Mê Trước Cưới Sau

Chương 38




Đêm thứ nhất tại ‘Trinh tiết cổ trấn’ thật náo nhiệt

Nghe nói mẹ Lộc tìm đầu bếp của khách sạch nổi tiếng nhất trong trấn đến, tiệc cơ động bày khắp cả sân, phàm là có thể nói ra tên chủ nhà thì đều có thể vào góp vui. Kết quả là gần như cả trấn đều kéo đến, còn dẫn theo người nhà đi cùng! Nói cho đẹp là dì Paris sắp kết hôn lần thứ chín, định làm bữa tiệc đính hôn thật náo nhiệt.

Thật ra, theo như cảm nhận cá nhân của Khưu Sinh mà nói, anh mới là nhân vật chính.

Bởi tuyệt đại đa số người bước đến sân nhà họ Trình, câu đầu tiên đều là: “Anh chàng đẹp trai về cùng Tiểu Lộc đâu?”

Dựa theo tập tục của ‘Trinh tiết cổ trấn’, Khưu Sinh phải đáp lễ rượu từng người, may mắn đây chỉ là rượu gạo, uống nhiều cũng không mấy say. Uống rượu thì cũng không phải chuyện gì lớn lao để giận, cái làm cho anh giận nhất chính là bọn họ có cần nhất nhất không ngừng gọi anh là ‘Thẩm Thần Xuyên’ hay không?! Ngay cả người được giáo dưỡng thì cũng biết giận mà, thế nên Khưu Sinh đành nghiêm mặt, uống cạn một chén, lòng thầm mắng: Con mẹ nó! Cái tên Khưu Sinh không tốt sao? Dễ đọc dễ nhớ, chả lẽ lại khó nhớ hơn ‘Thẩm Thần Xuyên’ sao?! (Yu: vs mềnh thì tên nào cũng quái, cơ mà tên anh iu thì dễ đọc hơn. hý hý)

“Anh ấy là Khưu Sinh, tên là Khưu Sinh mà!” Tiểu Lộc bất mãn bày tỏ oan ức giùm anh.

Làm một đống tam cô lục bà đều ngạc nhiên, “Ý? Thì ra không phải gọi là Thẩm Thần Xuyên à? Mẹ con nói là rùa biển nha.”

“Rùa biển chết đuối, nhiễm HIV nên sức chống cự bị giảm, chết đuối rồi! Đây là con rể mới, gọi là Khưu Sinh! Cùng đọc theo tôi nào: Khưu Sinh……” Mẹ Lộc chạy đến hỗ trợ giải vây, “Nó đối xử rất tốt với Lộc bảo bảo, nhìn xem, khuôn mặt nhỏ nhắn, dáng vẻ anh tuấn. Nhìn sao cũng thấy hơn con rùa kia, ánh mắt Lộc bảo bảo nhà chúng ta quả là không tệ.”

“A, Khưu Sinh, uống rượu uống rượu.” Nhóm tam cô lục bà có năng lực tiếp thu rất mạnh, thật ra gọi là gì cũng không quan trọng, quan trọng là…. Hắn là con rể nhà họ Trình, Trình Tiểu Lộc bị mẹ Lộc luôn miệng gọi là ‘hàng ế’ cuối cùng cũng được người ta lãnh đi rồi.

Khưu Sinh nguội lại gương mặt nghiêm, không nói gì, nâng chén.

Biểu tình của anh như thế khiến mẹ Lộc nghĩ anh bị rượu làm cho phát hỏa, lap75 tức đẩy con gái mình ra: “Tiểu Lộc, tiếp rượu!”

“Á? À….” Tiểu Lộc sợ hãi liếc mắt nhìn Khưu Sinh, đón lại là ánh mắt hờ hững của anh, có chút hoảng. Trong ấn tượng của mình, cô giống như vừa mới biết anh, anh chưa từng dùng ánh mắt này nhìn cô bao giờ, trước đây, tuy đều là lạnh lùng, nhưng cũng thật dịu dàng.

Chắc hẳn là giận thật rồi, Tiểu Lộc không nói hai lời nâng chén uống cạn, bắt đầu tiếp rượu thay Khưu Sinh.

Nhìn cô ứng phó với cả đám người, hết chén này đến chén khác, Khưu Sinh cũng không ngăn cản, chỉ châu mày quay đầu đi, lẳng lặng đánh giá cô. Mơ hồ như ngày đó, khi nhận được thiệp mời, cô cũng như vậy, miệng cứ nói nhảm, tự xưng là ngàn chén không say, kết quả là chỉ mới hai chai bia đã nằm úp. Bất giác đã một đường cùng cô đến bây giờ, ngay cả Khưu Sinh cũng không đoán nổi. Từ đầu, anh chỉ muốn tất cả đều thuận theo tự nhiên, nhưng không ngờ sự việc lại thuận lý thành chương đến nước này, mà anh …. Lại chưa từng có một ý nghĩ bài xích nào trong đầu.

Tất cả chuyện cũ, đều như sấm tự nhiên mà nổ.

Tỷ như lúc bị bỏ rơi cũng như bây giờ, cô điều có tửu lượng kém, cũng đều …. Chỉ cần một chút rượu cũng nổi điên.

Y như Khưu Sinh dự liệu, cho dù là rượu gạo, cũng có thể làm Tiểu Lộc say. Sau đó, cô hoàn toàn không nhìn ra nhóm tam cô lục bà kia nữa, trừng mắt nhìn họ, ôm cổ Khưu Sinh, phá lệ chủ động hiến hôn. Sau khi cảm thấy hôn đã rồi, cô mới làm vẻ mặt của nữ vương, xoay người về hướng nhóm bà cô kia hô to: “Người đàn ông này tên là Khưu Sinh! Không được gọi anh ấy là Thẩm Thần Xuyên, anh ấy sẽ giận, nếu anh ấy mà giận, tôi đào mồ cuốc mã tổ tiên mấy người lên hết à!”

“Phải hốt nhiều cốt như vậy thiệt mệt chết đi.” Anh chau mày, mỉm cười nhìn người phụ nữ ngồi trên đùi mình đang sắp ngã, vội nhanh tay giúp cô ngồi vững lại, để ô ngồi thoải mái một chút.

“Ha ha, anh theo giúp em…..” Tiểu Lộc cười ngây ngô, mơ màng nghe Khưu Sinh trả lời, cô cũng nói theo.

Hẳn là say không nhẹ, cứ thế thì không chừng còn nói ra mấy câu kinh thiên động địa cỡ nào nữa, vì để an toàn….., mẹ Lộc nháy mắt với Khưu Sinh. Khưu Sinh cũng hiểu ý, ôm lấy cô, nói với ba mẹ Tiểu Lộc: “Ba mẹ, con đưa cô ấy về phòng trước.”

“Ừ, nhanh đi, nhanh đi.” Mẹ Lộc phất tay, nâng chén rượu, dời đi sự chú ý của mọi người.

Người trước sau vẫn im lặng là ba Lộc, nhìn chằm chằm bóng Khưu Sinh, sau khi nhìn một lúc lâu, đột nhiên đứng lên đi theo sau quan sát. Nhìn thấy Khưu Sinh đưa Tiểu Lộc về phòng, ông đứng ngoài cửa do dự một lát, do dự không biết nên đi hay ở. Cuối cùng, ông quyết định, vì sự trong sạch của con gái, rình coi một lần.

Ngay lúc đang rón rén mở nhẹ cửa, dự định nhìn vào trong xem thế nào thì cửa phòng mở ra.

Khưu Sinh bước khỏi phòng, nhíu mày, tò mò nhìn ba vợ.

Nhìn nhau một lúc, ba Lộc đứng thẳng dậy, xem như không có gì, ho nhẹ vài tiếng, “Tôi chỉ muốn đến nói với cậu, người trẻ tuổi không cần gấp gáp như vậy.”

“À, dạ được.” Khưu Sinh nghẹn cười, đeo bộ mặt khiêm tốn.

“Cậu ngồi đi, tôi nói chuyện với cậu một chút.”

Khưu Sinh thoáng ngạc nhiên, đưa mắt nhìn bốn phía, ngay cả ghế dựa cũng không có, anh ngồi bằng cách nào? Ngay lúc còn đang do dự, ba Lộc thoải mái dựa vào cửa phòng Tiểu Lộc, ngồi xuống chiếu. Căn cứ và nguyên tắc tôn trọng người lớn, Khưu Sinh cũng chỉ có thể ngồi xuống theo. Nếu đây là một nam một nữ, sóng vai ngồi cạnh nhau, cùng ngẩng đầu nhìn sao trời, hẳn là vô cùng lãng mạn.

Chỉ là…. hai người đàn ông, thế này là làm sao hả?

“Cậu và Lộc bảo bảo làm sao mà quen nhau?” Ba Lộc mở đầu trước, phá vỡ sự yên tỉnh. Thật hiển nhiên thôi, ông là người duy nhất còn giữ được lý trí. Tiểu Lộc được hạnh phúc, người ba như ông đương nhiên vui vẻ, nhưng vui thì vui, nhưng ít nhất ông phải làm rõ người đàn ông này thật ra là hạnh phúc hay là ‘tai họa’.

“Quen trong công việc, phòng làm việc bên con trùng hợp nhận đơn hàng bên cô ấy……..”

“Không phải là vừa gặp đã yêu đó chứ?” Đánh chết ông cũng không tin! Con gái nhà mình nặng nhẹ thế nào, mấy chuyện vừa gặp đã yêu thế này, tuyệt đối không có duyên với nó.

“Cái đó quả thật không có, lần đầu họp tác, cô ấy thường làm sai việc, thường bị con trách mắng, con còn nghi rằng cô ấy thật ra làm thế nào mà ngồi lên được chức tổ trường này. Mỗi lần mắng, thì cô ấy chỉ biết cười ngây ngô, còn rất đáng yêu nữa.” Khưu Sinh cố hồi tưởng lại cảnh hai người khi mới quen nhau, lúc đó mới nhận ra, những chuyện ấy thật như đã từ lâu lắm, lâu đến tập mãi thành quen, “Khi cô ấy vừa nhận được thiệp mời kết hôn từ Thẩm Thần Xuyên, liền kéo con đi uống rượu, nói nhảm rất nhiều, nhưng sau đó cũng không có đi dây dưa gì cả, sau đó nữa thì …. Chúng con đi kết hôn.”

“Tôi cảnh cáo cậu, đừng tưởng rằng con ta theo cậu rồi, sau này muốn thế nào cũng được!” Ba Lộc xoay sang trừng anh, trừng một hồi thì dáng vẻ bệ vệ kia cũng dần thu lại, cảm thán một câu, “Lộc bảo bảo nhà tôi là đứa tốt, đừng làm tổn thương nó.”

“…….Dạ.” Khưu Sinh gật đầu, bỗng nhiên cảm thấy cuộc nói chuyện này không có chút gì là trịnh trọng phó thác, mà chỉ có cảm động.

“Nó là đứa thật thà, trước kia lúc Thẩm Thần Xuyên xuất ngoại, tôi và mẹ nó đều khuyên nó đừng đợi. Hai năm lận mà, ai biết sẽ có chuyện gì xảy ra, nhưng nó không nghe, sống chết cũng đợi, cứ thế mà quyết định. Cuối cùng thì chuyện thành ra như vậy, cũng không dám về nói với nhà hay, nếu không phải dì nó nói, đời này cả nhà cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Trước đó, cứ vậy mà hứa hẹn, bọn tôi cũng không có hi vọng gì, giờ thì đã gã cho cậu, xem chừng nó cũng thấy nửa đời sau là quyết định như vậy rồi. Nếu cậu mà làm chuyện gì có lỗi với nó, tôi cùng các anh em trong liên minh lôi cậu ra đốt luôn! Không đùa đâu, Lộc bảo bảo nhà tôi là đứa có cha sanh mẹ đẻ đó!”

“Con sẽ đối xử tốt với cô ấy.” Khưu Sinh khẽ cười, suy nghĩ một lát, nhận thấy nếu cứ hứa hẹn thì sẽ rất thiếu tính thuyết phục, nói chuyện với người thật thà, thì phải lấy thật tế mà cam đoan.

“Còn nữa, tôi nghe nói cậu là nhiếp ảnh gia, à ờ thì…. Sau này cậu không cần đem máy ảnh vào phòng ngủ đâu!”

“…………Con không có sở thích đó.”

“À, ờ …. Cậu cho tôi mớ pín nai đó, có tự thử qua trước không, hiệu quả thế nào vậy?

“Ba à, tuổi con chưa cần dùng đến.”

“Ta xem, cậu là đang khing thường người già sao?!”

Ngoài cửa bắt đầu cãi nhau, giằng co không nhân nhượng, càng lúc càng mạnh. Tiểu Lộc tựa người vào cửa, dang chân, cuộn mình ngồi dưới đất, cảm thấy dù thế nào thì ba hẳn cũng là đang rất thích.

Cô bĩu môi, lén hít hà cái mũi có chút ê ẩm, đối với loại cãi nhau thế này cũng có chút thích thú.

Nếu thật sự có thể được như ba nói, đời này như thế là định rồi, thì thật tốt nha.

Chỉ là, ngay từ đầu Khưu Sinh đã nói, giữa họ chỉ có một năm, cuộc hôn này này chỉ duy trì một năm. Tiểu Lộc vốn khờ dại nghĩ rằng nếu Khưu Sinh đưa cô về nhà, gặp ba mẹ, hẳn là sẽ không bỏ chạy chứ? Cho dù kỳ hạn một năm đến, trách nhiệm hẳn là sẽ níu được chân anh chứ. Ba từng nhắc cô rằng, người có trách nhiệm thì sao chứ, Thẩm Thần Xuyên không phải cũng xoay người rời bỏ cô sao. Huống chi là Khưu Sinh, anh không phải là người bị thứ gì đó trói buộc được……..

Ba nói: Lộc bảo bảo nhà chúng tôi là người tốt, đừng tổn thương nó.

Tiểu Lộc kỳ thật đã không sợ tổn thương nữa, cô chỉ sợ người nha luôn lo lắng cho cô không chịu nổi sự tổn thương này.

Không nhớ rõ là họ cãi nhau bao lâu, Tiểu Lộc tựa cửa ngồi nghe, công thêm một chút đa sầu đa cảm cân nhắc lại mọi chuyện…….

Mệt mỏi, cứ thế mà ngủ thiếp đi.

Đến tận lúc mũi bị ai đó nắm, cô theo bản năng hé miệng, hít thở, không ngờ, miệng lại bị bịt kín. Ngay lúc hít thở không thông nữa, Tiểu Lộc bừng tỉnh. Mắt tuy đã mở, nhưng suy nghĩ còn chưa theo kịp, trước mắt – nhìn thấy gương mặt của Khưu Sinh.

“Sao lại ngủ dưới đất?” Khưu Sinh nửa ngồi chồm hổm, vỗ nhẹ xuống đầu Tiểu Lộc, cau mày hỏi.

“……….Mát.” Tiểu Lộc đáp, không thể nói cô nghe lén ba và anh nói chuyện, nghe một hồi lại ngủ quên.

“Vậy sao em không khỏa thân nằm chờ anh luôn, vậy càng mát.” Anh đứng dậy, chạy đến giường, đưa cô đôi dép lê, “Mang vào.”

“Không tốt lắm đâu, nếu ba đột nhiên xông vào, xấu hổ lắm nha……..” Tiểu Lộc vội vội vàng vang mang dép vào, định nói thêm gì đó thì bị tiếng chuông điện thoại của Khưu Sinh cắt ngang.

Anh cầm lấy điện thoại lên nhìn qua, sau đó cứ thế mà tắt đi.

Tiểu Lộc tò mò, liếc trộm sang, “Là anh Tương mà, sao anh lại tắt máy, rủi có công việc có chuyện gấp thì sao?”

“Anh nghỉ phép.” Ngụ ý là, cho dù có gấp, cũng không cho phép quấy rầy ngày nghỉ của anh.

“Nhưng mà không phải anh phải tham gia cuộc thi nhiếp ảnh sao? Húc Nghiêu nói lúc trước anh xin nghỉ phép là vì đi tìm ý tưởng sao, kỳ thật anh không cần phải chờ tham gia xong hôn lễ của dì em đâu, có việc thì cứ đi trước, em sẽ giải thích lại với ba mẹ. Ba em rất là thấu tình đạt lý, luôn nói đàn ông phải lấy sự nghiệp làm trọng…….”

“Không cần, ở đây tìm cảnh là được rồi, có người ở cạnh yên tâm hơn.” Anh tựa người vào cửa sổ, đẩy cửa ra, bên ngoài chính là một con sông, phía bên kia chính là một dãy nhà cổ kính, hát ra ánh sáng mờ mờ từ chiếc đèn lồng đỏ. Ngẩng đầu lên là sao trời, cũng do không có ánh đèn nhiều nên sao ở đây càng nhiều. Anh bất giác nhếch khóe miệng, thuận tay kéo Tiểu Lộc vào lòng.

“Nhưng mà em rất ồn ào.” Tiểu Lộc cảm thấy mình cứ như là ‘Bò sữa’, mỗi lần chỉ cần được anh ôm vào lòng, đều thấy rất thoải mái.

“Đã quen.” Cuộc sống, đôi khi cũng cần một chút náo nhiệt, “Vừa rồi ba em hỏi anh, khi nào thì làm lễ cưới……” Cảm nhận được Tiểu Lộc khẽ run người, Khưu Sinh ngừng nói, cúi đầu nhìn cô, nhẹ giọng hỏi thử, “Bà xã?”

“……..Sao?”

“Em có muốn không?”

Vô nghĩa! Rất muốn nha! Người phụ nữ nào không muốn có đám cưới chứ. Mặc dù không đến nỗi phải rầm rầm rộ rộ, nhưng ít nhất cũng có thể làm cho hôn nhân đầy đủ một chút, “Cái đó…….. thật ra………. Ai, quên đi, không cần đâu, ước nguyện ban đầu của chúng ta là cuộc hôn nhân này chỉ là diễn trò thôi, em nhớ thật là rõ, anh không cần phải theo em diễn thật như vậy.”

Theo kinh nghiệm xưa cũ mà nói, Tiểu Lộc cảm thấy nhớ lại những chuyện tốt đẹp cũng là lúc đau đến tê tâm liệt phế. Một hồi thật giả lẫn lộn, sau này cũng không còn có thể tự an ủi mình mà nói, tất cả chẳng qua chỉ là một giấc mộng.

“Diễn trò?” Anh hừ nhẹ, đối với hai chữ này anh rất để tâm, chẳng lẽ hai tiếng ‘bà xã’ kia chỉ là gặp dịp thì chơi?

“Là anh nói nha, hôn nhân này của chúng ta chỉ duy trì một năm, đúng hạn một năm sau anh sẽ ly hôn, mấy thứ này nọ, đều là anh nói ……….” Cô xoay đầu, có chút chờ mong nhìn anh, hi vọng anh có thể nói ra một câu hứa hẹn, bất kể là thật hay giả, có thể để cô yên tâm giao mình cho anh là được rồi.

“Anh đã nói, nếu không có gì phát sinh trong một năm này của chúng ta, nhưng mà chẳng lẽ em không thấy, bạn bè và gia đình em đã làm phát sinh ra một đống chuyện ngoài ý muốn sao?”

“A? Nói vậy thì………” Không chỉ một năm, cô có thể không kiêng dè gì mà ở cạnh anh cả đời?

“Chỉ là, đến này em vẫn còn chưa quên được Thẩm Thần Xuyên sao? Hả?” Đấy là Khưu Sinh còn chưa muốn chạm vào vấn đề chính, đối với anh mà nói thì Tô Phi chỉ là thuốc dẫn, nhưng Thẩm Thần Xuyên lại khác, đó là một người đàn ông cô đã từng đặt sâu vào trong đáy lòng.

Tiểu Lộc không sũy nghĩ, liền bật miệng trả lời: “Sao thế được?! Người thì phải nhìn về phía trước! Không thể quay đầu lại, quay lại thì cái gì cũng đều thay đổi cả rồi.”

“Không sao cả, anh sẽ làm.” Cô nói thật dõng dạc, anh lại chỉ nghiêng đầu chôn mặt vào tóc cô, cúi đầu nói lại một câu.

Một câu nói vô tình, lại khiến cô động tâm, ngẩng đầu ngây ngô cười một trận.

Hạnh phúc mà cô muốn, đại khái là như thế, hai người, một nhà, ấm áp cả đời, lúc trẻ thì cùng nói chuyện tình yêu, khi tóc bạc thì tay trong tay đi dạophố lớn đường nhỏ ôn chuyện cũ. Ừm, cứ đơn giản như vậy đã thật thỏa mãn.

Lúc hoàng hôn, Tiểu Lộc kích động lôi Khưu Sinh đến tiệm may của nhà đầu ở phía cầu.

Trong tiệm thật đơn sơ, vài bộ sườn xám thành phẩm, hai cái máy may cũ kỹ, thứ đáng giá nhất chính là chiếc bàn gỗ chạm khắc đặt giữa nhà. Học việc giúp Khưu Sinh pha chén trà Long Tĩnh, đặt mình trong không gian thế này, sẽ khiến con người ta kinh ngạc, phân không rõ thời đại, cứ như mình vừa bước ra từ thời dân quốc.

Khưu Sinh càng lúc càng thấy, lựa chọn ở ‘Trinh tiết cổ trấn’ để tìm cảnh quả là một quyết định đúng đắn. Không rõ là do cảnh đẹp hay do tâm trạng con người. Tóm lại, ở đây, mỗi cảnh mỗi vật, mỗi người mỗi chuyện đều đem lại cho anh rất nhiều linh cảm.

Vương bá bá bên kia cầu Long Phượng, mỗi lần thấy anh đều kéo anh đến bắt chụp ảnh tả chân cho mình; vợ chồng bán bún thịt thì thích anh dùng máy ảnh ghi lại hình ảnh bún thịt; còn có Lưu Thúc chủ khách sạn Khai Dân thì thích nói Khưu Sinh và con gái nhà ông đều là làm phóng viên, trong nhà kia thì có con mèo mập rất háo ăn.

“Có đẹp không?” Tiểu Lộc một bên mặc chiếc sườn xám vừa may, đứng trước mặt Khưu Sinh đi tới đi lui khoe khoang.

Nghe hỏi anh cũng quay đầu chăm chú nhìn một lát, bất giác nhếch mép, gật đầu.

Dáng người Tiểu Lộc thuộc loại nhỏ xinh, mặc vào chổ nào cần lồi thì lồi cần vểnh thì vểnh, mặc sườn xám vào rất hợp, màu hồng nhạt thanh tinh, khuy áo tinh xảo, tạo nên một cảm giác khó hình dung. Đoán chừng chính là loại cảm giác này, khiến cho con người ta sau khi đã nhìn hết mọi thứ phồn hoa, mới hiểu rõ thế nào là hương vị ám áp

“Ba em thích nhất là nhìn em mặc sườn xám, ha ha, có phải là hương vị phong tư yểu điểu không.” Để chứng minh lời nói của mình, Tiểu Lộc còn cố ý vặn vẹo eo khoe mông đi tới vài bước.

Cái tư thế bây giờ không có gì là mỹ cảm, chỉ khiến người khác phải bật cười.

“Không hề.” Khưu Sinh nói không cần suy nghĩ, “Nhưng mà, anh cũng thích em mặc sườn xám.”

“Thật không? Thôi không nói nữa, mình mặc nó đi xuống phố cổ đi, chổ đó có nhiều đồ an, em đói chết đây.” Tiểu Lộc hưng phố bổ nhào vào người anh, nũng nịu.

“Tùy em, vui là được rồi.”

“Sao nào, nha đầu? Đã nói là ông xã nhà con chắn chắn sẽ thích mà, tay nghề của ông không phải tồi đâu.” Sư phụ may đồ từ trong bước ra khoe, “Tâm trạng khi yêu, có biết không?”

“A! Trần Bá lấy ý tưởng từ phim mà làm sườn xám?” Tiểu Lộc trừng to mắt, kinh khủng, người nổi danh trong thôn họ!

“Bác xem qua phim kia thì làm thử!”

“…………..”

Tiểu Lộc im lặng, Khưu Sinh cúi đầu phì cười.

“Nha đầu kia giờ đã lớn rồi, mới chớp mắt đã kết hôn. Trước kia khi đến đây đều là ba dẫn đến, lúc nào cũng ở truồng, chạy tới tìm tôi may sườn xám. Giờ thì khác rồi, chờ mấy ngày nữa, Trần bá làm cho con bộ cưới sườn xám, cam đoan thủ công hoàn mỹ, để con mặc bộ tốt nhất, có người chồng tốt nhất.” Trần bá cười thật hiền, nói chân thành. Đứa bé mà ông nhìn từ lúc bé đến lớn, giờ cũng thường xuyên về thăm nhà. Bọn trẻ bây giờ hả đa số rất dễ quên.

“Không cần không cần đâu, bọn con không chắc sẽ làm hôn lễ….” Cho dù Tiểu Lộc muốn xa xỉ, nhưng dù sao Khưu Sinh cũng không phải người có tiền, cô cũng không dành dụm gì nhiều, không nên để chuyện kết hôn còn phải hỏi mượn tiền nhà mẹ đẻ.

“Được, vậy lúc đó làm phiền Trần bá.” Khưu Sinh bước đến, thuận tay kéo Tiểu Lộc đứng lên, mỉm cười chào hỏi Trần bá, “Bọn con đi trước, lúc đó sẽ mới bác đến uống rượu mừng.”

“Đám cưới tốn lắm.” Tiểu Lộc nghiêng ngả lảo đảo bị Khưu Sinh lôi khỏi tiệm may, đi theo sau anh, lẩm bẩm. Giống dì đó, không cần đến công ty làm lễ cưới, không đến nhà hàng làm lễ, tốn biết bao nhiêu là tiền.

“Đời này cũng chỉ tốn một lần như vậy.”

“Lễ cưới của em phải giống như dì nha, mũ phượng khăn quàng, kiệu tám người khiên, anh thì cưỡi ngựa đeo khăn hoa đỏ đến đón dâu, ngựa phải máu như là BMW. À à, còn có hỷ khăn, tối còn động phòng hao chúc.”

“…….Được một tấc lại đòi tiến một trượng.” Ngoại trừ câu này, Khưu Sinh không tìm được câu này khác để nhận xét.

“Ha ha, nói chơi thôi, hai nha chỉ cần tùy tùy tiện tiện ăn bữa cơm là được rồi. Anh cũng biết đó, ba mẹ em yêu cầu cũng không cao, hôn lễ thế nào cũng không quan trọng …. quang trọng là hậu hôn.”

“Cái đó chờ lúc về đã, giờ chúng ta đi chụp áo cưới trước đi.”

“Hả?” Thì ra chỉ cần dẫn anh về nhà một lần, tình cảm lại có thể đột ngột tăng mạnh như vậy! Sớm biết thế, đã dẫn anh về từ đời nào.

“Miệng há to vậy làm gì? Ăn muỗi à?”

“Anh mới ăn………..” Vừa định mắng lại, di động Tiểu Lộc liền vang, tưởng mẹ gọi hỏi xem cả hai có về ăn cơm không, Tiểu Lộc không nhìn màn hình liền thuận tay nhận điện, “À, con muốn dẫn Khưu Sinh đi phố cổ, mọi người ăn cơm trước đi, quần áo con lấy xong rồi, thứ kia con cũng lấy giúp mẹ rồi……….”

Tiểu Lộc thao thao bất tuyệt, đầu bên kia điện thoại vẫn cứ im lặng, hồi lâu sau, mới lên tiếng: “Tiểu Lộc.”

“……..Thẩm Thần Xuyên?” Tiểu Lộc hỏi lại, giọng hỏi vẫn như cũ chỉ khác là không còn sự hăng hái như ngày xưa.

Một tiếng này làm cho Khưu Sinh căng thẳng, quay đầu nhìn lại, đối diện là ánh mắt của Tiểu Lộc. Trong giây lát ngắn ngủi hai mắt giao nhau, cũng ít nhiều làm cho an yên tâm một chút.