Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 269: Kẻ nào hại đứa bé (8)




Editor: Linh Võ

"Em biết anh có ý gì." Đường Bạch Dạ nói, không có ý định chọc phá sự bình tĩnh ngụy trang của Hạ Thần Hi, tránh cho cô thẹn quá thành giận.

"Lần trước, anh nói với tôi, anh sẽ làm tôi yêu anh, nếu không anh sẽ vung dao tự cung." Hạ Thần Hi khẽ mỉm cười, "Đường Bạch Dạ, chỉ cần anh làm được như lời anh nói, tôi sẽ gả cho anh."

Ngụ ý, hiện tại tôi không yêu anh.

Đường Bạch Dạ nheo mắt lại, xẹt qua vẻ nguy hiểm cùng giễu cợt, ánh mắt sâu thẳm mang theo sự nghiêm túc, "Trực giác của anh nói cho anh biết, anh làm được, là do em nói và nghĩ không giống nhau, không chịu thừa nhận."

"Đây là do anh dẻo miệng." Hạ Thần Hi dở khóc dở cười, "Đường Bạch Dạ, theo đuổi không được, anh lại muốn cướp đoạt tôi gả cho anh?"

Đây quả thực là kẻ cướp, kẻ cướp.

Đường Bạch Dạ hừ lạnh, vẻ mặt nếu anh là kẻ cướp thì làm sao cô có thể làm khó dễ được anh nhìn Hạ Thần Hi, "Anh chính là kẻ cướp, kẻ cướp thì sao? Đối phó loại người mạnh mẽ như em, lại là loại phụ nữ nói và nghĩ khác nhau, nhất định phải cướp."

Hạ Thần Hi hoàn toàn thua.

Đường tổng, da mặt của anh rốt cuộc dày cỡ nào.

Lời cố tình gây sự thế này cũng có thể nói ra khỏi miệng .

"Tóm lại một câu, có lấy chồng không?" Đường Bạch Dạ lớn tiếng hỏi.

"Không lấy chồng!" Giọng nói Hạ Thần Hi so với anh còn kiên quyết hơn.

"Có gan em nói lại lần nữa xem!"

"Để chứng minh tôi sẽ nói lại lần nữa, không lấy chồng!" Hạ Thần Hi nói xong hết sức bình tĩnh, chỉ sợ cũng có mình cô trước ánh mắt Đường Bạch Dạ muốn giết người như thế vẫn có thể bình tĩnh.

Mặt Đường Bạch Dạ hiện lên sự tàn độc, ánh mắt thâm sâu, như một ác quỷ.

"Một nam một nữ kết hôn, tạo thành một gia đình cần phải xem rất nhiều yếu tố, Đường tổng, mỗi lần tôi quyết định, nhất định phải suy nghĩ tường tận, tuyệt đối không qua loa, tôi không biết đột nhiên anh bị cái gì kích thích mà muốn kết hôn." Hạ Thần Hi thản nhiên nói, "Anh muốn kết hôn, đó là chuyện của anh, tôi không muốn kết hôn, thứ lỗi cho tôi không vâng lời."

"Rốt cuộc em đang lo lắng điều gì?" Đường Bạch Dạ trầm giọng hỏi.

Hạ Thần Hi không dám nhìn vào mắt Đường Bạch Dạ, chỉ có thể tránh đi, Đường Bạch Dạ hiểu thấu cô, thật sự cô đang lo lắng, nhưng cô đang lo lắng điều gì, chính cô cũng không biết, đây là vì bên trong cảm thấy bất an.

Mỗi lần cùng Đường Bạch Dạ ở chung một chỗ, Hạ Thần Hi luôn luôn thấy bất an.

Sự bất an đến từ đâu, đến giờ cô vẫn không biết.

"Anh thành tâm thành ý, muốn cho hai mẹ con một gia đình, tại sao không cho anh một cơ hội?" Đường Bạch Dạ nói, "Bất kể chuyện gì, chỉ cần sẵn lòng bước về phía trước, những chuyện khác sẽ trở nên rất đơn giản."

"Hôn nhân cũng vậy, anh sẵn lòng giao hôn nhân của anh cho em, tại sao em không có một chút tin tưởng anh."

Hạ Thần Hi nói, "Anh không đáng được tôi tin tưởng."

Sắc mặt Đường Bạch Dạ biến sắc, hết sức khó coi.

Hạ Thần Hi nhìn mặt của anh, không sợ hãi, "Anh hoa tâm, phong lưu, có vô số phụ nữ, anh nói sẽ chung thủy, không thể tin, trên đời ai nói hai chữ này so với Đường Bạch Dạ nói còn đáng tin hơn."

Mặt Đường Bạch Dạ toàn bộ đều màu đen.

Hạ Thần Hi đột nhiên cười, không khí giữa hai người trầm trọng, nhất thời trở nên nhẹ nhàng, "Đường tổng, cầu hôn thì cũng phải ra dáng cầu hôn, hoa tươi không có, nhẫn cũng không có, chỉ có một câu ép buộc người ta gả cho anh, con gái nhà ai không suy nghĩ mới gả cho anh."

Đường Bạch Dạ nheo mắt lại, nguy hiểm nhìn cô, gằn từng chữ, "Hạ Thần Hi, lần cầu hôn tiếp theo, anh mua hoa tươi, mua nhẫn, nếu em dám không gật đầu, anh sẽ làm em bất tỉnh rồi trực tiếp bế em đến giáo đường kết hôn."

"Tốt nhất em nên nhớ kỹ điều này cho anh!"