Mê Mẩn Vì Em

Chương 85




Thấy Chử Hiệt thật sự muốn bóp chết lệ quỷ này, nhóm thiên sư do Lâu Duyệt cầm đầu thấy nhức cả đầu.

Đừng có hung ác như thế được không?

Tuy nói yêu ma quỷ quái là loài lạ, nhưng thiên sư ở đây đều là những thiên sư được tiếp thu giáo dục truyền thống, lòng mang thiện ý, cũng không phân biệt chủng tộc, chắc chắn không thể quyết tuyệt được. Kể cả người họ Vân có bài xích phi nhân loại chăng nữa, cũng chỉ không muốn giao lưu với họ thôi, chưa đến mức đuổi cùng giết tận.

Hơn nữa ở cái thời đại thay đổi này, quan niệm của loài người cũng thay đổi, trong lòng ai cũng phân biệt được người xấu hay tốt, kể cả phi nhân loại, cũng phân biệt được việc làm thiện hay ác, không cần thiết thì cũng không tuyệt tình.

Vì thế, chỉ cần phi nhân loại không phạm phải nghiệp sát, thiên sư đều không có ý diệt tận, mà ngược lại còn tạo cơ hội cho họ nữa.

Lâm Tam đứng cạnh, trong mắt mỉm cười, nhìn ấm áp như ánh mặt trời, thật ra rất lạnh nhạt coi thường tất cả.

Đoán chừng dù Chử Hiệt có thật sự bóp chết lệ quỷ này, với anh ta mà nói, chẳng qua chỉ đơn giản như bóp chết một con kiến mà thôi.

Lâu Duyệt và Vân Nhã Nhiên thoáng nhìn thần sắc trên mặt anh, lập tức thấy mệt cả người.

Lệ quỷ đó nghe thấy Chử Hiệt nói, cả người run lên, đôi mắt đỏ hoảng sợ nhìn anh.

Sau khi giao thủ với anh mới biết được cái con người nhìn không rõ này đáng sợ biết bao, không phải là ai cũng tay không đánh tan được quỷ khí đã hóa thành sương máu, những thứ đó có tác dụng làm tổn thương lớn với loài người, thế mà anh ta chẳng hề có cảm giác gì.

Sợ Chử Hiệt thật sự không kiên nhẫn mà giết chết lệ quỷ này, Lâu Duyệt vội bảo, “Chử tiên sinh, chuyện đêm nay xin đa tạ anh, chuyện tiếp theo xin giao cho chúng tôi là được, như lời đã định, mai sẽ chuyển tiền vào tài khoản cho anh”

Sắc mặt Chử Hiệt hơi giãn ra, nếu đối phương đã mở lời, chứng tỏ công việc của anh đã xong, dĩ nhiên không ở lại nữa.

“Chúng tôi về trước đây” Du Lệ vô cùng lễ phép chào họ.

Lâm Tam cũng đi theo bảo, “Tôi và hai người cùng về”

Chử Hiệt lườm anh ta một cái, không phản đối.

Tiếp đó, họ cùng nhau rời khỏi khe núi quay trở lại.

TRên đường đi, Chử Hiệt không cho cự tuyệt mà cõng bạn gái lên, cũng nói với cô, “Giờ đã muộn quá rồi, em trước ngủ một lát, đỡ mai lại uể oải”

Du Lệ nghĩ đến ngày mai cô còn phải lái xe về thành phố, cũng không cự tuyệt nữa, cười tủm tỉm ghé lên lưng anh, hai tay vòng lên cổ anh. Hơi nghiêng đầu đúng lúc thấy Lâm Tam đi bên cạnh, bất giác hỏi, “Lâm tiên sinh, anh cũng là thiên sư tổ Dị Văn à?”

“Tôi không phải thiên sư, nhưng tôi có đăng ký tên trong tổ Dị Văn, xem như là nhân viên ngoài biên chế đi”

“Không phải là thiên sư á?” Du Lệ hơi lặng đi, người thường mà có thể bắt được quỷ sao?

Lâm Tam cười bảo, “Du tiểu thư cũng không phải là thiên sư, nhưng lại đối phó với quỷ quái rất lợi hại đó thôi”

Tuy đám sương đỏ đó quấy nhiễu tầm mắt, nhưng lúc họ tìm tới nơi, Lâm Tam trùng hợp thấy cảnh Du Lệ cầm kiếm gỗ đào chém giết quỷ quái, bất giác khá hứng thú. Người thường dĩ nhiên không có năng lực đối phó quỷ quái, cho dù có cầm kiếm gỗ đào khắc tà trong tay cũng chỉ như vật trang trí thôi, còn Du Lệ thì lại có thể dùng nó chém giết quỷ quái.

NHưng Du Lệ quả thật làm người ta thấy là người bình thường.

Lâm Tam nghi ngờ, có lẽ trên người Du Lệ có huyết thống thần bí nào đó khác với loài người bình thường, giống như vợ của Hề Triển Vương vậy, chỉ là vẫn chưa thức tỉnh thôi nên không ai biết.

Nhưng những chuyện này không liên quan gì anh ta, anh ta cũng không có ý tìm hiểu cho mệt.

Du Lệ cảm thấy anh ta nói rất đúng, lại vô tri hỏi, “Vì có kiếm gỗ đào mà, chẳng phải kiếm gỗ đào là vật khắc tà đó sao?”

“Không phải cứ là vật khắc tà thì có tác dụng hết cả”

Lời Lâm Tam nói có ý nghĩa thâm sâu, tiếc là chung quanh quá tối, Du Lệ không nhìn rõ thần sắc trên mặt anh ta, cũng không biết được gì.

Hai người tán gẫu mấy câu, đề tài nhanh chóng chuyển tới người Lâm Cửu.

Có người nói chuyện cùng thì việc đi lại càng thêm nhanh và thuận lợi.

Chử Hiệt cõng người, lặng lẽ đi, cũng không ngắt lời, mãi cho đến khi giọng trên lưng càng ngày càng nhỏ, hơi thở cứ phảng phất trên gáy anh, thì biết người trên lưng đã ngủ say rồi.

Lâm Tam không nghe được tiếng nữa quay đầu nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy người ngủ trên lưng Chử Hiệt.

Thoạt nhìn cô có vẻ mệt quá rồi, tóc giả đội trên đầu hơi lệch.

Không có hơi thở của người thường là Du Lệ, Chử Hiệt và Lâm Tam trời sinh tính lạnh nhạt ích kỷ, dĩ nhiên chẳng muốn mở miệng nói chuyện.

Vì thế cả đường trầm mặc trở lại nông trang.

Giám đốc Nông trang buồn ngủ đợi quá nửa đêm, lúc biết có người trở về thì giật nẩy mình một cái, tỉnh táo hoàn toàn, vội vàng chạy ra ngoài đón.

Từ lúc biết tối qua ngoài đám con nhà giàu thích tìm đường chết mà triệu hoán ác quỷ ra, thế mà còn có lệ quỷ ẩn nấp trong nông trang nữa, giám đốc cũng không yên tâm cho nổi, chỉ cần nghĩ đến ở chỗ nào đó gần núi có lệ quỷ, thì có thể vào nông trang đoạt mạng của người ta bất cứ lúc nào, giám đốc cũng không yên tâm nổi.

Giám đốc chỉ ước gì nhóm thiên sư này có thể giải quyết lệ quỷ nhanh chóng, nên rất quan tâm với chuyện này.

Nhìn thấy Lâm Tam và Chử Hiệt trở lại, giám đốc thăm dò nhìn nhìn, không thấy mấy người Lâu Duyệt đâu, trong lòng thấy lo lắng bồn chồn.

“Hai vị tiên sinh à, tình hình hiện giờ thê nào rồi?Những thiên sư khác đâu cả rồi?”

Chử Hiệt vẫn bộ dạng hờ hững như trước, cõng người đi thẳng tới chỗ nghỉ.

Giám đốc liếc mắt nhìn người trên lưng Chử Hiệt một cái, không nhìn ra được người được cõng về bị thương hay làm sao, vừa ngạc nhiên vừa lo lắng, đành ngăn đón Lâm Tam người có vẻ dễ nói chuyện lại, muốn biết tình hình từ chỗ anh ta.

“Yên tâm đi, lệ quỷ đã bắt được, mấy vị thiên sư đó đang ở lại trong núi xử lý lệ quỷ kia” Lâm Tam nói ôn hòa, “Không sao rồi, giám đốc nên đi nghỉ đi”

“Vừa rồi cô gái đó…”

“Cô ấy chỉ mệt quá thôi, cần nghỉ ngơi”

Rốt cuộc giám đốc cũng thở phào, để Lâm Tam đi nghỉ, rồi phân người ở lại canh chỗ này, chỉ cần thiên sư về thì nhanh đi thông báo cho ông ta, ông ta cũng cần phải đi nghỉ.

**

Sáng hôm sau, lúc Du Lệ tỉnh lại phát hiện ra quần áo trên người đã được thay.

Cô nằm trên giường, trợn mắt nhìn trần nhà suy nghĩ một lúc, phát hiện ra ký ức trên đường về đứt từng đoạn, nói vậy là lúc đó đã ngủ, mà ngủ cho tới tận giờ, quần áo trên người là do Chử Hiệt thay cho cô.

Lúc nghĩ như thế, cô quay đầu lại nhìn, thì nhìn thấy nam nhân ngồi dựa ở đầu giường đang chơi đi động.

Thấy cô động đậy, Chử Hiệt rũ mắt đúng lúc chạm phải hai mắt sáng ngời của cô, thò tay ra xoa xoa khuôn mặt trắng hồng của cô, nói nhẹ nhàng, “Đã đói chưa? Có muốn ăn chút gì không?”

Du Lệ nhìn giờ thấy đã 10 giờ sáng, bụng đói réo vang vội vàng đáp ừ nhanh.

Bò ra khỏi giường cô thấy bộ quần áo ngủ trên người tự dưng đỏ mặt.

Cô liếc trộm Chử tiên sinh một cái, thấy anh cũng đang mặc áo ngủ, vửa khép nửa mở, lộ ra xương quai xanh và nửa bộ ngực rắn chắc, mái tóc dài buông lơi xuống trán, khiến anh trông càng lười nhác và tùy hứng, hình ảnh này chỉ có thể nhìn thấy Chử tiên sinh trong phòng ngủ mà thôi.

Mỗi lần tỉnh giấc, đối với người đàn ông mê hoặc như thế, Du Lệ lo mình có một ngày không giữ nổi mình nữa.

Còn Chử tiên sinh vì sao mà vẫn an phận không vượt rào, Du Lệ không muốn nghĩ nhiều. Đêm tối đen nào đó, cái lúc mà anh vội vã hôn cô ấy, cô có thể cảm giác được sự nôn nóng và hơi thở nặng nề của anh, phát hiện ra anh đang khát cô.

Nhưng mà…cái cảm giác như anh đang nhấm nháp vị ngon ngọt nào đó thấy quá quỷ dị.

Đang nghĩ ngợi, một bàn tay to đỡ gáy cô, Du Lệ hơi nghiêng mặt đã hứng trọn một nụ hôn xuống môi cô.

Mãi cho tới khi môi cô sưng đỏ căng mọng lên, anh lại liếm khóe môi cô mấy cái, liếm sạch chất lỏng trên đó rồi mới lưu luyến rời đi.

Du Lệ đỏ mặt nhảy xuống giường, chạy thẳng vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Sau khi hai người sửa soạn xong bản thân, lúc ra khỏi cửa, nhìn thấy đám con nhà giàu Tôn Thừa Duệ kia.

“Chử tiên sinh, tiểu thư Du, xin chào”

Cả đám trông có vẻ hăng hái chào hỏi họ, cũng bảo nhóm phục vụ mang bữa sáng tới, sáng nay bữa sáng khá phong phú, bày đầy một bàn, tuy số lượng hơi ít nhưng khá nhiều món.

“Chử tiên sinh, hai người vất vả rồi, ăn sáng trước đi ạ”

Tôn Thừa Duệ vô cùng ân cần tiếp đón. Chử Hiệt lại chẳng khách sáo kéo Du Lệ ngồi xuống, bắt đầu thưởng thức bữa sáng của anh.

Du Lệ liếc mắt nhìn họ một cái, sao không rõ mục đích của mấy vị này chứ. Cô lại nhìn về phía đại sảnh, thấy có bảy tám con cháu nhà giàu, Lâm Nghi Dung và mấy cô gái ngồi ngay ở cửa đại sảnh, đang nhìn ra ngoài liên tục, cứ như đang tìm một ai đó vậy.

“Sáng nay họ đi sớm rồi” Tôn Thừa Duệ giải thích, rồi không kìm được hào hứng, “Chử tiên sinh, tiểu thư Du, tối qua hai người có bắt được lệ quỷ không? Có gặp phải nguy hiểm không vậy? Còn lệ quỷ đó có bộ dạng thế nào, có đáng sợ lắm không…”

Cậu ta phun ra một loạt vấn đề không ngừng nghỉ, có thể thấy những chuyện này đã nghẹn rất lâu trong lòng cậu ta rồi.

Không chỉ có mình cậu ta mà những kẻ yêu thích chuyện thần quái khác cũng vậy.

Du Lệ thong thả ăn sáng, cười bảo, “Bắt được rồi, các em muốn biết rõ hơn thì có thể đi hỏi những thiên sư đó đi”

Ai ngờ Tôn Thừa Duệ gục đầu xuống, uể oải bảo, “Đã hỏi rồi, họ chẳng chịu nói mấy, chỉ bảo đó không phải là những thứ chúng em nên biết”

Du Lệ tán đồng bảo, “Đúng thế, biết quá nhiều cũng chẳng tốt cho các em đâu, vì nó rất nguy hiểm”

Đừng có nhìn chuyện tối qua giải quyết thuận lợi không vướng mắc gì nhé, đó là bởi có mặt Chử Hiệt thôi. Còn Du Lệ cũng chịu, cũng có thể biết rõ từ thái độ của đám Tỉnh Nguyên KHải, lệ quỷ không dễ đối phó như vậy.

Chử Hiệt rất mạnh, mạnh đến mức mà những thiên sư chính tông đều phải kính nể.

Cũng bởi có bạn trai mạnh mẽ đến thế, tối qua cô mới tự tin gấp mười lần mà xen lẫn vào, nếu không cô sẽ trốn đi thật xa, đâu có dám nghĩ cùng đi chứ?

Thấy Du Lệ không muốn nói nhiều, mấy người Tôn Thừa Duệ nóng ruột vò đầu bứt tai khẩn cầu cô nói thêm nữa.

Một bàn tay thò tới, vẹt Tôn Thừa Duệ hấp tấp giống khỉ sang một bên, Lâm Nghi Dung ngồi xuống cạnh Du Lệ.

“Tiểu thư Du, vị Lâm Tam tiên sinh đó tối qua cùng về với hai người phải không?”

“Đúng vậy”

“Anh ấy… sao rồi? Có bị thương không?”

Du Lệ liếc cô ta một cái, nhìn đến nỗi Lâm đại tiểu thư thấy hơi ngượng, mới bảo, “Không, khá ổn”

Lâm Nghi Dung lập tức hài lòng, lại ngồi ở tận cửa đại sảnh, nhìn chằm chằm lối đi thông phòng khách nghỉ, định nhân lúc Lâm Tam xuất hiện thì thấy anh ta trước.

Nhưng Lâm Nghi Dung đợi không được Lâm Tam, lại đợi được giám đốc nông trang và mấy thiên sư Lâu Duyệt.

Lâm Nghi Dung đợi cả buổi sáng, không còn kiên nhẫn nữa, nhìn thấy giám đốc thì gọi ông ta tới, dò hỏi xem Lâm Tam ở phòng nào, sao vẫn còn chưa ra.

Giám đốc kinh ngạc bảo, “7 giờ sáng nay Lâm tiên sinh đã đi rồi”

Lâm Nghi Dung tròn mắt nhìn ông ta, sau đó chẳng nói câu nào, bảo với nhóm cô ta,

“Chúng ta cũng về thành phố đi”

Cả nhóm, “….”

Tuy không phải là tùy tùng nhưng nhóm Tôn Thừa Duệ đi cùng Lâm đại tiểu thư cũng đươc coi là bạn đường, mặt nhăn nhó đau khổ, họ không muốn về nhanh thế nha, còn muốn tìm hiểu chút xem chuyện bắt lệ quỷ tối qua thế nào kìa.

Nhưng Lâm đại tiểu thư cứ tùy hứng thế chẳng ai phản đối nổi, cả đám đành phải đi theo cô ta rời khỏi nông trang.

Cuối cùng cả đám con cháu nhà giàu cũng rời đi, giám đốc nông trang thở phào, ngay sau đó thì cung kính đưa cho nhóm thiên sư mấy bao lì xì, cảm tạ họ đã giải quyết được nguy cơ cho nông trang.

Chử Hiệt cũng được một bao lì xì.

“Lần này xin đa tạ Chử tiên sinh, sau này Chử tiên sinh có rảnh tới nông trang chơi, sẽ được miễn phí”

Giám đốc nói đầy cảm kích, cũng không phải cảm kích chuyện tối qua Chử Hiệt đi bắt lệ quỷ, mà cảm kích chuyện anh đêm qua đã bảo vệ đám con cháu nhà giàu kia, không để cho họ xảy ra chuyện gì ở nông trang.

Phải biết rằng những con cháu nhà giàu đó muốn tìm được chết ông ta không thể dây vào, đành yên ổn tiễn họ đi, giám đốc đã thấy may mắn tới mức nào rồi, chút tiền này có đáng là gì.

Chử Hiệt hơi kinh ngạc, đám con cháu nhà giàu đó đã trả tiền rồi, vì sao cái vị giám đốc này lại cho anh tiền nhỉ?

Lâu Duyệt là một tâm hồn lãng mạn, thấy anh không cầm thì bảo, “Chử tiên sinh nhận lấy đi, đây là chút thành ý của giám đốc đó”

Sau khi Chử Hiệt nghe xong, không còn so đo nữa, chỉ cảm thấy loài người cũng thật kỳ lạ, chẳng ngại nhiều tiền, lại còn đưa tiền riêng cho người ta thì thôi, mà lúc đưa lại còn cảm kích đến thế chứ.