Mẹ Kiếp! Tôi Xuyên Thành Nữ Phụ

Chương 52: 52: Trốn Chạy Không Thành






Hô hấp dần trở nên khó khăn, hắn nắm chặt lấy cổ tôi đưa lên cao, chân tay tôi như bất lực không thể làm gì nổi cứ thế này nhất định tôi sẽ bóp cổ đến chết mà thôi nhưng đột nhiên hắn ta buông tay ra, theo đó tôi ngã xuống mặt đất ra sức ho.

Tiếng ho của tôi hình như đánh thức những kẻ ngủ ở ngoài kia, một tên bước vào lớn giọng.“Chuyện gì vậy?”“Cô ta suýt thì bẻ cửa trốn thoát đấy, tao mà không phát hiện sớm là nó trốn thoát mất rồi.”Bản thân vẫn lo ngồi ho và hít lấy hít để không khí, một tay đè lên ngực để ngăn cơn ho lại.

Mặc kệ bản thân tôi đang khó khăn để thở lại thì cái gã kia kéo mạnh tay tôi đứng dậy.“Mẹ nó! Suýt thì bị lừa rồi, còn tưởng nó ngoan ngoãn biết điều.

Đừng khiêu chiến giới hạn cuối cùng của bọn ta.”Hắn ta hất mạnh tôi xuống đất giơ chân muốn đạp tôi, theo quán tính tôi giơ tay che trước mặt.

Gã đàn ông vừa siết cổ tôi vội ngăn lại.“Được rồi! Khuôn mặt này còn có giá trị đừng để cô ta bị thương thêm nữa bán lại sẽ lỗ đấy.”“Hừ.”Hai gã đàn ông ấy sau một hồi đe dọa thì rời đi, lần này bọn chúng không trói chân tay tôi lại nữa nhưng lại nhốt tôi vào một cái thùng gỗ rồi khóa chặt lại.


Nằm co ro bên trong tôi sợ hãi đến cùng cực, bây giờ nên làm gì bây giờ?Chẳng mấy chốc trời đã sáng, le lói qua khe hở của chiếc thùng gỗ những ánh sáng ấm áp chiếu vào nhưng bản thân tôi lại không ngừng run lên, môi hôi lạnh cứ vậy chảy xuống.

Chiếc xe ngựa dần lăn bánh, vì bị nhốt trong chiếc thùng khá nhỏ nên người tôi không ngừng va chạm vào cạnh thùng, hẳn đoạn đường này rất khó đi và sóc nảy.Nằm bất động một lúc cuối cùng tôi cũng nghĩ ra được một cách, dù chúng khá là mong manh nhưng tôi vẫn muốn cố gắng một chút.

Xé một tầng váy trắng bên trong, lấy trong ngực ra con dao nhỏ tôi cứa một đường ở đầu ngón tay, nỗi đau từ đầu ngón tay truyền đến khiến tôi bất giác run lên.

Vội lắc đầu, cố trấn an bản thân phải cố gắng chịu đựng, tôi dùng máu của mình viết lên mảnh vải ấy những lời cầu cứu mong rằng Darius hay ai đó đi tìm tôi có thể nhìn thấy.

Chầm chậm viết ra việc mình bị bắt cóc và sắp bị bán vào chợ nô lệ, cuối mảnh vải tôi viết tên mình ở đấy.

Cảm thấy vẫn còn thiếu thiếu gì đó, đúng rồi tôi phải viết gửi Darius William như vậy dù ai nhặt được đi chăng nữa cũng sẽ tìm đến anh và gửi cho anh.Xong xuôi tôi nhét qua kẽ hở ấy đến khi nó bay ra ngoài rơi vào một bụi cây tôi mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Chỉ sợ đám người ấy phát hiện ra sẽ không để yên cho tôi thêm lần nữa đâu, cả một đêm tìm cách trốn thoát không thành lại cộng thêm mệt mỏi tôi buông xuôi nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút.Khi tỉnh lại cũng là đến tối muộn, vừa đói vừa khát bản thân vô lực mà nằm một chỗ không nhúc nhích nổi.

Thật may cuối cùng chiếc xe ngựa ấy cũng dừng, tôi vờ nhắm mắt như đang ngủ thú thật hiện tại bản thân cũng chẳng còn một chút sức lực nào nói gì đến nghĩ kế trốn chạy hay phản kháng.Một gã mở khóa thùng ra rồi vác tôi lên vai, cảm giác bị vác ngược lên làm tôi càng xoay xẩm mặt mày hơn, bụng cồn cào như muốn nôn dù cho bây giờ trong bụng tôi chẳng có gì.

Hắn ta ném tôi xuống nền đất lạnh giá rồi đi ra ngoài, tôi nghe được tiếng khóa cửa cùng tiếng bước chân mỗi lúc một xa cuối cùng tôi mới thả lỏng chầm chậm mở mắt.Nơi này giống như nhà giam vậy, xung quanh là những phòng giam với những cánh cửa sắt kiên cố, quay mặt lại thì thấy trước mặt không chỉ có mình tôi mà còn có tầm hơn chục cô gái ngồi ở đó trên mặt lộ rõ sự sợ hãi.

Một cô gái bước lại chỗ tôi nhẹ nhàng đỡ tôi dậy hỏi han:“Em không sao chứ?”Dù cho bây giờ tôi đang rất đói và khát, cơn đau từ bụng khi bị đạp khi ấy và những vết thương ngày hôm trước vẫn còn âm ỉ nhưng tôi chưa biết được những người này là có thiện ý hay là ác ý.“Tôi không sao!”“Ừm! Nếu đã bị bắt đến đây rồi đừng nghĩ có ngày thoát ra được, em cũng nên làm quen dần đi.”Nói rồi cô ấy đỡ tôi lại chỗ được trải những tấm vải cũ, những cô gái bên cạnh có vẻ không mấy hài lòng.“Chị đâu cần phải đối xử tốt với cô ta như vậy làm gì, dù gì vài bữa cũng bị mang đi chơi đùa là biết tình hình hiện tại ngay mà thôi.


Hừ..nhìn trang phục cùng bộ dạng của cô ta đi, hẳn là tiểu thư nhà quyền quý rồi.”Phải nghe những lời bất bình như vậy nhưng có vẻ cô ấy không quan tâm mà chỉ nhẹ nhàng chăm sóc tôi, không biết được ở nơi như thế này mà cô ấy lấy được lọ thuốc ở đâu.

Ân cần bôi lên vết thương ở cổ tay và chân cho tôi, khi ấy do bất chấp mà không để ý nay nhìn lại mới thấy chúng thật đáng sợ, cơn đau xót làm tôi không khỏi nhăn mặt.“Đau lắm sao?”Mặc dù hơi đau rát nhưng tôi vẫn cắn chặt răng lắc đầu, chị ấy chỉ mỉm cười nhẹ trấn an.“Ráng chịu một chút, rất nhanh sẽ không đau nữa.”Cảm nhận được người này là người tốt, tôi cũng giảm mức đề phòng xuống.

Ở một nơi như này có người giúp đỡ chẳng phải tốt hơn sao.“Ừm…em cảm ơn, chị tên gì vậy?”“Cứ gọi ta là Jade”Sau khi xử lý vết thương của tôi xong chị ấy đứng dậy rời đi, những ánh mắt của mấy cô gái bị giam ở đây đổ dồn lên người tôi, ngoài một vài người tỏ rõ thái độ ghét bỏ thì hầu như toàn những ánh mắt sợ hãi, đồng cảm.

Rất muốn hỏi mọi chuyện ở đây như thế nào nhưng lại thôi, tôi tìm một góc ngồi xuống, gục mặt xuống nghỉ ngơi.

Bên tai là những tiếng khóc nức nở, những tiếng than vãn và tiếng quát nạt khiến tôi chẳng thể nào chợp mắt được.“Huhu! Thật sự tôi sợ lắm, tôi không muốn đi phục vụ những kẻ đó đâu.”“Phải làm sao đây, tôi còn đứa đứa con nhỏ và mẹ già nữa họ phải làm sao đây.

Những tên khốn này tại sao lại bắt tôi đến đây chứ.”“Các cô trật tự đi không hả, có than vãn cũng chẳng thoát được đâu.


Tập chấp nhận đi, khóc lóc cái gì.”Những người này đều là bị bắt đến đây, họ sợ hãi phẫn uất là điều đương nhiên không ai muốn bị như vậy cả.

Thở dài một hơi, tôi bây giờ cũng có hơn gì họ đâu có khi tương lai còn thảm hơn ấy chứ, lại còn thương tiếc gì ở đây nữa chứ.

Những trải nghiệm này nhất định cả đời này tôi sẽ chẳng thể nào quên được, một giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống dưới nền đất lạnh giá, hai tay ôm chặt lấy chính bản thân mình.

Những kí ức tốt đẹp càng khiến tôi đau lòng hơn, tôi nhớ đến những bữa ăn đạm bạc nhưng tràn đầy tình yêu thương bên mẹ, ở một nơi không có những thứ đáng sợ như thế này.

Chẳng lẽ tôi cứ như vậy sẽ chết ở nơi đây sao, tôi sao có thể không hiểu được nơi đây sẽ đầy rẫy nguy hiểm cùng phản bội, vì sự sống hẳn họ sẽ chẳng thương tiếc mà vùi dập lẫn nhau..