện gì mà làm khó được tôi chứ? Ha ha, tôi nghĩ chặng đường đi đến thành công của mình không còn xa nữa đâu, anh Tí sẽ bị tôi hớp hồn như lời thẳng Bống nói thôi.

"Anh đi mua ít đồ, mày canh nồi cá cạn nước thì tắt bếp. Khoai cứ để đấy cho mềm."

Tôi vui vẻ gật đầu, đưa tay lên vẫy vẫy tạm biệt anh Tí. Anh ấy vừa đi khỏi, tôi liền ngồi thụp  xuống bên cạnh tường. Công nhận là tôi giỏi quá.

Tôi đang ở chốn nào thế này? A, tôi nhìn thấy anh Tí. Anh ấy đẹp trai quá. Mà hình như anh ấy đang chạy tới chỗ tôi thì phải. Anh ơi, anh ơi, em ở bên này này. Tôi giơ hai tay ra phía trước ôm chầm lấy anh Tí. Ahihi, cảm giác sung sướng không có gì tả được. Cuối cùng thì anh ấy cũng đã thuộc về tôi rồi, thuộc về tôi rồi.

"Lùn...Lùn!"

Ai đang gọi tôi thế nhỉ?

Tôi giật mình mở mắt ra, bắt gặp khuôn mặt anh Tí đang cách mặt tôi chỉ có mấy centimet. Tôi tròn mắt ngạc nhiên, tôi còn đang ôm cổ anh ấy nữa kìa. Tôi hốt hoảng buông tay ra, đứng phắt dậy la lên: "Oái, có chuyện gì thế?"

"Con lợn này, ngồi đây mà ngủ gục được à?"

Thì ra là tôi ngủ gục. Tự dưng tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn sắp xảy ra, cả người cứ nôn nao cồn cào mà không hiểu là vì lí do gì. Đến khi thấy chỗ cái bếp đang bốc khói nghi ngút tôi mới hoảng hồn, chỉ tay về phía nồi cá lắp bắp: "Anh ơi, nồi cá... "

Mùi khét lẹt lan cả gian phòng. Anh Tí phóng tới tắt bếp, lấy giẻ nhấc nồi cá xuống vứt vào bồn rửa chén. Tôi cúi đầu xuống, khúm núm nhìn anh Tí: "Thôi nay anh ăn cơm với canh tạm đi." Tôi nói lí nha lí nhí.

Đột nhiên anh Tí đi tới bếp mở nắp nồi ra. Không biết nồi canh thế nào mà anh ấy lại quay sang nhìn tôi đầu bốc khói. Lại có chuyện gì nữa sao? Rõ ràng lúc nãy anh ấy bảo tôi gọt một nửa thì tôi đem đi gọt một nửa rồi rửa xong bỏ vô nồi nấu. Có gì sai à?

"MÀY CÚT RA KHỎI BẾP CHO ANH!"

Kết quả là hôm đó nhà anh ấy phải đi ăn cơm tiệm. Cái nồi canh khoai "gọt một nửa" của tôi được đi vào lịch sử. Kế hoạch ngoan hiền dễ thương của tôi đương nhiên là phá sản. Haiz, thật là đáng buồn. Tôi thấy mình đâu có làm gì sai đâu nhỉ? Anh ấy kêu gọt một nửa, tôi gọt mỗi củ nửa bên vỏ, còn nửa bên để lại. Bộ không đúng sao?