Mẹ, Chúng Con Muốn Cha: Mật Đường Bảo Bối

Chương 120: Khuê phòng bí sự




Đường Long đi vào gian phòng mình thì Mật Đường đã tắm xong. Cô mặc áo ngủ của Đường Long, yên lặng nằm trên giường, nhắm mắt giả vờ ngủ say.

"Bảo bối, bảo bối." Đường Long ghé vào bên tai của cô, kêu hai tiếng, cô nhắm mắt lại không đáp ứng. Đường Long véo cái mũi của cô, xoay người vào phòng tắm.

Mật Đường nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, không kìm hãm được nhớ lại hình ảnh hai người ở ngôi nhà nhỏ. Suy nghĩ về việc này, mặt của cô không nhịn được mà đỏ lên.

"Bảo bối, em nghĩ đến hình ảnh gì vậy?" Đường Long từ trong phòng tắm ra ngoài, vừa lúc thấy được hai gò má ửng hồng của Mật Đường. Anh vuốt vuốt mái tóc của cô, mập mờ mà hỏi."Bảo bối, có phải trong phòng tắm đêm hôm đó hay không?"

"A Long, anh thật là hư!" Mật Đường lật người, nằm gọn trong ngực Đường Long. Cô nghĩ gì, cũng không thể gạt được ánh mắt anh. Chỉ cần trong lòng cô nghĩ tới, anh đều có thể đoán được.

"Bảo bối, không phải em thích anh hư à? Chẳng lẽ, em hi vọng, trước mặt em mà anh phải làm một người quân tử? Như vậy, em sẽ thất vọng mất!" Đường Long cố ý đem tâm tình nặng nề thanh tĩnh lại, trêu ghẹo Mật Đường. Từ giờ trở đi, anh muốn quý trọng thời gian bên cô. Cho dù là từng giây từng phút, anh cũng không muốn uổng phí. Nếu quả thật có gì bất trắc, bọn họ cũng phải đem hạnh phúc đạt đến mức tận cùng.

"Em mới không cần anh làm quân tử gì gì đó! Em thích anh hư, cũng hi vọng ngày ngày anh đều hư!" Mật Đường hôn một cái vào ngực Đường Long, hấp dẫn mà xấu hổ.

"Bảo bối thích anh hư, anh liền hư cho em xem." Đường Long lật Mật Đường lại, đè cô trên giường."Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày anh đều hư một lần, mãi cho đến khi anh không còn năng lực kia thôi. Bảo bối, em phải chuẩn bị để chiến đấu lâu dài đấy!"

"A Long, anh thật là......" lời của Mật Đường chưa nói hết, liền bị Đường Long chận lại. Một nụ hôn triền miên mà nóng bỏng, khiến lòng của hai người bùng cháy. Dục niệm của Đường Long mãnh liệt. Anh rất muốn dung hợp một chỗ với cô, trở thành một khối chặt chẽ không rời. Có lẽ, chỉ có như vậy, cảm giác bất an mới có thể bình tĩnh lại.

Đường Long đem khăn tắm trên người vứt sang một bên. Anh tự tay cởi tất tần tật chướng ngại vật trên người cô, nhanh chóng thẳng tiến trong thân thể ở dưới. Anh tung hoành ngang dọc, như vị tướng trên chiến trường. Thân thể lay động khiến Mật Đường cực kì vui thích. Cô cảm giác mình như ngồi trên xích đu, hạnh phúc tung bay giữa trời.

Kích tình qua đi, cô dựa vào trước ngực của anh. Hạnh phúc cùng thỏa mãn, chất đầy trái tim cô.

"A Long, em thấy thật hạnh phúc! Nếu như cái hạnh phúc này có thể lâu một chút, chừng mấy năm, em chết cũng cam tâm tình nguyện!" Mật Đường nức nở, khiến Đường Long một hồi sợ hết hồn hết vía. Trời ạ, cô bé này sao lại có ý nghĩ giống mình thế. Chẳng lẽ, đây gọi là đồng giao cách cảm? Chẳng lẽ, đây chính là trực giác trước khi có tai nạn ập đến?

"Bảo bối, đừng nói bậy! Hai chúng ta nhất định hạnh phúc cả đời. Không, kiếp sau chúng ta còn phải chung một chỗ." Đường Long bưng kín miệng Mật Đường, ngăn cản cô nói tiếp. Anh thật điềm xấu này sẽ biến thành sự thực.

"A Long, anh thật mê tín! Em chỉ thuận miệng nói một chút thôi, sao anh lại sợ đến vậy? Chẳng lẽ, em chỉ sống có mấy năm thôi ư?" Người thường nói, hạnh phúc sẽ làm trí óc người trong cuộc đông thành xi măng. Bây giờ Mật Đường chính là người rơi vào trong hạnh phúc mà quên mất tình thế. Đối mặt với tai nạn sắp xảy ra, cô hồn nhiên không biết.

"Bảo bối nói đúng, có lẽ, thần kinh anh quá nhạy cảm rồi. Anh như vậy là do anh quá quan tâm đến em đấy! Anh thà ít hạnh phúc một ít, nhưng hi vọng em làm bạn đến già của anh! Anh thật sự không thể tưởng tượng, nếu em bỏ mặc anh bơ vơ một mình, anh còn có dũng khí tiếp không" Đường Long âm thầm cười mình thiếu kiên nhẫn, cười mình không xứng để Mật Đường dựa vào.

"A Long, em biết anh yêu em. Em không phải con bệnh, sao có thể bỏ anh lại được? A Long, em sẽ không rời khỏi anh. Cho dù anh đuổi em đi, em cũng không nỡ đi! Trừ phi là, em chết......" lời nói Mật Đường vẫn chưa nói hết, sắc mặt của Đường Long liền thay đổi, thậm chí anh gầm thét một tiếng."Em mà nói nhăng nói cuội nữa là anh sẽ không để ý tới em."

Mật Đường kinh ngạc nhìn Đường Long giận dữ, không biết anh giận gì."A Long, anh sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Sao em cảm thấy, tối hôm nay anh là lạ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói cho em biết đi! A Long, anh đừng làm em sợ!"

Giọng nói của Mật Đường có chút nghẹn ngào! Chẳng lẽ, hạnh phúc của cô sẽ chấm dứt? Chẳng lẽ, ngày tận thế đã đến?

Đường Long ôm chặt lấy Mật Đường, vỗ sống lưng, an ủi cô!"Bảo bối, chuyện gì cũng không có! Anh chỉ không muốn để em nói ra những lời xúi quẩy mà thôi! Anh và em đều có chung cảm giác về cái hạnh phúc này sẽ không lâu bền, chỉ sợ nó sẽ vứt bỏ chúng ta mà đi. Em lại nói như thế. Có lẽ, đây chính chứng sợ hãi trước hôn nhân nhỉ?"

"Anh không thích thì em sẽ không bao giờ nói nữa." Mật Đường dựa vào trong ngực Đường Long, giống như chim nhỏ nép vào lòng người. Mặc dù Đường Long không nói gì, nhưng bên trong lòng của Mật Đường loáng thoáng cảm giác có chuyện gì đó sẽ xảy ra! Đường Long không nói thì có cái lí của anh! Có lẽ, anh sợ cô lo lắng. Có lẽ, anh sợ cô áp lực mà mất đi nụ cười. Bất kể như thế nào, anh luôn vì tốt cho cô! Nếu cô không giúp được gì, vậy thì giao cho anh đi! Anh là một người đàn ông độc lập, bất cứ chuyện gì đến, anh sẽ có biện pháp xử lí! Cô tin anh, vô cùng tin anh!

"Ừ, như vậy mới ngoan!" Đường Long thở bình thường lại. Anh hôn Mật Đường một cái, vuốt ve mái tóc của cô."Ngủ đi, bảo bối."

"Ừ, em trở về phòng mình ngủ."

Mật Đường đứng lên, lại bị Đường Long ngăn cản."Mật Đường, đừng đi. Về sau, em sẽ nằm ngủ ở trong phòng của anh. Chúng ta là vợ chồng, không cần phải sợ người ngoài chê cười. Cha, mẹ cũng hi vọng hai chúng ta hạnh phúc!"

Mật Đường thuận theo, trở lại bên người Đường Long, lặng lẽ chui vào lòng anh. Trong lòng của cô lại nghi ngờ nặng nề. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao anh bất an như thế?