Mẹ Kiếp! Tôi Xuyên Thành Nữ Phụ

Chương 3: 3: Người Thầy Của Tôi






Tôi hơi ngước lên nhìn ông quyết tâm nói ra ý muốn của mình- Thưa cha, mọi thứ đã ổn hơn rồi, nhưng có một số việc con không thể nhớ ra, có lẽ là do cú va đập khá mạnh.Tôi thấy biểu cảm của ông có chút thay đổi, ông bỏ tách trà xuống mà nhìn tôi nói:- Chỉ là buổi tiệc trà nhỏ, mà lại xảy ra chuyện như vậy ư?Trong lòng tôi lộp bộp vài cái, tôi nào có nhớ được chi tiết tại sao mình lại thành như vậy, chả biết là ai hại tôi hay là do tôi bất cẩn.

Cố giữ vẻ bình tĩnh tôi từ tốn trả lời ông:- Thưa cha, mọi chuyện đều ổn cả rồi, con nhất định sẽ không bỏ qua nếu có kẻ dám dở trò.Ông nghe xong có vẻ khá là hài lòng, là một gia tộc lớn, ông không muốn vì một đứa con gái không có tố chất mà mang tiếng xấu đi.Thấy dáng vẻ đó tôi cũng nhân cơ hội mà nói:- Còn một chuyện nữa con muốn nói với người.

Con biết bản thân đã thua kém các anh rất nhiều, thời gian qua con đã quá phóng túng, con muốn bản thân có thể giúp ích cho người, xin người cho phép con được mời một vị thầy tới.Ông nhìn tôi, một cái nhìn mang theo sự đánh giá, bất chợt sống lưng tôi lạnh đi, có khi nào ông ấy phát hiện ra điều gì hay không đây, nhưng cũng may tôi đã chuẩn bị từ trước, bản thân mất một vài ký ức rồi nếu không chắc ông ấy sẽ dấy lên nghi ngờ mà đem thiêu chết tôi mất.- Con đã yêu cầu như vậy, ta cũng chả có lý do gì để từ chối, ta muốn xem con sẽ giúp ích được gì cho ta đây!Thầm thở phào ra một hơi, tôi nhanh chóng đứng lên lấy cớ có việc mà chào tạm biệt ông.

Như vừa bước ra từ một trò chơi nguy hiểm, tôi phấn kích mà quay về phòng.Đang ngồi tìm đọc các loại sách về thế giới này, tôi biết đây là một đế quốc lớn và đang khá là phồn thịnh, nơi đây được chia ra cai quản bởi 4 đại công tước, người đứng đầu là nhà vua đã khá lớn tuổi rồi (theo như trong sách ghi thì ông là một vị vua hiền lành và thông minh), nhưng ông lại thường hay giao lại quyền quyết định cho 4 vị kia.

Tôi thấy có thể ông không thật sự tài giỏi như vậy, tạm thời cứ để từ từ tìm hiểu.


Đây là một đế quốc không những dành cho người cầm quyền mà còn là nơi có ma pháp, những ma pháp sư sẽ làm việc cho hoàng gia, họ it khi ra ngoài và thường chỉ ở trong tòa tháp, nhưng cũng không phải là không có người mang trong mình những nguồn sức mạnh, những người mang sức mạnh ấy phải gia nhập vào hoàng gia, nếu bị phát hiện ở bên ngoài sử dụng với mục đích riêng sẽ bị giết chết.

Tôi chợt cảm thấy lo sợ, lỡ như đắc tội với những người này có khi nào tôi sẽ bị nguyền rủa hay bị khống chế bởi ma pháp, cảm thấy suy sụp thật sự, tại sao lại cho tôi vào cái thế giới chết chóc như vậy chứ, một chút thôi cũng mất mạng như chơi, có khi chết rồi cũng không ai hay.

Nhất định tôi phải trở nên mạnh mẽ, một ý chí mãnh liệt trong tôi bùng lên, thế giới này tôi không có ai, chỉ có thể dựa vào bản thân mà cố gắng thôi.Bỗng có tiếng gõ cửa truyền vào, tôi cất tiếng:- Vào đi!Daisy bước vào với một khuôn mặt hớn hở nói:- Tiểu thư, người thầy mà công tước mời đến cho người đã tới rồi ạ.Thế là quá trình này đã bắt đầu rồi đây, tôi gập cuốn sách lại, đứng lên theo Daisy bước ra ngoài.Trước mặt tôi là một người đàn ông thoạt nhìn thật trẻ hơn tôi nghĩ, khuôn mặt có vẻ nghiêm nghị cùng dáng người cao lớn, anh ta còn mang theo chiếc kính lại càng toát lên vẻ tri thức.

Anh ta chắp tay hơi khom lưng mà chào tôi:- Chào tiểu thư, tôi là Henry Baron từ nay tôi sẽ là người dạy tiểu thư lễ nghi, cũng như kiếm thuật.


Người có gì không hiểu có thể tìm ta.Nghe qua màn giới thiệu, tôi cũng thấy lạ, một người trẻ tuổi như vậy lại am hiểu tất cả mọi thứ, một mình anh ta sẽ chỉ dạy cho tôi hết sao, nhưng là người mà ngài công tước đã tìm, tôi cũng thấy an tâm hơn phần nào, nếu như anh ta không thể đáp ứng được yêu cầu, tôi sẽ tới kêu cha đổi người.

Tôi khẽ gật đầu, sau đó cùng anh vào lại thư viện.

Anh tìm cho tôi những cuốn sách liên quan tới lịch sử hình thành vương quốc, những điều lệ, cũng như các vai vế cần phải hiểu tối thiểu: -Tiểu thư, trước tiên người hãy học những thứ cơ bản này trước, sau đó thần sẽ chỉ cho người về lễ nghi.Tôi nhìn anh ta: -Ta biết rồi, như người đã thấy ta cần học lại mọi thứ một cách tốt nhất, người hãy giúp đỡ ta trong thời gian này!Henry nói: -Đây là trách nhiệm của thần, đại công tước đã giao phó, thần sẽ giúp người hoàn thành tốt.Thì ra là người của cha ta, biết sao được.

Thôi hoài nghi năng lực của anh, tự biết rằng để làm một người tài giỏi như này nhất định anh ta cũng không phải là một người tầm thường.- Ta có thể gọi ngài là Henry chứ.- Vâng thưa tiểu thư: -Henry vẫn giữ thái độ đúng mực mà trả lời tôiVậy là một ngày dài đã trôi qua, tôi chìm trong đống sách cùng với Henry, mọi thứ như từng chút một được tách ra, tôi càng cảm thấy hăng hái và thích thú hơn là mệt mỏi.Còn nghĩ vị tiểu thư này sẽ vẫn xấu tính như ngày nào, mới chỉ mấy tháng không gặp thật như thành một con người khác vậy.

Bản thân Henry cảm thấy có gì đó nhưng nhìn biểu hiện tích cực của cô cũng chả buồn suy nghĩ nữa.


Không cản trở anh là thấy tốt lắm rồi.Mải mê học mọi thứ đến khi gần tối không hay, bản thân vì muốn nhanh thích ứng nơi đây nên cũng tích hơn mà học hỏi, Henry cất tiếng cản tôi lại:- Tiểu thư, cũng đã trễ rồi, người nên nghỉ ngơi thôi!Tôi giật mình nhìn quang cảnh xung quanh, đã trễ vậy rồi sao, tôi ngại ngùng mà nhìn Henry:- Ta xin lỗi, ta không nghĩ đã muộn như vậy.

Nhìn vẻ lúng túng của tôi, Henry nhẹ người nói:"Không sao thưa tiểu thư, đây cũng là công việc của ta" Để tạ lỗi, tôi mời Henry ở lại dùng cơm tối với tôi, ngài ấy thoạt đầu có vẻ muốn từ chối, nhưng nhanh chóng bị tôi thuyết phục, sau khi dùng bữa xong, ngài quay trở về và hẹn ngày mai gặp lại.Tắm rửa vệ sinh một chút, tôi nằm trên giường, bây giờ mới cảm thấy mệt mỏi chợt thấy Daisy chuẩn bị tắt đèn rời đi, gọi cô bé lại tôi hỏi: -Em có biết thầy Henry là người như thế nào không?Daisy bỗng dưng hăng hái hẳn lên, đôi mắt như phát sáng lên vậy:- Tiểu thư người không biết đâu, để mời được ngài ấy không phải dễ đâu, ngài ấy là thủ khoa của trường Vaslous đấy, hai vị công tử cũng là một tay ngài ấy chỉ dạy đấy ạ! Em thật sự rất ngưỡng mộ ngài ấy, một người vừa tử tế vừa tài giỏi, lại còn đẹp trai nữa, qua bao năm nhưng không hề già đi chút nào vẫn giữ vẻ đẹp lịch thiệp như vậy..Nghe những lời có cánh của Daisy thì thấy được mức độ cuồng của cô ấy tới cỡ nào rồi, tôi nhìn Daisy cười nhẹ, được đà Daisy lại vui vẻ nói:- Tiểu thư người cũng thật là thông minh đấy ạ, bình thường ngày trước không ai dạy tiểu thư được quá một giờ.

Ngài Henry cũng hiếm khi thấy ngài ấy hứng thú chỉ dạy cho ai mà lâu như vậy.

Em nghĩ chắc chắn do tiểu thư của em quá thông minh đi!Nhìn phản ứng của Daisy tôi thầm nhẹ nhõm phần nào, còn đang lo lắng do bản thân quá nôn nóng có khi làm ngài ấy thấy khó chịu, thật mong cũng như Daisy nghĩ, tránh thêm một kẻ thù là tránh được một cái phiền phức rồi.Ngày hôm sau, sau khi dùng bữa xong, tôi đã thấy Henry đợi tôi ở phòng khách, ngài ấy chào tôi, do ngày hôm qua đã được học qua chút lễ nghi, tôi nâng nhẹ chiếc váy lên đáp lại.Henry có vẻ khá ngạc nhiên nhưng nhanh chóng bình tĩnh nói:- Người không cần phải làm vậy với tôi đâu tiểu thư! Người chỉ cần hành lễ với những người có thân phận cao quý hơn tôi.Tôi nhìn Henry ngài ấy nói vậy là sao chứ, chả nhẽ ngài ấy lại không cao quý sao:- Đối với tôi ai cũng đều cao quý, nhất là ngài! Tôi khẽ cười nhìn ngài ấy, thấy sắc mặt của ngài ấy hơi ửng đỏ tôi lo lắng hỏi:- Ngài không khỏe sao? Henry vội tránh ánh mắt tôi ngập ngừng nói:- Ta không sao, chúng ta tiếp tục bài học thôi tiểu thư.Thấy ngài ấy né tránh, tôi cũng không cố hỏi nữa.- Hôm nay chúng ta sẽ học kiếm thuật thưa tiểu thư.Nghe thấy học kiếm thuật, tôi bỗng cảm thấy tràn đầy năng lượng, để rèn luyện cho cỗ thân thể này mà mỗi sáng tôi đều chạy bộ mấy vòng.

Nhớ lại thế giới cũ bản thân tôi cũng thuộc đai đen teakwondo.


Henry chỉ cho tôi những động tác cơ bản, không biết là do ở thế giới cũ bản thân đã từng học qua võ thuật mà cảm thấy những bài kiếm thuật này thật đơn giản.

Đến Henry cũng nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên, nhìn khuôn mặt ấy tôi không khỏi nở một nụ cười đắc chí.Quả thật càng tiếp xúc Henry càng thấy tiểu thư như một viên ngọc chưa được mài dũa vậy.

Chỉ vỏn vẹn trong vài ngày Henry như cảm thấy bản thân đã lâu rồi mới cảm nhận được sự ấm áp và vui vẻ chỉ khi ở bên tiểu thư mới có được.

Cô thông minh cùng với sự lương thiện ấy, cô không hề khinh thường anh, luôn dành cho anh sự tôn trọng, cô như ánh bình minh đến với cuộc đời tối tăm của anh vậy.

Liệu rằng khi biết những việc anh làm, cô sẽ vẫn sẽ quý trọng anh chứ?.