Mê Trước Cưới Sau

Chương 22




Kết quả, đêm nay, ngoài dự liệu, Tiểu Lộc ngủ thật say.

Sáng tỉnh dậy đã không thấy Khưu Sinh đâu, còn tưởng anh đã đến văn phòng, nhưng ai ngờ anh lại thấy anh đang tránh ở phòng sách ngồi xem đề án. Tiểu Lộc đứng ngoài cửa nhìn trộm anh thật lâu, tách café bên cạnh dường như đã uống cạn, chẳng lẽ anh ta thức cả đêm sao? Nói không cảm động là giả, Tiểu Lộc tin chắc Khưu Sinh vì mình mới nhọc công chăm lo cho hạng mục này, hơn nữa tối qua cũng không dứt khoát ăn cô.

Cho nên……..Khưu Sinh tuyệt đối không phải loại đàn ông có ham muốn tình dục cao độ gì đó như Tô Phi đã nói đâu ha? Lúc đó cả hai không phải là không có chút cảm tình nào mà.

“Này, ngây ngốc gì đó, không phải là còn cãi nhau với Khưu Sinh chứ?”

Ngay lúc Tiểu Lộc đang mơ màng nhìn ra cửa sổ của phòng pha trà, sau lưng bay tới giọng nói của lãnh phu nhân. Tiểu Lộc run bắn người, xoay đầu lại, cười ngọt ngào giả lả: “Không có, rất hòa thuận.”

“Cô làm cái gì mà cười kiểu đần thối như vậy, cãi nhau với kẻ lạ nằm cùng giường phải không?” Rót xong ly nước, lãnh phu nhân bám sát vào Tiểu Lộc, lấy khủy tay huých vào người cô.

“Đâu có……”

“Kỳ thật Khưu Sinh nhà cô cũng không tệ, hôm qua, lúc cô đi rồi, mọi người cũng ầm ĩ một lúc lâu, sau anh ta lại nói sẽ cố sức bỏ những thay đổi nhỏ nhất, nếu thật sự không còn cách nào khác, phương án sửa chữa sẽ do anh ta phụ trách. Anh ta là nhiếp ảnh gia, chuyện ý tưởng căn bản không phải do anh ta lo, cho nên cô cứ yên tâm, nếu cần sửa chữa, bọn này sẽ tăng ca, không để một mình ông xã cô gánh đâu.”

“Anh ấy thật sự tốt lắm nha.” Tiểu Lộc nắm chặt chiếc tách, ánh mắt hoảng hốt, nói lầm rầm.

Sao trước kia mình lại không nhận thấy anh ấy đối xử với mình thật ra cũng không tệ lắm? Tiểu Lộc nghệch ra ….lâm vào trạng thái suy nghĩ mông lung. Lúc cô thất tình, Khưu Sinh uống rượu cùng cô; lúc nàng hoảng sợ khi đi công tác, anh xuất hiện đúng lúc, tuy không rõ là anh đến làm gì; lúc cô bị chú quan chức bắt đi, anh còn có thể đến cứu cô………

“Tiểu Lộc, Tiểu Lộc, có người tặng hoa cho cô nè!” Tiếng gào to của Tiểu Bát từ xa vọng tới.

“Hoa?” Thật nhàm chán.

Còn chưa hoàn hồn lại, một bó thật lớn hoa gì đó đã bị nhét vào tay cô.

Tiểu Lộc tò mò xem xét, mới phát hiện……..đây đâu phải là hoa, tuyệt đối không thể sỉ nhục hoa như vậy được. Đây chính là một bó được gói thật hoa mỹ … rau muống! Chính giữa coi như là có chút tâm tư bỏ thêm một đóa hướng dương!

Rau muống, hướng dương, thật ngộ nha!

Đến tận lúc Tiểu Lộc tan tầm, người tặng hoa cũng không xuất hiện.

Khi về đến nhà, Tiểu Lộc cẩn thận cắm đóa hướng dương kia vào bình hoa, dù sao từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ đây là lần đầu tiên cô được tặng hoa. Tiểu Lộc nghĩ, cho dù hoa này có héo, cô cũng muốn làm nó thành hoa khô, trân trọng kỷ niệm.

Còn về phần rau muống còn lại…… vậy thì, phần này là phải dùng thôi.

Tiểu Lộc chống nạnh, thở hắt ra, cười tủm tỉm nhìn đồ ăn được dọn đầy bàn, càng lúc càng cảm thấy mình thích hợp làm bà nội trợ, nhất là mòn rau muống xào tỏi, làm thật ngon.

Vừa định nếm thử, thì nghe thấy tiếng chìa khóa đang mở cửa, Tiểu Lộc nghiêng đầu, ngóng ra cửa.

Không lâu sau, Khưu Sinh và Cố Húc Nghiêu cùng đi vào, khó hiểu nhìn Tiểu Lộc.

“Về rồi sao.” Ánh mắt Tiểu Lộc xẹt qua hai người họ, lấp lấp ló ló, “Tôi đi dọn cơm cho hai người.”

Khưu Sinh nghi ngờ nhìn bóng Tiểu Lộc, cảm thấy hôm nay tâm trạng cô nàng hẳn là đặc biệt tốt. Lại xoay đầu nhìn rau muống trên bàn, sắc mặt liền tái đi, cứng lại.

Một lát sau, tiếng gầm giận dữ vọng đến phòng bếp.

“Trình Tiểu Lộc!”

“Ra đây lập tức……”

“Cô lại lấy rau muống nấu sao?!” Cố Húc Nghiêu không tin vào mắt mình mà reo lên. Tốt xấu gì cũng do Khưu Sinh mạo hiểm móc tiền lương đi mua mà.

“……..” Tiểu Lộc nghẹn họng, trân trối chạy ra khỏi bếp, bưng bát, ngây ngốc nhìn Khưu Sinh.

Cái bó này không nên gọi là ‘Hoa’ này thật ra là ai tặng. Cô suy đoán qua vô số người, đồng nghiệp đùa dai, cửa hàng hoa lầm, thậm chí còn nghĩ đến Tô Phi, nhưng tuyệt đối không nghĩ đó là Khưu Sinh. Trong ấn tượng của Tiểu Lộc, anh tuyệt đối không làm những chuyện nhàm chán thế này.

“Anh, gì chứ, sao anh lại đi tặng rau muống cho tôi hả?” Thật vất vả, não Tiểu Lộc như bị chậm lại, cố sắp xếp lại những từ này.

“Phiền.” Khưu Sinh làm mặt lạnh, cởi hai nút áo trên sơ mi, “Không phải cô bị dị ứng phấn hoa sao?”

“Ai dị ứng.” Cô khỏe mạnh biết là bao, “Cho dù dị ứng đi nữa, anh cũng đâu cần tặng rau muốn cho tôi, đã tặng thì tặng cho đáng chứ? Có cần keo kiệt dữ vậy không hả?”

Việc này, Khưu Sinh từ chối cho ý kiến, quả thật là có hơi rẻ tiền.

“Rau muống là tôi chọn.” Cố Húc Nghiêu nghiêm mặt, dũng cảm đứng ra gánh vác trách nhiệm.

Tiểu Lộc tức giận trừng mắt nhìn, “Khẩu vị của anh cũng tốt quá hén.”

“Là Khưu Sinh nói cô còn giận, không chịu nấu cho cậu ta ăn, nói là không lo cho cậu ta. Rau muống rất có ý nghĩa nha, chứng tỏ tim cậu ta cũng đã đào ra cho cô rồi.” (Yu: rau muống hay còn gọi là cải vô tâm, chơi chữ với chữ tâm = tim)

“Phốc……” Khưu Sinh cười rất đúng lúc, nghiêng đầu, lia mắt nhìn Cổ Húc Nghiêu. Thứ cậu ta chọn không phải là ‘giẻ rách’, ít nhất cũng tiết kiệm tiền, ‘giẻ rách’ cũng là một lý do.

“Giả tạo, mấy người quá giả tạo!” Chỉ vì chuyện chăn gối mà chiêu nào cùng không từ bỏ!

“Ừm.” Đúng là có hơi giả, câu này nghe xong cả Khưu Sinh cũng thấy ghê tởm, cũng chỉ có mỗi Cố Húc Nghiêu bày ra cái tuồng kịch này, “Không phải còn có hoa hướng dương sao? Nó cũng đắt mà.”

“Quan trọng không phải là giá cả ……” Tiểu Lộc bất lực, bày ra vẻ mặt cầu xin , nói không ra hơi.

“Hoa hướng dương không phải tôi chọn, là ông xã cô chọn.” Lúc này đây, Cố Húc Nghiêu lại nhanh chóng phủi sạch trách nhiệm.

“Ha hả.” Tiểu Lộc tức đến đỏ mặt, Khưu Sinh nén không được mà phì cười, thuận tay kéo cô vào lòng, thân mật mà véo véo hai má Tiểu Lộc, “Cúc nở dưới ánh mặt trời, chào ‘miệng nhỏ’.” (Yu: bạn nào coi đam mỹ hẳn là hiểu miệng nhỏ là zì ha, ai hok hỉu mà mún tìm hỉu thì kiếm fan girl hay hủ nữ phổ cập kiến thức cho nha

)

“……..” Tiểu Lộc cũng phì cười, đưa tay làm nũng chọt chọt Khưu Sinh, “Anh thật đáng ghét, làm gì mà tấn công người ta từ trong ra ngoài vậy.”

“Sao?” Anh quay đầu đi, chau mày, hừ lạnh.

“Anh không phải không biết cái gì gọi là tiểu công chứ? Chính là…….”

Tiểu Lộc vô cùng kích động, quên hết mọi chuyện, còn muốn giải thích cho Khưu Sinh một số kiến thức thông dụng. Kết quả, lại bị anh bình tĩnh cắt ngang, “Gọi lão công.”

“Lão công?” Người trẻ sao gọi là lão, anh này thật kỳ quái

“Ừm, ngoan.”

Cục diện hoàn toàn lâm vào tình trạng ông nói gà bà nói vịt. Một bên là hủ nữ có lối suy nghĩ hoàn toàn siêu trần thoát tục, một kẻ lại chấp nhất chuyện xưng hô của bà xã mình. Làm Cố Húc Nghiêu đứng cạnh mà khó xử, đưa mắt nhìn bàn đầy thức ăn. Định mở miệng gọi hai người kia quay lại với bàn ăn, nhưng kết quả là thất bại.

Cuối cùng, Cố Húc Nghiêu xem như không có gì mà tự hưởng thụ một bàn đồ ăn.

Vì không tìm thấy em họ, Lê Nhược Lâm đột nhiên gọi điện rồi lôi Cố Húc Nghiêu đi.

Chuyện Tiểu Lộc khó hiểu chính là……. “Em họ Lê Nhược Lâm liên quan gì đến Cố Húc Nghiêu?”

“Em họ Nhược Lâm và cháu gái Húc Nghiêu là bạn học.” Khưu Sinh vừa đặt bát sữa vào lò vi ba, vừa giải thích.

“Ồ, vai vế thật hỗn loạn nha!” Tiểu Lộc buông chiếc bát đang rửa trong tay, kích động quay đầu.

Khưu Sinh tức giận, đưa tay chụp đầu Tiểu Lộc, “Cũng đâu có loạn luân, cô hưng phấn làm gì?”

“Ây da, tôi hưng phấn là vì quan hệ của Lê Nhược Lâm và Húc Nghiêu thôi. Anh không biết đâu, ai cũng nói phụ nữ thiếu tình yêu thì khó chiều kinh khủng. Trước giờ Lê Nhược Lâm đều rất khó chiều nha, tôi làm gì chị ấy cũng khó chịu. Nếu giờ chị ấy và Húc Nghiêu đến với nhau, nói không chừng sự việc sẽ thay đổi, những ngày sau này của tôi sẽ thoải mái rất nhiều nha!”

“A, Nhược Lâm đâu có đáng sợ như vậy.”

“Nhược Lâm?” Tiểu Lộc dùng loại ánh mắt quỷ dị đánh giá Khưu Sinh thật lâu, “Hai người quen thân lắm sao?”

“Cũng xem như quen biết.”

“Giẻ rách…..” Câu trả lời giẻ rách gì vậy hả, ba phải, nói sao chẳng được.

“Không phải cô là hủ nữ sao? Sao lại đột nhiên thay đổi khuynh hướng giới tính của Húc Nghiêu vậy?”

“Ơ ……. Tình hình bây giờ có chút khác xưa, tôi là bà xã của anh mà.” Tuy cô là hủ nữ, nhưng cũng chỉ sơ cấp, cũng chưa cường điệu đến mức này. Lúc trước vì không có quan hệ mật thiết gì với Khưu Sinh, còn có thể tưởng tượng chút ít, còn bây giờ……. Chỉ cần tưởng tưởng anh và Cố Húc Nghiêu trình diễn màn ‘bạo cúc’, cô chắc chắc sẽ có ý nghĩ muốn giết người. (Yu: chết thật chứ chẳng chơi,

)

Nghe vậy, Khưu Sinh bỗng trở nên thật dịu dàng, không chút xấu hổ mà gọi, “Bà xã.”

“Sao?” Tiểu Lộc sửng sốt, tuy đây không phải lần đầu Khưu Sinh gọi cô ‘bà xã’, nhưng lần này có vẻ không giống. Lúc trước anh gọi đều rất tự nhiên, tự nhiên đến không chút tình cảm, giống như đang gọi tên cô.

Khưu Sinh không nói gì, chỉ xoay người, ôm cô từ sau lưng, thuận thế mà gác đầu lên vai cô, “Đã lâu rồi anh chưa có tắm.”

Cái giọng này, như là đứa bé ngậm đường mà nói ngọng, hại Tiểu Lộc một lúc lâu mới thích ứng kịp, “Oày…….bẩn quá!”

“Không ai giúp anh.” Chân thạch cao đáng yêu, thật muốn đổi thành cái chân khác.

“Thật đáng thương…… Chỉ là cố nhịn chút đi, hôm qua tôi vừa đến bệnh viện, bác sĩ nói cuối tuần đến tái khám là có thể tháo thạch cao.” Nói xong, Tiểu Lộc mới nhớ hôm qua có mang về túi thuốc. “Đúng rồi, còn phát thuốc nữa, bác sĩ dặn anh phải uống đúng cữ. Tuần tới nhất định phải đến bệnh viện, không thì tự lấy đao mà chặt thạch cao đi.

“Em đến bệnh viện?” Đối với việc Tiểu Lộc tự mình đến bệnh viện, Khưu Sinh tuyệt đối không vui.

“Hôm qua bệnh viện gọi điện nói anh lâu rồi mà không đến tái khám.” Cúi đầu, tiếp tục tìm, Tiểu Lộc không để ý gì nữa.

“Sao không gọi anh cùng đi?”

Đúng ha, sao không đi cùng anh ấy nhỉ? Tiểu Lộc dừng động tác, suy nghĩ, trí nhớ sống dậy. “Chúng ta cãi nhau nha, anh họp ở công ty tôi ……này, cho anh đó, lát nữa nhớ mang về nha.”

Khưu Sinh uể oải khều khều gói thuốc Tiểu Lộc để lại, muốn đem ‘cái đau khổ’ này quăng đi cho rồi, nhưng mà, giây tiếp theo anh liền vứt ngay ý định này. Trong hộp thuốc, lộ ra một mảnh giấy không hề giống như toa thuốc tý nào, làm Khưu Sinh thấy thật hứng thú.

Đó là một tờ giấy màu hồng nhạt, loại mà nữ sinh trung học thường dùng để viết thư tình.

Anh đưa tay lôi ra, đưa ánh mắt tươi cười sáng lạng nhìn Tiểu Lộc, nghi ngờ mở mảnh giấy bị gấp làm bốn ra xem.

Sau đó, ‘rầm’ một tiếng, Khưu Sinh ép nó lên bàn, vuốt thẳng, ra sức vuốt thẳng.

“Gì vậy chứ…..” Tiểu Lộc không hiểu vì sao anh ta lại đi chà đạp mảnh giấy vô tội này.

Đến lúc cô nàng tò mò mở tay Khưu Sinh ra, né ánh mắt âm u của Khưu Sinh mà nhìn vào, thấy rõ nội dung trong đó, sắc mặt mới bắt đầu từng lớp từng lớp biến đổi.

Trong mảnh giấy màu tình yêu hồng nhạt ướt át đó, có một dòng chữ to, như rồng bay phượng múa, nhưng đây hoàn toàn không phải là toa thuốc khó đoán chữ của bác sĩ, mà là đoạn văn người ta có thể dể dàng thẩm thấu. Đoạn văn rất dài cũng rất tình cảm, khiến người đọc khó tránh khỏi nổi da gà, nhưng tóm lại chỉ có mấy câu, thì phải là…… “Dáng em mặc áo tắm thật gợi cảm, dáng vẻ bơi lội của em thật đáng yêu. Nhớ dặn Khưu Sinh đến bệnh viện tái khám, bởi vì anh muốn gặp em.”

Nhất thời, Tiểu Lộc như hóa đá, còn có một loại cảm giác như bị bán đứng.

Hắn có kế hoạch! Sáng sớm đã lên kế hoạch lôi cô đi bơi, trong lúc chuẩn bị gói thuốc cũng đã lập kế hoạch sẵn rồi!

Cả phòng lâm vào sự yên lặng trước nay chưa từng có, Tiểu Lộc tránh sau cửa phòng bếp, ló đầu nhìn lén Khưu Sinh. Nhìn thấy mắt anh càng lúc càng thâm trầm, nét mặt càng lúc càng khiến người ta sợ hãi, tựa như lúc nào cũng có thể lôi cô ra lăng trì, còn tay thon dài kia lúc này đảo thật nhanh, vò mảnh giấy hồng nhạt đáng yêu kia thành một nắm.

Trong lúc tầm mắt Khưu Sinh chuyển đến bên người Tiểu Lộc, cô liền rút đầu về, hoảng hồn mà cười ngây ngô. Không biết phản ứng lúc này của anh có thể gọi là ghen không, nghe Tiểu Bát nói, đàn ông bình thường ghen đều có phản ứng như vậy. Trong quan niệm của Tiểu Lộc, như vậy thì được gọi là ghen.

Suy nghĩ theo chiều hướng lạc quan, cô cảm thấy thể xác và tinh thần đều thật sung sướng.

Nhưng mà…….lạc quan là một chuyện, cô thật sự không muốn mình và Khưu Sinh ‘nổi bão’, “Tôi nói anh nghe, anh vậy thật đáng sợ.”

“Đang đợi cô nói.” Khưu Sinh tựa người vào khung cửa, môi mím lại, nhưng vẫn ung dung chờ cô giải thích.

“Chuyện không như anh tưởng tưởng đâu………” Nói đến một nửa, Tiểu Lộc cảm thấy lời kịch này thật nhảm, luôn xuất hiện trong các lời thoại trên kịch. Nghĩ xong, cô định đổi một lý do để thoái thác, “Anh nghe tôi giải thích……..ây da, càng nhảm…..”

Lúc này, Tiểu Lộc mới hiểu, thì ra không phải lời thoại trên kịch rất nhảm, mà là gặp phải hoàn cảnh này đều phải nói như vậy, chỉ có những lời này mới đủ để biểu đạt nội tâm rối rắm này.

“Rốt cuộc là muốn nói gì?” Khưu Sinh định xoay người bỏ đi, cãi nhau với Tiểu Lộc vì gã kia thì thà là anh để mình nghẹn đến nội thương. Có lẽ, anh không muốn để ý sâu vào chuyện của cô, bình tĩnh một chút, hoặc là vẫn như trước, không có gì mà tiếp tục làm vợ chồng danh nghĩa với cô.

May ra….thật sự nếu may ra là như vậy, không thì anh cũng như rơi vào trong địa ngục vĩnh hằng, một bước cũng không thể quay đầu được nữa.

“Tôi muốn đính chính lại cho rõ, đây là một cái âm mưu thủ đoạn vụng về, một cái □ âm mưu. Đầu tiên anh ta đưa thuốc cho tôi, sau đó lại lôi tôi đi bơi, là có kế hoạch sẵn rồi! Anh ngàn vạn lần đừng tin sa vào trong cái □ quỷ kế của người đó, đừng có mất hết sức chiến đấu và lực phòng ngự như vậy. Đúng ra tôi không nên gạt anh, chỉ nghĩ là thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Vốn chỉ là đi bơi với nhau, ngoài ra không có gì nữa cả……..”

“Lần trước là anh ta đưa cô tới quán lẩu đêm sao?” Cuối cùng Khưu Sinh cũng không nén nổi nữa, cắt ngang lời cô, đi thẳng vào vấn đề.

“Ừ.” Tiểu Lộc an phận gật đầu.

Tốt lắm, rất biết nghe lời, Khưu Sinh cười hài lòng, “Anh ta không phải là nói thích cô chứ?”

“Sao anh biết?” Lời Tiểu Lộc vừa thốt ra, liền ý thức mình thật là đứa sống theo bản năng, lập tức che miệng, trừng to mắt, nhìn Khưu Sinh, lắc đầu liên tục.

Đáng tiếc, đã quá muộn.

“Vậy còn cô?” Khưu Sinh khó khăn lắm mới giữ vững nụ cười.

“…….Nói thật sao?” Tiểu Lộc định hỏi thử, lòng nghẹn ngào, thật muốn tìm một người để giải bày.

Khưu Sinh rất muốn mở cửa sổ, ném thẳng cô ra ngoài. Chỉ là lo rằng đây là lầu hai có quăng xuống cũng không chết, anh nhịn. Nghĩ nghĩ một lát, anh kéo Tiểu Lộc ra phòng khách, chuyển sang ngồi đối diện với cô, cười thật khả ái, giọng điệu nhu hòa, “Ngoan, muốn nói gì cứ nói, nghẹn lâu rất khó chịu.”

Cái vẻ mặt thế này, rất thân thiết, khiến Tiểu Lộc lập tức liên tưởng đến cô bạn tâm giao, đột nhiên liền dâng lên một cảm xúc muốn moi gan móc ruột.

Hơn nữa, loại cảm xúc này còn được ánh mắt Khưu Sinh cỗ vũ nhiệt tình, cuối cùng, làm cô không thể quay đầu, không chút suy nghĩ, thành thật khai ra, “Thật ra, nếu anh ta không phải là bạn trai trước đây của Nguyễn Linh, thì người đàn ông này quả là nhân vật hoàn mỹ nha. Tuy rằng hơi thủ đoạn, tâm cơ phức tạp, nhưng mà so với người đơn giản, hẳn là nên tìm người biết suy nghĩ. Nhưng mà anh ấy lại là bạn trai cũ của Nguyễn Linh, lại còn từng lên giường với nhau, cho dù tôi với Nguyễn Linh trước đây là bạn thân nhưng cũng không thể làm chuyện đổi chồng thưởng thức được. Anh biết không? Tôi cũng quen anh ấy rất lâu rồi nha, kết quả giờ anh ấy lại nói thích tôi, có sớm qua không?”

“A.” Khưu Sinh tắt nụ cười, tựa lưng vào ghế, ngạo nghễ nhìn Tiểu Lộc, muốn nén cảm xúc cũng không được, miêu tả thật sinh động, “Có lẽ anh ta muốn mượn Nguyễn Linh để gần cô, âm thầm bảo vệ, thật cuồng si ha.”

“Vậy càng không được, tôi ghét nhất đàn ông kiểu này, làm gì có chuyện gọi là âm thầm bảo vệ, nói trắng ra là bắt cá hai tay nha.” Tiểu Lộc kích động, bừng bừng phấn chấn, nói có đầu có đuôi.

Khưu Sinh nhấp nháy mi mắt, ánh mắt đột nhiên lạnh đi. Đương nhiên anh biết cô ghét nhất loại đàn ông này, không cần cô cường điệu như vậy, “Được.”

“Hả?” Được cái gì? Tiểu Lộc không hiểu gì trơ mắt nhìn Khưu Sinh.

“Vào WC úp mặt vào tường, đem theo cả cái hoa hướng dương kia nữa.” Cô nàng này cũng thật quá hay rồi, còn dám xem anh như chị em tri kỷ, còn con mẹ nó ‘đổi chồng thưởng thức’, xem ra đã sa đọa đến cả chồng mình là ai cũng không nhận ra nữa rồi.

“Là anh bảo tôi nói thật mà…….” Vì sao lại phải vào WC úp mặt vào tường, vì sao còn phải đem theo hoa hướng dương kia theo nữa?

Chưa từng thấy qua người nào như vậy, Khưu Sinh giận đến trừng mắt liên tục nhìn Tiểu Lộc, hy vọng cô nàng nhận ra được mình đã sai ở đâu. Đáng tiếc, cho dù anh có trừng cả đời cô cũng không tỉnh ngộ được. “Tiện thể mang theo cả mớ rau muống kia theo, rồi vào đó mà ăn sạch luôn đi.”

Mong chờ vào người vô tâm vô phế này thì chi bằng phá cho hư hết cho rồi.

Sau khi nói xong, Khưu Sinh nhíu mày, chờ hành động của Tiểu Lộc.

“Tôi cũng là người có tình cảm mà.” Gì chứ, luôn phải là cô đi làm mấy chuyện thế này. Tiểu Lộc cong môi, đôi mi thanh tú chau thành một hàng, bắt đầu van vỉ cầu xin tha thứ, “Đừng đẩy tôi vào cuộc sống bi kịch như vậy nha, một tuần rồi tôi chưa có vệ sinh bồn cầu đó, hơn nữa rau muống lạnh rất khó ăn. Tôi thu lại những câu vừa nói, vậy nè, Tô Phi chính là cái kẻ □, cho dù tôi phải lấy chó lấy heo cũng không muốn theo loại người □ này.”

“Ừm, vậy ra tôi là heo hay là chó?” Tiếp tục giữ vững giọng nói lạnh lùng.

“……….Anh là ông xã tôi đó thôi!” Thời điểm này, cho dù phải nói trái với lương tâm dù sao vẫn hơn là vào WC ăn rau muống nha.

“Sao?” Cuối cùng, giọng nói cũng đã dịu đi một chút.

Hả? Thì ra anh ta thích nghe những lời này, Tiểu Lộc suy nghĩ, sau đó cười nịnh, bước đến gần, ôm tay anh làm nũng, “Em nói anh là ông xã em đó, cho dù anh là heo hay là chó a, em cũng cam tâm tình nguyện cùng anh làm bậy, huống chi anh không phải vậy! Anh phong lưu phóng khoáng như vậy, hoàn mỹ đến bi kịch, có thể gả cho anh, em cười còn không kịp nữa là.”

“Không muốn ăn sao? Vị món rau muống này cũng không tệ.” Người kia đột nhiên mở miệng ra lại ngọt đến giả tạo như vậy, cố tình làm Khưu Sinh thấy thoải mái.

“Không ăn, em không ăn ……….” Tiểu Lộc không ngừng lắc đầu, cho thấy lập trường kiên định của mình.

“Vậy anh ăn em là được.”

Nói xong, anh đứng lên, kéo Tiểu Lộc vào lòng. May mắn bị bó thạch cao là chân không phải là tay, còn có thể hành động nhanh chóng để cô không có cơ hội tránh né. Nhìn thấy cô đang ngạc nhiên trong lòng mình, Khưu Sinh cũng ngạc nhiên, nhìn kỹ mới phát hiện ngoài cái miệng dùng để nói chuyện bô lo ba la kia ra, đôi môi mọng nước cũng thật yêu kiều. Món ngon bày ra trước mặt, nếu không ăn sẽ bị sét đánh. Vì tránh không để bị sét đánh, Khưu Sinh thật không chút khách khí cúi đầu, cắn lên môi cô.

“A……….” Đó là một cú ngoạm thật sự, làm Tiểu Lộc đau điếng hồn, thét lên kinh hãi.

Ngay khi Tiểu Lộc vừa há miệng, lưỡi anh đã không kiêng nể gì mà chui vào miệng cô. Cảm giác mềm mại trơn trượt, xúc cảm mới mẻ, Tiểu Lộc có chút bối rối nhìn anh. Dần dần, cô bắt đầu tin người và cầm thú cũng giống nhau, đều có bản năng nguyên thủy, theo như tình huống này, cô cũng không kìm nổi lòng mà đáp lại anh.

Động tác cứ việc trúc trắc, chỉ là tiếng thở dốc của Khưu Sinh bên tai, làm Tiểu Lộc cảm giác như đang được cổ vũ, cô dũng cảm lấy lưỡi mình cuốn lấy anh, lại tự nhiên nhắm mắt lại, khe khẽ ngân nga.

Loại bản năng nguyên thủy này hễ nảy sinh là liên miên không dứt, rất khó khống chế, giống như tên đã rời cung thì nhất định phải bắn mới được xem là hoàn thành sứ mệnh. Cho nên, Khưu Sinh và Tiểu Lộc cũng như tình cảm mãnh liệt giữa vợ và chồng, triền triền miên miên, đến lúc ngã lên giường, động tác mới ngưng lại, □ tương đối, cả hai mới bắt đầu nhìn nhau.

“Đây gọi là đang làm phải không?” Cuối cùng, Tiểu Lộc cũng ý thức được mình như miếng thịt nằm trên thớt, chờ người đến xâm lược.

“Em cảm thấy thế sao?” Anh hỏi lại, hai tay bận rộn sờ soạng khắp người cô. Nếu cô nàng đòi dừng ngay lúc này, anh tuyệt đối không chỉ đơn giản để cô ăn rau muống trong WC.

“Có phải là ……quá bất ngờ? Em còn chưa chuẩn bị tốt nha.” Lời này là giả, ý, không đúng, là nửa thật nửa giả. Chính là tâm lý Tiểu Lộc chưa chuẩn bị tốt, còn cảm giác sinh lý thì chuẩn bị rất tốt rồi.

“Anh chuẩn bị tốt là được rồi.” Tiếp tục sờ, từ ngực đến eo rồi xuống tí nữa.

“Vậy, em phải làm gì đây……..” Cô sai rồi, thì ra, cho dù có xem qua bao nhiêu động tác ái ân đi chăng nữa, thực tế vẫn là tương đối khá rắc rối.

Anh thoáng dừng động tác, ngẩng đầu, ép sát vào tai cô, nói nhỏ, “Nhắm mắt lại, hưởng thụ.”

“Ưm……” Đáng ghét, nói thì nói đi, cần gì phải liếm tai cô, hại cô phân tâm, không có cách gì quan tâm chuyện này nữa.

“Lên trên đi, chân anh đau.”

“Sao?” Tiểu Lộc ngây ngốc, nhìn thấy anh đột nhiên nghiêng người, nằm qua một bên, còn ác liệt vỗ mạnh mông cô, khiến cô nghĩ đến ý nghĩa của đóa hướng dương kia, “Ừm….”

Khưu Sinh cũng không cho Tiểu Lộc quá nhiều thời gian để do dự, tự động giúp cô cố định vị trí, vùi đầu vào ngực cô, đôi môi mất hồn kia dao động trên người cô. Tự nhiên, còn tách hai chân cô ra. Cũng vì thế, Tiểu Lộc ý thức lần này xe không thắng được nữa rồi, có chút sợ hãi, vội vàng bấu vào người Khưu Sinh, bấu chặt đến tận lúc móng tay đâm vào thịt anh.

Nghe thấy mùi hương xà phòng trên người Khưu Sinh, cô thở hổn hển, hỏi: “Anh……Không phải là lâu rồi không, không tắm sao……..”

“Vậy cùng tắm.” Anh nghĩ, lần sau có nên chặn miệng cô trước không.

“Khưu Sinh……..”

“Sao?” Môi anh chậm rãi mân mê trước ngực cô, ánh mắt mê ly dừng lại nơi trắng mịn đó, nhưng không vội xuống tay, ngược lại chỉ im lặng, chờ cô lên tiếng.

“Ba em nói, đàn ông nếu không muốn quãng đời sau……..”

“Anh đã biết.” Anh cắt ngang lời cô, về vấn đề này, có cơ hội thông gia gặp nhau, anh sẽ tâm sự với ba cô sau.

Con bây giờ, còn có vấn đề quan trọng hơn đang chờ họ tiếp tục, anh không muốn trong không khí này lại đi thảo luận phương thức giáo dục của người già.