Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa

Chương 31: Oan gia đường hẹp




"Chú Trung, phòng của tôi sao nhiều đồ bỏ đi thế này, sai người mang đi, nếu không tôi ném ra ngoài từ cửa sổ!" Trình Du Nhiên mi cưỡng đi ra, hướng chú Trung ở lầu dưới nói.

Vậy mà, Vạn Nhã Cầm vốn đang một bụng tức giận với đôi mẹ con kia khi nghe được câu này liền ngẩng đầu, trong nháy mắt sắc mặt trầm xuống, "Chị, chính là cô ta! Tại sao cô ta ở nhà chúng ta."

Trình Du Nhiên nhìn từ trên cao xuống, đưa mắt nhìn người phụ nữ bù lu bù loa, xem ra thật đúng là oan gia đường hẹp, nghe được lời của cô ta, lạnh lùng khẽ hừ, nói: "Vị tiểu thư này, tôi xuất hiện tại nhà mình thì có vấn đề gì không? Ngược lại là cô, chạy tới nơi này giương oai."

Nhã Cầm nghe nói như thế, sắc mặt trầm xuống, tức giận muốn đi lên bậc thang, lúc này bị người chị Vạn Tuyết Cầm kéo lại, nhẹ giọng nói: "Đây là con gái lớn của lão gia, Du Nhiên, chị từng nhắc với em."

Nhã Cầm nghe được lời của chị gái, nhất thời cực kỳ sợ hãi, người mất tích sáu năm lại trở về vào lúc này.

"Được rồi, chú Trung, ông đem đồ của Nhã Cầm ra, chuyển vào phòng khác đi." Bà ta ngước mắt nhìn Trình Du Nhiên nói: "Đây là em gái dì, giữa hai người có hiểu lầm gì thì thôi, dù sao cũng là người một nhà."

Trình Du Nhiên không nói gì, ngáp một cái, liền hướng gian phòng đi tới, cô ngồi máy bay lâu, đã rất mệt, tạm thời không muốn lãng phí thời gian ngủ của mình.

Bộ dáng này của cô khiến Vạn Nhã Cầm tức bực dậm chân, kéo chị gái tới một bên, hỏi: "Chị à, tại sao tên tiện chủng này trở lại? Hơn nữa còn dẫn theo một tiện chủng con."

Tiện chủng con về vào lúc này, rõ ràng chính là muốn giành tài sản nhà họ Mộ với chị gái, cái này không thể được, mãi mới chờ đến lúc này, tại sao có thể để cho cô ta tùy tiện lấy đi?

Vạn Tuyết Cầm lại có vẻ hết sức trấn định, trong lòng bà ta rất rõ ràng, lần này Du Nhiên còn dẫn theo một bé trai trở về xác thực gây bất lợi cho mình, nhưng cũng bởi vì là như thế này, ba ta mới trấn định, bản thân bất lực liền rối loạn trận cước.

"Cũng không biết tiểu tiện chủng kia có phải là cô ta làm lung tung ở bên ngoài cùng người đàn ông nào, chị, chị phải nghĩ biện pháp mới đúng." Vạn Nhã Cầm quay đầu nhìn về phía chị gái, "Chị, nếu chị còn cái gì khiêm nhường cô ta, sợ rằng tất cả đều sẽ bị cô ta cướp đi."

Cô ta từng lĩnh giáo qua mẹ con bọn họ cậy mạnh, thật ra thì, những thứ này Vạn Tuyết Cầm cũng biết, nhưng trước mắt bà ta vẫn không thể ngay mặt xung đột cùng cô, dù sao, nhiều năm qua lão gia cũng mong đợi Du Nhiên trở về.

"Tạm thời đừng nói cái này, Nhã Cầm, hôm nay em đi tìm Lãnh Triệt, như thế nào rồi?" Vạn Tuyết Cầm quay đầu hỏi em gái mình, chỉ thấy sắc mặt của cô ta nhất thời trầm xuống, tức giận nói: "Nói đến đây cái này em càng tức, nếu không phải là hai mẹ con bọn họ, em đã sớm hẹn hò cùng Lãnh Triệt, đều là bọn họ nửa đường chạy đến đảo loạn, kết quả, Lãnh Triệt vội vã bỏ đi dù sao đều là mẹ con bọn họ."

Vạn Tuyết Cầm nhìn em gái cắn răng nói ra, xem ra Du Nhiên trở lại thật sự là không phải chuyện tốt, khi còn bé lão gia đã bàn xong với nhà họ Lãnh, chờ Du Nhiên hai mươi tuổi, phải đi gặp mặt Lãnh Triệt, hơn nữa đem hôn sự nói ra, nhưng lúc Du Nhiên rời nhà trốn đi, sau đó, lão gia đã nói đồng ý để Nhã Cầm kết thân với nhà họ Lãnh.

"Nhã Cầm, mặc kệ như thế nào, em phải mau sớm bắt được tim Lãnh Triệt, có biết hay không?" Vạn Tuyết Cầm nhẹ giọng nói, nhất định phải làm cho chuyện này ổn thỏa mới được.

"Chị, tại sao vội vã như vậy?"

"Em chớ xía vào những thứ này, nếu em gả đi, về sau có hưởng phúc vô tận, cứ làm theo chị nói là tốt rồi." Vạn Tuyết Cầm không có nói quá nhiều, xoay người ngồi ở trên ghế sa lon, không cẩn thận đè lên thứ gì, lấy ra gõ một cái, khẽ ném hướng trên bàn.

Loảng xoảng!

Một tiếng tiếng vang chói tai, Tiểu Nặc đem tai nghe tháo xuống, nhìn tần số đến gần cái mông, nhăn mày lại, xem ra máy nghe lén của cậu bị độc thủ rồi.

Ai, Tiểu Hắc đáng thương, mày cứ thế hy sinh.

Trình Du Nhiên dựa vào trên ghế dựa, bắt chéo hai chân, ước chừng giống như một đại tiểu thư, đang nhìn người làm từ trong ra ngoài đều bị đổi đi, lúc này, nhìn sang con trai ngồi trên ghế sa lon chơi máy vi tính, cũng biết cu cậu điều phối những thứ đồ chơi điện tử kia, nói không chừng còn len lén cài đặt máy theo dõi ở phòng khách, đang trộm nghe, chỉ là, nhìn vẻ mặt cu cậu, cô không khỏi cười cười, nói: "Thế nào? Đây không tính gọi là nghe lén còn mất nắm gạo phải không?"

"Mẹ, mẹ, có tin tức lớn." Tiểu Nặc nâng đầu nhỏ lên, giống như là thật có phát hiện gì đặc biệt lớn, sau đó để máy vi tính xuống, bò đến trên chân mẹ, ghé vào bên tai mẹ nói: "Mẹ, vừa rồi bà ngoại kế. . . . . ."

"Đợi chút, cái gì mà bà ngoại kế?"

"Bà ta là mẹ ghẻ, vậy không phải con nên gọi là bà ngoại kế sao?" Tiểu Nặc gãi gãi đầu, đây là từ ngữ cu cậu nghĩ thật lâu, chẳng lẽ không được sao?

Trình Du Nhiên nhẹ oh một tiếng, nói: "Họ thế nào?"

"Bà ngoại kế bảo cô gái kia nhất định phải bắt được một người tên là Lãnh Triệt, sau đó nhanh chóng hoàn thành hôn sự." Tiểu Nặc nhỏ giọng nói ở bên tai mẹ.

Trình Du Nhiên nghe được hai chữ Lãnh Triệt này ngược lại ngẩn người, cái tên này nghe ngược lại có chút quen thuộc, nhưng lập tức không nhớ ra, có điều chuyện này gấp gáp như vậy, trong đó nhất định có nguyên nhân gì.

"Mẹ, họ còn nói rõ ngày mai muốn cùng đi tham gia bữa tiệc nhà họ Lãnh, như vậy mới có thể nước chảy thành sông, mẹ, không bằng ngày mai chúng ta cũng đi xem một chút, thuận tiện, để cho bọn họ nửa đường hết nước." Tiểu Nặc nâng đầu nhỏ dễ thương, Trình Du Nhiên cúi đầu nhìn con trai, đưa tay quét qua mũi cu cậu, nói: "Cái gì nửa đường hết nước, mẹ thấy con muốn đi chơi mới đúng."

Có điều đề nghị này của con trai cũng không tệ, bởi vì, chuyện khiến họ gấp gáp như vậy, nhất định chính là chuyện quan trọng, vậy thì đi xem một chút.

"Được, nghe theo Tiểu Nặc, được rồi, mẹ phải ngủ, có cái gì đợi tỉnh ngủ rồi nói." Trình Du Nhiên ôm con lên, đặt ở trên ghế sa lon, mình hướng giường đi tới.

"Mẹ, vậy khi nào chúng ta đi bệnh viện thăm ông ngoại." Tiểu Nặc ở phía sau hỏi.

"Không phải mẹ đã nói rồi sao? Chờ mẹ tỉnh ngủ rồi nói, con không muốn ngủ chung ngủ với mẹ à?" Trình Du Nhiên chợt dừng bước, xoay người nhìn con trai, nhíu mày hỏi.

Tiểu Nặc vội vàng khoát tay, nói: "Mẹ, Tiểu Nặc trưởng thành, không thể cùng giường với con gái."

"Nhóc con, hiện tại bắt đầu ghét bỏ mẹ con rồi hả? Có phải vừa đến nước Mĩ, trúng ý con gái nước ngoài liền quên mẹ?" Trình Du Nhiên nhìn con trai chất vấn, Tiểu Nặc bất đắc dĩ ngồi ở trên ghế sa lon, lẩm bẩm, cậu còn chưa xem đã bị mẹ suy nghĩ lung tung, haiz, bất kể cô gái gì, còn không bằng máy vi tính này.