Mẹ Lưu Manh Con Thiên Tài

Chương 52: Tay không bắt rắn




Đám lính Mỹ kia còn chưa biết tử thần đã mang giáo liềm tập trung xung quanh, vẫn ngồi thả lỏng thần kinh trong làn khói mỏng.

Không biết là ai bắn phát súng đầu tiên, có lẽ là bắn cùng lúc, tiếng súng chợt vang lên, sau đó đột ngột chấm dứt.

Trong rừng cây, ánh sáng không rõ ràng, Kỷ Lương ngắm qua ống kính, viên đạn màu đỏ bắn trúng đầu địch, cô như nhìn thấy viên đạn thật, xuyên thẳng qua não của địch, óc vỡ toang, màu trắng và màu đỏ đan xen nhau — tuyên bố tử vong!

Trong nháy mắt tiếng súng phát ra, tay bắn tỉa bên phe xanh ngồi trên cành cây cao cũng định bóp cò theo hướng súng nổ, nhưng chợt cảm thấy trên trán lành lạnh, chất lỏng màu đỏ từ từ chảy xuống mắt, ảnh hưởng tới tầm nhìn của hắn, một giây trước khi tử trận, hắn vẫn kịp bóp cò.

Có điều, chỉ trong nháy mắt, năm chiến hữu tử vong mất bốn người, tên lính còn lại vừa định phản kháng, thì một thanh dao găm lạnh băng đã kề vào cổ họng hắn: “Không được nhúc nhích!” Giọng Thi công tử trong trẻo nhưng lạnh lùng, khác hẳn với dáng vẻ cà lơ phất phơ lúc trước, nét mặt nghiêm nghị, không còn nhìn thấy sắc thái bất cần đời như thường ngày.

Lạch cạch! Một cây súng bị ném từ trên cây xuống, ba giây sau, tên lính Mỹ mặt bị nhiễm màu đỏ nhanh nhẹn nhảy xuống: “Không tồi.” Hắn chân thành giơ ngón tay cái lên, tỏ vẻ bội phục đối thủ, sau đó đứng tụm lại với ba tên lính khác cũng bị trúng đạn đỏ, từ sau giây phút này, bọn họ không được nói câu nào, vì bọn họ là người chết.

Tần Dịch và cậu lính “cua” cũng bước từ vị trí của mình ra, chỉ còn mỗi Kỷ Lương vẫn còn nấp sau bụi cây, không biết đang làm cái lông gì.

“Đội trưởng Lương!” Tần Dịch hơi lo lắng, vừa rồi tên bắn tỉa của đối thủ vẫn kịp bóp cò, theo phương hướng hắn nhắm thì chính là vị trí của Kỷ Lương — nếu không phải đội trưởng Lương cố tình để lộ vị trí thu hút sự chú ý của tay súng bắn tỉa kia, thì trong tình trạng thiếu ánh sáng đó, cậu sẽ không thể nào bắn chính xác vào chỗ hiểm của đối phương được.

Tuy cậu rất tin tưởng vào bản lĩnh của Kỷ Lương, nhưng mà…

“Đừng tới đây!” Cậu vừa định bước lại gần, thì nghe thấy tiếng Kỷ Lương nghiến răng nói: “Rắn!”

Ở trong bụi cây ẩm ướt, xuất hiện rắn là chuyện đương nhiên. Nếu là ngày thường, để bọn họ bắt gặp, không chừng còn có thể làm thành một bàn tiệc kiểu Trung Quốc nữa, bắt về sẽ tính toán xem nên nấu canh hay nướng. Nhưng khi đang ấn nấp mà bị rắn bò lên người, thì không cần phải nói đến những chuyện khác nữa.

Ánh sáng quá yếu, Tần Dịch nhìn một lúc lâu mới phát hiện có một con rắn hổ mang nhỏ màu đen đang quấn quanh cổ Kỷ Lương.

Khi Kỷ Lương bóp cò hạ gục đối phương, đang định đi ra khỏi bụi cây thì một con rắn màu đen không biết lao từ đâu ra, bò trên bụi cây trước mặt cô, đôi mắt xanh biếc hình tam giác nhìn cô chằm chằm, ở khoảng cách gần như thế, cô có thể nhìn rõ ràng hoa văn trên da rắn, nó ngỏng cao đầu, lè cái rưỡi đỏ tươi ra!

“F**k!”

Cảnh tượng này khiến Tần Dịch sửng sốt, ngẩn người nhìn chằm chằm con rắn đen kia, tay chân luống cuống. Mấy người khác cũng đang đi tới, mấy tên lính Mỹ đã “tử trận” nhìn thấy tình hình bên này cũng bu lại, trợn tròn mắt, hít một hơi lạnh.

Rắn là loại động vật máu lạnh, rất mẫn cảm với độ ấm. Cơ thể người phát ra độ ấm sẽ hấp dẫn rắn tới gần. Con rắn hổ mang màu đen chậm rãi bò dọc theo cánh tay cô, thậm chí vẫn tiếp tục quấn quanh vào cần cổ lộ ra bên ngoài quần áo của cô.

“*** lui hết ra sau, đừng làm kinh động đến nó.” Kỷ Lương cố gắng đè giọng xuống, nói chuyện cũng thật cẩn thận, chỉ sợ thanh quản tạo ra rung động quá lớn sẽ khiến con rắn trên cổ cô thấy không thoải mái, há mồm cắn cho cô một cái thì cô chỉ có gục thôi.

Con rắn kia dường như rất vừa lòng với độ ấm trên cổ Kỷ Lương, vì hơi ấm thoải mái đó mà cảm thấy rất hưng phấn. Nó ngẩng cao đầu, phồng mang ra, nhìn giống cái thìa ăn cơm, khoe ra những đốm trắng đen rõ ràng đẹp đẽ trên da.

Mẹ nó!

Kỷ Lương nghiêng đầu quan sát dáng vẻ hứng trí ngẩng cao đầu của nó, cái cổ còn kiêu ngạo lắc lư với cô, nếu không phải tình hình đang khẩn cấp, thì thật sự cô đã muốn chụp một tấm ảnh rồi, để khi quay về cũng có thể khoe với anh Duệ: “Nhìn này, mẹ múa với rắn đấy, biểu lộ triệt để bản sắc anh hùng nhé.”

Khi con rắn đen lại một lần nữa lắc lư thân người, Kỷ Lương mạnh mẽ ra tay, nhanh, chuẩn, tàn nhẫn nắm lấy cổ rắn, tay kia không biết đã rút con dao găm ra từ bao giờ, ánh sáng loé lên, đầu rắn và thân mình chia làm hai nửa…

Chưa tới ba giây, tinh thần của mọi người còn không kịp phục hồi…

“Khỉ thật, mau tới giúp tôi!” Con rắn vẫn quấn chặt lấy cổ cô, khiến cô không thở được, vậy mà mấy tên khốn này còn không chạy tới giúp, đứng ngẩn ra mà xem. Một tay cô vẫn còn nắm chặt đầu rắn, không dám buông ra. Rắn sống rất dai, chém một dao vẫn chưa chết hẳn được, nên cô cũng không dám tuỳ tiện ném cái đầu này đi.

Lúc này, mọi người mới vội vội vàng vàng kéo thân rắn trên cổ Kỷ Lương xuống. Kỷ Lương ném dập đầu rắn đang cầm trên tay xuống đất, sau đó mới phát hiện mọi người vẫn đang ngây dại nhìn cô: “Sao thế?”

“Mẹ nó! Đội trưởng Lương, chị quả nhiên là thần tượng của tôi!” Hai mắt Tần Dịch như toả sáng, nhìn cô chằm chằm, mặt đầy vẻ sùng bái: “Tay không bắt rắn, **!” *** Đây mà là phụ nữ à?! Nếu hoán đổi vị trí, vừa rồi là cậu bị con rắn kia quấn, thì cậu tuyệt đối không thể nào bình tĩnh được như cô.

Kỷ Lương rất hưởng thụ lời ca ngợi của cậu: “Được rồi, được rồi.” Thấy cậu vẫn tiếp tục ngốc nghếch nhìn chằm chằm, Kỷ Lương không chịu nổi liền đập vào gáy cậu một cái: “Mẹ nó chứ, phục hồi lại cho tôi, bà đây có lợi hại thì cũng không thể một mình đi giải cứu con tin được.”

Cô quay đầu nhìn Thi Thanh Trạch đã “phế bỏ” tay chân của “người sống” duy nhất — không hổ là người đã từng gặp các tình huống nguy hiểm, làm việc rất thận trọng. Kỷ Lương thầm khen ngợi Thi Thanh Trạch trong lòng. Gặp chuyện vừa rồi, nếu là những tay lính mất bình tĩnh, có lẽ nhất thời nóng nảy sẽ xem nhẹ tên tù binh sống sót này, để hắn ta có cơ hội phản công mất. Như vậy, nhóm của hắn cũng sẽ khóc đến chết mất thôi.

Kỷ Lương bỏ qua bốn tên “tử trận” kia, đi đến trước mặt tên tù binh còn sống, dùng Tiếng Anh lưu loát để hỏi đối phương về lực lượng của phe xanh, và cách sắp xếp, bố trí, kết quả là đối phương đáp trả lại cô một câu:

“Tôi bị thương, mất quá nhiều máu, đang ở tình trạng nửa hôn mê, không trả lời cô được.” Nói xong, hắn ta còn chỉ chỉ vào hai cánh tay và chân của mình đã bị Thi Thanh Trạch “bắn phế bỏ” nữa.

Trời ạ! Kỷ Lương thầm chửi bậy, dám chơi trò này với cô, không biết biệt hiệu của cô là người đàn bà lưu manh hay sao?!

“Anh cũng may mắn thật.” Kỷ Lương như cười như không nhìn hắn ta: “À mà, tôi vừa giết con rắn kia, nghe nói máu rắn rất bổ, tôi cho anh nếm một chút nhé.” Nói xong, cô liền nhặt con rắn bị cô cắt đứt đang nằm trên mặt đất kia lên: “Lại đây, cắn một miếng bổ sung thể lực nào. Nếu không đủ, tôi sẽ cho người đi tìm cóc, chuột này nọ. Người Trung Quốc chúng tôi vốn đều rất nhiệt tình hiếu khách, lấy việc giúp người làm niềm vui mà.”

Tên lính Mỹ trừng mắt nhìn thân rắn đen bóng, rồi lại nhìn Kỷ Lương, nhớ tới chuyện tay cô vừa cắt đôi con rắn, mà da đầu cũng run lên…