Mê Ảnh Huyên Hiêu (Thước Phim Huyên Náo)

Chương 8: Tường vi bí ẩn – 8




[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]

Vụ án thứ nhất:

Tường vi bí ẩn

08.

Iam im lặng hồi lâu, mới đáp lời: “…Tôi muốn mau chóng nhận được báo cáo khám nghiệm chi tiết.”

“Không thành vấn đề.”

“Như vậy, tạm biệt.”

Ian ngắt điện thoại, xoay người phát hiện Haley đang mặc áo choàng tắm vừa lúc đi ra. Y đang lau tóc, ánh mắt có vài phần ngây thơ khiến người ta mất đi phòng vệ.

“Anh nói chuyện điện thoại với Maddi Ronald sao?”

“Đúng thế.” Ian không muốn cùng đối phương nhiều lời. Càng nói, càng lộ ra sơ hở, sau đó, tên chết tiệt kia sẽ vin vào những điểm ấy mà đùa giỡn hắn.

“Maddi có nói giúp tôi những gì cần nói không?” Haley cười hỏi.

Y ngồi xuống bên mép giường, dưới áo choàng tắm lộ ra cái chân trái thon dài dẻo dai, như muốn ám chỉ điều gì đấy.

“Ông ta bảo cậu có bệnh tâm thần, nhắn cậu sớm trở về, nói chuyện với bác sĩ tâm lý.” Ian kéo xuống caravat, ném vào trong bồn rửa tay.

Cả người ướt nhẹp khó chịu, hắn khóa cửa phòng tắm lại, sau đó mở nước.

“Ian, đừng để trượt chân té ngã bên trong nhé. Anh lớn tuổi như vậy rồi, nếu để té ngã gây thương tích, nói không chừng nửa đời sau phải ngồi trên xe lăn a. Tuy rằng tôi tuyệt đối không ngại chăm sóc anh lúc tật nguyền. Nghĩ đến cảnh tưởng chính mình đẩy anh đi dưới ánh bình minh, cái cảm giác nắm tay nhau đến bạc đầu…”

Ian không hề tức giận, chỉ thản nhiên cắt ngang, “Nếu có một ngày tôi bán thân bất toại, tôi sẽ tự mình chăm sóc bản thân, không để liên lụy bất cứ ai.”

Nói đùa, hắn chỉ mới ba mươi hai thôi

“Chuyện cười này tuyệt đối không buồn cười nha…” Thanh âm Haley có chút ủy khuất.

Ian cố ý mở nước lớn hơn, át đi tiếng nói của Haley.

Thời điểm hắn đổi lại một thân quần áo chỉnh tề rời khỏi phòng tắm, Haley đang nằm trên giường chơi di động.

Ánh đèn mờ nhạt đặt ở đầu giường rọi lên gương mặt người kia, so với ở dưới ánh mặt trời càng thêm chân thật. Đường cong gương mặt hòa nhã, mi mắt còn sót chút cảm giác trẻ con. Thời điểm cảm giác được Ian đang ngồi trên chiếc giường còn lại, Haley liền ném di động qua một bên, điều chỉnh thành tư thế ngủ, sau đó nhắm mắt.

“Tôi cảm giác, đêm nay nhất định là giấc ngủ ngon nhất trong tám năm qua của tôi nha.”

“Hả, vì sao?” Ian không quá để ý, dựa vào gối đầu, cầm lấy di động, mở ra ảnh chụp thi thể vừa chụp trong phòng pháp y sáng nay, cùng với những tư liệu khác đã lưu bên trong.

“Bởi vì có anh bên cạnh tôi… Tôi không phải lo lắng anh sẽ bất ngờ chết ở nơi mà tôi chẳng nhìn thấy được…”

Thanh âm Haley càng lúc càng nhỏ. Dần dần, bên cạnh truyền đến tiếng hít thở đều đều.

Ian nghiêng người, quay nhìn Haley.

Tên kia thật sự đã trưởng thành, nhưng có rất nhiều thứ không hề thay đổi. Ví như vầng trán cao, khóe môi có một cái đồng tiền mờ mờ đáng yêu.

Trong khoảnh khắc, Ian có một loại xúc động muốn hôn lên má tên kia, cảm nhận sự mềm mại ấy.

Nhưng rất nhanh, hắn cảm thấy hết thảy giống như trò cười. Vì thế, hắn vươn tay tắt đi ngọn đèn đầu giường, để mọi thứ chìm vào trong bóng tối.

Rõ ràng đã xoay lưng lại để không phải nhìn thấy Haley, nhưng so với ban ngày, Ian càng cảm nhận được sự tồn tại mãnh liệt của người kia. Hắn cỏ thể tự phác thảo lại trong tưởng tượng của mình gương mặt của Haley, hình dáng sườn mặt, bờ vai, bóng lưng, cùng cặp chân thon dài.

Tên nhóc hắn từng không rõ là thiên sứ hay ác ma lúc này đã trưởng thành, giây phút trong quá khứ ấy đã cách quá xa, hoàn toàn chẳng còn chút dấu vết.

Nhưng có thứ gì đó, vẫn lắng đọng lại nơi đây, chưa từng đổi thay.

Ví như những ngôn từ nửa thật nửa giả của Haley.

Không biết lại qua bao lâu, một cảm giác kỳ lạ bao trùm Ian, tựa như có thứ gì đó vừa lướt qua gò má hắn. Cái cổ vẫn nối liền thân thể, Ian choàng tỉnh giấc, phát hiện trời đã sáng. Theo bản năng nhìn về phía đối diện, chăn nệm đã bị xốc lên, Haley không còn trên giường.

“Chào buổi sáng, Ian.”

Ian kinh ngạc hít sâu, lúc này mới phát hiện Haley đã sớm đổi tây trang, ngồi phía cuối giường mình, ánh mắt vẫn không rời hắn.

“Cậu ngồi đó bao lâu rồi?” Ian cau mày, rời giường.

Theo lý mà nói, hắn vốn rất có tính cảnh giác, tất cả mọi thanh âm đều không trốn được khỏi lỗ tai này. Nhưng hắn như thế nào không hề cảm nhận được Haley đã rời giường?

“Có lẽ cách đây nửa giờ, hoặc một giờ trước.”

“Cậu có thể gọi tôi cùng dậy.” Ian lục tìm chiếc sơ mi có chút nhăn nheo của mình, mặc vào.

“Nhưng tôi muốn ngắm bộ dáng của anh lúc ngủ.”

“Hử? Có gì đáng xem sao?”

“Có thể giúp thỏa mãn ảo tưởng của tôi nha.”

“Ảo tưởng? Cậu ảo tưởng cái gì?” Ian đi đến trước bồn rửa tay, bắt đầu đánh răng. Hắn biết nếu không hùa theo câu chuyện Haley một chút, tên kia nhất định sẽ hướng chủ đề đến những thứ bản thân không muốn nghe. Nếu thật sự thế, không bằng chiều lòng y một chút, dù sao chính mình vờ như không nghe thấy là được.

Mà tên kia liền dùng thanh âm cực kỳ mê người nói chuyện với hắn.

Ian đem bọt trong miệng phun ra, không nhanh không chậm lau mặt, sau đó cau mày nói với Haley: “Tôi nhớ tây trang cậu cũng ướt nhẹp cơ mà? Nhanh như vậy đã khô rồi sao?”

“Vì tôi không chỉ mang theo một bộ.”

“Cậu có mang theo quần bơi chứ?” Ian đột nhiên hỏi.

“Sao thế? Anh mời tôi đi bơi à?” Haley ghé sát vào trên lưng Ian, đầu y tựa vào khoảng không bên cạnh gò má hắn. Ian chợt có một loại ảo giác nói không nên lời.

Bình thản mà tuyệt diệu.

“Tôi muốn thử nghiệm phương pháp hung thủ có thể dùng để giết Lena, cho nên muốn quay lại bể bơi kiểm chứng một chút. Nếu cậu không mang theo quần bơi, có thể dùng tạm underwear. Tôi không ngại đâu. Còn nữa, đừng dựa sát vào tôi như vậy.”

Đây là cảnh cáo vô cùng nghiêm túc.

Nói xong, Ian rời khỏi phòng, sau khi dùng xong bữa sáng, bọn họ lập tức tới hồ bơi của trường đại học.

Hai người đổi thành quàn bơi, đứng trên thành hồ.

Nước trong hồ dập dềnh chậm rãi, phản chiếu lại dáng người thon dài chuẩn bị xuống nước. Bả vai rộng, dáng lưng tam giác ngược, cùng cặp giò dài mảnh khảnh. Dù cho chỉ đơn giản đứng một chỗ vẫn vô cùng gợi cảm, đánh động thị giác người nhìn.

“Vậy tôi là Lena, anh là hung thủ nhé?” Haley xoay đầu, mỉm cười nhìn Ian.

Y giống như không hề nhớ rõ cảm giác thống khổ khi trở thành Lena ngày hôm qua.

Ian gật nhẹ đầu, “Cậu có thể lăn xuống rồi.”

Không giống hôm qua, Haley chậm rãi tiến vào bên trong hồ. Y xoay người, dần dần thả lỏng cho cơ thể nổi lên, sau đó nhìn qua Ian.

“Hắc, Ian này, từ góc độ này có thể thấy người anh em của anh nha, khá là lớn đó.”

“Cảm ơn lời khen của cậu.” Ian lạnh lùng đáp lại.

Ngay lúc đó, Ian nhảy vào trong nước, xuyên qua làn nước bị khuấy động, đi đến bên cạnh Haley, vô cùng có kỹ thuật lặn xuống tận đáy bể bơi, sau đó trở mình, ở chính xác vị trí ngay dưới Haley.

Bất ngờ, Ian bắt lấy hai tay Haley, đem chúng kéo ra sau lưng, thời điểm Haley chuẩn bị dùng hai chân đạp nước, hắn lại dùng mắt cá chân kẹp chặp cẳng chân y, ngăn cản hành động của đối phương.

Vô số bọt nước nhỏ lăn tăn bắn ra từ trong bể bơi, khung cảnh vô cùng hỗn loạn.

Ian cố hết sức giữ chặt Haley, hai người quấn lấy nhau, tựa như một chính thể không cách nào tách rời.

Dần dần, Haley thôi không giãy dụa nữa. Y bình thản nhìn mặt nước, không hề nhúc nhích.

Có lẽ mười giây, hoặc hai mươi giây, thậm chí một phút đồng hồ đã trôi qua, Haley vẫn duy trì tư thế cũ. Ian từ tâm tính xem kịch vui dần chuyển thành lo lắng.

Hắn buông y ra, nhanh chóng đem người bơi về phía mặt nước.

“Này Haley” Ian đẩy đầu đối phương nhô lên khỏi bể bơi.

Chẳng lẽ chính mình dùng lực quá mạnh? Tên kia thật sự vì không thở được nên rơi vài trạng thái sặc nước sao?

Đang khi ánh mắt Ian càng thêm trầm trọng, hắn mới phát hiện Haley mở mắt nhìn mình.

Ánh mắt thâm sâu, tràn đầy hứng thú.

“Sao lại không lên tiếng? Tôi còn nghĩ cậu bị sặc nước”

“Cho nên anh mới buông tay ra? Tôi chỉ tính toán để anh ôm tôi lâu hơn một chút thôi mà.” Haley thản nhiên trả lời.

Biểu tình không giống như đang cố ý mê hoặc nhân tâm, cũng chẳng có bất kỳ phong vị khêu gợi nào, câu trả lời tựa hồ vô cùng chân thật.

Cõi lòng Ian có chút quặn thắt vì đau đớn, hắn xoay mặt đi nơi khác, bơi vào bờ.

“Tôi cảm giác, hung thủ thật sự dùng cách này để giết Lena.” Ian ngồi trên bờ, chờ Haley bơi trở về.

Mà Haley lại lười biếng, thả trôi cơ thể trên mặt nước.

“Nếu dùng cách thức này, phải thỏa mãn ba yêu cầu. Thứ nhất, khả năng bơi lội của hung thủ so với Lena ít nhất cũng không hề thua kém. Thứ hai, dáng người hung thủ đương nhiên phải cao lớn hơn Lena. Vóc dáng hai chúng ta không sai biệt lắm, anh muốn không chế tôi hẳn cũng không dễ dàng gì. Mà Lena tuy là con gái, nhưng cô ta được huấn luyện bơi lội nhiều năm, so với bạn bè cùng trang lứa cao hơn rất nhiều. Nếu không tính sai, hung thủ hẳn phải là đàn ông. Thứ ba, Lena rất gần gũi với hung thủ, nếu không tính là thân thiết, ít nhất cũng phải là người cô ấy tin tưởng.”

“Thế nhưng, nếu thật sự dùng cách thức này giết người, chỉ cần Lena phản kháng, bọn họ nhất định sẽ có lúc mất thăng bằng, cuối cùng để giết được Lena, hung thủ phải kéo cô ra xuống đáy bể bơi. Như vậy, ít nhất một bên mặt, hoặc cằm phải bị ép xuống nền gạch, nhưng trên thi thể căn bản không có loại vết thương này. Vậy đến cùng là vì sao?” Ian chau mày.

“Đó là bởi vì anh quá lý tính, còn Lena lại cảm tính. Thời điểm cô ấy nhận ra hung thủ là ai, cô ấy căn bản không nghĩ đến việc phản kháng nữa.”

“Cậu có ý gì?”

Haley khẽ cười một tiếng, chậm rãi bơi vào bờ. Y ngẩng đầu, nhìn Ian như một kẻ hâm mộ thành kính.

“Tôi từng nói, tôi muốn được anh ôm nhiều hơn một chút. Nếu anh ôm tôi vì muốn giết tôi, tôi sẽ không phản kháng nữa.”

Ánh mắt Haley rất đẹp, mà ngữ khí y tựa như đang thầm thì một bài thơ tình xưa cũ.

“Ý của cậu là, hung thủ giết Lena là người cô ấy thích sao?”

“Đúng thế.”

“Này thật sự là một vụ án mạng đầy ý thơ, tràn ngập sắc thái lãng mạn sao?” Ian thở dài, “Cho nên, kết quả cho thấy đối tượng tình nghi chúng ta muốn tìm là người bơi khá giỏi, thời gian có thể nín thở dưới nước còn lâu hơn Lena, hơn nữa còn là người cô ấy có tình cảm? Cảm ơn Chúa trời”

“Vì cái gì lại đi cảm ơn Chúa trời? Anh cảm ơn tôi mới đúng a.” Haley nghiêm túc nói.

“Đứng lên đi, tên khốn này.”

“Hắc, Ian, tôi thấy được vết thương trên ngực của anh rồi nhé.”

“Đúng thế, là vết tích của cuộc phẫu thuật mà cậu đã bỏ ba trăm vạn đô la để mời bác sĩ Brook đấy. Muốn thưởng thức mũi khâu tinh xảo của ông ấy à?”

“Ý tôi là… Anh và tôi đều có vết sẹo tương tự nhau.”

Ánh mắt Ian nhìn về phía Haley, không hẹn trước mà dừng lại ngay đúng vết sẹo trên người đối phương.

Đó là vết tích bị viên đạn từ cây súng săn bắn xuyên qua.

Ian chợt nhớ đến ngày ấy, hắn đã dùng hết sức lực bản thân để đè chặt miệng vết thương của Haley, nhưng không cách nào khiến cho máu tươi thôi không từ khe hở trước ngực ấy tuôn trào, nhuộm đỏ toàn bộ thân thể người kia.

còn tiếp…