Mẹ Kiếp! Tôi Xuyên Thành Nữ Phụ

Chương 30: 30: Trở Về!






Bước vào nhà chính thấy Daisy đang dọn dẹp, tôi cất giọng gọi "Daisy"Hướng nơi phát ra tiếng gọi Daisy quay lại thấy tiểu thư đang đứng ở đó, còn tưởng bản thân đang mơ cứ đứng ở đó đôi mắt ngập nước, nghĩ rằng bản thân nhớ tiểu thư đến mức nhìn nhầm như vậy sao..Thấy cô ấy không phản ứng gì, cứ đứng nhìn tôi nước mắt rơi đầy mặt, bất lực mà tiến lại gần ôm cô ấy vào lòng "Ta về rồi đây, ngươi không nhận ra ta nữa sao?"Cảm nhận được hơi ấm, cùng mùi hương quen thuộc Daisy càng khóc lớn hơn "Là người thật sao, cuối cùng người cũng về rồi.

Tại sao người lại đi lâu như vậy chứ..

huhu"Nghe tiếng ồn ào cha và anh bước xuống nhìn thấy tôi, vui mừng mà nhanh chân lại gần.

Cha và anh có vẻ lao lực lắm thì phải, trông họ gần đi rất nhiều khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.


An ủi Daisy xong tôi tiến lại gần ôm lấy hai người "Sao hai người lại không biết chăm sóc bản thân như vậy hả?"Anh Demon không nói gì chỉ ôm chặt lấy tôi, nước mắt chảy ướt một bên vai.

Còn nhớ lúc mới đến thế giới này, luôn nghĩ đây là thế giới giả tưởng mọi thứ chỉ là những vật trong tiểu thuyết mà thôi, dặn lòng không được có tình cảm với bất kỳ ai ở đây nhưng nhìn cảnh tượng họ vì tôi mà đau lòng, vì tôi mà nhớ thương như vậy làm sao bản thân có thể vờ như không thấy, không cảm nhận được.

Sống mũi cay cay mà an ủi "Em về rồi đây, không sao rồi mà", như sợ một lần nữa tôi biến mất anh ấy nhất quyết không buông tôi ra, đưa ánh mắt cầu cứu cha..* * *Thật lâu rồi mới thấy cảnh gia đình tôi ngồi quây quần bên nhau như thế này, cha và anh thay nhau hỏi thăm cuộc sống của tôi, làm sao dám kể việc bị đám người hầu bắt nạt nếu biết nhất định họ sẽ không để tôi rời đi đến đó nữa.

Chúng tôi vừa dùng trà vừa nói với nhau rất nhiều chuyện, bầu không khí thật sự ấm áp.Dùng bữa xong trở về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi thì nghe tiếng gõ cửa, thì ra là anh Demon "Ta xin lỗi vì làm phiền e nghỉ ngơi""Không sao đâu, có chuyện gì vậy anh?""Cũng không có gì, chỉ là ta hơi lo lắng.."Dù biết là anh ấy lo lắng cho tôi nhưng với tình cảnh bây giờ không muốn nói nhiều chuyện chỉ sợ anh lại càng lo hơn "Không phải anh thấy rồi sao, em vẫn bình an mà, họ cũng đã hứa mỗi tháng sẽ cho em nghỉ phép 2 ngày để trở về"Anh hơi buồn cúi mặt không nhìn thẳng vào tôi "Là ta yếu kém không bảo vệ tốt được em""Anh còn nói vậy em sẽ giận thật đấy, chỉ cần cha và anh bình an đối với em như vậy là đủ rồi"Xoa nhẹ đầu tôi đứng dậy tạm biệt tôi rồi quay về phòng, vừa lên giường chưa kịp chợp mắt lại nghe tiếng gõ cửa, lười nhác mà cất tiếng "Vào đi" lần này lại là ai đây.."Tiểu thư.."Mở mắt nhìn thấy Daisy vì quá mệt tôi kéo cô ấy lên giường "Đêm nay cứ ngủ ở đây đi, có chuyện gì mai rồi nói ta mệt quá"Nói xong tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Daisy nhìn ngắm khuôn mặt tiểu thư, cô hạnh phúc mà nhắm mắt ngủ, cuối cùng thì tiểu thư cũng đã quay trở về rồi không phải mơ nữa.* * *Darius không cách nào tập trung mà làm việc được, cả ngày hôm nay anh cứ luôn cảm thấy bực bội, không có cô mọi thứ trở nên thật trống trải, không còn ai ríu rít ở cạnh trêu đùa chăm sóc anh nữa, chưa bao giờ anh thấy hối hận như lúc này, lúc đó lẽ ra anh không nên thỏa hiệp để cô nghỉ phép mới phải.

Quản gia đã lâu rồi mới thảnh thơi nay lại phải chịu cảnh này, anh chỉ cầu cô hầu gái kia nhanh quay lại nếu không anh nhất định sẽ chết mất, chủ nhân bình thường đã khó hầu hạ nay lại càng khó chiều hơn..Thoải mái mà đánh một giấc thật sâu, mở mắt cũng đã tầm trưa rồi, Daisy bước vào vui vẻ hầu hạ "Tiểu thư người tỉnh rồi"Còn ngái ngủ nhưng nhìn cô ấy hăng hái vui vẻ như vậy, bản thân bất giác mà vui theo "Em có vẻ vui lắm nhỉ"Cô ấy vừa giúp tôi lau mặt vừa nói "Vâng em vui lắm, chỉ là..

được hầu hạ hết hôm nay nữa thôi"Tôi biết cô ấy đang cố gắng kiềm chế để ngăn nước mắt chảy ra, có buồn đến mấy cũng phải cố gắng thôi, không thể mang cô ấy theo đến nơi nguy hiểm như vậy được..Dùng bữa trưa xong tôi đến tìm cha nói chuyện một lúc rồi cùng Daisy bước xuống phố mua đồ, lựa mua một ít đồ dùng cần thiết.

Bỗng dưng tôi thấy một tiệm rất kì lạ, chúng có vẻ khá bí ẩn và hơi khuất nhưng có thứ gì đó thôi thúc tôi tiến lại gần, quay lại nói Daisy mang đồ về trước, bản thân muốn mua ít đồ dùng nữa rồi về sau, phải mất một lúc lâu sau cô ấy mới chịu rời đi.Đẩy cửa bước vào nhìn chúng thật giống như là một tiệm "xăm" nói theo cách ở thế giới của tôi là như vậy, không ngờ nơi đây vậy mà tồn tại loại hình nghệ thuật này.


Ở kiếp trước trên người không dưới mười hình xăm là một tín đồ tôi không khỏi vui mừng.Đang ngắm nhìn những bức hình độc đáo trên tường, có một người đàn ông đột nhiên bước ra nhìn tôi "Một vị khách đặc biệt"Trước mặt tôi là một chàng trai khá trẻ, trên người anh cũng có những hình xăm nổi bật không kiềm chế được tôi thốt lên "Thật đẹp"Anh ta nhìn tôi cười nhẹ "Cô muốn thử?"Không ngần ngại tôi gật nhẹ đầu, anh ta cất giọng cảnh cáo "Những thứ này khắc lên người sẽ mãi mãi đi theo cô suốt đời, cô không hối hận chứ?"Còn ai hiểu được điều ấy hơn tôi cơ chứ, cương quyết mà chấp nhận, anh ta bày cho tôi xem một đống những hình vẽ xinh đẹp mà nhẹ nhàng, tất cả đều không vừa mắt tôi.Sau đó tôi vẽ lên giấy một bức hình yêu cầu anh ta xăm cho mình giống như bức hình ấy.

Khá ngạc nhiên nhưng rất nhanh anh ta đồng ý, ở đây kĩ thuật chưa bằng ở thế giới của mình dù không có thuốc tê và các mũi kim có phần lớn hơn, mỗi đường đi lên da thật sự khá đau..Nhìn tôi đau đớn nhưng vẫn cứng rắn không giãy giựa anh cất tiếng "Cô là vị khách đầu tiên của tôi đấy, bản thân chỉ nghĩ mở ra để thỏa đam mê mà thôi""Chúng thật sự rất tuyệt mà""Ha..

những người bình thường khi nhìn thấy chúng đều sợ hãi còn nghĩ là dấu ấn bị nguyền rủa""Giống thật mà..

haha chỉ là..

đam mê mà, việc gì phải quan tâm đến cái nhìn của khác chứ"Mải nói chuyện tôi dần quen với cảm giác ấy nên không còn đau cho lắm.."Cô tên gì, liệu sau này chúng ta còn có thể gặp lại nhau không nhỉ? Tôi rất ít khi kết bạn với ai, thấy cô rất đặc biệt rất hợp.."Nghe những lời ấy tôi bật cười "Cứ gọi tôi là Iris chỉ cần anh còn mở nơi này, tôi nhất định sẽ quay lại".


Cuối cùng cũng xong, quan sát một chút trông cũng khá ổn, một hình xăm ở cánh tay nhìn vào nó tôi mới cảm nhận được đây mới đúng là con người thật của mình..Tôi trả tiền cho anh ta nhưng nhất quyết anh không nhận, dù không thoải mái cho lắm nhưng cũng đành chịu, lần sau đến sẽ mua tặng anh ta gì đó đáp lại mới được.

Đứng dậy chuẩn bị rời đi, anh ta nói vọng ra "Tôi là Ric, cô nhớ lần sau lại đến đấy vị khách đầu tiên của tôi"Quay đầu nhìn anh ta nở một nụ cười, khẽ gật đầu rồi rời đi.

Anh vẫn đứng đó nhìn theo bóng dáng ấy dần khuất xa, một cô gái thoạt nhìn mong manh yếu đuối nhưng vô cùng sâu sắc mà mạnh mẽ..

thật đáng mong chờ lần gặp tiếp theo..