Mấy Thằng Kia, Mau Biến!

Chương 4




- Không cần đâu! Con ở bệnh viện mấy ngày nay rồi, con muốn về nhà cơ! - Trước lời nói kia cô bất bình lên tiếng.

- Không được đâu tiểu Tuyết, lỡ như con bị gì thì sao? Lỡ như cái đó mà là virus thì rất nguy hiểm. - Mẹ cô vội lên tiếng ngắt lời.

- Có sao đâu? Cho con về đi mà! - Cô bay tới làm nũng với mẹ, dùng đôi mắt cún con khiến mấy ai xao động.

- Không được đâu, tính mạng của con bây giờ vô cùng quan trọng phải ở đây cho bác sĩ Du chăm sóc.

-----------Cuộc trò chuyện linh hồn------------

- Anh hai, bây giờ làm sao đây? - Cô đau lòng hét ầm lên.

- Bình tĩnh, sử dụng hết kế sách lúc trước của em đối với anh hai thử xem.

- Dạ!

------------------------------------------------------------------------

Sau một hồi ăn vạ, khóc lóc, làm nũng, đập bàn đập ghế, đòi sống đòi chết cuối cùng mama đã cho cô đi về nhưng với điều kiện nếu có triệu chứng gì phải lập tức ở lại bệnh viện đến khi hết bị mới thôi. Dù cực kì không muốn nhưng cô đành gật đầu vì sự kiên quyết của mama yêu dấu.

- Ờ mà nãy giờ mới thấy. Anh ta là ai vậy, bạn trai của em hả Linh Linh? - Cô ngây thơ chỉ mặt hắn nói.

- Dạ, đây là bạn trai của em. Tên là Diệp Phong, là con trai của chủ tịch tập đoàn bất động sản lớn nhất nước Z này. - Ả ta thấy cô hỏi, bước tới tay trong tay với hắn.

Cô thầm bĩu môi, nữ chủ đây là muốn khoe với chị hả cưng, không có cửa. Mà hắn tên là Diệp Phong, nam chủ thứ 2 trong hậu cung nữ chủ thì phải. Chẹp, nhìn tướng cũng được, gia thế không tồi, mỗi tội cô không thích trẻ con chưa lớn đâu.

- Xin chào. Rất vui được làm quen! - Thấy cô nhìn hắn đánh giá sau đó quay ngoắt đi, hắn đưa tay ra chào với ý định làm quen.

Cô cũng không phải hạng kiêu căng gì nên nhún vai đưa tay ra bắt lại nhưng kết quả ngoài dự tính, hắn bỗng dưng không thèm thả tay cô ra. Có lẽ cô không biết, lần đầu gặp cô đúng là hắn có hơi xa cách, sau khi thấy được vẻ đáng yêu đó thì ngay lập tức trong mắt hắn tự động phác họa khuôn mặt xinh đẹp nếu không bị biến màu kia.

Mà ông anh trai thấy tay em gái mình bị nắm lại, đối tượng cũng không chịu buông tha + cái bệnh siscom bỗng dưng tái phát, lập tức không chút lưu tình giựt tay ra, hừ lạnh trong lòng.

- Xin chào, em rể! - Cô cố tình nhấn mạnh chữ em rể, xem khuôn mặt thẹn thùng của nữ chủ mà tặc lưỡi. Da mặt quá mỏng!

- Phải rồi, không phải anh hôm nay nói đưa em đi chơi sao Phong? Thưa dì, chị em đi! - Cô ta tự nói tự diễn sau đó thân mật nắm tay hắn kéo đi.

Cô cũng tống khứ cái của nợ trong người ra, những nét dị nhân biến mất, cô lại là thiên thần quyến rũ lòng người.

- Mama, vậy con về ngay hôm nay được chưa?

- Được thôi, để mẹ đi làm đơn xuất viện cho con.

- Dạ! - Cô mỉm cười tươi rồi đuổi mẹ với tên phiền phức kia đi. Thay đồ, dọn đồ một chút rồi cùng caca tạm biệt phòng bệnh quay gót bước đi.

-----------Dãy phân cách tương lai-----------

Sau khi dây dưa một hồi, cô bước theo mama ra về căn nhà yêu quý. Trên đường đi cô tranh thủ tâm sự (bằng thần giao cách cảm) với caca yêu dấu về cốt truyện. Câu chuyện này có tên là “ Tiểu bạch thỏ đáng yêu “ tên nghe thật là hay và thuần khiết nhưng trớ trêu thay lại có vô số cảnh ngược máu me vô cùng (au: khụ, ta không có viết H, càng không biết viết nên truyện của ta không có H nhé). Cô nữ phụ này là một ví dụ thực tế. Là nữ phụ có kết cục vô cùng bi thảm, từ khi sinh ra ba với mẹ đã không yêu thương gì nhau, chỉ đến với nhau qua vật chất, của cải. Ngoài mặt thì vợ yêu, ông xã nhưng khi nhìn vào thì mỗi người một hướng. Ông cha Trương Vũ Tài chỉ biết đi bồ bịch, uống rượu, thậm chí còn rước thêm vợ mới vào nhà, xét qua lại chỉ có mẹ cô là tổn thương nhất, thật ra bà vô cùng yêu ông đến khi bị phản bội. Mẹ cô Phụng Nhật Hoa có gia thế lớn hơn ông ta rất nhiều nhưng vì yêu nên đã để ông ngoại giữ hết số gia sản, quyền lực đó. Ông ta không biết chuyện, ngủ với bà mẹ kế kia rồi sinh ra nữ chủ đại nhân. Vì không muốn cô ta bị kì thị bởi gia tộc nên ông ta đã nhờ ông bác hai của bà ta nuôi hộ. Mãi đến sau này, ông ta vu cho cô là con gái hoang còn nữ chủ là gái ruột, mọi người không hay biết chỉ nghe rồi chỉ trích cô, mẹ cô cũng không nói gì chỉ lặng lẽ im lặng vì sợ con gái bị hại chết. Mà trong nhà nội ai cũng biết nhưng chẳng thèm nói, họ nghĩ rằng bà mẹ kế xuất thân từ bar kia có gia thế to lớn trong khi đó mẹ cô là công chúa Phụng gia, một gia tộc lớn nằm trong top những gia tộc đứng đầu lại bị chê là nghèo hèn. Đơn giản vì khi bà lấy ông ta, muốn thử lòng ông ta nên giả vờ mình chỉ là cô gái nghèo từ quê lên. Bà đúng là giả rất giống nhưng cái khí chất cao quý cùng vẻ đẹp sắc nước hương trời thì không ai có thể so sánh.

Mà theo cốt truyện thì chắc bây giờ là sau 1 tháng khi tin đó được đưa ra ngoài, nguyên chủ quá sốc trở nên ganh tỵ với nữ chủ. Ba lần bảy lược đi hãm hại, bày trò bắt nạt nữ chủ khiến mọi người tẩy chay.

- Hảo, nếu vậy ta sẽ từ từ chơi đùa với các ngươi. - Tiếng một hồn ma nào đó vang lên trong không khí.

-----------------------------------------------------------------------------

Trong truyện có chỗ bị sai đã được chỉnh lại một chút. Mọi người lưu ý đừng hỏi. Thật ra cũng chỉ là chỗ tên truyện gốc bị ghi sai là bạch liên hoa nên ta sửa lại là tiểu bạch thỏ thôi.