Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 296: Người yêu thanh mai trúc mã (2)




Editor: thanh huyền

Tiêu Tề kinh ngạc nhìn cô, cũng cảm giác được Hạ Thần Hi quái dị.

"Mất trí nhớ?"

"Đúng!" Hạ Thần Hi nhàn nhạt nói, tâm tình khôi phục lại bình tĩnh, nhìn Tiêu Tề, "Chúng ta quen biết sao?"

Chúng ta quen biết sao?

Tiêu Tề đột nhiên muốn cười, Thần Hi hỏi, bọn họ quen biết sao?

Năm đó lúc cô rời đi, cũng đã nói vĩnh không gặp lại.

Anh để cô đi, chỉ là năm đó anh muốn cướp đoạt địa bàn Đường môn, vô cùng nguy hiểm, Đường Bạch Dạ cùng Vân Dật cũng không phải là nhân vật dễ chọc, ngoan nổi danh, hơn nữa lực lượng mới xuất hiện tổ chức Vương Bài.

Anh không biết, rốt cuộc có thể sống trở về gặp cô hay không.

Anh không muốn vẫn dựa vào Thần Hi, vì anh giành chính quyền, anh cũng muốn làm ra một điểm thành tích, chứng minh Thần Hi không có sai.

Chỉ là không ngờ, này vừa để xuống, chính là nhiều năm như vậy.

Tin tức Thần Hi hoàn toàn không có, anh thế nào tra không được tư liệu của cô, chỉ biết là nơi cuối cùng cô xuất hiện, bắc cực.

Hạ Thần Hi ở tập đoàn Hỏa Vân lớn lên, hiểu được tất cả thủ đoạn của bọn họ, anh nếu muốn tìm được cô, thực sự không dễ dàng.

Anh căn bản là không ngờ Hạ Thần Hi đích thực dùng tên này.

Hạ Thần Hi thực danh, chỉ có Tiêu Tề biết, anh không cảm thấy cô sẽ dùng cái tên này.

Mấy năm này, tìm tìm kiếm kiếm, anh chưa từng tuyệt vọng, vẫn tìm kiếm, tin một ngày nào đó sẽ tìm được.

Tối hôm qua vừa tới thành phố S, thủ hạ đưa lên tư liệu Đường Bạch Dạ, rất toàn diện, bao gồm Đường Bạch Dạ tham gia tụ hội, người của Đường Bạch Dạ, cuộc sống, trong đó có Hạ Thần Hi.

Mới nhìn ảnh chụp, anh rất kinh ngạc, lại tra tư liệu của cô, càng hết sức kinh ngạc.

Anh giống như có thể xác định, đây là Thần Hi.

Anh cái gì cũng không để ý, thậm chí không đếm xỉa thuộc hạ mạnh mẽ phản đối, không đếm xỉa nguy hiểm, tự mình đến cao ốc Đường thị gặp cô.

Thần Hi lại nói, cô mất trí nhớ .

Hạ Thần Hi thấy sắc mặt anh mưa nắng thất thường, trong lòng có chút rầu rĩ , "Xin hỏi, chúng ta quen biết nhau sao?"

Tiêu Tề vui vẻ nói một câu, "Hạ Thần Hi, em là vị hôn thê của anh.”

Hạ Thần Hi kinh ngạc mở to hai mắt, không biết phải làm sao, "Sao có thể!"

Đường Bạch Dạ chợt lên tiếng, lãnh lệ như đao, "Hạ Thần Hi, cô đi làm đã muộn mười phút."

Hạ Thần Hi giống như được giải thoát, nói một tiếng xin lỗi, vội vã vượt qua Tiêu Tề, đi hướng Đường Bạch Dạ, Đường Bạch Dạ yên lặng như nước mặt đột nhiên trở nên rất khó coi, lợi hại nhìn về phía Hạ Thần Hi.

"Cô tốt nhất giải thích là có chuyện gì.”

Tâm tình Hạ Thần Hi rất loạn, cúi đầu không nói lời nào, Tiêu Tề nói, "Thần Hi, em nhớ kỹ, anh là Tiêu Tề, vị hôn phu của em."

Đường Bạch Dạ nhàn nhạt nói, "Tiêu Tề, nếu là việc tư, tôi sẽ không kêu anh.”

Anh nói xong, theo đuôi Hạ Thần Hi tiến vào cao ốc Đường thị.

Ánh mắt Tiêu Tề trầm xuống, hai tay chống ở trong túi, nhìn bóng lưng của bọn họ, con ngươi có một luồng gió bão ẩn giấu.

Người đàn ông bên cạnh anh nói, "Chủ tử, còn có một tin tức... Thần Hi có một đứa con trai."

Tiêu Tề nhàn nhạt hỏi, "Nhận nuôi ?"

Sắc mặt người đàn ông nghiêm túc, "Thân sinh ."

Tiêu Tề đột nhiên nhìn qua, ánh mắt như laser, trầm lạnh như diêm vương, một chữ một nói, "Tôi muốn biết tất cả chuyện của Thần Hi tám năm qua, tất cả ghi lại, không kể lớn bé.”

"Tôi hiểu!"

...

Hạ Thần Hi đang đợi thang máy, tâm tư lo lắng, đột nhiên tay căng thẳng, bị Đường Bạch Dạ kéo đến thang máy bên cạnh dành riêng cho tổng giám đốc, dùng sức nhét vào trong thang máy.

"Đường tổng, anh làm cái gì?"Tâm tình Hạ Thần Hi không tốt, giọng điệu cũng không hề tốt.